Độc Hành Thú

Chương 20

Về đến nhà, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở ga ra, Tạ Ngôn lập tức nhíu mi, sau đó xuống xe, bước nhanh vào biệt thự…

Vừa tới huyền quan, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

Quả nhiên là vị khách không mời mà đến!

Nghe thấy tiếng động, hai người đang ngồi nói chuyện trong phòng khách song song quay đầu lại.

Bách Liệm Ly ngồi ở phía bên trái sô pha, đối diện hắn là một quý cô quần áo hợp thời, diễm lệ quyến rũ.

Vừa thấy anh về, mắt người phụ nữ kia sáng lên, lập tức đứng dậy bổ nhào qua, “Tiểu Ngôn, em cuối cùng cũng về, chị rất nhớ em nha…”

Nói xong, cô liền nhiệt tình ôm anh, hôn “chụt” một cái lên mặt anh.

Mùi nước hoa nồng đậm phả vào mặt, bên má còn lưu lại vết son môi ngọt ngào dinh dính, trên mặt Tạ Ngôn xuất hiện ba đường hắc tuyến, “Chị hai, chị tới đây làm chi?”

“Tiểu tử chết tiệt, bà chị đây tự mình đến gặp cậu, cậu phải cảm thấy vô cùng vinh dự mới đúng, cư nhiên lại bày ra cái bản mặt thối này, cậu không muốn sống hả?”

Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là chị của Tạ Ngôn ── Tạ Giác.

Tạ Ngôn chỉ có một chị gái, năm năm trước đã xuất giá theo chồng sang Hongkong, công việc kinh doanh của ông xã phải chạy qua chạy lại giữa Hongkong và đại lục, còn cô ở nhà giúp chồng dạy con.

Tạ Giác hàng năm đều về thành phố N vài lần để thăm người nhà, bất quá dù sao gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thấy chị đến, Tạ Ngôn cũng không phải mất hứng, nhưng bởi vì mình bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, lại chậm chạp không có bạn gái, tuy rằng cha mẹ thông hiểu, không bao giờ quản anh, nhưng bà chị này lại gấp đến dậm chân, rảnh rỗi liền nhét cho anh một đống tư liệu về những đối tượng xem mắt, khiến anh phiền muốn chết, nghe tiếng chị mình lập tức muốn chạy trốn.

Hiện tại chị hai đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, tuyệt đối là cáo chúc tết gà, nhất định không có ý tốt! Không biết chị mình đã nói gì với Bách Tiệm Ly, hy vọng em ấy sẽ không hiểu lầm này nọ.

Tạ Ngôn không khỏi nhìn Bách Tiệm Ly một chút, thấy sắc mặt hắn cũng bình thường, lúc này mới yên lòng.

“Chị tới đây làm gì? Anh rể gần đây không phải bề bộn nhiều việc lắm sao, chị còn không lo ở nhà chăm sóc chồng mình?” Tạ Ngôn cảnh giác nhìn bà chị.

“Anh rể em vừa vặn đi công tác ở thành phố N, giờ đang đi xem mấy chi nhánh ở đây, dù sao cũng rảnh rỗi, chị liền đến gặp em.” Tạ Giác cười hì hì khoác tay anh, “Tiểu Ngôn, bạn học của em thực đáng yêu nha, chị cũng không biết em có cảm tình tốt với một bạn học như vậy.”

Đáng yêu?

Bách Tiệm Ly không khỏi cười khổ.

“Tiệm Ly là bạn học đại học của em, quen nhau đến giờ đã tám năm rồi.” Tạ Ngôn nhìn qua Bách Tiệm Ly, cười nói.

“Vậy sao, không nghĩ tới em lại dài tình ghê. Đúng rồi, Tiểu Bách…” Tạ Giác quay qua nói với Bách Tiệm Ly: “Em với Tiểu Ngôn là bằng hữu tốt như thế, vậy khuyên nó giúp chị, sớm thành gia lập nghiệp. Ba mẹ tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng bọn họ trong lòng đều nóng ruột muốn ẵm cháu trai, dù sao Tiểu Ngôn tuổi cũng không còn nhỏ nữa.”

“Vâng, em sẽ khuyên cậu ấy sớm lập gia đình.” Bách Tiệm Ly ảm đạm cười.

