– Tiểu muội lần này đi Lũng Tây là cốt để mở một hành quan tại đó như việc lão già Lê Vi Tử thì chắc là chính lão ta cũng còn mắc bệnh nằm đó chưa dậy được.
Đại phu nhân gật đầu nói:
– Bọn thầy lang trên chốn giang hồ hết thảy là hạng lừa người. Dù có đem được Lê Vi Tử về đây cũng bằng vô dụng.
Độc Cô Nhạn ở ngoài cửa sổ chợt nghe câu chuyện này không khỏi kinh tâm động phách. Lúc chàng nghe Tứ phu nhân cùng Lão phu nhân tranh luận đã toan mạo muội tiến vào để nói rõ việc mình đến đây mục đích là để kiếm Kim Ty thảo, nhưng bây giờ chàng nghe Đại phu nhân nói vậy, bất giác dừng lại, bỏ ý định tiến vào. Vì chàng biết rõ ngoại trừ Tứ phu nhân còn chẳng có một ai thành thực lo cách chữa bệnh.
Thuần Vu lão phu nhân bây giờ đã bình tĩnh lại. Mụ hắng giọng một tiếng rồi gọi:
– Tứ tức phụ?
Tứ phu nhân vẫn quỳ mọt dưới đất, nghe tiếng gọi bèn thưa:
– Có nhi tức đây!
Thuần Vu lão phu nhân nổi giận đùng đùng nói:
– Nếu bữa nay không phải là ngày kỷ niệm một trăm năm tổ tiên mắc nạn thì lão thân phóng chưởng đánh chết ngươi rồi đó.
Tứ phu nhân dậy đầu tận đất nói:
– Nhi tức tội thật đáng chết.
Thuần Vu lão phu nhân lắc đầu thở dài nói:
– Được rồi ... ! Nhà mình đã nhiều thảm họa còn tàn sát nhau làm gì nữa ...
Mụ nghiến răng trầm giọng nói tiếp:
– Dù chúng ta có chữa khỏi ác tật, nhưng việc tru lục hết quần hùng thiên hạ để báo thù cho Tiên tổ cũng là cần. Nếu chờ đến lúc dựng lôi đài kén rể để giao hảo với quần hùng thì lão thân đã hết đời rồi, không thể nào chờ được nữa.
Tứ phu nhân còn muốn nói nhưng bị Đại phu nhân gạt đi:
– Tứ muội! Tứ muội, bất tất phải nói nữa, bà bà đã lượng thứ cho rồi, sao không khấu đầu bái tạ bà bà đã rộng lượng cho. Hay là Tứ muội còn muốn chết?
Câu nói này của Đại phu nhân nửa phần phiền trách nửa phần che chở.
Tứ phu nhân khẽ thở phào một cái, bà vừa dập đầu vừa ấp úng:
– Nhi tức biết tội rồi.
Thuần Vu lão phu nhân phất tay áo nòi:
– Thế là xong! Lão thân đã nói điều gì nhất thiết thi hành ngay lập tức. Việc đầu tiên là phải đem ba chị em con nhỏ kia gả cho Độc Cô Nhạn bất cứ bằng một thủ đoạn nào.
Tứ phu nhân không dám nói gì nữa. Thực ra bà cũng biết Lão phu nhân đã quyết định rồi dù mình có nói gì cũng bằng vô dụng.
Bà đau khổ mê man chẳng khác gì người rơi xuống vực thẳm.
Đại phu nhân từ từ đúng lên chạy đến trước sập khẽ nói:
– Bà bà hãy nằm nghỉ. Nhi tức xin theo đúng chỉ thị của bà bà hành động, không dám trái ý chút nào.
Thuần Vu lão phu nhân vẫy tay nói:
– Từ nay mỗi ngày ngươi phải một lần đến bẩm rõ cho lão thân hay công việc diễn tiến thế nào. Nếu ngươi điều tra biết rõ được ngày đại hội quần hùng trên núi Phục Ngưu thì phải lập tức đăng trình, đừng để lỡ mất cơ hội này.
Đại phu nhân vâng dạ luôn miệng. Y kính cẩn rút lui trước rồi hẹn nhị phu nhân cùng theo thứ tự đến thi lễ trước sập Lão phu nhân rồi khép nép rút lui theo.
Lát sau trong nhà đại sảnh chỉ còn lại bốn tên bộc phụ. Những ngọn đuốc sáng rực cũng tắt hết. Thuần Vu lão phu nhân nằm dài trên sập không cử động nữa. Dường như mụ đã ngủ rồi.
