Hồng cô và Hoàng cô ngồi ở phía sau Đại phu nhân, đột nhiên đứng phắt dậy thoăn thoắt tiến lên mấy bước, đồng thanh nói:
– Nhưng nhưng! Tôn nữ đấm lưng cho nhưng nhưng ...
Rồi không chờ Thuần Vu lão phu nhân trả lời, lập tức quanh đến phía sau giường đấm lưng cho mụ.
Không ngờ Thuần Vu lão phu nhân khẽ hắng giọng gạt đi:
– Bữa nay không cần đâu.
Hai thiếu nữ che mặt không khỏi kinh ngạc, ngập ngừng hỏi:
– Nhưng nhưng! Bữa nay nhưng nhưng ...
Giọng nói của hai cô đầy vẻ sợ hãi và tỏ ra có ý nũng nịu.
Thuần Vu lão phu nhân, khẽ thở dài ngắt lời:
– Bữa nay nhưng nhưng trong lòng bối rối, các ngươi hãy lui ra!
Hai ả thiếu nữ che mặt bằng tấm sa mỏng quay lại nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi:
– Bữa nay nhưng nhưng bực mình với ai đó?
Thuần Vu lão phu nhân gượng cười đáp:
– Còn ai làm cho nhưng nhưng tức giận được nữa. Có điều bữa nay gặp ngày hội họp trọng yếu của bản hội. Các ngươi đừng làm bận tinh thần nhưng nhưng ...
Ngừng lại một chút rồi mụ hỏi:
– Con dâu thứ ba của ta chưa về ư?
Thuần Vu đại phu nhân ngồi ở ghế đầu vội nghiêng mình đáp:
– Tức phụ đã phái người đến thay cho y, chắc y cũng sắp về đến đây.
Thuần Vu lão phu nhân lại buông tiếng thở dài. Mụ nhìn Hồng cô và Hoàng cô vẫn còn đứng bên giường. Đột nhiên mụ ngả người ra nói:
– Bữa nay nhưng nhưng trong người khó ở cần có tứ thẩm của các ngươi đến đây.
Hồng cô và Hoàng cô kính cẩn dạ một tiếng rồi từ từ lui về phía sau Thuần Vu đại phu nhân.
Thuần Vu tứ phu nhân đang ngồi ở ghế thứ tư nghe lão phu nhân nói vây liền đứng lên.
Độc Cô Nhạn ở ngoài cửa sổ nhìn rõ mọi sự và nghe hết các câu chuyện trong sảnh đường. Lòng chàng không khỏi nghi hoặc. Lúc chàng nghe thấy tứ phu nhân lên tiếng rồi đứng dậy thì trong lòng hồi hộp mồ hôi ướt đẫm bàn tay. Vì Thuần Vu tứ phu nhân vô hình chung đã gây nên cho chàng một mối cảm tình tốt đẹp. Chàng sợ nàng bị Thuần Vu lão phu nhân hành hạ hoặc có những cử động bất lợi cho nàng.
Mười hai tên bộc phụ và thị tỳ đang đứng thị lập chung quanh sảnh đường đã lật đật chạy đi bốn ngả. Chúng không chờ ai ra lệnh đã vào nội thất lấy ra một cái kỷ thấp, một cái chén nước trong, mấy bình thuốc tán và một ít vải vụn đặt xuống giường.
Thuần Vu tứ phu nhân không ngần ngừ gì nữa, nàng lập tức thi triển thủ pháp rất lanh lẹ, đặt lão phu nhân nằm ngay ngắn lại rồi lật tấm khăn che mặt của mụ lên.
Động tác của tứ phu nhân coi có vẻ quen thuộc lắm.
Độc Cô Nhạn lại chấn động tinh thần xuýt nữa chàng không nhẫn nại được bật tiếng la hoảng.
