– Nếu không thế thì hắn đã chẳng hạ sát lệnh tổ phụ.
Câu này của chàng tỏ ra rất đúng lý vì hung thủ đến đây mục đích là lấy cho được Thiên Lôi Dẫn nếu hắn chưa nắm được khúc nhạc thì chỉ dùng những cực hình tàn khốc để tra khảo chứ không giết người ngay.
Lâm Nguyệt Thu nghiến răng la lên:
– Gia gia! Tôn nữ xin lập lời minh thệ trước linh hồn gia gia:
Tôn nữ mà còn một hơi thở cũng quyết tâm tìm cho ra tên hung thủ hạ sát gia gia. Tôn nữ mà không phanh thây hắn ra làm muôn đoạn thì nhứt định không chịu bỏ qua.
Đoạn nàng đào một cái huyệt ngay ở trong phòng để mai táng thi thể Lâm Thiên Lôi. Rồi nàng lại đắp lên thành nấm mộ tròn.
Độc Cô Nhạn vẫn thõng tay đứng nhìn, để mặc Lâm Nguyệt Thu làm việc.
Bây giờ chàng mới tủm tỉm cười nói:
– Lâm cò nương! Cô làm thế này không được...Chúng ta chẳng nên để cho lệnh tổ phụ chết đị..
Lâm Nguyệt Thu ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi nói thế là có ý gì?
Độc Cô Nhạn không trả lời, đột nhiên chàng đưa tay áo ra phất một cái quét qua nấm mồ.
Nhưng tiếng rào rào vang lên một hồi. Cát bụi tung bay tứ phía.
Luồng kình phong tiếp tục ào ào xô ra.
Chỉ trong khoảnh khắc nấm mồ tròn đã thành bình địa. Bao nhiêu đất cát đều vọt ra ngoài nhà tranh.
Lâm Nguyệt Thu muốn ngăn trở thì đã không kịp nữa. nàng tức quá nước mắt chảy quanh thét lên:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi điên rồi hay sao?
Độc Cô Nhạn chỉ cười mà không đáp. Hai hay chàng vẫn quạt đều cho đất vụn bay đi hết sạch sẽ, đoạt chàng xếp đạt lại những đồ trong nhà giữ nguyên tình trạng cũ tựa hồ chẳng có chuyện gì xảy ra.
– Giản dị lắm! Âm Thánh Lâm Thiên Lôi ẩn rồi lại hiện. Từ nay lão sẽ luôn luôn lộ diện trên chốn giang hồ.
Lâm Nguyệt Thu nghi ngờ hỏi lại:
– Phải chăng ngươi muốn mạo xưng là gia gia ta?
Độc Cô Nhạn cười đáp:
– Đúng thế! Chẳng những chỉ mình cô nương, mà cả tại hạ nữa. Từ nay Âm Thánh Lâm Thiên Lôi sẽ không còn ở yên một chỗ mà xuất hiện trên chốn giang hồ.
Lâm Nguyệt Thu nhăn tít cặp lông mày nói:
– Ta chỉ có thể mô phỏng thanh âm của gia gia, chứ không thể cải trang giống gia gia được. Vả lại bản lãnh ta so với gia gia còn kém xa.
Độc Cô Nhạn nói:
– Đã mô phỏng được âm điệu thì hình dáng cũng có thể cải trang được. Khi cần đến cô sẽ dùng tấm khăn xanh để che mặt. Hay ở chỗ là lệnh tổ phụ ẩn cư đã lâu. Tại hạ thiết tưởng ngoài những ông bạn chí thân đại khái không ai có thể nhận ra được lão gia. Còn về chuyện võ công cao thấp thì chỉ cần một điều khi cô nương gặp trường hợp phải đối phó thì cô liệu mà hành động, tưởng không đến nỗi lại bị người ta phát giác được đâu.
Lâm Nguyệt Thu không hiểu, ngắt lời:
– Làm như vậy có lợi ích gì không?
Đột cô Nhạn đáp ngay:
– Ít ra là gieo vào đầu óc tên hung thủ đã hạ sát lệnh tổ phụ những mối hoài nghi và tất nhiên hắn sẽ kiếm cách để hành động cho biết rõ điều bí ẩn về Âm lão tiền bối xuất hiện là chân hay gỉ, làm như vậy há chẳng khiến cho kẻ thù tiếp cận mình hơn?
