Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 27: Một mình gặp boss bàn công sự (1)

Chương 27: Một mình gặp boss bàn công sự (1)
11 giờ đêm, Singapore cảnh sắc thật mê người
Sầm thị Thương nghiệp
Sầm Chí Quyền ngồi một mình trên ghế dựa trong vườn hoa trên không vừa nhâm nhi rượu đỏ vừa nhìn lên trời đêm mê li trên đầu, bên cạnh hắn là mấy quyển truyện tranh của Quan Mẫn Mẫn mà cô chưa kịp lấy về.
Ánh đèn tối mờ khiến mặt bìa của những quyển truyện tranh nhìn càng thêm mờ ám, thật là một sở thích khiến người ta khó hiểu.
Nếu như không phải vì mấy quyển sách này, chắc là chiều nay cô cũng sẽ không chủ động đến khách sạn tìm hắn, cũng sẽ không bị trặc chân, đương nhiên, nếu cô không đến, hắn cũng không có cơ hội hôn trộm một cái...
Nhưng rất rõ ràng, người chìm đắm trong nụ hôn này chỉ có hắn mà thôi, chìm đắm đến nỗi suýt nữa đem cô nuốt vào bụng.
Đối với phụ nữ, đối với chuyện nam nữ trước giờ hắn luôn có định lực cực mạnh.
Sống 33 năm, trước giờ hắn chưa từng động tâm với bất kỳ cô gái nào chứ đừng nói đến chuyện vì một cô gái mà tâm tình xao động đến vậy.
Nhưng gặp Quan Mẫn Mẫn, một cô gái nhỏ hơn hắn gần mười tuổi hắn mới phát hiện tâm tình của mình cực dễ trở nên xao động, không yên nhất là khi chính mắt nhìn thấy cô với em trai mình thân thiết như vậy, thậm chí lúc thấy cô có chút ỷ lại để Chí Tề cõng lên lầu, hắn chỉ hận đến nỗi muốn xống xe đánh cho đứa em trai ruột của mình một trận. Cảm giác muốn giữ lấy làm của riêng này mãnh liệt đến nỗi ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Trước đây quan hệ giữa họ vốn đã thân mật rồi, nhưng trước đây hắn không phải như vậy...
Đang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại reo lên, Sầm Chí Quyền thu hồi tạp niệm, rời mắt khỏi những quyển truyện tranh cầm điện thoại lên.
Là Quan Dĩ Thần.
'Khuya vậy rồi, có chuyện?'
Giọng Sầm Chí Quyền có chút không được tự nhiên, Quan Dĩ Thần dĩ nhiên nhận ra.
'Cậu không sao chứ?'
'Người có chuyện tìm tôi không phải cậu sao?' Sầm Chí Quyền dứng lên đi về phía lan can, một tay chống lan can, tay kia cầm điện thoại.
Đầu bên kia Quan Dĩ Thần mỉm cười không tiếp tục chủ đề này nữa, 'Kế hoạch khai thác đảo mới, tập đoàn Á Tín cũng muốn gia nhập?'
'Tin nghe từ đâu?' Sầm Chí Quyền nghe hắn nói như vậy cũng ngạc nhiên.
Kế hoạch khai thác đảo mới rất đồ sộ, chỉ riêng số vốn khởi động đã trên mười tỷ, nếu Sầm thị thương nghiệp muốn một mình nuốt trọn không phải là không được nhưng bởi vì có liên quan đến quyền sử dụng một bộ phận đất đai ở đó và một bộ phận công trình lấp biển cho nên việc giám sát vốn và thi công sẽ do ngân hàng trung lập thực hiện.
'Có phải là lời đồn hay không, thứ hai họp giao bản kế hoạch sẽ biết ngay.'
'Tôi là người phụ trách hạng mục này mà còn không biết, cậu chắc chứ?' Vì tránh hiềm khích, hắn không chỉ định bất kỳ ngân hàng nào thuộc BCF làm ngân hàng trung gian mà mời một ngân hàng trước giờ chưa từng có quan hệ nghiệp vụ với hắn và Sầm thị nhưng hắn chắc chắn đó không phải là tập đoàn Á Tín.
'Tôi ở bên ngoài uống rượu tình cờ gặp được người phụ trách của ngân hàng Tam Thông, có nhắc đến kế hoạch này, ông ấy nói đã từ chối lời mời của Sầm thị.' Cho nên mới có cú điện thoại muộn thế này.
Tam Thông từ chối lời mời của Sầm thị? Chuyện trọng đại như vậy tại sao hắn cũng không biết?
Sầm Chí Quyền chau mày, 'Tôi sẽ tìm hiểu rõ chuyện này.'
Nói rồi hắn ngắt điện thoại, cầm chìa khóa rời khỏi văn phòng.
