– Độc Cô Nhạn! Bản hòa thượng rất phục ngươi, nhưng thọ mạng còn có ba ngày…
Độc Cô Nhạn dõng dạc ngắt lời:
– Thời gian ba ngày cũng đủ rồi!
Chàng đảo mắt nhìn quanh, lại nói tiếp:
– Có điều tại hạ không thể đi theo dã hòa thượng được, vì cần tận dụng ba ngày này.
Tứ Bất hòa thượng buồn rầu hỏi lại:
– Ngươi còn tính chuyện gì khác nữa hay sao?
Độc Cô Nhạn thở dài đáp:
– Không có đâu! Tại hạ muốn lợi dùng khoảng thời gian ba ngày để chạy hơn hai ngàn dặm đường tới núi Phục Ngưu là chỗ quần hùng thiên hạ tụ tập đặng cảnh cáo họ về việc Thuần Vu thế gia. Đồng thời để nói trắng cho họ hay thái độ cùng lập trường của Độc Cô Nhạn này…
Tứ Bất hòa thượng nhăn nhó cười nói:
– Tráng chí của ngươi thật là đáng khen!… Bản hòa thượng vẫn còn tiếc cho ba ngày thọ mạng của ngươi.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Thực ra bây giờ có cách phóng tin ra đêm nay là sáng mai tới nơi…
Độc Cô Nhạn lấy làm kỳ hỏi:
– Biện pháp gì vậy?
Tứ Bất hòa thượng nở một nụ cười thần bí đáp:
– Ngươi hãy đi theo ta rồi ta nói cho mà hay…
Nhà sư dứt lời liền chạy trước về phía khu rừng thưa.
Độc Cô Nhạn trong lòng ngờ vực, chàng ngần ngừ một lúc rồi cũng chạy theo Tứ Bất hòa thượng vào rừng.
Thực ra chàng không chạy vào rừng cũng hiểu vụ này là thế nào rồi.
Nguyên trong rừng có một hồi tiếng chim nổi lên.
Độc Cô Nhạn cả mừng gọi:
– Lão Bạch Mao!
Đồng thời một ý niệm bi thương cũng đến xâm chiếm tâm hồn chàng, khiến chàng cơ hồ trào lệ.
Quả nhiên Độc Cô Nhạn trông thấy con Lão Bạch Mao đang đứng chờ ở trong rừng. Trên cổ nó buộc một sợi dây cột vô một cành cây. Nó vừa ngó thấy Độc Cô Nhạn lập tức ngẩng đầu vỗ cánh kêu lên từng tràng dài không ngớt.
Độc Cô Nhạn chẳng những trong lòng còn có ý thê thảm mà chàng còn có ý thẹn thùa nữa.
Nguyên con chim này là con vật của Đoàn Hiểu Vân, mà từ ngày chàng trốn khỏi Thuần Vu thế gia đến nay bỗng nhiên gặp lại nó.
Tứ Bất hòa thượng tủm tỉm cười nói:
– Bữa nay chú chim luẩn quẩn với mình mà chú chịu để mình cột vào cây thì thật là duyên cớ không phải tầm thường.
Độc Cô Nhạn thở dài hỏi:
– Dã hòa thượng có biết con chim này của ai không?
Tứ Bất hòa thượng nở một nụ cười thần bí đáp:
– Chẳng những bản hòa thượng đã biết chủ nhân con chim này là ai, mà còn biết cả người cùng chủ nhân nó đồng thời du dương ở trên không…
Tứ Bất hòa thượng nhìn quanh rồi nói tiếp:
– Hiện giờ bản hòa thượng đối với ngươi đồng thời nếm phong vị đi mây về gió xem thế nào, nghĩa là cưỡi nó bay đến núi Phục Ngưu, ngươi thử tính xem như vậy có được không?
Độc Cô Nhạn vẻ mặt nghiêm trọng, người trơ như tượng đá… Bỗng chàng vỗ nhè nhẹ vào cổ con Lão Bạch Mao, âu yếm hỏi:
– Lão Bạch Mao! Ngươi còn nhận được ta không?
Lão Bạch Mao bật lên một tiếng líu lo tựa hồ để trả lời Độc Cô Nhạn. Đồng thời nó tựa đầu vào vai chàng ra chiều thân mật.
