Chưa dứt lời chàng đã quay người sang hỏi người vừa xuất hiện:
– Phải chăng tôn giá là đệ tử Cái Bang?
Người kia đầu bù tóc rối ăn mặc như một gã hóa tử, trông thấy Độc Cô Nhạn liền quỳ xuống nói:
– Hóa tử xin tham kiến Độc Cô hiệp sĩ.
Độc Cô Nhạn trong lòng ngờ vực vội nâng gã dậy hỏi:
– Tôn giá hà tất phải thi lễ trịnh trọng như vậy, có việc gì cứ nói ngay đi.
Gã kia nghiêm trang bẩm:
– Tiểu hóa tử dọc đường gặp Lộ trưởng lão, người phái tiểu hóa tử bẩm báo với Độc Cô hiệp sĩ hai việc.
Độc Cô Nhạn ôn tồn nói:
– Có việc gì cứ thong thả nói ra.
Gã hóa tử dập đầu lạy rồi đứng lên nói:
– Việc thứ nhất: Lộ trưởng lão bẩm báo cùng Độc Cô hiệp sĩ là Thuần Vu lão phu nhân tuy đã hạ lệnh gây cuộc đổ máu chan hòa trong võ lâm, nhưng chuyện vừa xảy ra ở núi Phục Ngưu đã đồn đại trên chốn giang hồ và làm cho số đông quần hào ngày trước quy đầu Thuần Vu thế gia lục tục bội phản, nên tình hình võ lâm đã bình tĩnh lại nhiều.
Độc Cô Nhạn chăm chú nhìn gã hóa tử rồi cười hỏi:
– Vì thế mà các vị khôi phục lại chân tướng phải không?
Tiểu hóa tử gượng cười nói tiếp:
– Việc thứ hai: Lộ trưởng lão đặc biệt ân cần thỉnh cầu Độc Cô hiệp sĩ sớm đến tổng đà Cái Bang nơi đất Thục để lập tân Bang chúa và xếp đặt công cuộc trùng hưng Cái Bang.
Độc Cô Nhạn cười nói:
– Vụ này tại hạ đã biết rồi, chờ cho công việc thu xếp xong xuôi thì tại hạ sẽ đi ngay.
Gã hóa tử tần ngần một chút rồi lại nói:
– Lộ trưởng lão còn nhắn Độc Cô hiệp sĩ đến hang Đoạn Vân núi Bạch Vân để gặp một người trong am Lưu Vân.
Độc Cô Nhạn ồ lên một tiếng rồi hỏi:
– Phải chăng người đó là ni cô trong am Lưu Vân?
Gã hóa tử đáp:
– Chính phải.
Độc Cô Nhạn lại hỏi:
– Tôn giá có biết pháp hiệu ni cô đó là gì không?
Gã hóa tử đáp:
– Nghe nói pháp hiệu là Bi Thiên, ni cô chưa xuống tóc.
Độc Cô Nhạn trong lòng nghi hoặc quay lại hỏi Đoàn Vân Trình:
– Lão tiền bối nghe rõ rồi chứ? Bây giờ tại hạ phải đi đến am Lưu Vân đặng phanh phui chuyện bí mật này.
Đoàn Vân Trình vội nói:
– Lão phu đi cùng ngươi.
Độc Cô Nhạn gạt đi:
– Bất tất phải thế, hiện giờ trong Thuần Vu thế gia không còn ai có thể dùng Âm Tà thần công được nữa, sao tiền bối không cưỡi chim lên núi Nhạn Đãng gặp lệnh ái trước đi...
Ngừng một chút chàng nói tiếp:
– Từ đây đến đó không xa mấy, chậm lắm là ba ngày tại hạ sẽ đến nơi.
Chàng nói xong không chờ Đoàn Vân Trình trả lời đã chạy ngay về phía tiểu hóa tử chỉ điểm. Đoàn Vân Trình la lên:
– Ngươi đừng quên lời hứa nhé.