Nụ cười nhàn nhạt như có như không này làm trong lòng Tạ Ngôn bùng lên một ngọn lửa vô danh, sắc mặt trầm xuống, mở miệng nói: “Chị hai, em đã sớm nói với chị, em sẽ không kết hôn! Hiện tại nhân lúc Tiệm Ly ở đây, em nói rõ ràng luôn, em cùng Tiệm Ly…”

Bách Tiệm Ly đột nhiên la to “A” một tiếng, vỗ chân đứng lên, “Mải nói chuyện nên quên mất pha trà mời chị. Tạ Ngôn, cậu đi với tôi, tôi không biết trà xanh để ở đâu.” Dứt lời, hắn liền kéo tay Tạ Ngôn đi vào bếp…

Phòng bếp được thiết kế mở, hai người không thể lớn tiếng nói chuyện, may mà phòng bếp cách phòng khách một đoạn đường, chỉ cần hạ giọng, Tạ Giác hẳn là không nghe được.

Bách Tiệm Ly chui đầu vào tủ âm tường lục tìm lung tung, đồng thời đè thấp giọng nói với Tạ Ngôn: “Anh điên rồi, cho dù thật sự phải nói thật, cũng không nên chọn lúc này!”

“Nói muộn không bằng nói sớm.” Tạ Ngôn kiềm nén nói.

“Chị anh ở xa đến gặp anh, hăng hái nhiệt tình muốn giới thiệu bạn gái cho anh, anh lại tạt cho chị ấy một chậu nước lạnh? Tạ Ngôn, tìm một thời cơ thích hợp, chậm rãi cùng chị ấy nói chuyện, đừng nói ngay lúc này. Tuy rằng nói chuyện với chị ấy không bao lâu, nhưng em thích tính cách cởi mở vui vẻ của chị ấy, em không muốn chị anh ghét em.”

“Chị ấy rồi cũng có ngày ghét em! Tiệm Ly, không cần trốn tránh nữa, ngày này trước sau gì cũng đến, chính là hôm nay!”

Tạ Ngôn nắm chặt tay hắn, mặc kệ hắn giãy dụa, kéo hắn đi đến trước mặt Tạ Giác.

Tạ Giác vốn thông minh, đương nhiên nhìn ra bọn họ có gì đó không thích hợp, kìm lòng không đậu đứng lên, “Hai đứa…”

Hai người này đứng chung một chỗ, thực vô cùng hài hòa.

Vẻ thản nhiên trao đổi bằng ánh mắt trông thực ái muội, cái này… tựa như… sự ăn ý giữa hai người yêu nhau.

Sắc mặt cô lập tức tái nhợt.

“Chị hai, em có chuyện nuốn nói với chị.”

“Được, em nói đi.” Tạ Giác gật đầu.

“Tạ Ngôn, đừng…” Bách Tiệm Ly nhìn anh lắc đầu.

Tạ Ngôn nắm chặt tay hắn, không để cho hắn giãy ra, “Chị hai, Tiệm Ly không chỉ đơn giản là bạn đại học của em, cậu ấy còn là người yêu của em, là người em sẽ gắn bó cả đời. Cho nên, em tuyệt đối sẽ không kết hôn! Không phải đùa giỡn, em thật sự nghiêm túc!”

Cái gì?

Tạ Giác hóa đá.

Người này!

Bách Tiệm Ly hung hăng trừng mắt liếc anh, nhưng mà lời đã nói ra, nước đổ khó hốt, chỉ có thể thật sâu thở dài.

“Tiệm Ly, em vào phòng đi, để anh cùng chị nói rõ ràng.” Tạ Ngôn ý bảo hắn rời đi trước.

Bách Tiệm Ly bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi đầu nói câu “Thực xin lỗi” rồi đi vào phòng ngủ, hắn tiếp tục lưu lại, chẳng những không giúp được gì, chỉ sợ lại đổ thêm dầu vào lửa.

Sau khi đóng cửa, bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Phòng cách âm hiệu quả tốt lắm, nhưng vẫn có chút thanh âm nhỏ vụn xuyên qua cánh cửa.