Tứ Bất hòa thượng nhe răng cười nói:
– Được rồi!…
Độc Cô Nhạn thở dài hỏi:
– Ngươi có nhớ chủ nhân ngươi không?
Lão Bạch Mao gật đầu luôn mấy cái. Cặp mắt nó giương lên tròn xoe ra điều bi thảm.
Độc Cô Nhạn xiết bao cảm động, vỗ về nói:
– Ngươi cứ yên lòng. Nếu ta còn sống thì nhất định sẽ cứu chủ ngươi ra.
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Nhưng hiện giờ ta còn có việc gấp phải đi ngay. Ngươi có thể chở ta đi núi Phục Ngưu một chuyến không?
Lão Bạch Mao gật đầu kêu lên mấy tiếng líu lo.
Độc Cô Nhạn buông tiếng thở dài cởi dây buộc cổ con chim ra. Chàng ngồi lên khoảng giữa cổ và xương sống nó.
Lão Bạch Mao kêu lên một tiếng vỗ cánh toan bay đi.
Tứ Bất hòa thượng vội la lên:
– Khoan đã! Chờ bản hòa thượng một chút.
Rồi lão cũng nhảy lên theo.
Độc Cô Nhạn vỗ lưng con chim nói:
– Lão Bạch Mao! Ngươi chịu khó một chút. Vị hòa thượng này tuy không phải người tốt, nhưng y đã phát thệ đi cứu chủ nhân của ngươi. Nếu…
Chàng thở dài một tiếng nói tiếp:
– Nếu vạn nhất xảy ra chuyện bất hạnh thì nhà sư này sẽ giúp ngươi…
Lão Bạch Mao dường như hiểu tiếng người. Nó quay đầu lại nhìn Tứ Bất hòa thượng hòa thượng, lại gáy líu lo một tiếng rồi vỗ cánh vọt lên mây bay đi.
Con Lão Bạch Mao bay rất nhanh, chỉ mất chừng ba giờ, nó đã vượt qua từng mây hạ mình xuống một sườn núi.
– Đây là địa phương nào? Con chim này mệt rồi xuống nghỉ hay là đã tới nơi?
Độc Cô Nhạn tuy đã cưỡi Lão Bạch Mao một lần, nhưng chàng cũng không khỏi lấy làm lạ, vỗ đầu nó cất tiếng hỏi:
– Đến núi Phục Ngưu chưa?
Con Lão Bạch Mao gật đầu luôn mấy cái nhưng nó không lên tiếng.
Độc Cô Nhạn tuy chưa hết ngạc nhiên, song chàng rất tin con Lão Bạch Mao. Chàng bước xuống ghé miệng bên cổ nó khẽ nói:
– Ngươi hãy cứ bay đi! Khi nào cần đến chúng ta sẽ có cách kiếm ngươi…
Lão Bạch Mao gật đầu mà vẫn không kêu. Nó vỗ cánh vọt lên không bay đi.
Độc Cô Nhạn khẽ nói:
– Lão Bạch Mao là một thần điêu cổ kim hiếm có. Vừa rồi sở dĩ nó không lên tiếng, chắc là nó đã phát giác ra trong núi có nhiều người. Tức thị quần hùng đã đến đây đông lắm.
– Quần hùng thiên hạ lấy việc đối phó với Độc Cô Nhạn làm trọng yếu hơn hết. Giả tỷ họ phát giác ra người thì e rằng sẽ xảy ra một cuộc đại chiến ngay tức khắc.
Độc Cô Nhạn hỏi:
– Tại hạ giữ thái độ hòa bình để nói chuyện với họ xem thế nào?
Tứ Bất hòa thượng xua tay đáp:
– Vô ích! Nguyên ở trên núi Nhật Nguyệt, ngươi đã giết chín mươi ba tay cao thủ, nếu ngươi không có đường lối giải thích thì chẳng đời nào họ chịu buông tha…
Độc Cô Nhạn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Ngoài cách đó còn có biện pháp khác.
Tứ Bất hòa thượng vội hỏi:
– Biện pháp gì?
Độc Cô Nhạn cởi cái bọc trên lưng ra rồi tủm tỉm cười đáp:
– Bây giờ phải thay đổi bộ mặt. Nguyên trong bọc có mặt nạ cùng quần áo…
Tứ Bất hòa thượng vỗ tay và cười nói:
– A di đà phật! Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu!