Lâm Nguyệt Thu đổi sầu làm tươi nói:
– Cái trò hí lông quỉ thần của ngươi kể ra cũng có lý, vậy chúng ta cứ thế mà làm...
Nàng nói xong lấy trong bọc ra một sấp vải vừa vàng vừa trắng đưa cho chàng nói:
– Những cái này là Âm công khúc phổ mà ta đã hiểu rồi. Nếu ngươi muốn cải trang làm gia gia ta thì cần đến thứ này lắm, vậy ngươi hãy cầm lấy.
Độc Cô Nhạn không khách sáo chi hết, chàng đưa tay đón lấy xấp vải ngay.
Chàng nở một cụ cười tự nhiên nói:
– Tại hạ nhật sinh làm người, chưa theo ai học võ công hết. Đây có thể nói là lần đầu tiên.
Chàng ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
– Còn một điều nữa tại hạ muốn hỏi cô nương. Lệnh tổ phụ muốn cô dẫn tại hạ về đây cô có biết vì lẽ gì không?
Lâm Nguyệt Thu “Ồ” lên một tiếng rồi đáp:
– Ngươi không hỏi thì ta quên mất, gia gia ta biểu có một việc quan trọng muốn nói cho ngươi hay.
Độc Cô Nhạn nóng nảy hỏi lại ngay:
– Cô nương có biết việc gì không?
Lâm Nguyệt Thu lắc đầu đáp:
– Lão nhân gia không nói, ta cũng chẳng buồn hỏi làm chi. Nàng nghiêng đầu đi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
– Dường như lão gia muốn bảo ngươi lên núi Quát Thương một chuyến, tìm vào động Linh xà gì có, để ra mắt một người đứng tuổi tàn phế.
Độc Cô Nhạn ngạc nhiên:
– Ủa!
Lập tức chàng bị hãm vào tình thế vô cùng nghi hoặc. Chàng chẳng hiểu giã mình và Âm thánh Lâm Thiên Lôi có mối liên quan nào không? Thật ra thân thế chàng là cả một màn bí mật khó lòng khám phá ra được. Ba chữ “Độc Cô Nhạn” là tự chàng lựa chọn lấy. Từ ngày chàng có trí nhớ đến giờ, chàng chỉ biết mình là một đưa trẻ côi cút bị bỏ rơi.
Chàng tự nhủ:
– Âm Thánh Lâm Thiên Lôi đã muốn mình tới đó, tất có thâm ý. Nhưng lão đã chết rồi thì bất luận điểm bí mật gì có liên quan tới mình mà lão biết được thì nay cũng theo lão đi luôn.
Bây giờ chàng chỉ còn một đường lối duy nhất là đến núi Quát Thương tìm vào dộng Linh xà để gặp người đứng tuổi tàn phế. Người ấy là ai? Chàng tìm đến y có lượm được kế quả gì không? Dù chàng có thông minh đến bực nào cũng không thể đoán ra.
Lâm Nguyệt Thu vẻ mặt vừa buồn rầu vừa nóng nảy cất tiếng đánh tan bầu không khí trầm lặng. Nàng hỏi:
– Độc Cô Nhạn! Bây giờ chúng ta làm gì đây?
Độc Cô Nhạn như người mơ mộng tỉnh giấc, chàng thở dài một cái rồi đáp:
– Chúng ta nên đi thôi!
Dứt lời chàng cất bước ra khỏi nhà tranh.
Lâm Nguyệt Thu cũng ra theo. Nàng ngửa mặt huýt lên một hồi sáo lanh lảnh nhẹ nhàng.
Độc Cô Nhạn dừng bước lấy làm kỳ hỏi:
– Cô nương làm thế...
Lâm Nguyệt Thu dứt tiếng huýt, nàng ngắt lời:
– Ta gọi con rắn thần giữ cửa sau để dặn nó mấy câu.
Độc Cô Nhạn khẽ buông một tiếng thở dài đáp:
– Không dám dấu cô nương, con trăn ấy đã bị chết bởi Ngủ Hành Thần Chưởng cửa tại hạ. Bây giờ chắc nó biến thành bụi bay đi hết rồi.