Sầm Chí Quyền lái xe vào khuôn viên của nhà họ Sầm ở Sentosa thì đã là nửa đêm, tất cả mọi người đều đã nghỉ.
Hắn đi thẳng đến phòng của ba mẹ mình gõ cửa, năm phút sau mẹ hắn bước ra, 'Chí Quyền, khuya vậy rồi còn có chuyện gì?'
'Ba đâu?' Sầm Chí Quyền đứng ở cửa phòng nhìn vào trong.
Nói đến chồng mình, khóe môi Thích Bội Tư hơi nhếch lên, đáy mắt tràn đầy châm chọc, 'Một năm thời gian ông ấy ở nhà cũng sẽ không quá mười ngày, chẳng lẽ con không biết sao?'
Cha mẹ bề ngoài hòa thuận bên trong xa cách cũng không phải ngày đầu Sầm Chí Quyền mới biết, cũng không muốn chen vào, chỉ cần họ cảm thấy có thể nhẫn nhịn như vậy là được.
Người đàn ông có tiền có thể, nào có ai không ở ngoài có vài nhân tình? Ba hắn Sầm Húc Sâm cũng không ngoại lệ, nếu như phải mẹ hắn không là người dễ bắt nạt, trong nhà còn có thêm vài mẹ nhỏ nữa cũng không chừng.
'Con gọi điện thoại cho ba, mẹ nghỉ ngơi đi.' Hắn nói rồi cầm lấy điện thoại ấn phím.
Tốt lắm, điện thoại cũng tắt luôn rồi. Sầm Chí Quyền quay người lại, thấy mẹ vẫn còn đứng ở cửa, hai tay vòng ở trước ngực chừng như rất chắc chắn là con trai không tìm được ba mình.
'Mẹ, ba ở đâu vậy?'
'Mẹ không biết.' Bà nói là sự thật. Bên cạnh ông tình nhân đổi một người lại một người, nếu người nào bà cũng phải điều tra cho rõ thì chắc thời gian ngủ cũng không có.
'Kế hoạch xây đảo mới, tại sao ngân hàng Tam Thông lại từ chối? Là ý của ai?' Hiện giờ hắn không có thời gian tìm hiểu chuyện riêng của hai người, hắn chỉ muốn hỏi về công sự mà thôi.
Mẹ hắn không giống những quý phụ phu nhân khác suốt ngày chỉ biết uống trà, dạo phố, đi spa, ngược lại, trong Sầm thị bà là một trng mười cổ đông lớn nhất, bất kỳ quyết sách trọng đại nào của công ty bà đều có quyền hỏi tới.
Kế hoạch này bà không tham gia nhưng không có nghĩa là bà không biết gì.
'Dù sao không phải là ý của mẹ.' Thích Bội Tư biết ngay, đứa con trai này của bà cũng giống ông chồng danh chính ngôn thuận của bà, không mấy thích về nhà, nếu đã nửa đêm còn về, ngoại trừ công sự chắc chẳng còn gì khác.
'Con biết rồi.' Sầm Chí Quyền lần nữa xoay người rời đi, Thích Bội Tư thấy vậy vội gọi lại, 'Sao khuya vậy còn muốn đi?'
'Con về công ty nghỉ, ngày mai còn rất nhiều việc.'
'Tối mai có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm đi, mẹ đặt bàn ở Lệ Tinh rồi.' Thích Bội Tư không phải hỏi ý mà là thông báo.
Nếu như chỉ ăn cơm với mẹ mình, hắn đương nhiên có thể rút ra thời gian, dù sao là người cũng phải ăn cơm nhưng mà...
'Chỉ hai mẹ con?' Sầm Chí Quyền hỏi ngược lại.
'Không phải. Có Hứa Yên nữa.'
Quả nhiên không phải đơn thuần là bữa cơm hai người.
'Mẹ, mẹ không cần cố lôi kéo con với cô ấy, con không có hứng thú.' Sầm Chí Quyền lạnh nhạt cự tuyệt. Khoảng thời gian trước bà tự tiện báo với những người quen là hắn với Hứa Yên đang quen nhau, vốn hắn chỉ cười cho qua, căn bản không thèm để tâm.
Không ngờ là sự lạnh nhạt của hắn lại không khiến cho họ bỏ cuộc, vậy chỉ đành lên tiếng nói cho rõ ràng.
'Mẹ biết con không thích con bé, nhưng Hứa Yên thích hợp làm vợ con.'
'Là bối cảnh gia thế của cô ấy thích hợp thì đúng hơn.' Sầm Chí Quyền nhếch môi cười lạnh.
Hắn biết mẹ mình xem trọng là gia thế của Hứa Yên, nhà họ Hứa tuy rằng không giàu có như nhà họ Sầm nhưng cũng là một trong bốn đại gia tộc. Nếu đồng ý kết giao với Hứa Yên, đối với hắn mà nói trăm lợi mà không có một hại.