Lúc mọi người từ từ rút lui thì Độc Cô Nhạn tựa hồ như ma quỉ hiện hình vọt mình đứng lên. Chàng phân vân trong hai quyết định:
Một là phải tìm cho được Kim Ty thảo để dời khỏi nơi đây. Hai là về chỗ nằm cũ để giải khai tấm lòng ngờ vực cho biết rõ tại sao Tứ phu nhân lại có lòng che chở cho mình.
Sau nữa chàng còn muốn biết rõ mẹ con Thẩm Thiến Hoa có bị bọn Thuần Vu thế gia bắt vào đây không. Đoàn Hiếu Vân còn sống hay chết hoắc lạc lõng nơi đâu?
Sau cùng chàng lựa chọn quyết định thứ hai, chạy nhanh như gió về căn thạch thất hậu viện lên giường nằm duỗi dài.
Chẳng bao lâu Độc Cô Nhạn nghe thấy bước chân rất nhẹ, chàng biết ngay là Tứ phu nhân đã đến. Chàng liền nằm lại nguyên như cũ và giữ hơi thở chỉ còn thoi thóp, nằm im thin thít, nhắm mắt lại.
Cánh cửa phòng mở ra.
Độc Cô Nhạn hé mắt nhìn trộm ra thì thấy người tiến vào quả là Tứ phu nhân. Tuy bà bước chân rất khẽ mà có vẻ rất trầm trọng tựa hồ mỗi bước một dừng. Bà tiến lại trước giường khẽ cất tiếng gọi:
– Độc Cô Nhạn! Độc Cô Nhạn! ...
Độc Cô Nhạn giả vờ hãy còn hôn mê chưa tình.
Tứ phu nhân ngần ngừ một chút rồi bà không nhẫn nại được nữa gục xuống người Độc Cô Nhạn mà khóc thút thít. Đồng thời miệng bà không ngừng lẩm bẩm:
– Minh nhi! Minh nhi! ...
Độc Cô Nhạn tưởng chừng như sét đánh ngang tai, trong lòng xao xuyến vô cùng, thiếu chút nữa chàng lại mê đi.
Đột nhiên trong khi vô tình, chàng thò tay ra khéo tấm khăn che mặt Tứ phu nhân. Chàng rất đỗi kinh ngạc vì sau tấm khăn này là một bộ mặt đoan chính xinh đẹp, nhưng đầy vẻ lo âu, vẫn còn giàn giụa ngần nước mắt.
Nguyên chàng tưởng mặt bà cũng cực kỳ xấu xa tương tự như bộ mặt của Thuần Vu lão phu nhân. Chàng có ngờ đâu nét mắt bà vẫn giống người thường chẳng có chi khác lạ Tứ phu nhân không ngờ chàng có cử động, khẽ la lên một tiếng rồi hốt hoảng lùi lại. Đồng thời bà kéo tấm khăn che mặt lại rất mau.
Tứ phu nhân cũng như người bị sét đánh, bà thất thanh la lên:
– Té ra ... là ngươi giả vờ ...
Độc Cô Nhạn đáp bằng một giọng trầm trầm:
– Nếu tại hạ không giả vờ thì chẳng có cơ hội nào được xem bộ mặt khủng khiếp của bà già tưởng như xác chết tám năm chưa mai táng ...
Tứ phu nhân lại la lên một tiếng:
– Úi cha!
Rồi bà nói tiếp:
– Té ra ngươi đã được coi hết rồi.
Độc Cô Nhạn:
– Đúng thế!
Tứ phu nhân trầm giọng gầm lên:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi thiệt là lớn mật!
Độc Cô Nhạn giương cặp lông mày thanh kiếm lên hỏi:
– Vừa rồi phu nhân kêu tại hạ bằng Minh nhi kia mà? ...
Tứ phu nhân ngập ngừng:
– Ngươi ...
Độc Cô Nhạn ngắt lời:
– Tại sao phu nhân lại kêu tại hạ bằng Minh nhi? Tại sao phu nhân lại vì tại hạ mà sa lệ? Tại sao phu nhân nghe mụ già có ý cưỡng bách kết hôn lại mê man bất tỉnh? Tại sao phu nhân lại hộ vệ che trở tại hạ Tứ phu nhân gạt đi:
– Im đi đừng nói nữa!
Độc Cô Nhạn chưa chịu thôi nói tiếp:
– Tại hạ cần biết rõ vụ này ...
Đột nhiên phía xa có tiếng bước chân vọng lại.
Tứ phu nhân lộ vẻ bồn chồn giục:
– Nằm lại như trước đi!