Lâm Nguyệt Thu rú lên:
– Úi chao! Ngươi giết nó rồi ư? Đó là một con mãng xà mà gia gia ta nuôi mấy chục năm. Ngươi thật là tàn độc!
Độc Cô Nhạn vội nói ngay:
– Không phải tại hạ chí bụng đánh chết nó, mà là vô tình gây nên lỗi lầm này.
Lâm Nguyệt Thu vẻ mặt thê thảm. Nàng thừ người ra một lúc rồi chẳng biết làm thế nào được. Nàng hỏi:
– Vậy ngươi vào đây bằng cửa động phía sau. Cửa động đó đã bị gia gia phong tỏa mấy chục năm rồi mà sao ngươi tìm được tới nơi?
Độc Cô Nhạn đáp:
– Đó chỉ là tại hạ xông xáo liều lĩnh chứ không biết gì đến chỗ đào nguyên trong cõi tục này, mà cũng không biết đó là nơi ẩn cư của lệnh tổ phụ và cô nương.
Lâm Nguyệt Thu thở dài nói:
– Nếu không phong tỏa phía sau cửa động thì rất dễ bị người phát giác chúng tạ..
Độc Cô Nhạn xua tay ngắt lời:
– Không phải! Tại hạ có một biện pháp hay hơn.
Chàng chưa dứt lời đã tung mình nhảy về phía trước. Người chàng vọt đi nhanh như tên bắn, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua đường địa đạo đến trước cửa động.
Con trăn bị đánh chết không còn tung tích gì nữa, chắc nó thành bụi bay đi rồi.
Lâm Nguyệt Thu cũng theo dõi. Nàng lạnh lùng nhìn Độc Cô Nhạn không nói câu gì.
Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười, đột nhiên giơ ngón tay lên không điểm tới.
Bỗng nghe những tiếng lạo xạo rồi bụi cát tung bay bốn mặt. Cửa động đả xuất hiện một hàng chữ lớn như rồng bay phượng múa:
“Động này phong tỏa rồi.
Kẻ nào thiện tiện tiến vào tất phải chết”.
Độc Cô Nhạn viết xong khẽ Lâm Nguyệt Thu:
– Lâm cô nương! Bây giờ nên theo cửa động phía trước mà ra.
Dứt lời chàng trở gót toan đi.
Lâm Nguyệt Thu nhíu cặp lông mày hỏi:
– Đã nói là phong tỏa cửa động thì phải đóng kín lại mới đúng! Làm sao còn để trống thế này đã bỏ đi.
Độc Cô Nhạn mỉm cười đáp:
– Có thế mới tăng thêm vẻ thần bí, khiến kẻ nhát gan nhìn thấy phải lùi bước, còn người lớn mật thì nhất định tiến vào để điều tra.
Lâm Nguyệt Thu ngơ ngác hỏi:
– Nhưng làm như vậy có lợi gì đâu?
Độc Cô Nhạn mỉm cười đáp:
– Đây cũng là một trong những kế hoạch đề tìm ra hung thủ đã sát hại lệnh tổ phụ.
Lâm Nguyệt Thu không nhịn được bật lên tiếng cười hích hích nói:
– Kể ra ngươi cũng lắm mưu thần chước quỉ.
Nàng đảo mắt nhìn quanh rồi nói tiếp:
– Việc này e rằng cũng chẳng ích gì. Trừ phi chúng ta ở lại đây mà canh gác. Nếu không thỉ dù có người vào thám thính mình cũng chẳng biết gì.
Độc Cô Nhạn nghiêm sắc mặt nói:
– Dù tại hạ ở bên trời góc biển mà chỉ một con chim hoặc một con thú tiến vào trong này tại hạ cũng thấy rõ mồn một.
Lâm nguyệt Thu trố mắt ra nhìn chàng hỏi:
– Ngươi quả có bản lĩnh thông thần như vậy ư?
Độc Cô Nhạn chỉ cười mà không trả lới, chàng lại xoay mình theo đường hầm vọt đi.
Lúc này vào khoảng canh một. Chiều trời thảm đạm trăng sao lờ mờ càng tăng thêm vẻ thần bí rùng rợn.
