Trong phòng, Mộ Dung Thánh Khuynh trực tiếp đẩy cửa đi vào, liếc mắt thấy Hoàng đế đang ngồi bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh.
“Đã đưa nàng về?” âm thanh Hoàng đế nhàn nhạt, nhưng rõ ràng có thể nghe ra sự lạnh lùng ở bên trong.
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái, trầm ngâm, như có lời muốn nói.
Hoàng đế đưa mắt nhìn xuống miếng vải trắng băng bó trên cánh tay, khổ sở cười một tiếng: “Trẫm còn tưởng làm nhiều như vậy nàng sẽ cảm động, ít nhất khi rời đi có chút lưu luyến, nhưng trẫm sai lầm rồi! Trước kia trẫm có thể dùng Lệ phi, dùng Hỏa Long diễm giữ nàng lại, hiện tại…” Hoàng đế cười khổ một tiếng: “Không biết có thể sử dụng cái gì để giữ lại nàng!”
Mộ Dung Thánh Khuynh ngước mắt nhìn hắn: “Hoàng huynh, qua nhiều năm như vậy, huynh đều vì vương triều Mộ Dung mà sống, huynh có thể nghĩ tới mình không? Huynh hỏi trái tim mình một chút, có phải muốn giữ nàng lại hay không? Hay chỉ đơn thuần là vì cái thứ trong truyền thuyết kia?”
Mộ Dung Thánh Anh trầm mặc không nói.
“Nếu như hoàng huynh vẫn kiên trì với ý tưởng ban đầu, như vậy ta tình nguyện giống như Hoàng hậu bây giờ, nghĩa vô phản cố* rời đi!” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên nhấn mạnh.
*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm nghị của Mộ Dung Thánh Khuynh, xoay người cắn môi, nụ cười lạnh lẽo quỷ dị: “Thập Nhất, đệ đã động lòng với nàng?”
Mộ Dung Thánh Anh dần dần thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lành lạnh cười một tiếng: “Cũng chỉ mong là trẫm nghĩ nhiều!”
Mộ Dung Thánh Khuynh không nói lời nào, theo trực giác nhăn mày lại.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, Long Noãn Noãn sẽ trở thành ngăn cách giữa hắn và Hoàng thượng, là vì nàng không như trước sao?
Chợt ngẩng đầu lên như đã hiểu, lại thấy bóng lưng thướt tha cúi đầu bên cửa sổ, Mộ Dung Thánh Khuynh mới nhận thấy mình bất tri bất giác đi vào hậu viện Hoàng hậu.
“Trẫm còn tưởng rằng làm nhiều như vậy, nàng sẽ cảm động, ít nhất khi rời đi có chút lưu luyến, nhưng trẫm sai lầm rồi!” Trong đầu đột nhiên thoáng hiện lời của Mộ Dung Thánh Anh, Mộ Dung Thánh Khuynh hơi cau mày, nàng thật sự không lưu luyến sao? Nhẫn tâm như vậy sao? Mặc kệ hoàng huynh thật lòng hay không, vì cứu nàng, ngay cả mạng cũng không cần, nàng thực sự không quyến luyến chút nào sao?
Nhưng khi bắt được nàng ở trong tử lâu, ngược lại nàng rất thản nhiên, không hề giống như lời của hoàng huynh muốn chạy trốn, hơn nữa còn đi vào trong tiệm thuốc, nói là vì làm thuốc giải cho hoàng huynh.
Mộ Dung Thánh Khuynh nặng nề thở một hơi dài, thật ra thì từ ba năm trước, trong phút giây Long Noãn Noãn vào cung kia, hắn đã biết, nữ nhân này có thể mang đến hi vọng cho vương triều Mộ Dung, cũng có thể mang đến sự hủy diệt, hi vọng và hủy diệt, chỉ là một ý niệm!
Noãn Noãn dựa cửa, tựa hồ chú ý đến nam tử, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn nam tử một thân áo lam gấm đứng ở xa xa.
Ánh hoàng hôn mờ nhạt mỏng manh chiếu lên mặt hắn, khiến cho ngũ quan sinh động hoạt bát phủ thêm một tầng sương mù.
Noãn Noãn nhíu mày, thì ra Mộ Dung Thánh Khuynh đơn thuần cũng có tâm sự.
“Hoàng hậu!” Đang suy nghĩ, Mộ Dung Thánh Khuynh liền đi tới gần, xuyên qua hành lang, ở bên ngoài nhìn nàng.
“Chuyện gì?” Noãn Noãn làm bộ như không để ý lắm mở miệng.
“Có thực sự là người muốn rời khỏi hoàng cung không?” Mộ Dung Thánh Khuynh nhỏ giọng hỏi.
Noãn Noãn ngước mắt gật đầu một cái.
“Là vì Hộ Long đường hay vì Thất hoàng huynh?” Mộ Dung Thánh Khuynh sắc mặt có chút nguội lạnh.
Noãn Noãn cười lạnh: “Vì mình!”
Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, rất rõ ràng là không tin.
Noãn Noãn không muốn nói thêm, chỉ lẳng lặng nghiên cứu chế tạo thuốc giải.
Thật ra thì khi Mộ Dung Thánh Khuynh mang theo quân hộ vệ đến tử lâu, nếu như nàng muốn đi, vẫn có cơ hội. Mộ Dung Thánh Khuynh không phải là đối thủ của nàng, nhưng mà ở trong một khắc kia, nàng lại do dự. Trên người Long Noãn Noãn dường như có rất nhiều bí mật, mà hiện tại nàng là Long Noãn Noãn, không muốn đếm xỉa đến cũng rất khó! Giống như Kim Diện Nhân đó, nàng vừa rời khỏi phủ thừa tướng, hắn liền xuất hiện, giống như là cố ý ngăn cản nàng rời đi.