Đầu tiên là cao giọng tranh chấp, tiếp đến tựa hồ là hàng loạt chất vấn dồn dập phát ra

, sau đó là nhỏ giọng cầu xin, cuối cùng thanh âm dần dần thấp xuống… thấp đến mức không nghe được một chữ.

Mặc dù xã hội đã trở nên cởi mở hơn, nhưng tình cảm đồng tính vẫn không được đạo đức luân lý bình thường chấp nhận. Tạ Ngôn khác với mình, anh có một gia đình hòa thuận ấm áp, còn có một người chị quan tâm anh như vậy, nếu cố ý ở cùng anh, chỉ sợ sẽ phải chịu áp lực ngăn cản của cả gia đình.

Bách Tiệm Ly cũng không muốn vì mình mà Tạ Ngôn cùng người nhà phát sinh xung đột, bởi vì gia đình mình đã tan nát, cho nên mới không muốn làm tổn thương gia đình anh!

Dựa vào vách tường, từ từ trượt xuống…

Bách Tiệm Ly vùi đầu thật sâu vào giữa hai đầu gối, lần đầu tiên cảm thấy mình yếu đuối như thế, không thể bảo hộ người mình yêu thương.

Không biết qua bao lâu, cửa nhẹ nhàng bị người đẩy ra.

“Tiệm Ly?”

Tạ Ngôn vừa nhìn thấy Bách Tiệm Ly ngồi co ro trong góc phòng, trong lòng thắt lại, vội vàng đem hắn kéo lên, cuống quít hỏi: “Em làm sao vậy? Bệnh sao, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Em không sao.” Bách Tiệm Ly lắc đầu, miễn cưỡng tươi cười, “Chị anh đâu?”

“Chị hai về rồi. Yên tâm đi, chị ấy kỳ thật là một người phụ nữ rất hiểu biết, chỉ cần anh cố gắng nói chuyện với chị ấy, cho chị ấy chút thời gian, chị ấy sẽ chấp nhận em thôi.” Tạ Ngôn vuốt ve hai má lành lạnh của hắn…

“Nếu chị anh không thể chấp nhận thì sao?”

“Sẽ không! Chị ấy phải chấp nhận, trên thế giới này người duy nhất anh không chịu buông tha chính là em.” Tạ Ngôn ôm chặt lấy hắn, “Cho nên, em cũng phải kiên cường một chút.”

Bách Tiệm Ly không khỏi cười khổ, “Anh a, làm việc luôn xằng bậy như vậy. Em đã bảo anh đừng nói, nhưng anh lại vẫn khăng khăng nói ra, vì sao không chịu nghe em?”

“Đó là bởi vì… Anh không muốn em phải chịu nửa điểm ủy khuất nào. Nói cái gì phải giới thiệu đối tượng tốt cho anh, lúc đó em cư nhiên còn có thể cười được?” Tạ Ngôn không hài lòng nhìn hắn.

“Em cũng phải trả lời chiếu lệ chứ.” Bách Tiệm Ly bất đắc dĩ thở dài.

“Không được! Nếu mặc em cứ có lệ như vậy, một ngày nào đó em sẽ càng ngày càng lùi bước.” Tạ Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Tiệm Ly, em gần đây lại muốn chạy trốn đi?”

“Trốn? Trốn đi đâu?”

Đột nhiên hỏi thế, làm Bách Tiệm Ly ngẩn ra.

“Đây là cái gì?” Tạ Ngôn từ trong ví lấy ra tấm vé máy bay, “Hôm nay trong lúc vô tình anh phát hiện cái này, em mua vé máy bay đi Lan Châu (1) khi nào? Sao anh không biết? Em muốn đi tới đó làm gì? Có phải lại muốn trốn tránh anh, theo đuổi cái gì tự do cùng cô độc một người phải không?”

Người này là chó săn sao?

Hắn hôm trước mới mua vé máy bay, cư nhiên bị anh đánh hơi được, lục soát ra. Bất quá hiện tại, Bách Tiệm Ly cũng không dư hơi đi trách cứ anh xâm phạm “quyền riêng tư” của mình.