Chỉ tiếc là hắn trước giờ không phải là người đàn ông mà ai muốn dắt mũi đi cũng được, cho dù là ba mẹ mình cũng vậy, hắn sẽ không để họ can thiệp quá nhiều vào tự do hôn nhân của mình.
'Con biết thì tốt rồi. Dù sao cũng phải kết hôn, không bằng chọn một người mang đến lợi ích cho mình. Huống gì Hứa Yên thích con thật sự.' Chuyện mất mặt của sáu năm trước, con trai bà tốt nhất đừng diễn lại lần nào nữa.
'Chuyện của con con sẽ xử lý. Khuya lắm rồi, mẹ nghỉ đi.' Sầm Chí Quyền không muốn nói nhiều.
'Đợi chút.' Thích Bội Tư vội gọi con trai lại, bà vẫn còn chưa nói xong kia mà. Nghe vậy, Sầm Chí Quyền chỉ đành dừng lại, 'Còn chuyện gì nữa?'
'Ngày mai con sẽ đi ăn tối với mẹ chứ?'
'Con không rảnh.' Lần này hắn nói rất trực tiếp.
'Cho dù con cự tuyệt Hứa Yên, mẹ cũng sẽ tiếp tục giúp con tìm những tiểu thư danh giá phù hợp khác.'
'Mẹ thích làm gì thì làm.' Hắn ném lại một câu rồi bước thẳng.
Bà muốn chọn thì cứ chọn, còn chuyện hắn có muốn người ta hay không là quyền của hắn.
***
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, vết sưng trên chân Quan Mẫn Mẫn đã bớt không ít nhưng đi đường vẫn còn rất khó khăn.
Thứ hai định mượn cớ chân đau không đi công ty nhưng giám đốc Cao lại gọi điện cho ba cô, nói hôm nay nhất định phải đến tham gia cuộc họp trình bản kế hoạch ở Sầm thị, đương nhiên, cô là người phụ trách được chỉ định.
Đừng nói chân cô chỉ bị trặc nhẹ, cho dù gãy xương bó bột chắc ba cũng sẽ cho người đến khiêng cô đến Sầm thị.
Mẹ nói muốn đến đón cô nhưng Quan Mẫn Mẫn lập tức cự tuyệt. Cô đã phiền lắm rồi, không muốn nghe mẹ càm ràm không ngừng bên tai.
Cuộc họp bắt đầu lúc mười giờ sáng, Sầm Chí Tề đích thân chở cô đến Sầm thị, giám đốc Cao thì đã cầm sẵn bản kế hoạch đứng ở cửa chờ. Thấy cô đến, ông giao nó cho cô rồi nói sơ qua một số trọng điểm và những điều cần lưu ý.
'Có muốn anh đi với em lên đó không?' Đỡ Quan Mẫn Mẫn xuống xe, Sầm Chí Tề nhìn tòa cao ốc Sầm thị cao ngất ngưởng trước mắt, thân là một phần tử của nhà họ Sầm nhưng số lần hắn bước vào tòa cao ốc này, hai bàn tay cũng đếm chưa hết.
Cách lần trước hắn đến đây chắc là cũng gần mười năm rồi. Đáng tiếc là, cho dù lâu như vậy không đến nơi này, hắn vẫn như xưa không muốn bước vào vương quốc này.
Nơi đó, không thuộc về hắn.
'Không cần đâu. Em đi một mình được rồi.' Quan Mẫn Mẫn lập tức cự tuyệt hảo ý của hắn nhưng lại bồi thêm, 'Sau khi họp xong, anh đưa em về.'
'OK. Anh ở quán cà phê đối diện đợi em. Trưa cùng nhau ăn cơm.'
'Thêm anh một phần.' Liên Chính Tắc vừa mới tới nghe vậy thì cười chen vào một câu.
'Anh Ken, sao anh lại ở đây?'
'Ken, sao lại ở đây?'
Cả Quan Mẫn Mẫn lẫn Sầm Chí Tề đều ngạc nhiên hỏi.
'Đến tham dự cuộc họp đệ trình bản kế hoạch.' Liên Chính Tắc tươi cười nhìn sang Quan Mẫn Mẫn, 'Chân em đỡ chưa?'
Lúc thấy cô trên người mặc trang phục công sở nhưng chân lại mang một đôi giày vải thì nụ cười trên môi càng sâu hơn, 'Anh dìu em lên.'
'Không cần đâu, em tự đi được.' Quan Mẫn Mẫn vội cự tuyệt. Tuy rằng còn hơi đau nhưng đi chậm thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Bảo cô dưới con mắt của mọi người để anh Ken dìu vào phòng họp, nhất định sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có, tiếng đời đôi khi thật đáng sợ.