– Không cần đâu! Phu nhân ở trong cái gia đình đổ nát này làm gì nữa? Tại hạ đưa phu nhân xông ra đi. Tại sao phu nhân không kiếm chỗ tự do mà ở? ...
Tứ phu nhân cướp lời:
– Ngươi đừng nói càn.
Độc Cô Nhạn nghiêm nghị nói:
– Phu nhân chưa mắc phải quái tật càng không nên ở lại đây.
Tứ phu nhân vội chẹn họng:
– Ngươi không hiểu, không hiểu gì hết ...
Giọng nói như vẻ van lơn, bà nói tiếp:
– Mau mau nằm duỗi thẳng chân ra và vẫn phải giả vờ như ngươi bị trọng thương sắp chết. Cần đối phó với chuyện này cho xong đã rồi sẽ nói chuyện.
Độc Cô Nhạn cười nói:
– Tại hạ vốn là người ưa dứt khoát chóng vánh. Nếu phu nhân quyết định nghe lời tại hạ thì cứ trở mặt cùng họ động thủ xông ra khỏi Quỷ Sầu giản.
Bước chân đã gần tới nơi, Tứ phu nhân bồn chồn giục:
– Lẹ lên! Lẹ lên! Nếu không thì ngươi với ta phải vạ tan xương nát thịt, chết không có đất mà chôn ...
Độc Cô Nhạn vẫn không lộ vẻ gì sợ hãi, chàng muốn bật lên tiếng cười.
Tứ phu nhân tứ giận nghiến chặt hai hàm răng.
Đột nhiên bà chĩa mười đầu ngón tay ra nhắm đâm tới trước ngực Độc Cô Nhạn.
Độc Cô Nhạn đã chuẩn bị từ trước, lập tức chàng vung tay lên đón. Nhưng chàng phát giác ra ngay là võ công mình với Tứ phu nhân khác nhau xa lắm. Thủ pháp của bà kỳ bí vô cùng. Nội lực bà lại cao thâm rất mực. Chẳng những Tam phu nhân, Ngũ phu nhân không bì kịp mà cả Nhị phu nhân cũng còn kém bà.
Độc Cô Nhạn trong lúc bất ngờ, chân tay luống cuống. Chàng chưa kịp ra chiêu thì thấy trước ngực mát lạnh huyệt Tương đài đã bị điểm trúng.
Tứ phu nhân chẳng những võ công kỳ bí mà thủ pháp điểm huyệt của bà cũng là một lối đặc biệt. Một khi huyệt tương đài đã bị kiềm chế là toàn thân nhũn ra không còn cách nào chống đỡ được nữa.
Tứ phu nhân dùng thủ pháp mau lẹ quá chừng liệng đẩy chàng vào góc giường.
Cửa phòng vang lên một tiếng kẹt. Tứ phu nhân ngấm ngầm thở phào một cái rồi cất tiếng hỏi:
– Ai đó?
Ngoài cửa phòng cất tiếng người đáp:
– Khải bẩm tứ phu nhân! Đại phu nhân đã đến đó.
Tứ phu nhân “Ủa” một tiếng rồi lật đật chạy ra mở cửa phòng.
Quả nhiên Đại phu nhân dẫn hai tên thị tỳ che mặt tiếng thẳng tời trước giường. Tứ phu nhân chờ cho Đại phu nhân đứng yên rồi khép nép nói:
– Xin ra mắt đại tẩu.
Đại phu nhân hờ hững “Ừ” một tiếng chứ không hoàn lễ, Mụ trầm giọng hỏi:
– Bây giờ gã ra sao?
Tứ phu nhân khẽ đáp:
– Thương thế gã nặng lắm, e rằng khó có thể hồi phục ngay được.
Đại phu nhân cười hỏi:
– Có thiệt thế không?
Tứ phu nhân cúi đầu xuống đáp:
– Khi nào tiểu muội dám lừa dối đại tẩu.
Đại phu nhân cười lạt nói:
– Được rồi ...
Đột nhiên mụ cất tiếng lạnh như bằng quát lên:
– Ngươi hãy kéo tấm khăn che mặt của ngươi xuống.
Tứ phu nhân giật mình kinh hãi ấp úng hỏi:
– Đại tẩu! ... Đại tẩu nói vậy là có ý gì?
Đại phu nhân cười gằn đáp:
– Chẳng có ý gì cả. Ta chỉ muốn coi bệnh thế của ngươi ra sao?
Tứ phu nhân ấp úng chưa biết trả lời thế nào, bà cũng chưa cởi tấm khăn bịt mặt ...