“Anh nên làm sao đây?” Tạ Ngôn buồn khổ nói, dùng sức ôm hắn càng chặt, “Phải làm sao em mới không trốn tránh anh nữa? Anh cho rằng mình đã hết sức dành ra cho em không gian một người, vì sao em vẫn muốn chạy trốn, thậm chí còn không nói anh một tiếng? Nếu anh không phát hiện tấm vé này, em chắc tính cứ vậy rời đi phải không? Anh còn phải làm gì nữa? Rốt cuộc phải làm thế nào em mới có thể cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh? Nói cho anh biết đi, rốt cuộc anh phải làm thế nào đây!?”

Lực đạo rất lớn, lớn đến mức toàn thân hắn đều ẩn ẩn đau.

Nhưng càng làm hắn đau đớn, chính là thanh âm ngưng trọng cùng hai tay không ngừng run rẩy của anh.

Bách Tiệm Ly đột nhiên cảm thấy khó thở, nghĩ lại thì, có phải mình đã quá trì độn hay không, hay là quá lạnh nhạt hờ hững, làm anh khuyết thiếu tin tưởng với mình như thế?

Ngẫm lại, hắn đích xác chưa từng nói với anh lời đường mật nào, ngay cả biểu tình dịu dàng cũng rất ít khi biểu lộ, càng đừng nói là một lời thề nguyện!

Chẳng lẽ, hắn vẫn là trong lúc vô ý làm tổn thương anh?

“Anh cái gì cũng không cần làm, em sẽ không rời bỏ anh.” Bách Tiệm Ly vuốt ve hai má anh, thấp giọng nói: “Kia chỉ là công việc, tổng biên tập muốn em viết mấy bài đặc biệt về Tây Tạng, vả lại em cũng muốn đến Tây Tạng du lịch, cho nên mới mua vé máy bay đi Lan Châu. Bất quá em sợ anh lo lắng sức khỏe của em, không cho em đi, cho nên muốn tìm thời điểm thích hợp nói với anh, không nghĩ tới lại bị anh phát hiện…”

“Thật sao?”

“Thật!”

“Vậy vì sao đêm hôm khuya khoắt em lại luôn nhìn anh mà không ngủ, chỉ thở dài?” Tạ Ngôn nhìn chăm chú vào mắt hắn.

Mỗi lần nghe hắn thở dài, tim anh như bị đao cắt.

Bách Tiệm Ly nhất thời trầm mặc…

“Nói đi.” Tạ Ngôn thúc giục hắn.

Dường như một thế kỷ trôi qua, Bách Tiệm Ly mới mở miệng, “Em cảm thấy… Em giống như… đang sống trong ảo giác, cảm giác không chân thật. Hơn nữa vào ban đêm anh ngủ hệt đứa nhỏ, em thấy cuộc sống thế này rất an bình hạnh phúc, đồng thời cũng cảm thấy phiền muộn.”

Nguyên lai là như vậy.

Hắn thở dài, không phải bởi vì muốn chạy trốn, mà là yêu anh quá sâu, sâu đến nỗi đem chân thật trở thành ảo giác.

“Đứa ngốc…” Tạ Ngôn thấp giọng nói, nhẹ nhàng hôn lên má hắn.

“Em cũng không hy vọng xa vời nhân sinh có kết cục đồng thoại, từ Perth trở về, vào ngày đi tìm anh, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, có lẽ em truy tìm chỉ là, chỉ là một giấc mộng đã qua. Hiểu lầm anh cùng người khác cùng một chỗ, tuy rằng thống khổ, nhưng đối với em mà nói, cũng là một loại giải thoát. Một khắc kia, em thực sự cảm thấy thoải mái. Ai ngờ cuối cùng, vẫn bị anh cường ngạnh kéo lại, ngã vào trong lốc xoáy tình cảm.”

“Em không phải không tin anh, em chỉ là không thể tin chính mình. Nhân sinh ngắn ngủi, tịch mịch tựa mây bay, như thế nào cũng vô pháp bị xua tan, cho dù cùng một chỗ, em vẫn cảm thấy tịch mịch, tịch mịch nói không nên lời… Chẳng lẽ là bởi vì em không đủ yêu anh sao? Nhưng anh rõ ràng là người em yêu nhất mà! Vì sao em lại cảm thấy mình không thể cho anh hạnh phúc? Mỗi buổi tối nhìn bộ dáng lúc anh ngủ say, trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi, một lần lại một lần hỏi chính mình, thật sự có thể cứ như vậy ở cùng anh hay không? Có đôi khi em thậm chí nhịn không được nghĩ, nếu chúng ta ngay từ đầu không gặp nhau, thì tốt biết bao…”

Trong mắt hắn ngập tràn nước mắt, làm tim anh đau thắt, “Tiệm Ly…”

Yêu càng sâu đậm, lại càng tịch mịch sao?