Hai người đều nội công tinh thâm có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh và vẫn chạy đi như bay không chút gì trở ngại, nhưng lần này do Lâm Nguyệt Thu đi trước dẫn đường. Nàng quay sang mé tả căn nhà tranh chạy qua khu rừng chi chít những cây khô lá héo mà đi. Gió núi lại chợt nổi lên. Và nhất là trong khe hang sâu như đáy giếng. Tiếng gió lại càng mạnh, những cây thông réo lên như sấm động cơ hồ muốn làng thủng cả màng tai, khiến người nói lớn tiếng cũng không nghe rõ.
Đi hết khu rừng tùng, liền bị vách núi ngăn đường. Lưng chừng vách núi là một cái cửa đông lớn hơn một trượng vuông. Cửa này mới là cửa chính, đứng cách chừng hơn trượng đã nhìn rõ. Bên ngoài cửa động chỉ có một tảng đá lồi ra không đầy hai thước vừa đủ đặt chân lên. Phía dưới tảng đá này là vực sâu muôn trượng.
Nếu không phải là tay khinh công siêu quần xuất chúng thì khó mà trèo lên được trước hang động.
Độc Cô Nhạn nhìn lên thì thấy cửa động có treo một tấm biển viết bốn chữ lớn:
“Thiên Lôi Động Phủ”.
Đường địa đạo dài hơn mười trượng, vẫn nghe tiếng thông réo rít lên như tiếng sóng cồn không ngớt.
Bốn chữ “Thiên Lôi Động Phủ” quả đúng với nghĩa của nó.
Chàng không ngần ngừ gì nữa, dùng kim cương chỉ pháp viết vào bên “Thiên Lôi Động Phủ” một dòng chữ lớn:
“Động này đã phong tỏa, kẻ nào thiện tiện tiến vào tất phải chết” Lâm Nguyệt Thu vừa đi tới. Nét mặt nàng bỗng sa sầm. Hai mắt sưng húp, đỏ ngầu. Nàng nhìn Độc Cô Nhạn một rồi theo sườn núi bích lập cao chót vót co người lại tuột xuống. Vách núi này thẳng tắp, nguy hiểm dị thường nhưng khinh công nàng rất nhẹ nhàng chỉ như một cái bóng trắng lấp loáng. Thân pháp nàng nhanh như khỉ vượn, chớp mắt đã mất hút.
Độc Cô Nhạn bất giác sinh lòng kính phục, chàng lẩm bẩm:
– Nguyệt Thu là một cô gái nhỏ tuổi mà đã thành công như vậy thì bước tiền đồ mai hậu không biết đâu mà lường.
Chàng ngẫm nghĩ rồi cũng lướt theo. Chẳng bao lâu hai người đã song song chạy trong hang núi.
Lâm Nguyệt Thu vừa gặp biến cố. Tổ phụ bị hạ sát, lòng nàng đau quặn, cứ lẳng lặng mà đi không nói câu gì. Độc Cô Nhạn cũng có nhiều nỗi lo nghĩ trong lòng nên cũng không mở miệng.
Hai người cứ lặng lẽ mà đi ra khỏi núi Lục Bàn. Phía trước là một thôn trang đứng xa trông chỉ thấy một vùng đen ngòm. Thôn trang này không tới mười nóc nhà, phần nhiều là những người mưu sinh bằng nghề săn bắn. Lúc này gần hết canh hai. Cư dân trong trang đều đã ngủ say, nên chỉ thấy tối om mà tuyệt không nghe thấy tiếng người.
Độc Cô Nhạn chau mày đột nhiên chàng vung tay một cái, phóng ra ba tia sáng đỏ lờ mờ. Làn ánh sáng này tuy không rõ lắm, nhưng ở nơi tối tăm lúc đêm khuya cũng có thể nhìn thấy mọi vật trong hơn một dặm.
Lâm Nguyệt Thu dừng bước hỏi:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi giở trò quỷ quái gì đó?
Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười đáp:
– Lát nữa cô sẽ rõ!
Chàng chưa dứt lời bỗng thấy bốn bóng đen lù lù từ đằng xa chạy tới.
Lâm Nguyệt Thu rất đỗi ngạc nhiên. Nàng vội thủ thế đề phòng chuẩn bị ứng chiến.
Bốn bóng đen kia xem chừng thân pháp không phải hạng tầm thường. Khi họ đến trước mặt mới nhìn rõ thì ra bốn tên hành khất quần áo lam lũ.