Lão lại vò đầu hỏi:
– Ngươi định giả làm người nào?
Độc Cô Nhạn không trả lời. Chàng lấy áo mặc vào mình.
Độc Cô Nhạn động tâm đột nhiên xoay lại nắm tay Tứ Bất hòa thượng hỏi:
– Lão nhân gia là ai? Chắc lão cũng nhận biết rồi.
Tứ Bất hòa thượng giương mày trợn mắt lên đáp:
– Y là… trời ơi! Ngươi đừng làm thế có hơn không?
Rồi lão cảm khái thở dài nói:
– Bây giờ ta có tố cáo với ngươi cũng chẳng quan hệ gì. Lão chính là gia gia tại hạ. Tại hạ là cháu ruột lão.
Độc Cô Nhạn buông tay ra, “ồ” lên một tiếng rồi hỏi:
– Lão nói rõ hơn một chút được không?
Tứ Bất hòa thượng nhăn mặt nói:
– Lão nhân gia sinh được một trai một gái, người con gái gả cho người Thuần Vu thế gia. Mụ là ai đại khái ngươi cũng biết rồi.
Độc Cô Nhạn hắng giọng một tiếng, chàng thúc giục:
– Lão nói tiếp đi!
Tứ Bất hòa thượng thở dài nói:
– Người con trai là gia gia bản hòa thượng. Từ thuở bé gia gia không chịu chăm lo việc nhà. Từ ngày người lấy vợ, lại càng chểnh mảng hơn…Người đem mẫu thân bản hòa thượng trốn đi…
Độc Cô Nhạn sửng sốt hỏi:
– Lão gia trốn đi ư?… Còn dã hòa thượng thì sao?
Tứ Bất hòa thượng nhăn nhó cười nói:
– Khi ấy bản hòa thượng còn nhỏ, chỉ nhớ rằng tổ phụ mắng chửi cả một tháng trời. Nhưng bản hòa thượng…
Lão hòa thượng vò đầu bứt tai nói:
– Bản hòa thượng cũng chẳng hay ho gì! Trộm gà, trộm chó, càng lớn càng mất nết…
Độc Cô Nhạn cười hỏi:
– Chắc dã hòa thượng bị lão nhân gia bắt được?
Tứ Bất hòa thượng nhăn nhó cười nói:
– Đúng lắm! Sau ta đi quy y đầu Phật làm hòa thượng. Từ đó mới khá hơn những ngày còn nhỏ một chút. Có điều ta không sửa đổi hoàn toàn được nết hư…
Độc Cô Nhạn trầm giọng hỏi:
– Dã hòa thượng có nghe được tin gì về song thân không?
Tứ Bất hòa thượng lắc đầu đáp:
– Không có! Bản hòa thượng không muốn đi theo song thân là người trần tục.
Trong lúc Độc Cô Nhạn cùng Tứ Bất hòa thượng đang nói chuyện bỗng nghe có tiếng chân người lật đật đi tới.
Độc Cô Nhạn kéo áo Tứ Bất hòa thượng khẽ nói:
– Có người phát giác ra chúng ta rồi đó!
Hai người liền lạng minh đi ẩn vào trong đống loạn thạch.
Chẳng bao lâu, bỗng thấy mấy bóng đen lập lờ đến nơi. Cứ coi bộ pháp cũng đủ biết những người này bản lĩnh không phải tầm thường, đáng được kể vào hạng nhất, nhì trong các môn phái lớn. Song đối với Độc Cô Nhạn thì bọn này chàng vẫn chưa coi vào đâu.
Khi mấy người đến gần chàng mới nhìn rõ là hai nhà sư và hai đạo sỹ. Trong hai nhà sư thì một người đã già lắm, trạc tuổi ngoại bảy mươi, còn một người nữa vào hàng đứng tuổi. Vừa trông đã hiểu ngay là nhà sư trẻ này còn ở dưới lão già một bậc.
Hai đạo nhân kia cũng tương tự. Một người râu tóc bạc phơ trạc tuổi bảy chục trở lên, còn người kia mới chỉ loáng thóang có mấy sợi râu vàng, coi bộ là hai thấy trò.
Bốn người đi vành ngoài một vòng chứ không xuất hiện.