Anh không thể biết được nỗi băn khoăn lo lắng trong tim hắn nhiều bao nhiêu, chỉ có thể dùng những nụ hôn nhỏ vụn mà vô tận, từng chút nhẹ nhàng lấp đầy.

Ôm chặt, rồi lại chặt thêm chút nữa, hy vọng hắn có thể cảm nhận được trái tim anh mỗi một lần nhảy lên, đều khe khẽ thì thầm tên hắn.

Bách Tiệm Ly nhìn anh, đôi mắt trong trẻo như nước, “Có đôi khi em thật sự rất muốn chạy trốn, nhưng là em không làm vậy. Mặc kệ sợ hãi thế nào, em vẫn muốn ở bên anh. Chúng ta tựa như hai đứa nhỏ đang xuyên qua dòng xe cộ, đã trải qua quá nhiều phong ba bão táp. Hiện tại em thật vất vả mới học được yêu, biết tự do chân chính không phải rời xa, mà là trở về, trở về bên cạnh người mình yêu thương nhất. Em không muốn lại thất bại trước yếu đuối của mình, lại càng không muốn thương tổn anh. Cho nên, lúc này đây, anh hãy cho em một chút thời gian!”

“Anh cho, bao lâu anh cũng cho!” Tạ Ngôn vội vã nói.

Người yêu của anh, đã lột bỏ lớp vỏ thờ ơ lạnh lùng bên ngoài, ở bên trong, kỳ thật là một người vô cùng mềm mại mà tinh tế.

Anh không nhìn lầm, càng không yêu sai hắn!

“Tiệm Ly, anh thật sự yêu em.”

Rõ ràng không có sao, nhưng trong đôi mắt anh lại như lấp lánh một ánh sao lung linh đẹp không tả xiết.

Anh kề sát lại, dịu dàng hôn lên môi hắn, đầu lưỡi hắn mặc dù có chút ngượng nghịu, nhưng rất mau liền biến thành một bông hoa nhỏ nở rộ trong miệng anh.

Hai người mút vào đầu lưỡi nhau, cảm thụ dịu dàng cùng tình yêu của đối phương.

Hai mắt chậm rãi nhắm lại, trái tim dần dần rộng mở.

Anh thậm chí còn chạm vào nơi mềm mại nhất trong tim hắn.

Không cần ngôn ngữ, hắn đã ở trong tim anh, từ nay về sau sẽ không rời đi.

“… Em cũng yêu anh…”

Bách Tiệm Ly mặt mày đỏ bừng.

Nói những lời này quả thực như lấy mạng hắn, răng nanh cắn lại cắn, nắm chặt tay rồi lại buông ra, hắn rốt cục vẫn là nói ra.

Tạ Ngôn không nhịn được cười ha hả.

Thật vất vả thổ lộ lại nhận được phản ứng thế này, Bách Tiệm Ly trừng mắt nhìn, “Anh cười cái gì?”

“Không có gì.” Tạ Ngôn run run bờ vai.

Người yêu của anh thật sự rất đáng yêu!

Tạ Ngôn ngẩng mạnh đầu, nghiêm mặt nói: “Tiệm Ly, em cương!”

“Mới…… Mới không có…” Bách Tiệm Ly mặt đỏ tai hồng phản bác.

Tạ Ngôn xấu xa cười, “Sợ cái gì, anh cũng cương vậy, chúng ta làm đi!”

