Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 10: Dịch Thu Thủy

Đới thánh ngôn lão đầu lại đặc biệt thích Vọng Thanh Các, ngay cả lớp học cũng dựng ở đó. Mấy ngày nay không rơi thêm đợt tuyết nào nữa, trong các đặt mấy chậu than hồng, Tạ Kinh Lan bọc người thành một cuộn bông, ngược lại cũng không sợ giá lạnh trên hồ nữa.


Giữa mùa đông mặt hồ sương khói mênh mông lại càng say lòng người, bầu trời và mặt nước như hòa cùng một sắc, dựng thành một mảnh trắng xóa, dải núi phía xa xa như một nét mực phóng khoáng vắt ngang hai bờ, phảng phất, mọi người như đang ngồi giữa một bức tranh thủy mặc.


Hạ Hầu Liễm đơn thuần là đến ngồi không, mỗi giờ học, hắn liền giả bộ đem hết sách bày lên bàn, phía dưới giấu một quyển thoại bản, lúc hứng thú lên, thì nghe một lỗ tai nhân nghĩa lễ trí tín, hứng thú hết, thì hoặc là ngủ hoặc là xem trộm thoại bản.


Đới thánh ngôn thấy hắn không có trí tiến thủ, hận rèn sắt không thành thép, lúc đầu còn đốc thúc mấy câu, sau đó cũng tùy ý hắn.


Tạ Kinh Lan thì nghe hết sức chăm chú, tâm vô bàng vụ, chỉ qua mấy ngày, sách của hắn chi chít lời chú giải, để cho Hạ Hầu Liễm nhìn một cái cảm thấy trời đất quay cuồng, da đầu tê dại.


Đới thánh ngôn dạy học rất có ý tứ, lão chỉ nói một buổi sáng, buổi chiều để cho Tạ Kinh Lan tự đọc sách, mình thì ngồi ở lầu một ngắm cảnh câu cá, Tạ Kinh Lan nếu như có chỗ không rõ, có thể đi thỉnh giáo lão. Khi nghe giải đáp, Tạ Kinh Lan hầu hạ ở bên, khiêm tốn thỉnh giáo, thường thường mỗi lần hỏi chính là nửa canh giờ. Hạ Hầu Liễm ở một bên nhàm chán ỷ lại, một lòng mong đợi tan học về nhà đi bắt chim tước chơi.


Đới thánh ngôn thấy vậy không ngừng lắc đầu, nói: "Học quý ở tư duy, có tư duy nhất định có nghi vấn, có nghi vấn nhất định có hỏi. Tiểu Liễm, ngươi chẳng lẽ không có gì muốn hỏi?"


Tạ Kinh Lan nói: "Hắn ngay cả sách cũng không nhìn, có thể hỏi cái gì? Hắn ước chừng chỉ tò mò cái gì phương pháp bắt chim tước có tác dụng nhất đi."


Hạ Hầu Liễm cười nói: "Vẫn là thiếu gia hiểu rõ ta nhất."


Đới thánh ngôn không biết làm sao than thở, nói: "Ngươi đứa nhỏ này, có thể lương thiện chút được không."


Hạ Hầu Liễm cũng bất đắt dĩ, liền nói: "Được rồi, tiên sinh, đây chính là người muốn ta hỏi đấy nhé."


"Ồ? Ngươi nói ta nghe xem xem."


Tạ Kinh Lan cũng ghé mắt nhìn hắn, hắn le lưỡi một cái, nói: "Dám hỏi tiên sinh, Khổng phu tử chính là nho sỹ có học vấn cao thâm nhất phải không?"


Đới thánh ngôn nói: "Đó là đương nhiên."


"Vậy lão nhân gia kia có phải đọc《 Mạnh tử 》, Đường thi, phải viết bát cổ không?"


Đới thánh ngôn cười nói: "Lúc Mạnh tử sinh ra Khổng tử đã sớm qua đời một trăm năm, làm thế nào mà đọc được《 Mạnh tử 》? Đường thi bát cổ càng không cần phải nói, Tiểu Liễm, ngươi đặt câu hỏi quả thực tùy tiện quá rồi."