Độc Cô Nhạn không quay đầu lại đáp:
– Tiền bối cứ yên tâm, trong ba ngày tại hạ sẽ có mặt ở núi Nhạn Đãng.
Chưa dứt lời thì người chàng đã ở xa mấy chục trượng.
Đoàn Vân Trình bỏ mặc Tứ Bất hòa thượng bị đánh còn nằm ở đó, lão nhảy lên lưng chim cho nó bay đi.
Tứ Bất hòa thượng tức giận nghiến răng ken két nhưng không làm gì được. Lão nhìn Độc Cô Nhạn cùng Đoàn Vân Trình đi rồi, thở dài than thân:
– Coi như bản hòa thượng có vận xui, chỗ nào cũng bị đau khổ.
Lão nheo mắt nhìn tiểu hóa tử hỏi:
– Ngươi có giúp bản hòa thượng được chăng?
Tiểu hóa tử cười hề hề đáp:
– Lộ trưởng lão đã nói là sau khi Bang chúa tuẫn mạng ở Nhị Long trang thì đại sư đã cứu bốn vị trưởng lão vì thế bọn tiểu hóa tử phải tôn kính đại sư...
Tứ Bất hòa thượng mắt sáng lên nói:
– Tôn kính cũng chẳng làm được gì, cầu sao được vậy thì hay hơn.
Tiểu hóa tử vội nói:
– Đại sư muốn gì xin cứ nói ra.
Tứ Bất hòa thượng liếm mép nói:
– Ngươi cõng bản hòa thượng về phân đà lấy rượu thịt khoản đãi, bản hòa thượng thương thế khỏi thì sẽ đi ngay lập tức.
Tiểu hóa tử tần ngần một chút ra chiều miễn cưỡng đáp:
– Tiểu tử xin tuân mệnh.
Quả nhiên gã cõng nhà sư bị đòn mông đít máu me bê bết xiêu vẹo đi về phía trước.
Nhắc lại Độc Cô Nhạn chạy thẳng một mạch đến hang Đoạn Vân, bên trên quả có một cái am tường đá ngói xanh, ngoài cổng sơn môn treo tấm biển đề ba chữ “Lưu Vân am”.
Độc Cô Nhạn trong lòng hồi hộp tiến lại gõ cửa.
Chẳng bao lâu cổng sơn môn mở ra, một vị nữ ni tóc mây vấn thành vành cao trên đỉnh đầu bước ra. Ni cô thấy Độc Cô Nhạn thì ồ lên một tiếng rồi trở gót quay vào.
Độc Cô Nhạn rất đỗi ngạc nhiên la gọi:
– Thu muội! Thu muội!
Nguyên nữ ni này là Lâm Nguyệt Thu
Nàng chạy vào trong thiền phòng đóng chặt của trầm giọng nói:
– Độc Cô Nhạn! Ta căm hận ngươi, không muốn thấy mặt ngươi nữa, ngươi may rời khỏi nơi này đi.
Độc Cô Nhạn lòng đau như cắt, chàng cất giọng thê thảm nói:
– Tiểu huynh đã làm hại Thu muội rồi.
Lâm Nguyệt Thu gạt đi:
– Đừng rườm lời nữa. Xin người mau rời khỏi nơi này.
Độc Cô Nhạn nói:
– Tiểu huynh muốn đi đến đây để đưa Thu muội lên Linh Xà động núi Quát Thương gặp một người tàn phế. Thu muội...
Lâm Nguyệt Thu ngắt lời:
– Trước kia ta muốn đi nhưng sau ta nghĩ lại thì chẳng cần đi làm gì nữa.
Độc Cô Nhạn thở dài đáp:
– Đáng trách là tiểu huynh không nói rõ để cho Thu muội phải đau đớn bấy nhiên ngày nay.
Lâm Nguyệt Thu nói:
– Độc Cô Nhạn ngươi đừng rườm lời nữa, ngươi đi đi.
Độc Cô Nhạn nói:
– TIểu huynh không phải tên Độc Cô Nhạn, tên thật của tiểu huynh là Thuần Vu Minh.