Bộ mặt của Thuần Vu lão phu nhân còn ghê gớm hơn những bộ mặt mà chàng đã gặp mới đây. So với cái bộ mặt Biệt Quán Quán chủ ở động Hắc Ly núi Vân Vụ và người bị Lão Bạch mao đánh chết ngoài Quỷ Sầu giản mặt mụ này còn khó coi gấp mấy lần.
Cặp mắt mụ chỉ còn lại hai cái tròng đen mấy dây thịt đỏ hồng ẩn cả vào trong lỗ mắt. Trán mụ gồ ghề chỗ cao chỗ thấp, mủ máu bầy nhầy. Đầu mũi mất sạch chỉ còn hai cái lỗ nhỏ đen sì. Cặp môi cũng mất hết để lộ hai hàm răng trắng ởn trông mà phát khiếp.
Mười ngón tay của Thuần Vu tứ phu nhân dường như đã luyện thành thủ pháp tinh thực. Nàng lấy những thỏi vải nhẹ nhàng lau mặt Thuần Vu lão phu nhân cho hết máu mủ rồi rắc lên một ít thuốc tán.
Công việc này Thuần Vu tứ phu nhân làm rất cẩn thận và phải mất một quãng thời gian chừng cháy tàn nén hương mới xong xuôi. Nàng lại kéo tấm sa che mặt xuống cho lão phu nhân rồi nâng mụ ngồi dậy.
Trong lúc tứ phu nhân làm công việc này thì trong nhà đại sảnh yên lặng như tờ.
Bỗng có một bóng người như quỷ hiện hình đẩy cửa tiến vào. Người này chính là Thuần Vu tam phu nhân trấn giữ đệ tam quan ngoài Quỷ Sầu giản mới về.
Thuần Vu tứ phu nhân sau khi rửa ráy xoa thuốc vào mặt cho lão phu nhân liền khép nép thi lễ rồi lui về chỗ ngồi.
Thuần Vu lão phu nhân ngồi trên sập trải da hổ lấy thêm một tấm khăn xanh bịt mặt lại để che thật kín bộ mặt quỉ sứ để không một ai còn trông thấy gì. Mụ bịt mặt xong từ từ đảo mắt nhìn mọi người trong đại sảnh rồi cất tiếng hỏi:
– Các ngươi về đầy đủ rồi chứ?
Đại phu nhân ngồi thủ vị đứng lên đáp:
– Bọn nhi tử năm người có mặt cả rồi, kính cẩn dâng bà bà hai chữ bình yên.
Bốn người kia theo thứ tự đứng lên khép nép thi lễ.
Thuần Vu lão phu nhân khẽ thở dài một cái cất tiếng nói:
– Những tục lệ thông thường này ta miễn quách đi.
Tuy miệng mụ nói thế, song vẫn ngồi nghiễm nhiên. Không nhúc nhích để đón nhận bốn lạy của mỗi người.
Thuần Vu đại phu nhân xuất lĩnh bốn bà con dâu lạy xong. Ai nấy ngồi vào nguyên vị.
Thuần Vu lão phu nhân trầm mặc một lúc thở dài cất tiếng hỏi:
– Các ngươi có biết bữa nay là ngày gì không?
Năm vị phu nhân đầu cúi đầu chưa ai nói gì. Hồng cô đứng sau đại phu nhân cất giọng trong trẻo đáp:
– Thưa nhưng nhưng! Nhi tôn biết rồi ...
Thuần Vu lão phu nhân ho một tiếng rồi nói:
– Thực ra mẫu thân cùng bốn vị thẩm thẩm của ngươi cũng đều biết cả, nhưng chúng không nhẫn tâm nói ra mà thôi.
Mụ ngừng lại một chút rồi bảo Hồng cô:
– Ngươi thử nói ta nghe.
Hồng Cô ngần ngừ rồ buồn rầu đáp:
– Bữa nay là ngày kỵ bách niên của gia gia.