Độc Cô Nhạn mắt sáng như điện đảo nhìn bốn người mới đến một lượt rồi cất tiếng hỏi:
– Chắc bốn vị cũng biết tại hạ là ai rồi?
Bốn tên hành khất đưa mắt cho nhau, một lão già râu tóc bạc phơ tiến lên một bước ngập ngừng hỏi:
– Phải chăng tôn giá là Độc Cô Hiệp sĩ?
Độc Cô Nhạn cười đáp:
– Tại hạ chính là Độc Cô Nhạn. Nơi đây rừng hoang hẻo lanh, chắc không phải bốn vị đến đây để khất thực mà để theo dõi hành động của tại hạ có đúng không?
Lão hóa tử cười đáp:
– Chẳng dấu gì Độc Cô hiệp sĩ, bọn lão hóa chỉ biết vâng lệnh trên mà hành động.
Độc Cô Nhạn sa sầm nét mặt hỏi:
– Các vị vâng theo trên làm việc sao không đến ra mắt tại hạ?
Lão hóa tử sửng sốt ấp úng đáp:
– Cái đó... Cái đó...
Lão lập đi lập lại hai tiếng mà không nói rõ ra được. Lão đưa mắt nhìn Lâm Nguyệt Thu tỏ ra sự hiện diện của nàng khiến lão không tiện nói thực.
Độc Cô Nhạn cũng không hỏi vặn nữa, chàng nói lảng sang chuyện khác:
– Bốn vị thuộc phân đà nào?
Lão hóa tử vội đáp:
– Bọn lão hóa ở dưới trướng phân đà Lũng Tây.
Độc Cô Nhạn hỏi ngay:
– Thế ra bốn vị thuộc quyền tiết chế của Lý đà chủ hay sao?
Lão hỏa tử gật đầu đáp:
– Chính phảị..
Độc Cô Nhạn lại hỏi:
– Ngoài Lý đà chúa bốn vị còn theo mệnh lệnh của ai nữa?
Lão hóa tử đáp:
– Dĩ nhiên bọn lão hóa thuộc quyền tối cao của bang chúa bổn bang và năm vị đại trưởng lão ở tồng đà!
Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười. Đột nhiên chàng thò tay vào bọc lấy ra tấm bài đồng có khắc chín cây gậy trúc rồi hỏi:
– Bốn vị có nhận ra vật này không?
Lão hóa tử khom lưng cúi đầu xuống tỏ vé rất cung kính đáp:
– Đây là Cửu Bổng đồng bài, lệnh phù tối cao của bản bang, có lý đâu lão hóa tử không nhận ra?
Độc Cô Nhạn hỏi tiếp:
– Vậy đối với người giữ đồng bài này phải thế nào?
Lão hóa tử đáp:
– Bất luận là ai giữ đồng bài này cũng chẳng khác gì đích thân bang chúa vậy, có quyền sai bảo bất cứ điều gì, các đệ tử bản bang cũng phải cúi đầu vâng lệnh.
Độc Cô Nhạn liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt Thu đứng bên vẫn thấy nàng lộ vẻ kinh sợ, chàng cười hỏi:
– Tại hạ muốn ủy thác cho các vị một việc được chăng?
Lão hóa tử cúi đầu thấp xuống hơn nữa đáp:
– Có việc gì xin Độc Cô hiệp sĩ cứ sai bảo, bọn lão hóa không dám lãnh hai chữ “Ủy thác”.
Độc Cô Nhạn liền nói:
– Trong núi này có một chỗ gọi là “Thiên Lôi Động Phủ”, các vị có biết chăng?
Lão hóa tử đáp:
– Bọn lão hóa đã nghe nói tới và xin thưa thực... Độc Cô hiệp sĩ đánh chết con trăn khổng lồ rồi tiến vào động. Bọn lão hóa đã ở ngoài trinh sát rất lâu.
Độc Cô Nhạn ngắt lời:
– Như vậy càng hay! Bây giờ các vị lựa cho mấy tay võ công cao cường trong hàng đệ tử quí bang canh giữ tại khu phụ cận cửa trước và cửa sau Thiên Lôi động phủ. Nếu có phát giác ra người nào tiến vào hoặc thấy điều gì khác lạ thì kiếm cách báo cho tại hạ haỵ..