Nhà sư già niệm phật hiệu rồi nói:
– Lạ thiệt! Lạ thiệt!… Lão tăng nghe rõ có tiếng người nói chuyện mà tại sao gần tới nơi lại chẳng thấy động tĩnh chi hết?
Độc Cô Nhạn ẩn mình trong đống loạn thạch, suýt nữa không nhịn được bật lên tiếng cười.
Hai tăng hai đạo bước nhanh tới nơi, nói chuyện lớn tiếng hơn để lộ hành tung của mình. Giả tỷ có người của Thuần Vu thế gia thì bốn người này liền bị hại ngay. Vì thế mà có thể biết rằng họ ít khi len lỏi vào chốn giang hồ.
Đạo nhân râu bạc miệng niệm “Vô Lượng Thọ Phật” rồi nói:
– Phải đó! Kể về bản lãnh của lão thiền sư cùng bần đạo thì những người nói chuyện vừa rồi khó lòng thoát khỏi phạm vi sục tìm của mình, Vậy mà sao bây giờ không thấy tông tích họ đâu nữa?
Giọng nói của lão đạo đầy vẻ nghi ngờ,
Nhà sư đứng tuổi ra chiều kinh hãi. Y đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi quay lại ngập ngừng nói với nhà sư già:
– Bẩm sư phụ! Cứ tình hình này mà coi thì chắc đây là… Độc Cô Nhạn hoặc bọn người Thuần Vu thế gia đã đến! Ngoài ra chẳng có ai lại thân pháp mau lẹ qua được tai mắt mình.
Lão tăng và lão đạo nghe nhà sư đứng tuổi nói như vậy thì giật mình biến sắc. Cả hai vị không bảo nhau mà cùng thò tay về phía sau vai rút trường kiếm ra, tưởng chừng chuẩn bị một cuộc đại chiến.
Đạo nhân có mấy sợi râu vàng cũng nhìn lão đạo râu bạc hốt hoảng nói:
– Sư phụ! Liệu có cần phóng tin báo động để thông tri…
Lão đạo râu bạc xua tay khẽ nói:
– Đừng có hoang mang!… Tông tích kẻ địch chưa xuất hiện mình không nên hốt hoảng báo động. Nếu đây chỉ là một sự kinh sợ hão huyền thì khó lòng tránh khỏi quần hùng thiên hạ cười chê bọn mình là khiếp nhược…
Lão đạo nói xong đưa mắt chăm chú nhìn thẳng vào mặt lão tăng.
Nhà sư già tâm thần hồi hộp, không có chủ định gì, liền nói hòa theo:
– Đúng đúng!… Chúng ta hãy sục tìm lúc nữa rồi sẽ tính.
Lão tăng nói xong lấy trong tay áo ra một trái hỏa cầu chế bằng lưu hoàng chuyên đưa tin báo cấp tốc, cặp quả cầu vào khe ngón tay, tủm tỉm cười nói:
– Nếu là Độc Cô Nhạn hay bọn Thuần Vu thế gia mà chúng ta phóng phi đạn báo hiệu cáo cấp thì chỉ trong nháy mắt là bao nhiêu tay diệu thủ lục tục đến ngay…
– Bây giờ chúng ta bất tất phải ẩn nấp làm chi nữa…
Chàng nói xong lượm một hòn đá liệng ra.
Hòn đá đụng vào cành cây ở ngoài ba trượng phát ra một tiếng “cạch”, hai tăng hai đạo nghe tiếng cả kinh, đều chống kiếm nhảy xổ lại đồng thanh quát hỏi:
– Ai đó…
Tiếng quát run run chẳng những tỏ ra bất lực, mà còn lộ vẻ khủng khiếp nữa.
Dĩ nhiên trên cành cây đó không có người, bốn người nhảy lại chẳng thấy chi hết.
Giữa lúc bốn người còn đang kinh hãi thì trên vai lão tăng lão đạo bỗng nghe tiếng vỗ nhẹ một cái.
Thật là kỳ dị! Nếu không phải là ma quỷ thì phải là một tay cao thủ tuyệt đỉnh trên đời.
Hai người vừa vung trường kiếm lên thì thấy huyệt Kiên Tỉnh tê nhức. Thanh bảo kiếm đưa lên nửa vời rồi không chém xuống mà cũng không thu về được vì hai lão đã bị điểm huyệt.