Lâm Nguyệt Thu ngạc nhiên:
– Sao?
Độc Cô Nhạn nói tiếp:
– Thu muội cũng không phải tên là Lâm Nguyệt Thu mà tên thật là Thuần Vu Thu.
Lâm Nguyệt Thu thực sự kinh hãi, nàng la lớn:
– Ngươi nói năng gì thế
Độc Cô Nhạn thở dài đáp:
– Lâm muội với ta là anh em ruột cùng cha cùng mẹ sinh ra, ta vốn muốn Lâm muội đi gặp người đó, người tự xưng là Linh Xà cư sĩ, gia gia chúng ta...
Lâm Nguyệt Thu ngắt lời:
– Ngươi nói chi hồ đồ thế?
Nhưng trong lòng nàng bán tín bán nghi, thắc mắc không yên.
Độc Cô Nhạn liền đem những chuyện đã qua thuật hết lại. Trong phòng, Lâm Nguyệt Thu bật lên tiếng khóc thút thít nói:
– Ca ca, ca ca hãy chờ tiểu muội lên bái biệt sư phụ rồi cùng đi kiếm gia nương.
Lát sau của phòng mở ra, Lâm Nguyệt Thu thoăn thoắt chạy đến, nàng đã bỏ áo tu hành, khôi phục lại chân tướng.
Hai người bàn bạc một hồi rồi quyết định lên núi Quát Thương bái kiến gia gia trước. Vì có Lâm Nguyệt Thu nên cước trình không khỏi chậm lại, khi hai người lên đến núi Quát Thương đã mất hai ngày. Tới nơi, hai người không khỏi thất vọng vì Linh Xà động vắng tanh đấy bụi bặm và màng nhện, Linh Xà cư sĩ thì bỏ đi đâu mất tích.
Lâm Nguyệt Thu cả kinh nói:
– Ca ca ơi! không chừng gia gia bị hại rồi.
Độc Cô Nhạn chau mày ngẫm nghĩ đáp:
– Không phải đâu, ta chắc người lên núi Nhạn Đãng.
Lâm Nguyệt Thu hỏi:
– Ca ca bảo lão nhân gia tàn phế cả hai chân thì còn đi làm sao được?
Độc Cô Nhạn nói ngay:
– Bất luận thế nào, chúng ta cứ lên núi Nhạn Đãng là biết hết.
Hai người liền lập tức nhắm núi Nhạn Đãng mà tiến.
Ngày hôm sau vào lúc mặt trời lặn, hai người đã đến chân núi. Chưa tới Quỷ Sầu Giản thì cả hai đã kinh hãi vì trong núi lửa cháy ngất trời, sáng rực cả một phương. Cả hai không suy nghĩ gì nữa hấp tấp chạy lên núi.
Đột nhiên có tiếng người từ phía trước Quỷ Sầu Giản vọng ra. Dưới ánh lửa sáng hai người trông rõ có mấy căn nhà lụp xụp vừa dựng lên để cho người tạm trú. Ngọn lửa đang đốt phía trong Quỷ Sầu Giản.
Độc Cô Nhạn chạy trước nhảy vọt đến, thấy một đoàn người ra đón thì vừa kinh hãi vừa vui mừng. Hai người đi trước chính là Linh Xà cư sĩ và Tứ phu nhân.
Linh Xà cư sĩ bữa nay dung quang sáng sủa, vẻ sầu thảm ngày trước mất hết, tuy hai chân cụt cần nạng mà đi đứng vẫn vững vàng. Tứ phu nhân thì nước mắt đầm đìa không sao ngăn được.
Độc Cô Nhạn cùng Lâm Nguyệt Thu song song quỳ xuống vừa khóc vừa nói:
– Gia gia! Má má... hài nhi bất hiếu...
Linh Xà cư sĩ ôm Độc Cô Nhạn vào lòng, cũng tuôn rơi hai hàng lệ, gọi luôn mấy tiếng:
– Hài tử, hài tử...
Rồi không nói được gì nữa.