Hạ Hầu Liễm "Ồ" một cái thật dài, nói: "Người có học vấn nhất Khổng phu tử còn không phải học những thứ này, vậy chúng ta vì sao phải học?"


Đới thánh ngôn á khẩu không trả lời được, nói: "Thôi thôi thôi, ta không quản ngươi nữa."


Hạ Hầu Liễm từ đây được tự do, chỉ cần mỗi lần làm vài bài thơ là được qua quan. Nhưng cái việc làm thơ cũng thực mệt nhọc, Hạ Hầu Liễm vò đầu bứt tai, minh tư khổ tưởng, luôn luôn nhìn lén bài làm của Tạ Kinh Lan, rồi tự mình chế thêm, mới có thể dặn ra được vài câu. Mấy ngày này quả thực khó chịu đựng, Hạ Hầu Liễm cảm thấy mình sắp thành thiếu niên bạc đầu rồi.


Bất quá giờ học của Đới thánh ngôn cũng không coi là cùng cực nhàm chán, lúc nghỉ ngơi giữa giờ lão thường thường kể một ít tin đồn thú vị, hoặc là câu chuyện quỷ quái xem được từ trong sách gì đó.


Chỉ bất quá Đới thánh ngôn người nhìn gầy teo yếu yếu, lại có bộ dáng lão phu tử đàng hoàng, chính phái, nhưng khẩu vị ngược lại rất nặng, kể mười câu chuyện thì chín câu là chuyện ma quỷ, còn đặc biệt quỷ dị, cái gì "Trên cánh tay loét ra mặt người", "Quỷ dưới giường thò tay", "Trong núi có hoa mặt cười" các loại.


Tạ Kinh Lan thật ra cảm thấy Đới thánh ngôn lãng phí thời gian nói những thứ này rất nhàm chán, còn không bằng nói nhiều hơn về Mạnh tử kinh nghĩa. Nhưng hắn lại không dám lên tiếng can thiệp, vốn định mặc Đới thánh ngôn nói, mình ở phía dưới tiếp tục ôn học, lại không ngờ rằng lúc không chú ý cũng bị câu chuyện kia hấp dẫn, vì vậy trong lúc vô tình nghe vào vô số câu chuyện ma quỷ âm u đáng sợ.


Hạ Hầu Liễm trời sinh lớn gan, những câu chuyện ma quỷ này với hắn mà nói chính là trà dư tửu hậu điểm tâm nhỏ mà thôi, so với cái này những câu chuyện quỷ dị máu tanh hơn hắn đều nghe qua. Nhưng Tạ Kinh Lan là lần đầu tiên nghe, không ngừng khiến da đầu tê dại cả người nổi da gà, trời sinh không quản được lỗ tai mình, cho dù sợ hãi trong lòng cũng không nhịn được ngưng thần lắng nghe, đến buổi tối lại trằn trọc trở mình, không tự chủ được đứng dậy kiểm tra trên cánh tay mình có mọc ra một gương mặt người hay không.


Ngoài cửa sổ dần vang lên tiếng mưa rơi tí tách, từng trận gió u u rét buốt, ngói nhà bị giọt mưa gõ đinh đinh đang đang. Tạ Kinh Lan quả thực không ngủ được, chân không cuốn chăn đến ngoài phòng tìm Hạ Hầu Liễm, nhưng chỉ thấy một giường chăn.


Tiểu tử này đã nửa đêm còn chạy đi đâu?


Sẽ không bị quỷ nữ bắt đi chứ...


Hạ Hầu Liễm dĩ nhiên sẽ không bị quỷ nữ bắt đi, giờ phút này hắn đang tạt qua dưới mái hiên nhà, nhảy mấy cái, từ cửa sổ lộn vòng vào thư phòng Tạ Bỉnh Phong.