Lão hóa vội đáp ngay:
– Lão phu xin tuân mệnh. Ngoài rạ..
Độc Cô Nhạn ngắt lời:
– Ngoài ra tại hạ cảm phiền các vị truyền vụ thư đến bang chủ quý bang nhờ lão nhân gia truyền xuống các hàng đệ tử trợ lực cho Lâm Nguyệt Thu cô nương đây. Bất luận cô cần điều chi mà quý bang có thể giúp được thi xin giúp cho một taỵ..
Lão hóa tử đáp:
– Lão phu xin ghi nhớ.
Độc Cô Nhạn gật đầu cười nói:
– Tại hạ đa tạ quý vị và xin cáo biệt.
Chưa dứt lời Độc Cô Nhạn đã vọt mình tiến đi. Chẳng những bốn tên khiếu hóa không ngờ Độc Cô Nhạn nói đi là đi, đều đứng thộn mặt ra. Chính Lâm Nguyệt Thu cũng giật mình. Nàng vọt theo lớn tiếng gọi:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi lại nổi cơn điên rồi hay sao?
Độc Cô Nhạn chạy được chừng hơn dặm mới dừng bước để chờ nàng, Lâm Nguyệt Thu chạy toát mồ hôi. Nàng vừa rượt tới nơi, chàng đã cười nói:
– Bây giờ chúng ta chia nhau ra mà hành động, Cô nương còn chạy theo tại hạ làm chi?
Lâm Nguyệt Thu giương cặp mắt tròn xoe hỏi:
– Chia nhau hành động? Ngươi muốn bỏ ta chăng? Ta biết ngươi vội vã đi cứu con nha đầu họ Thẩm...
Độc Cô Nhạn thản nhiên đáp:
– Cô nương đoán sai rồi! Tại hạ có việc riêng, tưởng cô cương chẳng cần phải hỏi.
Tuy trên môi chàng vẫn treo một nụ cười, nhưng âm điệu lạnh như băng, không một chút cảm tình mà ý câu nới cũng cực kì lạnh nhạt khiến cho Lâm Nguyệt Thu cảm thấy đau buồn nhục nhã. Sắc mặt nàng lợt lạt, mấy giọt nước mắt trào ra.
Độc Cô Nhạn thấy Lâm Nguyệt Thu tay chân run lẩy bẩy, sắc mặt xanh mướt thì biết là câu nói của mình có chỗ quá đáng.
Chàng liền đổi giọng ôn hòa:
– Tuy tại hạ không ở gần cô nương song cô nương có điều cần kíp muốn gặp tại hạ thì cứ tìm đến một tên đệ tử Cái Bang, lập tức bọn họ sẽ dùng phi vũ truyền thư để thông tin cho tại hạ ngay.
Lâm Nguyệt Thu đứng ngẩn người ra một chút rồi nàng hạ giọng quát lên:
– Độc Cô Nhạn! Vĩnh viễn ta không muốn gặp ngươi nữa. Ta muốn tự mình tìm cách trả thù cho gia gia, ta chẳng thèm nhờ đệ tử Cái Bang kiếm ngươi nữa.
Nàng dứt lời đã trở gót đi luôn.
Độc Cô Nhạn cảm thấy hơi băn khoăn khó chịu. Chàng nắn trong bọc thấy tập khúc Phổ khá dầy rồi lẩm bẩm:
– Tuy nàng tức mình bỏ đi, nhưng ta phải giúp nàng mới được.
Đột nhiên trong bụi rậm có tiếng cười khúc khích bật lên. Độc Cô Nhạn không lấy thế làm kinh dị.... Chàng hắng giọng một tiếng rồi nhảy xổ lại.
Trong bụi cỏ rậm một bóng đen lập tức nhảy vọt đi không nói nửa lời.
Độc Cô Nhạn rượt theo tức khắc.
Khinh công người kia cũng không phải tầm thường. Y chạy đã xa hơn trăm trượng Độc Cô Nhạn mới đuổi kịp vọt lên trước đứng chặn đầu.
Người kia cười hô hố, thanh âm nghe rất quái gở, y nói:
– Bản hòa thượng rất khâm phục thí chủ, khinh công bản hòa thượng còn thua thí chủ xa lắm.
