Bởi vì chiến tranh mà Đô Thành phồn hoa đã không còn nữa, khắp nơi đều nhìn thấy dân chúng lưu lạc, người giàu có thì chuyển nhà bằng xe, người nghèo thì chỉ đơn giản có bọc quần áo. Họ an ủi, dẫn nhau rời khỏi Đô Thành.
Noãn Noãn ngồi trên lưng ngựa nhìn dòng người rời đi trong bóng đêm, trong lòng nàng lần đầu tiên cảm thấy thoải mái. Mặc dù nàng không biết nhất thời xúc động mà làm như vậy thì có đúng hay không, nhưng lúc này nhìn từng đoàn người rời đi, một loại cảm giác tự hào cùng trách nhiệm được sinh ra làm cho nàng càng kiên định với lòng mình.
Coi như không phải là nàng giúp đỡ Mộ Dung Thánh Anh, mà đang giúp đỡ những người này đi tìm một nơi bắt đầu lại một cuộc sống tốt hơn.
Không ngờ có một ngày nàng là một sát thủ tay dính đầy máu lại có thể một lần làm người tốt.
“Tiểu thư, Đường chủ thật sự thay đổi chủ ý sao?” Thiếp Mộc Nhi nhỏ giọng hỏi.
Thiếp Mộc Nhi là thủ lĩnh của Hộ Long đường ở kinh thành, nếu như không có lệnh bài của Long Chiếu An thì hắn sẽ tuyệt đối không nghe lời của Noãn Noãn. Thiếp Mộc Nhi trong lòng mặc dù hoài nghi nhưng dưới sự thúc giục của Noãn Noãn thì vẫn nghe theo lệnh mà hành sự.
“Thúc thúc còn đang hoài nghi sao?” Noãn Noãn ngồi trên lưng ngựa, mặc một một bộ quần áo bằng nhung màu tím, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại bởi gió rét mà trở nên ửng đỏ, nàng miễn cưỡng quay đầu lại cười hỏi.
Thiếp Mộc Nhi lung túng cười, nhẹ giọng nói: “Không phải là hoài nghi, chỉ là hơi bất ngờ, tại sao Đường chủ lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy?”
“Là bở vì Hoàng thượng ra điều kiện hấp dẫn.” Noãn Noãn cười nhạt, nàng lạnh lùng nhìn màn đêm phương xa: “Hoàng thượng đồng ý điều kiện của phụ thân.”
“Thật sao?” Thiếp Mộc Nhi lúc này mới yên tâm: “Xem ra Hoàng thượng đã không còn kiên trì, cũng bởi vì Thánh Nguyên Vương gia lần này có khí thế hùng mạnh, hơn nữa Hộ Long điện cũng đang ở bên ngoài dòm ngó, những thế lực kia căn bản Hoàng thượng không thể chống lại được.”
Noãn Noãn không muốn nói thêm gì nữa, chỉ ra lệnh cho đội ngũ dốc toàn sức tiến về phía trước, tiến về Đô Thành.
Lúc này tình thế ở Đô Thành cực kỳ khẩn cấp, Mộ Dung Thánh Ly cùng Mộ Dung Thánh Anh vốn có thế lực ngang hàng nhau cho nên giằng co mãi vẫn chưa ngã ngũ. Hôm nay Thánh hoàng ở giữa chọc ngoáy vào làm cho thế cục nhanh chóng thay đổi.
Lúc này đã gần bình minh, sắc trời là một mảnh hỗn độn, những bông tuyết trên mặt đất thỉnh thoảng bị gió thổi cuốn bay lên. Trên tường thành Đô Thành, đông đảo quân lính cùng cung tên, bên ngoài tường thành, tiếng trống trận dồn dập. Tướng quân thủ thành Mộ Dung Thánh Khuynh khuôn mặt tiều tụy, áo giáp bạc sớm đã loang lổ những vết máu.
“Hoàng thượng.” Lối đi lên tường thành bỗng xôn xao, Mộ Dung Thánh Khuynh chậm rãi quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đang hướng về phía hắn đi tới, sau đó đứng yên bên cạnh hắn.
Bông tuyết không biết bị gió thổi lúc nào lại bay lên, trước ánh bình minh, sắc trời nhìn có vẻ cực kỳ hỗn dộn. Mộ Dung Thánh Anh cứ lẳng lặng đứng yên ở nơi này, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuyên qua những bông tuyết đang rơi xuống những binh sĩ ở phía dưới.
“Hoàng thượng, phải làm như thế nào đây? Binh lính đã không còn kiên trì được nữa rồi.” Thị vệ thủ thành Lỗ Trấn run run giọng nói: “An toàn của Hoàng thượng là quan trọng nhất, không bằng người lui trước đi.”
“Nói xằng, nếu như Đô Thành cũng Hoàng cung thất thủ thì chúng ta cũng xong đời, Lỗ Trấn ngươi không cần nói nhăng nói cuội nữa.” Mộ Dung Thánh Khuynh lạnh giọng quát lớn.
Lỗ Trấn cắn cắn môi, hắn không dám lên tiếng nữa, chỉ đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hoàng thượng.
Từ xa có ba bóng người chạy đến đứng bên cạnh Mộ Dung Thánh Anh. Bọn họ chính là Phong Tễ, Lôi Đình, Vân Vụ, vô luận như thế nào bọn họ cũng phải đảm bảo sự an toàn của Mộ Dung Thánh Anh.