Thư phòng Tạ Bỉnh Phong lớn hơn nhiều so với Tạ Kinh Đào, sách chất như núi, thoạt nhìn đến hoa cả mắt. Hạ Hầu Liễm mò thẳng đến bàn sách, mở lần lượt từng ngăn kéo, tìm được một xấp thư từ. Những thư từ này tùy ý đặt trong ngăn kéo không hề khóa, nhìn cũng không phải là cái gì cơ mật. Hạ Hầu Liễm dựa vào bản lĩnh nhìn một lần là nhớ, đem tên những người trong thư ghi nhớ đến không xót chữ nào, còn nhân tiện nhìn mấy lần nội dung thư.


Tạ Bỉnh Phong ngoài giờ làm việc cuộc sống quả thật rất nhàm chán, trong thư đàm luận hoặc là cầm kỳ thư họa, hoặc là đương triều chính sự, cái gì Chiết Đông đại hạn, Hoàng Hà lũ lụt, Thát đát nhiễu quan các loại, khá hơn chút thì có xen lẫn chút câu chữ tức giận bè lũ hoạn quan.


Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân nhốn nháo truyền tới, Hạ Hầu Liễm sợ hãi cả kinh, gấp gáp đem thư thả lại ngăn kéo, đóng kỹ, xoay mình trốn vào một cái tủ.


Cửa mở ra, có hai người đụng vào trên bàn, còn kèm theo tiếng thở dốc dồn dập.


Người nào to gan như vậy, còn dám trong thư phòng Tạ Bỉnh Phong đánh nhau?


"Ngươi a, mau đóng cửa lại." Giữa tiếng thở dốc, một giọng nũng nịu vang lên.


"Được được được, để ta đóng cửa." Giọng nam trả lời.


Hạ Hầu Liễm không dám thở mạnh, rúc lại trong tủ không nhúc nhích.


Hai người chính là đang ****, bàn đọc sách lắc lư không ngừng, tiếng người đàn bà ô a rên rỉ càng ngày càng to, xen lẫn tiếng đàn ông nặng nề thở dốc.


Hạ Hầu Liễm cũng không phải là thiếu niên đơn thuần chưa thông chuyện đời, hắn từng trộm xem qua mấy quyển sách mà mẹ hắn cất giấu rất kĩ, mặc dù chưa có thực hành qua, nhưng giữa nam nữ xảy ra chuyện gì hắn hiểu rất rõ ràng, lập tức đỏ mặt.


Nhẹ nhàng đem cửa mở ra một cái kẽ hở, chỉ thấy trên bàn sách là hai thân thể trần trụi khăng khít đè lên nhau, nữ nhân kia nhắm mắt lại, vẻ mặt thật giống như vừa thống khổ lại vui vẻ, người đàn ông đưa lưng về phía Hạ Hầu Liễm, mỗi lần đụng lên lại để bàn đọc sách chấn động một cái.


Tay của nữ nhân vuốt lên sống lưng người đàn ông, trượt theo xương sống lên đến cổ, bỗng nhiên, bàn tay mềm như không xương kia nắm được một đoạn xương liền dùng sức ấn một cái, tiếng xương rắc rắc gãy lìa đột ngột vang lên, ngay sau đó là một tiếng kêu đau đớn, sau đó người đàn ông giống như phá bao bố té xuống đất.


Hai con ngươi hắn tan rã, rõ ràng là đã chết.


Đó làn lần đầu tiên Hạ Hầu Liễm thấy rõ ràng một người chết, hóa ra người chết hình dáng giữ tợn như vậy, không hắc bạch phân minh như trong thoại bản kể, cũng không như mẹ hắn nói đơn giản là vung một đao. Cỗ thi thể kia vẫn còn hơi nóng, đôi mắt trợn lên phủ đầy tia máu, Hạ Hầu Liễm nhìn gương mặt xám trắng kia, cảm thấy cánh tay mình đỡ trên cửa tủ từng tấc từng tấc lạnh thấu.


Hắn che miệng, kinh hoảng khép cửa lại, chờ người đàn bà kia rời đi.


Bỗng nhiên, tiếng nũng nịu lại vang lên: "Tên tiểu tử trốn trong tủ, đi ra đi."


Hắn bị phát hiện!


Hạ Hầu liễm trong lòng hoảng hốt, chần chờ không biết có nên đi ra hay không.