Nguyên người này là Tứ Bất hòa thượng mà Độc Cô Nhạn đã gặp trong tòa tửu lâu ở Hải Nguyên Thành.
Độc Cô Nhạn nghiêm sắc mặt hỏi:
– Từ lúc tại hạ rời khỏi Thiên Lôi Động phủ, liền phát giác ra hòa thượng ngấm ngầm theo dõi. Hòa thượng có mục đích gì?
Tứ Bất hòa thượng nhe răng ra cười nói:
– Thế thì kỳ thật! Trái núi này không phải của thí chủ. Thí chủ đến được chẳng lẽ bản hòa thượng không đến được hay sao?
Độc Cô Nhạn trợn mắt lên nói:
– Hòa thượng đừng chối cãi nữa. Coi chừng chúng ta lại phải phân cao thấp một phen mới xong. Chắc hòa thượng còn mấy chiêu tuyệt học chưa hề phô trương nên vẫn ra chiều kiêu ngạo.
Chàng vừa nói vừa vung tay một cái nhằm chụp xuống vai Tứ Bất hòa thượng.
Tứ Bất hòa thượng xua tay lia lịa, lùi lại hoài rồi la lên:
– Khoan đã! Dù bản hòa thượng có theo dõi. Nhưng không theo dõi thí chủ đâu.
Độc Cô Nhạn sửng sốt hỏi:
– Vậy chớ hòa thượng theo dõi ai?
Tứ Bất hòa thượng tỏ vẻ thê lương khẽ buông một tiếng thở da:
– Lâm Nguyệt Thu!
Độc Cô Nhạn thấy nhà sư lộ vẻ bần thần, giọng nói buồn thiu, chàng không khỏi ngẩn người ra. giương mắt lên nhìn đối phương chằm chặp một hồi rồi hỏi:
– Hòa thượng theo dõi nàng làm chi?
Tứ Bất hòa thượng đã phát giác ra mình mất vẻ tự nhiên liền cười xòa đáp:
– Lúc ở trong tòa tửu lâu tại Hải Nguyên Thành, bản hòa thượng đã nhân lúc nóng tính mà dùng phép cách thông truyền lực làm vỡ ống ngọc địch của Lâm cô nương, trong lòng rất hối hận nên theo dõi cô, một là để xin lỗi, hai là tặng cô một ống tiêu sắt.
Độc Cô Nhạn bật cười rồi hỏi:
– Ống tiêu sắt ư?
Tứ Bất hòa thượng gật đầu nói:
– Phải rồi! Đúng là một ống tiêu sắt.
Nhà sư vừa nói vừa móc trong bọc ra một cây thiết địch.
Độc Cô Nhạn thoáng chau mày rồi cười hỏi:
– Thiết địch làm sao kiên cố bằng ngọc địch? Hòa thượng đã dùng phép Càn khôn vung đánh bể Ngọc địch thì dĩ nhiên cũng có thể đánh gãy được thiết địch.
Tứ Bất hòa thượng xua tay đáp:
– Thứ sắt này đã tời ngàn năm, công lực của bản hòa thượng không tài nào làm gãy được.
Độc Cô Nhạn kinh ngạc hỏi:
– Thứ sắt ngàn năm ư?
Bất giác chàng đưa tay ra đón lấy thì thấy ống thiết địch bóng loáng, cầm nặng trĩu quả không như sắt thường đúc nên.
Độc Cô Nhạn nắn bóp ống thiết địch một hồi rồi trầm giọng hỏi – Hòa thượng lấy được ống thiết địch này đã lâu chưa? Chắc là sau khi hòa thượng đánh gãy ống ngọc địch của Lâm Nguyệt Thu rồi mới kiếm cái này? Hòa thượng cũng là một hảo thủ về âm công phải không?
– Bản hòa thượng không muốn nói nhiều. Bản hòa thượng đánh gãy cây ngọc địch của Lâm cô nương thì thường cho cô một cây thiết địch, vậy là đủ rồi.
Tùy thí chủ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Độc Cô Nhạn cười lạt trầm giọng nói:
– Hòa thượng muốn đem ống thiết địch trả Lâm Nguyệt Thu sao lại không rượt theo nàng mà còn dẫn dụ tại hạ. Tại hạ xem công lực của hòa thượng đủ sức đuổi kịp nàng.