Thuần Vu lão phu nhân đột nhiên ngẩng mặt lên trời hú một tiếng dài rất thê thảm. Khiến người nghe phải kinh tâm động phách. Tiếng hú còn phát ra một luồng kinh phong làm rung động cả bốn bức tường trong nhà đại sảnh. Bao nhiêu những ngọn đuốc lớn cũng tạt đi tạt lại suýt nữa tắt ngầm.
Tiếng hú vừa ngừng lại, mụ liền cất giọng the thé la lên:
– Phải rồi! Bữa nay là ngày kỵ thứ một trăm của gia gia người và cũng là ngày các môn phái võ lâm tru lục Thuần Vu thế gia. Những chuyện thê thảm này phát sinh ra đến nay vừa được trăm năm chẵn.
Trong nhà sảnh lại ngự trị một bầu không khí trầm trọng nặng nề.
Thuần Vu lão phu nhân thủng thẳng nói tiếp:
– Trước đây trăm năm nhà Thuần Vu phong quang biết là chừng nào! Già trẻ bốn đời cả thảy bốn mươi lăm miệng tụ họp ở trong núi Quát Thương an hưởng phúc trời. Chẳng ngờ quần hùng thiên hạ tự xưng là danh môn chính phái kéo đến bao vây công kích nhà ta, thi hành những thủ đoạn cường bạo, nào gian dâm, nào giết chóc khiến cho nhà Thuần Vu thế gia lâm vào tình trạng thê thảm ngàn đời khó lòng khôi phục lại được.
Trong đại sảnh bật lên những tiếng thút thít từ miệng năm vị phu nhân phát ra.
Thanh âm của Thuần Vu lão phu nhân trở nên nghẹn ngào. Mụ ngập ngừng nói tiếp:
– Năm ấy lão nhân đứng tuổi tráng niên dẫn năm thằng con thục mạng chạy đến đây để duy trì hương khói cho Thuần Vu thế gia. Chẳng ngờ ...
Nói tới đây mụ nghẹ ngào phải cố gắng cho tiếng khóc khỏi bật ra mụ nói tiếp:
– Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí. Một quái tật không chữa được đã hành hạ Thuần Vu thế gia. Hiện nay lại một lần nữa nhà Thuần vu lâm vào tình cảnh đoạn tử diệt tôn.
Hồng cô, Hoàng cô và Tử cô ba thiếu nữ bật lên tiếng khóc hu hu làm gián đoạn câu chuyện của lão phu nhân.
Hồng y thiếu nữ bỗng la lên:
– Nhưng nhưng ơi! Thuần Vu thế gia ta không có lý chịu thất bại vĩnh viễn với bọn quần hùng võ lâm, ít ra còn chị em chúng cháu.
Lão phu nhân thở dài nói:
– Phải rồi! Còn có các ngươi. Nhưng đáng tiếc các ngươi đều là con gái.
Hồng cô khẽ la lên một tiếng rồi ngồi xuống thừ mặt ra. Câu nói của mụ khiến cho cô phải đau lòng. Cô biết là đàn bà con gái dưới mắt nhưng nhưng không có địa vị đáng kể.
Thuần Vu lão phu nhân quay lại nhìn Nhị phu nhân nói:
– Thuần Vu thế gia hai lần tiến vào giang hồ đều chẳng thu lượm được kết quả nào, khiến lão thân thực lấy làm xấu hổ với tổ tiên đời trước ở dưới suối vàng.
Thuần Vu nhị phu nhân cúi gầm mặt xuống, miệng ấp úng:
– Nhị tức bất tài ... nhị tức.
Thuần Vu lão phu nhân xua tay lia lịa ngắt lời:
– Thực ra bây giờ không nên nhắc lại nữa. Kể từ lúc Thuần Vu thế gia gặp biến đến nay đã được trăm năm, lão thân muốn chỉnh đốn lại mấy việc ...
Thuần Vu đại phu nhân đứng lên cất giọng nghiêm trang nói:
– Bà bà cứ truyền dạy! Nhị tức xin phụ trách hoàn thành ý niệm của lão nhân gia.