“Bây giờ còn chưa tới giờ cơm tối, đừng có tùy tiện động dục! Lại nói anh vừa xuất quỹ với người nhà, hiện tại không phải là tâm tình nặng nề ngồi ở sô pha, vò đầu bức tóc nghĩ xem phải làm thế nào trấn an người nhà sao, sao còn có thể động dục hả!” Bách Tiệm Ly liều mạng đẩy cái đầu anh đang kề sát lại…”

“Nhưng mà anh rất đói, anh phải ăn em. Vò tóc suy nghĩ linh tinh này nọ, để sau hãng nói…” Nói xong, Tạ Ngôn vội vàng cởi quần áo hắn…

Cảm xúc mê đắm tới quá mức mãnh liệt, kỳ thật vừa rồi từ lúc nói chuyện với nhau, hạ thể kề sát anh đã phát ngạnh nóng lên, hiện tại lại sưng lớn đến không thể tưởng tượng.

Đôi mắt tràn ngập *** của anh gần trong gang tấc, hơi thở nóng cháy từng đợt phả lên mặt, mặc dù có chút tức giận, lại đánh không lại ham muốn, Bách Tiệm Ly cảm thấy một trận mê muội, thân thể sớm đã phản bội mình, phân thân sưng đến mức khó chịu…

Tạ Ngôn đặt hắn trên cửa, kéo quần hắn, trượt xuống đưa phân thân hắn ngậm vào miệng, được khoang miệng ấm áp ẩm ướt bao lấy, Bách Tiệm Ly phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Đầu lưỡi nóng như lửa của anh khéo léo khiêu khích hắn, linh hoạt liếm mút chơi đùa, truyền đến từng trận khoái cảm tê dại, Bách Tiệm Ly nhẹ nhàng rên rỉ, hưởng thụ kích thích *** loạn này.

Hắn rất nhanh phóng thích trong miệng anh, Tạ Ngôn lấy khăn giấy lau đi ít trọc dịch bắn tung tóe trên mặt mình, rồi lấy gel bôi trơn bôi một lượng lớn trên tay, thừa dịp hắn toàn thân xụi lơ, trượt vào mở rộng hậu huyệt của hắn.

“A……”

Bách Tiệm Ly cúi đầu nhìn thấy ngón tay anh ở trong cơ thể mình tiến tiến xuất xuất, chỉ cảm thấy tình ái mãnh liệt, không khỏi ôm lấy cổ anh, nhắm mắt ở bên tai anh thở dốc.

“Anh vào đây.” Tạ N

gôn rốt cuộc nhịn không được, nâng một chân hắn lên, lấy tư thế đứng thẳng chậm rãi sáp nhập vào cơ thể hắn…

Hai người đồng thời phát ra tiếng rên.

Dù sao cũng là tư thế rất khó, Tạ Ngôn lo lắng hắn bị thương, cố kìm lại mình, thong thả tiến vào, chờ đến khi mình toàn bộ chôn sâu trong u cốc tiêu hồn ấm nóng kia, mới thở dài nhẹ nhõm, bắt đầu ở trong dũng đạo mê người của hắn, ngựa quen đường cũ bắt đầu đâm vào rút ra.

“A……” Bách Tiệm Ly siết chặt hai tay, sức nặng toàn thân đều đổ lên người anh, hai người cứ như vậy tựa vào phía sau cửa, liều chết triền miên.

Loại tư thế này làm dương cương nóng bỏng của anh vào sâu chưa từng có, mỗi lần cắm vào rút ra đều dẫn phát khoái cảm kinh người.

Không quá vài lần, bên trong áo sơmi rộng mở của Bách Tiệm Ly hé ra ***g ngực bị nhiễm một mảnh đỏ bừng, hắn chỉ cảm thấy cả người mình nóng hổi, cái trán cố sức dụi vào hõm vai anh, vách bên trong hậu huyệt như có sinh mệnh, ra sức hút lấy dục vọng của anh, cùng nhau vũ động cuồng nhiệt.

Tạ Ngôn xấu xa cúi xuống, hôn lên hai má mềm mại của hắn.

Bách Tiệm Ly giống như đứa nhỏ ôm chặt lấy anh, nhắm mắt rên rỉ, từ tai đến cổ đều lộ ra màu sắc e thẹn mê người, khiến Tạ Ngôn càng thêm tâm dương ngứa ngáy, nhịn không được ghé vào tai hắn nói nhỏ khiêu khích, “Em thực thích anh làm vậy với em đi? Có đủ không? Có muốn nhanh hơn một chút, lại sâu thêm một chút hay không?”