– Nếu hòa thượng không nói thực thì tại hạ quyết chẳng buông tha một cách khinh xuất đâụ..
Mắt chàng chiếu ra những tia sáng hung dữ lớn tiếng quát hỏi:
– Giữa hòa thượng và Âm Thánh Lâm Thiên Lôi có liên quan gì?
Tứ Bất hòa thượng run lên đáp:
– Chẳng có liên quan chi hết. Bản hòa thượng xuất gia từ thuở nhỏ...
Độc Cô Nhạn giận dữ:
– Hừ... Hừ...
Độc Cô Nhạn “Hừ” luôn mấy tiếng rồi nói:
– Lâm Thiên Lôi có ngoại hiệu là Âm Thánh. Tuy đó không phải là cái học độc môn, nhưng hiện nay phàm người nào đã luyện tập âm công chẳng nhiều thì ít đều có mối liên quan với Âm Thánh. Ngay một điểm hòa thượng đeo trong mình ống thiết địch bằng sắt ngàn năm cũng đủ tỏ ra là một nhân vật rất tinh thâm âm công. Huống chi hòa thượng còn là người biết sử dụng ống địch.
Tứ Bất hòa thượng nhe răng lắc đầu đáp:
– Đừng nói bản hòa thượng chẳng liên quan gì tới Lâm Thiên Lôi, mà dù có đi chăng nữa cũng là việc riêng cửa bản hòa thượng. Thí chủ đã là người có tư cách hiệp sĩ mà cứ rắc rối đến chuyện riêng của người ta há chẳng mang tiếng là con người nhỏ nhen ư?
Độc Cô Nhạn tức giận không khỏi run lên, nhưng chàng cười khẩy đáp:
– Hòa thượng nói đúng lý. Thực ra tại hạ hỏi chuyện này là thừạ.. Nhưng ống thiết địch kiạ..
Từ Bất hòa thượng ngắt lời:
– Cảm phiền thí chủ ủy thác bọn đệ tử Cái Bang truyền tin đi chọ..
Độc Cô Nhạn muốn truy vấn nữa nhưng chàng trầm ngâm một chút rồi gật đầu đáp:
– Tại hạ sẽ làm theo ý hòa thượng! Ngoài ra có điều chi nữa không.
Tứ Bất hòa thượng ngập ngừng đáp:
– Ngoài ra bản hòa thượng nói câu cũng không phải là thừa. Thí chủ đã xưng là Độc Cô Nhạn thì bất luận đối với thiếu nữ nào cũng coi như cỏ rác, nhưng bản hòa thượng không thể không nhắc thí chủ một câu là đối với Lâm Nguyệt Thu thì thí chủ không thể...
Độc Cô Nhạn cảm thấy bực mình, lớn tiếng ngắt lời:
– Không thể làm sao?
Tứ Bất hòa thượng gãi đầu gãi tai đáp:
– Không thể cùng nàng có tình cảm được.
Độc Cô Nhạn đáo mắt nhì quanh mấy lần, lòng chàng nảy ra rất nhiều nghi vấn mà chàng vẫn không đoán được nguyên do nào.
Chàng đứng ngẩn người một lúc rỗi cất giọng lạnh lùng hỏi:
– Dã hòa thượng! Lão hoàn toàn nói trăng nói cuội! Lão coi Độc Cô Nhạn này là người thế nào?
Tứ Bất hòa thượng xua tay cười đáp:
– Không có điều chi mạo phạm thí chủ đâu. Thí chủ cứ kể như bản hòa thượng nói trăng nói cuội là được.
– Công việc của bản hòa thượng đối với thí chủ như vậy là xong rồi. Thí chủ đừng quên là chuyện trên núi Vân Vụ, cô bé họ Thẩm đang chở thí chủ đến cứu đó, thí chủ còn rượt theo bản hòa thượng thì càng xa mãi ra.
Nguyên Tứ Bất hòa thượng nhằm chạy về phía ngược với nẻo đường lên núi Vân Vụ.
Độc Cô Nhạn chưng hửng. Chàng dừng chân lại nghĩ thầm:
– Lão thầy chùa này thật là quỉ quái. Chẳng những lão có mối liên quan gì bí ẩn với ông cháu Lâm Thiên Lôi, mà những việc riêng của mình lão cũng đều biết rõ hết là nghĩa gì?...