Ngoài ra Thế Ngoại Tam Kỳ cùng quần hùng cũng đã tới nơi, mọi người lặng lẽ không nói gì. Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Độc Cô Nhạn ngửng đầu lên cùng quần hùng tương kiến.
Đột nhiên chàng phát giác ra song thân đều mặc tang phục thì không khỏi giật mình. Tứ phu nhân không chờ chàng hỏi đã nói:
– Tổ mẫu ngươi...
Thanh âm thê thảm, không nói tiếp được nữa hiển nhiên giữa mẹ chồng nàng dâu có một mối tình cảm sâu xa.
Độc Cô Nhạn ngơ ngác hỏi:
– Nhưng nhưng chết rồi ư?
Tứ phu nhân đáp:
– Lão nhân gia được quần hùng đưa về rồi, người đã hoàn toàn khỏi hẳn nhưng chỉ ngồi một mình trong phòng. Đến hôm sau thì lão nhân gia cùng nhị phu nhân đồng thời tự tử.
Độc Cô Nhạn đưa mắt nhìn quanh thì quả nhiên ở chỗ ở lâm thời có đặt linh đường và hai cỗ quan tài. Chàng đến trước phục lạy mấy lạy, đầu óc trầm trọng khôn tả.
Tiếp theo chàng lại thấy nhị bá phụ của mình là Thiết Huyết Tú Sĩ Uông Công Lăng trầm trọng không nói gì, hiển nhiên ông vừa bi thương vừa vui mừng.
Đại phu nhân, tam phu nhân, ngũ phu nhân và ba vị đường muội đều ngồi giữ linh sàng. Có cô mỉm cười, có cô bẽn lẽn, Độc Cô Nhạn cùng mọi người làm lễ tương kiến.
Vô Danh Tẩu chờ cho Độc Cô Nhạn cùng người nhà làm lễ tương kiến xong mới lên tiếng:
– Đây là chủ ý của lão phu nhân cho mớ lửa đốt Quỷ Sầu Giản để chứng ác tật kia tuyệt tích trên thế gian và nhà Thuần Vu sẽ về núi ở núi Quát Thương. Lệnh bá phụ cùng mọi người đều đồng ý như vậy.
Độc Cô Nhạn vội nói:
– Tiền bối nghĩ thế là phải lắm.
Đột nhiên chàng phát hiện ra một bọn người đang ôm nhau mà khóc, đó là Đoàn Vân Trình cùng hai mẹ con Nghiên Trì nữ hiệp, chàng không khỏi ngẩn người ra.
Độc Cô Nhạn còn đang kinh ngạc thì Vô Danh Tẩu đã ghé tai nói thầm:
– Đoàn Hiểu Vân ra ngoài tìm mẹ và y đã tìm thấy mẫu thân chính là Nghiên Trì nữ hiệp.
Độc Cô Nhạn nghi ngờ hỏi:
– Vậy giữa Thẩm Thiến Hoa và Đoàn Hiểu Vân có mối quan hệ là...
Vô Danh Tẩu nói ngay:
– Chị em ruột.
Độc Cô Nhạn lại hỏi:
– Sao y họ Thẩm?
Vô Danh Tẩu cười đáp:
– Câu chuyện này dài lắm. Lúc Nghiên Trì nữ hiệp được gả cho Đoàn Vân Trình thì Lê Vi Tử phản đối nên hai bên đoạn tuyệt tình phụ tử.
Độc Cô Nhạn kinh ngạc:
– Ủa vậy Lê Vi Tử...
Vô Danh Tẩu đáp:
– Lão là phụ thân Nghiên Trì nữ hiệp và là nhạc phụ của Đoàn Vân Trình. Vợ chồng Đoàn Vân Trình kết hôn nhân duyên không được mỹ mãn, sau vì sự hiểu lầm mà đi đến chỗ chia tay. Nghiên Trì nữ hiệp đã tuyệt tình phụ tử lại dứt nghĩa phu thê nên theo họ nghĩa phụ là họ Thẩm. Bà sinh được hai cô con gái thì mang đi một cô tức là Thẩm Thiên Hoa, còn lại một cô tức là Đoàn Hiểu Vân.