Nói xong, anh dùng lực đỉnh lên trên, làm hắn kêu to lên, buồn bực lắc lắc đầu, “Ưm…… Không…… Sâu quá……”

“Nói dối, em rõ ràng muốn anh, vô cùng muốn.” Tạ Ngôn cười nhẹ nói, ôm cái mông săn chắc của hắn, từng chút từng chút đâm lên trên, khiến lửa nóng của anh lần nữa đụng vào cực điểm của hắn.

Bách Tiệm Ly chỉ cảm thấy tim đập điên cuồng, toàn thân mềm yếu vô lực, hậu huyệt ấm áp phối hợp với động tác của anh hé ra hợp lại, gần như tham lam muốn nuốt hết vào.

“Em thích anh chạm nhẹ thế này sao? Hay là cắm vào thật sâu?”

Tạ Ngôn cắn tai hắn, ôm hai chân hắn vòng qua lưng mình, mười ngón tay bóp mông hắn, rồi lại làm như khiêu khích hắn, không chịu tiến sâu vào, chỉ nhẹ nhàng ma xát dũng đạo của hắn, hại hắn không chịu nổi mà vặn vẹo cái mông…

Tên chết tiệt này, luôn muốn bức ra bộ dạng *** loạn xấu hổ của hắn mà, Bách Tiệm Ly hung hăng trừng anh, ánh mắt lại vì quá nhiều cảm xúc mãnh liệt mà nổi lên một tầng hơi nước, anh nhìn thấy khiến dục hỏa càng thêm tràn đầy.

“Đã biết… Anh sẽ cho em thực thoải mái…”

Tạ Ngôn mạnh mẽ thẳng lưng, thật sâu sáp nhập vào trong hắn, Bách Tiệm Ly ngửa cổ rên rỉ, phân thân sớm đứng thẳng run lên, chảy xuống lệ dịch trong suốt.

Mị thái dục hỏa đốt người của hắn làm anh không thể kìm nén, chỉ cảm thấy dường như sắp nổ tung, càng lúc càng mạnh mẽ tiến vào trong hắn…

Thanh âm thân thể giao hoan cùng tiếng cửa rung lên hòa hợp nhất thể, khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.

Quá nhiều khoái cảm đến mức vô lực chống đỡ, Bách Tiệm Ly phát ra tiếng rên rỉ như tiếng khóc, hai má ửng đỏ, thân thể không ngừng run rẩy, giống như sắp tới cao trào, hai tay hắn đang ôm chặt anh theo từng đợt rút đẩy mà không ngừng run rẩy, mỗi lần va chạm đều làm hắn phát ra thanh âm sung sướng mê người.

Do vận động kịch liệt, hai người đổ mồ hôi đầy lưng.

Đột nhiên, một giọt mồ hôi từ thái dương của anh rơi xuống bên miệng hắn, Bách Tiệm Ly theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm, trong miệng lập tức truyền đến mùi vị nam tính nồng đậm, lại thêm lửa nóng sau mỗi đợt luật động của anh từ hậu huyệt truyền đến, mỗi lần đều cắm tận rễ, đâm thẳng lên trên khiến hắn mềm nhũn, cả người gần như tan chảy.

“Em…… Em không được……” Tim đập thình thịch, hắn sống chết kẹp lấy thắt lưng anh, bên trong huyệt trơn tru mà ẩm ướt ấm nóng không ngừng co rút…

“Muốn ra sao?”

Tạ Ngôn biết hắn sắp tới cao trào, vì thế đẩy nhanh tốc độ, thân thể hắn ngập tràn sung sướng, khoái cảm khôn kể len lỏi khắp toàn thân.

Anh hưng phấn vô cùng, hai tay thô lỗ xoa xoa cái mông vừa chặt vừa cong của hắn, cơ bụng căng cứng, ở trong cơ thể hắn tung hoành ngang dọc, nhiều lần nâng hắn lên rồi hạ xuống, sức nặng mỗi lần hạ xuống đều làm cho lửa nóng cực đại đâm vào càng sâu trong cơ thể hắn…

Cơ hồ có cảm giác bị xỏ xuyên, Bách Tiệm Ly nhịn không được kêu sợ hãi, hai tay ôm sát cổ anh, bị động tác kích cuồng của anh nháy mắt đưa đến cao trào, chỉ cảm thấy đại não mòng mòng, trước mắt biến thành màu đen, toàn thân kéo căng như dây cung, không biết qua bao lâu, mới chậm rãi mềm xuống…

Tạ Ngôn rốt cuộc nhịn không được loại kích thích này, lập tức phóng thích trong cơ thể hắn, hai người dồn dập thở dốc, khắp phòng đều tràn ngập dư vị *** nồng đậm.