Mộ Dung Thánh Anh vẫn giữ im lặng, ánh mắt như mùa đông lạnh lẽo, nhưng lại không để cho người khác nhận ra hắn đang lo âu, đôi tay không kiềm chế được mà nắm lại thành quả đấm.
Mộ Dung Vương Triều thật sự sẽ bị phá hủy ở trên tay hắn sao?
“Nhìn kìa, Mộ Dung Thánh Ly lại đang phát động tấn công!” Không biết là do người nào hô lên nhưng mọi người đều cả kinh. Tất cả đều đang nhìn ra nơi xa kia, quả nhiên giống như đang có những ánh lửa hướng tới bên đây mà bay tới.
“Chuẩn bị cầm cự.” Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng mở miệng, đưa tay về sau nhận lấy áo giáp từ thái giám mặc vào.
Cho dù hắn có phải chết, hắn cũng nhất định phải bảo vệ giang sơn này.
Những đốm lửa nhỏ chợt trở nên hỗn loạn thành một mảng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Vân Vụ nhỏ giọng nói, hắn ghé sát vào tường thành rồi chợt hô lên: “Hình như có phản loạn ở trong quân đội của Mộ Dung Thánh Ly.”
Mộ Dung Thánh Anh sững sờ, cũng tiến gần tường thành, hắn muốn xem xét rõ ràng tình thế
Đúng lúc này có một con rồng lửa thoát ra khỏi biển lửa hỗn loạn đó hướng về phía Đô Thành mà bay tới.
“Cẩn thận có bẫy.” Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng nói, từng đám binh lính nhanh chóng đề phòng, tất cả các mũi tên đều hướng về phía con rồng lửa.
Tuyết càng rơi càng lớn, những tia lửa ở con rồng càng trở nên mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đểu đổ mồ hôi lạnh.
Từ xa đến, chiếc cờ thêu rồng màu tím bay phất phới, lúc này mặt trời đã ló dạng ở đường chân trời, một mảng ánh sáng chiếu vào người dẫn đầu mặc áo giáp màu tím trên người.
“Kia là….” Mộ Dung Thánh Khuynh không dám tin mà hô lên: “Là Long Noãn Noãn.”
Thân thể Mộ Dung Thánh Anh khẽ run lên một cái, không dám tin bóng dáng màu tím mang đại kỳ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi người mặc áo tím, tay của hắn đang nắm chặt vào tường thành, móng tay dường như đã muốn cắm vào trong tường thành.
Là nàng, Long Noãn Noãn, nàng tới, tới thật rồi!
Toàn thân hắn trở nên cứng ngắc, khóe mắt dần dần trở nên ướt át.
Hắn chưa từng nghĩ tới ngày này, là hắn không dám nghĩ, nhưng giờ phút này nó đã thành sự thật.
“Hoàng huynh, là Noãn Noãn!” Mộ Dung Thánh Khuynh chợt ôm lấy Mộ Dung Thánh Anh, lắc lắc giống như điên: “Noãn Noãn tới, Noãn Noãn tới rồi!”
Ba người Vân Vụ liếc mắt nhìn nhau, lại mơ hồ cảm thấy có một loại dự cảm xấu.
Long Noãn Noãn tới, là vì Mộ Dung Thánh Anh mà tới, vậy còn Kim Ưng? Kim Ưng thì làm sao đây?
“Hoàng thượng, đó là đội Hộ Long đường ở kinh thành.” Lỗ Trấn đột nhiên hô to: “Bọn họ tới giúp chúng ta sao?”
Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên tỉnh táo lại, nụ cười trên mặt hắn trở nên cứng ngắc, ánh mắt nhìn qua Mộ Dung Thánh Anh: “Hoàng huynh, Noãn Noãn tới là để giúp chúng ta sao?”
Mộ Dung Thánh Anh nắm thật chặt bàn tay, nhìn về phía đội người ngựa dưới cửa thành.
Đúng vậy, nàng đến là để trợ giúp Mộ Dung Thánh Ly sao?
“Mở cửa.” Noãn Noãn ở dưới thành ngẩng đầu lên kêu to.
Trái tim Mộ Dung Thánh Anh run lên bần bật, đang muốn giơ tay lên cho nàng qua, thì Lỗ Trấn chợt quỳ gối trước mặt hắn: “Hoàng thượng, xin người suy nghĩ lại, Hoàng hậu cùng Thánh Nguyên Vương gia…”
Lỗ Trấn muốn nói tiếp nhưng lại thôi, chính xác, ba năm qua giao tình của Hoàng hậu cùng Thánh Nguyên Vương gia trong triều đình không mấy người không biết. Mấy vạn đại quân ở dưới mà cứ để cho mấy trăm người bọn họ đi qua, chính xác là làm cho người ta hoài nghi.
Mộ Dung Thánh Anh dừng cánh tay, nhìn xuống cô gái ở phía dưới.
Nàng ngồi ở trên lưng ngựa, ngẩng đầu lên nhìn hắn, áo giáp trên người dưới ánh nắng phát ra ánh sáng óng ánh.
Noãn Noãn nhìn Mộ Dung Thánh Anh, nàng đột nhiên cảm thấy mình có chút ngây thơ, hắn ta là Mộ Dung Thánh Anh. Tâm tư Mộ Dung Thánh Anh kín đáo, nàng cứ như vậy mà tùy tiện đến, hắn sẽ tin nàng sao?