Hồi lâu, chờ tới khi Noãn Noãn ngẩng đầu, ngoài cửa sổ đã không còn ai, chỉ còn lại vài chiếc lá khô đang chập chờn trong gió đông.
Cúi đầu nhìn thuốc giải trong tay, không sai biệt lắm, sắc trời cũng tối, không ngờ nàng đi ra ngoài lượn một vòng, cuối cùng vẫn trở lại dây dưa cùng Hoàng đế lang sói!
Bữa tối, sắc mặt Quế ma ma rất khó coi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì, lui ra ngoài.
Ngồi ở trên bàn, Noãn Noãn nhìn viên thuốc giải kia. Mặc dù không thể giải toàn bộ độc trên người Mộ Dung Thánh Anh, nhưng ít nhất cũng có thể ức chế độc tính, trong thời gian ngắn sẽ không phát tác, còn một loại rễ nữa nàng chưa nghĩ ra là cái gì!
“Hoàng hậu đang suy nghĩ gì?” Giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên, Noãn Noãn giật mình, thấy Hoàng đế lang sói một thân áo trắng đứng trước bàn, hứng thú nhìn nàng chằm chằm.
Người đàn ông này không có võ công, bước chân làm sao lại nhẹ như vậy? Trong tổ chức sát thủ nàng đã luyện thành tính cảnh giác, không có lý do gì nàng không phát hiện được hắn đến gần!
“Ngươi tới từ khi nào? Tại sao không nghe được một chút âm thanh?” Noãn Noãn nhỏ giọng chất vấn.
“Là Hoàng hậu suy nghĩ quá chuyên tâm, trẫm gọi nàng mấy tiếng, nàng đều không phản ứng!” Mộ Dung Thánh Anh ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn một bàn đầy thức ăn: “Tối nay Hoàng hậu mời trẫm, không phải chỉ đơn giản là ăn cơm chứ? Nghe nói hôm nay Hoàng hậu tự mình xuất phủ, không phải là có liên quan gì tới trẫm chứ?”
Noãn Noãn cười lạnh, Hoàng đế lang sói này thật biết giả bộ, rõ ràng tất cả đều trong lòng bàn tay hắn, còn làm bộ cái gì cũng không biết!
“Mộ Dung Thánh Anh, hôm nay gọi ngươi tới, là vì ta muốn ngả bài với ngươi!” Noãn Noãn lạnh lùng nói, thật sự là chán ghét cuộc sống ngươi lừa ta gạt này. Hoàng đế lang sói cười dịu dàng tuyệt mỹ, dần dần ép nàng muốn điên.
“Hả? Ngả bài?” Mộ Dung Thánh Anh cười càng thêm dịu dàng, “Hoàng hậu muốn cùng trẫm nói cái gì?”
Noãn Noãn đẩy thuốc giải trên bàn đến trước mặt hắn: “Đây là thuốc giải, có thể giải một loại độc trên người ngươi, chỉ là còn một loại thuốc, nhưng ta suy nghĩ rất nhiều vẫn chưa biết là cái gì. Ngươi ăn cái này trước đi, ta sẽ lại tìm sau.”
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Thánh Anh vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng lóe sáng: “Trẫm biết vị thuốc dẫn kia là gì!”
“Cái gì?” Noãn Noãn sững sờ, không ngờ Mộ Dung Thánh Anh biết được phương thức chế thuốc, tại sao hắn không tự chế thuốc giải?
“Chỉ là đáng tiếc thuốc dẫn này cực kỳ khó tìm!” Hắn khổ sở cười một tiếng, ngước mắt nhìn Noãn Noãn: “Nói đi, nàng muốn cái gì? Trừ việc rời khỏi trẫm, rời khỏi hoàng cung, cái gì trẫm cũng có thể đáp ứng nàng!”
Noãn Noãn nổi đóa, trừ hai thứ này, nàng còn có thể yêu cầu cái gì? Còn không phải là phí sức?
“Mộ Dung Thánh Anh, ta đã không phải là Long Noãn Noãn của trước kia! Ta hiện tại đã không có dính dáng gì đến ngươi, đến vương triều Mộ Dung, ngươi có thể cho ta đi được không? “
“Đây chính là nội dung nàng muốn ngả bài với ta?” Mộ Dung Thánh Anh vẫn mỉm cười nghe Noãn Noãn nói, cuối cùng nhẹ nhàng thở một cái: “Hoàng hậu, trẫm yêu nàng như thế, làm sao nàng có thể nhẫn tâm muốn rời khỏi trẫm như vậy?”
Noãn Noãn thật muốn vung một cái tát lên khuôn mặt nam nhân đang cười dịu dàng này.
Đúng là đàn gảy tai trâu mà!
Noãn Noãn hô một tiếng đứng lên: “Ngươi cút!”
Ngược lại Mộ Dung Thánh Anh không buồn bực, chỉ nở nụ cười nhạt, cầm thuốc giải, xoay người rời đi.
Một âm thanh giết gà vang lên khi hắn đóng cửa phòng lại, đồng thời trong phòng vang lên âm thanh rơi vỡ của ly chén.
Nụ cười trên mặt nam nhân càng thêm ôn nhu, hắn nhìn viên thuốc trên tay, lập tức nuốt xuống.
Chẳng biết tại sao, trực giác của hắn tin tưởng Long Noãn Noãn, nàng sẽ không đụng chạm ở trong dược.
“Hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng tiến lên đón: “Là thư của nữ nhân kia!”