Bỗng nhiên, một chuôi đao mỏng như cánh ve cắm vào cửa, cách lỗ mũi Hạ Hầu Liễm ước chừng một tấc, Hạ Hầu Liễm trợn mắt nhìn chuỗi đao sáng chói như nước, tim thiếu chút từ cổ họng nhảy ra.


"Ta đâm thêm đao nữa, chắc sẽ phải thấy máu đấy."


Hạ Hầu Liễm một tay che mắt, cam chịu số phận từ trong tủ bò ra ngoài, nói: "Tỷ tha mạng, tiểu tử cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không biết!"


"Í? Ta tưởng là ai lớn gan như vậy, đêm khuya lẻn vào thư phòng chủ nhân, hóa ra là Hạ Hầu tiểu tử."


Hạ Hầu Liễm thả tay xuống, chỉ thấy một người đàn bà xinh đẹp cười như không cười nhìn hắn, người này mặc trang phục nha hoàn Tạ phủ, mới vừa "đại chiến " một phen, còn chưa kịp sửa sang lại, áo quần xộc xệch, lộ ra bờ vai và ngực tròn trịa.


Nữ nhân đưa tay dò vào dưới nách, tay xé một đường, cơ thể trắng sờ sờ kia cứ như vậy bị xé xuống, khoát tay cái nữa, tấm mặt nạ da người lột ra, lộ ra dung mạo thanh tuyển tú nhã vốn có. Hắn xoay xoay cổ, hai tay kéo thân, cùng với tiếng xương cốt răng rắc, lập tức liền cao hơn mấy tấc.


Hạ Hầu Liễm trợn mắt há hốc mồm, hắn từ một người đàn bà biến thành một người đàn ông.


"Ngươi... ngươi là Thu đại ca!"


Người kia La Thu Diệp, một trong tám Bộ Già Lam. Hạ Hầu Liễm ở trên núi thường gặp hắn, hắn tính khí rất tốt, bình thường là đối tượng lựa chọn ăn cơm chùa đầu tiên của mẹ hắn


Hạ Hầu Liễm chợt nhớ tới, đao vừa rồi không phải là bội đao Thu Thủy của Thu Diệp hay sao?


Không nghĩ tới hai người bọn họ ở dưới chân núi lần đầu tiên gặp mặt liền như vậy... Một lời khó nói hết.


Hạ Hầu Liễm thật lâu không biết nói gì.


"Ngươi giống như còn chưa biết bản lĩnh của ta?" Thu Diệp hướng Hạ Hầu Liễm cười sán lạn, "Đây là công phu sút xương dịch dung gia truyền của ta."


"Chưa nghe qua, đúng là trăm nghe không bằng... một thấy." Hạ Hầu Liễm tròn miệng đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà.


Thu Diệp hảo tâm giúp Hạ Hầu Liễm khép miệng lại, cười híp mắt nói: "Hai ta cũng thật là có duyên, loại địa điểm này mà cũng gặp được nhau, mới vừa Thu Thủy của ta thiếu chút làm thịt ngươi."


Hạ Hầu Liễm không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ, duyên phận như vậy không có cũng được.


Thu Diệp tiếp tục nói: "Tiểu Liễm, ta nhìn ngươi xương cốt thanh kỳ, dị bẩm thiên phú, hay là như vậy, mẹ ngươi nếu như không may bỏ mình ở Tây Vực, ngươi tới tìm ta, lạy ta sư phụ, đi theo ta học nghệ, tương lai ngươi muốn quyến rũ đàn bà liền quyến rũ đàn bà, muốn câu dẫn đàn ông liền câu dẫn đàn ông, ngươi nói có hay hay không?"


Hay cái dắm, không ra nam không ra nữ, hắn thèm vào học.


Hạ Hầu Liễm lắc đầu nguầy nguậy.


Thu Diệp thất vọng gõ một cái lên đầu Hạ Hầu Liễm, nói: "Ngươi đứa con nít này, không hiểu điểm lợi hại của súc cốt dịch dung, người ngoài muốn học ta còn không dạy đâu."