Độc Cô Nhạn à một tiếng rồi không nói gì nữa.
Giữa lúc chàng đang bâng khuâng thì Lê Vi Tử đã lụ khụ đi ra cất tiếng gọi:
– Hài tử!
Nghiên Trì nữ hiệp rú lên một tiếng rồi nhảy vào lòng Lê Vi Tử la gọi:
– Gia gia!
Đoàn Vân Trình cũng trịnh trọng thi lễ lên tiếng:
– Nhạc phụ!
Độc Cô Nhạn cảm thấy trong lòng chua xót, bất giác chàng đảo mắt nhìn ra chỗ khác.
Lửa đã tắt dần, Tuệ Phàm thiền sư chạy lại nói:
– Lão tăng đã cùng quần hùng thương nghị xong xuôi là các tôn phái lớn sẽ chọn ngày khởi công kiến tạo lại phủ đệ Thuần Vu thế gia, chắc chẳng bao lâu sẽ hoàn thành.
Độc Cô Nhạn vội nói:
– Tại hạ có tài đức gì mà dám phiền đến các đại môn phái...
Tuệ Phàm thiền sư ngắt lời:
– Ngày quần hùng khánh thành phủ đệ Thuần Vu thế gia là ngày nhiệt náo và sau đó xin Độc Cô hiệp sĩ vì hai phái Thiếu Lâm và Cái Bang xuất lực một phen.
Độc Cô Nhạn vội đáp:
– Dĩ nhiên là thế.
Bỗng Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình nhảy ra nói:
– Bây giờ ngươi có thể chữa trị cố tật cho tiểu nữ được chưa?
Độc Cô Nhạn ngần ngừ đáp:
– Cái đó...
Bỗng nghe tiếng song thân cùng Thế Ngoại Tam Kỳ đi lại, Linh Xà cư sĩ nói:
– Hài tử, trước khi ngươi chưa về gia gia đã bàn định rồi. Ngươi hãy chữa trị cố tật cho Đoàn cô nương đã rồi sẽ....
Độc Cô Nhạn đảo mắt nhìn mọi người đáp:
– Hài nhi xin tuân mệnh, nhưng...
Vô Danh Tẩu cười nói:
– Hiệp sĩ bất tất phải quan tâm, cứ nghe lời Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình là được.
Linh Xà cư sĩ cũng cười nói:
– Trị cố tật xong ngươi sẽ cùng Đoàn lão hiệp sĩ đi Quát Thương và khi đó thì phòng ốc chắc cũng đã dựng xong.
Độc Cô Nhạn còn đang hoang mang thì Đoàn Vân Trình đã giục:
– Cách đây năm dặm có một căn phòng nhỏ tĩnh mịch rất hợp cho việc trị thương.
Lão nói xong đỏ mặt lên cùng Đoàn Hiểu Vân đi lên trước. Độc Cô Nhạn ngần ngừ một chút rồi cũng đi theo.
Vô Danh Tẩu nhìn bóng mọi người đã đi xa rồi mới cười hỏi:
– Uông Tú sĩ, rồi đây gã còn tự xưng là Độc Cô hiệp nữa hay thôi?
Uông Công Lăng cười nói:
– Gã chữa cố tật cho Đoàn cô nương rồi là thành đôi vợ chồng, còn cô độc gì nữa.
Vô Danh Tẩu cười nói tiếp:
– Ngoài ra Thẩm Thiên Hoa cùng Độc Cô Nhạn, à quên Thuần Vu Minh đã luyến ái nhau rồi thì làm sao...
Uông Công Lăng cả cười:
– Nếu Thẩm cô nương chịu khuất tất một chút thì như Nga Hoàng Nữ Anh trong truyện cũ, cả hai chị em cùng lấy Minh nhi.
Một trận cười vang lên như pháo nổ. Thẩm Thiên Hoa hai má đỏ bừng cúi đầu xuống.