Thuần Vu lão phu nhân hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Mấy tháng gần đây những hành vi của các ngươi thực tình lão thân chưa được thỏa mãn. Nếu biết rằng Thuần Vu thế gia không tái hội giang hồ thì thôi mà đã xuất hiện thì phải làm thành uy thế sóng nước vỡ đê, lấy máu đào mà rửa sạch võ lâm ...
Thuần Vu đại phu nhân gượng cười nói:
– Xin bà bà hãy khoan tâm. Hiện giờ trong các môn phái võ lâm, tức phụ đã bố trí rất nghiêm mật bằng cách đặt những người tâm phúc nằm vùng sẵn sàng cả rồi. Chỉ cần một hiệu lệnh ban ra là lập tức giang hồ phải biến đổi bộ mặt.
Thuần Vu lão phu nhân hắt giọng một tiếng rồi hỏi:
– Đã thế mà sao lão ngũ tới biên cương chẳng làm nên công trạng gì?
Thuần Vu đại phu nhân tươi cười đáp:
– Nếu vì một việc không thành mà đã phiền trách nhị muội cùng ngũ muội thì quá nghiêm khắc, ít ra hai vị cũng đã thám thính được đường lối báo thù khiến cho bọn võ lâm trên chốn giang hồ đều nơm nớp lo sợ và làm cho họ tàn sát lẫn nhau ...
Thuần Vu lão phu nhân bật lên tiếng cười lạnh lẽo nói:
– Hay lắm! Vây lão thân không truy cứu chuyện đó nữa. Bây giờ có mấy việc trọng yếu chắc các ngươi biết cả rồi. Nếu cần thì lão thân sẽ xuất đầu lộ diện ...
Thuần Vu đại phu nhân lại ngắt lời:
– Bà bà dạy quá lời. Chỉ cần lão nhân gia ban lệnh xuống là bọn nhi tức nhất định hoàn thành đúng thời hạn.
Thuần Vu lão phu nhân cười khanh khách nói:
– Điều thứ nhất là lập tức phát động phong trào xâm nhập giang hồ. Kẻ nào thuận theo bọn ta thì sống mà chống đối bọn ta là chết. Bất luận kẻ chính người tà, hắc đạo hay bạch đạo, kẻ nào không chịu đầu hàng đều nhất loạt hạ sát.
Đại phu nhân nghiêng mình đáp:
– Nhi tức xin nhớ lời ... thực ra việc này cũng đang tiếng hành. Hiện giờ những nhân vật võ lâm qui phục nhà ta ít ra là có đến mấy ngàn, bị diệt trừ cũng trên ngàn người ...
Thuần Vu lão phu nhân sẽ gật đầu nói:
– Có thế mới mong vãn hồi được oai danh Thuần Vu thế gia để tiến tới chỗ trả thù bọn họ đã gây ra thảm biến cho nhà mình.
Ngừng lại một chút mụ nói tiếp:
– Nghe nói các phái võ lâm đang triệu tập một đại hội bí mật. Việc đó có thực không?
Thuần Vu đại phu nhân đáp ngay:
– Nhi tức cũng được tin này, nhưng chưa biết rõ nhật kỳ. Nhi tức đã phái người giám thị họ một cách nghiêm mật. Khi nào nhi tức được tin đích xác sẽ cho phi vũ truyền thư báo về.
Thuần Vu lão phu nhân nói bằng một giọng lạnh như băng:
– Khi việc này đến lúc khẩn yếu tối hậu, lão thân đặc biệt chỉ phái cho ngươi phụ trách việc này. Nếu được tin đích xác về nhật kỳ cuộc họp của bọn họ, thì ngươi tức khắc phải thống lĩnh bọn đồ đệ rất tinh nhuệ đến nơi để giết cho kỳ hết những nhân vật các môn phái, không được để tên nào lọt lưới ...