Nhà sư và đạo sỹ đứng tuổi dường như chưa thấy trường hợp này bao giờ, nên càng kinh hãi hơn, đứng thộn mặt ra. Miệng há hốc mà không nói nên lời. Người không nhúc nhích.
Lão tăng và lão đạo bị điểm huyệt, tuy đứng ngay đơ như xác chết, không chuyển động được, nhưng thần trí chưa mất. Họ còn trông thấy và nghe rõ nên trong lòng đã bớt phần kinh hãi. Họ đã nhìn rõ hai người xuất hiện là một lão già đầu tóc bạc phơ và một nhà sư thậm thượt, liền tự nhủ:
– Độc Cô Nhạn là chàng thanh niên hai chục tuổi. Bọn người Thuần Vu thế gia hết thảy đều mặc áo xanh che mặt. Cứ coi bộ mặt hai người này cũng biết họ không có liên quan gì với Độc Cô Nhạn cùng Thuần Vu thế gia.
Hai lão tăng đạo đang ngẫm nghĩ thì thấy lão già râu tóc bạc phơ cười khà khà, khẽ vung ngón tay ra. Hai luồng chỉ phong vọt tới giải khai huyệt đạo cho lão tăng và lão đạo.
Hai lão thở phào một cái rồi đưa mắt nhìn nhau ra vẻ nghi ngờ. Đồng thời tra thanh trường kiếm đang cầm trong tay vào vỏ. Trong lòng hai lão đều yên chí đối phương muốn gia hại mình thì đã không giải khai huyệt đạo. Huống chi võ công của đối phương ghê gớm như vậy thì thanh trường kiếm trong tay mình đối với họ chẳng khác gì một cành mục vô dụng.
Lão đạo bất giác niệm “Vô Lượng Thọ Phật” rồi hỏi:
– Bần đạo là Nhất Hư ở Côn Luân, xin hai vị cho biết tôn tính đại danh…
Lão già râu tóc bạc phơ vẻ mặt lầm lỳ, hắng giọng một tiếng rồi hỏi lại:
– Phái Côn Luân có một vị đạo hiệu là Thanh Nhất đạo trưởng chắc cũng đồng môn với các hạ?
Nhất Hư đạo trưởng hơi đỏ mặt lên ấp úng đáp:
– Y là… tệ sư đệ. Đáng tiếc hành vi của y… có điều lầm lỗi nên đã bị trục xuất khỏi môn phái rồi.
Lão già râu bạc lạnh lùng nói:
– Như thế là phải…
Lão quay sang nhà sư già hỏi:
– Phải chăng đại sư phó là một vị cao tăng phái Nga Mi?
Lão hòa thượng hay tay chắp trước ngực đáp:
– Bần tăng là Thiên Đạo ở chùa Thiếu Lâm. Thí chủ là…
Lão già râu bạc gật đầu cười đáp:
– Lão phu là Lâm Thiên Lôi. Còn vị này là Tứ Bất đại sư…
Nhất Hư đạo trưởng cùng Thiên Đạo thiền sư nghe nói đều giật mình kinh ngạc hỏi lại:
– Phải chăng… thí chủ là Âm Thánh Lâm lão gia?… Hồi ở núi Bắc Mang, có phải thí chủ đã viện trợ cho chưởng môn các phái lớn thoát hiểm không?
Lâm Thiên Lôi vuốt râu cười đáp:
– Lão phu chính là Lâm Thiên Lôi. Còn hai chữ Âm Thánh chẳng qua là ngoại hiệu mà các bạn võ lâm đã quá khen mà gắn cho, lão phu rất lấy làm hổ thẹn…
Nhất Hư đạo trưởng ngập ngừng hỏi:
– Nhưng… bần đạo nghe đồn Lâm thí chủ đã…
Lâm Thiên Lôi bật lên tiếng cười ngắt lời:
– Người ta đồn lão phu chết rồi. Có đúng thế không?
Thiên Đạo thiền sư cũng nói theo:
– Bần tăng cũng nghe… người ta đề cập…
Lâm Thiên Lôi hơi lộ vẻ giận dữ hỏi ngay:
– Hai vị trước kia đã từng gặp lão phu, mà bây giờ lão phu rõ ràng đứng trước hai vị, chẳng lẽ còn giả được hay sao?
Nhất Hư đạo trưởng cùng Thiên Đạo thiền sư ngơ ngác nhìn nhau.