Giữ nguyên tư thế kết hợp, hai người gắt gao ôm nhau, sau một trận cuồng hoan, Bách Tiệm Ly mới từ từ tỉnh táo lại.

Khoái cảm quá mãnh liệt làm cho hắn có lỗi giác chết đi sống lại.

“Này thật sự là… Quá điên cuồng…” Mặt hắn đỏ bừng giống như phát sốt.

“Làm tình không phải tương đương với chết đi một lần sao? Cho nên mới nói, dục tiên dục tử a.” Tạ Ngôn cười nói, chậm rãi buông hắn ra, đem hắn ôm đến trên giường, nhanh nhẹn cởi sạch quần áo của cả hai, trần trụi quấn lấy nhau, cọ xát da thịt bóng loáng của hắn…

“Anh thì dục tiên dục tử, còn em thì rất đau lưng đây.” Bách Tiệm Ly trừng mắt liếc anh.

“Làm đau em? Lần sau anh sẽ cẩn thận.” Tạ Ngôn vuốt ve lưng hắn, ở trên hai vai bóng loáng của hắn hạ xuống một chuỗi hôn nhỏ.

“Đừng náo loạn.”

Bách Tiệm Ly sợ nhột, cuộn người lại, tựa sát vào ngực anh.

Tạ Ngôn càng muốn cố ý trêu chọc hắn, ôm lấy hắn không buông, chọt lét hắn, Bách Tiệm Ly ở hắn trong ngực anh không ngừng vặn vẹo, hai người dán sát vào nhau, thân thể mới vừa phóng thích mẫn cảm dị thường, hơi cọ một chút cũng có thể làm súng khai hỏa.

Đột nhiên, Bách Tiệm Ly cứng đờ, cảm thấy “hung khí” dán bên cánh mông mình đang mềm mại bỗng chốc cứng rắn, hắn không khỏi hít một ngụm lãnh khí, “Anh người này…… Cư nhiên lại cứng?”

Lực hồi phục kinh người!

“Anh thể lực hơn người, chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt sao? Có thể cho em ‘tính phúc’ đến chết đi sống lại, hôm nay muốn anh đại chiến ba trăm hiệp cũng không thành vấn đề.” Tạ Ngôn cười đè lên hắn…

“Ai muốn loại ‘tính phúc’ này chứ, buông… Anh người này……”

“Tiệm Ly, chính em cũng càng ngày càng ngạnh…”

“Bị anh sờ tới sờ lui như vậy, đương nhiên phải ngạnh rồi.”

“Tiệm Ly, anh còn chưa no…”

“Vậy xuống giường đi ăn cơm.”

“Không cần, anh sẽ ăn em.”

“Cút ngay, em cũng không phải đồ ăn…”

“Anh nhìn em liền nhịn không được…”

“Anh con mẹ nó…”

Tiếng phẫn nộ chửi bậy vừa mới ra khỏi miệng, đã bị môi lưỡi nhiệt tình của anh ngăn chặn, chỉ kịp phát ra một tiếng ngắn ngủi, sau đó chìm ngập trong những công kích kịch liệt của anh.

Cảm xúc mãnh liệt như thủy triều mạnh mẽ đánh úp lại.

Khát vọng cùng tình yêu dành cho nhau làm bọn họ ôm chặt đối phương, cùng bay tới thiên đường hạnh phúc.

Tất cả đều tiêu thất.

Lý trí, cảm quan, thân thể……

Chỉ còn lại ngọn lửa tình không thể dập tắt đang thiêu đốt trong ***g ngực, giống ngàn vạn đóa hoa nở rộ, chậm rãi, nhưng vĩnh hằng, lưu lại trong tim vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Yêu là mỹ lệ như thế.