Đại phu nhân đáp:
– Nhi tức xin tuân lệnh.
Thuần Vu lão phu nhân lại nói:
– Sau khi diệt trừ hết quần hùng rồi chúng ta sẽ tuyên cáo về tình trạng thảm khốc của nhà ta trăm năm trước đây. Đồng thời triệu tập một cuộc hội nghị giữa những nhân vật đầu não khác của các môn phái đúng hạn kỳ đều đến tụ họp ở chân núi Nhạn Đãng để nghe lão thân phát lạc.
Đại phu nhân đáp:
– Nhi tức xin tuân lênh.
Lão phu nhân lại hỏi:
– Việc này ngươi tự lượng có làm được chăng?
Đại phu nhân không ngần ngừ đáp ngay:
– Nếu nhị tức không hoàn thành được chỉ thị của bà bà thì cam lãnh trọng phạt.
Thuần Vu lão phu nhân lấy làm hài lòng nói:
– Ngoài ra còn có một việc khác cũng không kém phần trọng yếu là nhà Thuần Vu thế gia ta chẳng thể không người nối dõi để duy trì hương khói lâu dài nghĩ phải còn con cháu kế nghiệp và chấn chỉnh gia thanh.
Mụ trầm giọng lớn tiếng gọi:
– Hồng cô!
Thiếu nữ áo hồng ngồi co ro phía sau đại phu nhân dạ một tiếng rồi đứng dậy hỏi:
– Nhưng nhưng có điều chi dạy bảo?
Thuần Vu lão phu nhân vẫn trầm giọng nói:
– Ngươi lại đây!
Thiếu nữ áo hồng dạ rồi thoăn thoát tiến tới.
Thuần Vu lão phu nhân lại giơ tay ra vẫy thiếu nữ áo vàng và thiếu nữ áo tía ở phía sa tam phu nhân tiếp tục cất giọng nghiêm nghị nói:
– Các ngươi cũng lại đây!
Thiếu nữ áo vàng và thiếu nữ áo tía vâng lời tiến lại.
Cả ba thiếu nữ đứng hình thành hàng cúi đầu ở trước sập.
Thuần Vu lão phu nhân lẳng lặng một lúc rồi quát hỏi:
– Bọn ngươi câm cả rồi sao mà không lên tiếng?
Đại phu nhân hắng giọng một tiếng đỡ lời:
– Bà bà là bậc thánh minh. Bọn chúng còn chờ chỉ thị của lão nhân gia ...
Thuần Vu lão phu nhân cười rộ rồi đột nhiên quay sang tứ phu nhân hất hàm hỏi:
– Thằng nhỏ kêu bằng Độc Cô Nhạn ở đâu?
Tứ phu nhân chấn động tinh thần đáp:
– Dạ ... Y vẫn còn ở trong nhà tù tại hậu điện.
Thuần Vu lão phu nhân tủm tỉm cười hỏi:
– Gã chưa hồi phục như cũ ư?
Tứ phu nhân ra chiều lo lắng đáp:
– Thằng nhỏ đó thương thế nó nặng lắm. Nhi tức lo rằng y khó mà phụ hối được trong thời gian ngắn.
Thuần Vu lão phu nhân gật đầu nói:
– Không cần lắm đâu! Để gã nghỉ thêm mấy ngày ...
Rồi mụ quay sang hỏi nhị phu nhân:
– Nghe nói ngươi tiếp xúc với thằng nhỏ đó nhiều nhất. Vậy tình hình gã thế nào?
Nhị phu nhân vội cười đáp:
– Gã được trời ban cho kỳ tài, nhưng tính tình quá ư lạnh nhạt khó mà bắt gã thuần phục.
Lão phu nhân lại hỏi:
– Nghe nói gã đã giết chín mươi ba tay cao thủ các môn phái trong Hồ Lô núi Nhật Nguyệt. Chẳng hiệu sự việc đó có đứng sự thật không?
Nhị phu nhân đáp:
– Quả đúng thế thật. Cuộc tụ họp bí mật của các môn phái lớn trên núi Phục Ngưu bàn đến chuyện đối phó với Độc Cô Nhạn đã liệt vào hàng khẩn yếu đệ nhất, thứ hai mới đến chuyện đối phó với nhà ta.
Thuần Vu lão phu nhân nức lòng cả cười nói:
– Càng hay! Lão thân cần con người như gã. Xem chừng thằng nhỏ này đúng là một nhân tài mà lão thân trăm tuổi cũng không tìm ra được. Chúng ta có thể dùng gã trong trường hợp này.
Độc Cô Nhạn ẩn mình phía sau cửa sổ nên tình hình trong nhà đại sảnh đều rõ hết. Nhất là những câu chuyện đề cập đến chàng dĩ nhiên chàng càng để ý hơn, chàng nghe được câu chuyện mà trong lòng không khỏi giật mình kinh hãi.
Độc Cô Nhạn không hiểu Thuần Vu lão phu nhân sẽ lợi dụng mình làm gì?
Chàng không hiểu hơn gì còn người phu nhân đối với mình là ra chiều thân thiết.
Chàng chẳng khác nào bị lạc lõng vào trong đám mây mù rộn đến năm trượng.
Độc Cô Nhạn còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe đại phu nhân cất tiếng hỏi dò:
– Bà bà muốn lợi dụng gã thế nào, nhi tức ...
Thuần Vu lão phu nhân ngắt lời vẫy tay ba thiếu nữ nói:
– Các ngươi bỏ tấm sa che mặt ra đi!
Hồng cô, Hoàng cô và Tứ cô cả ba thiếu nữ không ngần ngừ gì nữa giơ bàn tay búp măng ra cởi bỏ tấm sa che mặt xuống để lộ chân tướng.
Độc Cô Nhạn ngó thấy rõ ràng, xuýt nữa chàng bật tiếng la thất thanh.
Không phải chàng khiếp sợ mặt mũi ba thiếu nữ ghê tởm rùng rợn mà lại kinh ngạc vì ba cô nhan sắc phi thường. Trên mặt ba cô này chẳng có một dấu vết nào đáng khủng khiếp.
Độc Cô Nhạn rất đỗi hoài nghi. Chàng không hiểu tại sao trong nhà Thuần Vu thế gia lại sinh được những cô gái sắc nước hương trời như vậy?
Ba cô mặt mày hớn hở hỏi:
– Nhưng nhưng ơi! Từ nay nhưng nhưng không bắt chúng cháu che mặt nữa chứ?
Thuần Vu lão phu nhân lắc đầu đáp:
– Không phải thế đâu! Sớm muộn gì rồi cũng có ngày, tai hại đáo đầu, khi đó các ngươi không che mặt cũng không xong ...
Ba cô biến sắc hỏi:
– Nhưng nhưng! Không hiểu bao giờ ...
Thuần Vu lão phu nhân ngắt lời:
– Những việc này các ngươi không thể biết được. Trước khi phát sinh sự việc. Nhưng nhưng sẽ có cách an bài các ngươi.
Đại phu nhân lại hỏi:
– Ba con nhỏ này có liên quan đến Độc Cô Nhạn không?
Thuần Vu lão phu nhân cười khanh khách đáp:
– Quan hệ lớn lắm! Chẳng những ba đứa nhỏ này có liên quan với Độc Cô Nhạn mà Độc Cô Nhạn cũng liên quan đến sự tồn vong của Thuần Vu thế gia.
Tứ phu nhân không nhẫn nại được nữa. Nàng đứng dây run lẩy bẩy la lên:
– Bà bà! Phải chăng theo ý bà bà thì ...
Thuần Vu lão phu nhân cười khanh khác ngắt lời:
– Ta muốn đem cả ba đứa cháu bảo bối này gả tất cho Độc Cô Nhạn.