"Ta học đao thuật là đủ rồi." Hình tượng Đại ca ca ôn nhu của Thu Diệp trong đầu Hạ Hầu Liễm đã hoàn toàn sụp đổ, hắn bây giờ cùng Thu Diệp nói chuyện đều cảm thấy không được tự nhiên, "Ta dựa vào đao trong tay cũng có thể đánh đâu thắng đó, độc bộ thiên hạ, không nhọc huynh phí tâm. Hơn nữa, mẹ ta nhất định có thể bình an trở về."


"Ngay cả dáng dấp cầm đao cũng không có, còn độc bộ thiên hạ?"


"Tương lai sẽ có." Hạ Hầu Liễm buồn bực nói, "Thu đại ca, huynh làm sao cũng ở đây? Có người mua mạng người này? Hắn nhìn thật quen, hình như là quản gia Tạ phủ."


"Quy củ Già Lam ngươi quên rồi? Chuyện ai nấy làm, không gây trở ngại. Ngươi mau về ngủ đi, chờ lúc rãnh rỗi, ca đến tìm ngươi chơi."


"...Ừm."


Hạ Hầu Liễm đi một lát lại quay đầu lại nhìn, hắn thật ra rất muốn hỏi Thu Diệp, hắn làm sao lừa gạt quản gia, để cho quản gia nghĩ hắn là nữ nhân.


Đàn ông và đàn bà cấu tạo...không phải là không giống nhau sao? Chẳng lẽ xuân cung đồ đều là gạt người?


Hạ Hầu Liễm cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.


Thu Diệp tiễn Hạ Hầu Liễm đi, từ trong lòng ngực móc ra một tấm mặt nạ da người khác mang lên mặt, lấy quần áo của người chết mặc vào, lúc gần đi còn không quên lau sạch dấu chân Hạ Hầu Liễm để lại bên của sổ, đem hiện trường dọn dẹp sạch sẻ mới đóng cửa phòng, cõng thi thể đi.


Nếu như có người trùng hợp nhìn qua, nhất định sẽ bị sợ đến hồn phi phách tán, bởi vì kia người cõng và người được cõng kia nhìn giống nhau như đúc.


Hạ Hầu Liễm tinh thần hoảng hốt trở lại Thu Ngô viện, mới vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Tạ Kinh Lan khoác chăn ngồi bên giường nhỏ của hắn ngủ gà ngủ gật.


Tim Hạ Hầu Liễm thiếu chút nữa văng ra, tiểu tử này ngồi ở đây bao lâu rồi?


Tạ Kinh Lan xoa xoa con mắt, ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nói: "Ngươi đi đâu, giờ này mới trở về?"


"Ta đi vệ sinh."


Tạ Kinh Lan nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi có bị táo bón không? Đi lâu như vậy?"


"Hình như là có chút..." Hạ Hầu Liễm chột dạ nói láo, đẩy y nói, "Ngươi ngồi nơi này làm gì? Ta muốn ngủ."


Tạ Kinh Lan đứng một hồi, chần chừ nói: "Cái đó... Bên ngoài mà lạnh, ngươi có muốn vào trong phòng ngủ cùng ta không?"


"Đâu có lạnh? Bày hai cái lò sưởi kìa." Hạ Hầu Liễm nhìn vẻ mặt do dự của Tạ Kinh Lan, bỗng nhiên hiểu ra, "ngươi sợ ngủ một mình phải không?"


"Cút, sợ cái đầu ngươi! Ta từ trước đến giờ đều ngủ một mình."


Nhưng là gần đây Đới lão sư không đứng đắn nói thật là nhiều chuyện ma quỷ...


Hạ Hầu Liễm trong lòng đã có câu trả lời, chiếu cố mặt mũi Tạ Kinh Lan không nói ra, lẳng lặng ôm lấy gối và chăn của mình, đẩy Tạ Kinh Lan trở về phòng.


"Đi vào đi vào, bên ngoài quả thật có chút lạnh."


Có Hạ Hầu Liễm ở trong phòng, Tạ Kinh Lan liền cảm thấy an tâm không ít. Mưa đã tạnh, trong bóng tối yên tĩnh, hắn nghe thấy tiếng Hạ Hầu Liễm hít thở cùng không ngừng xoay người.


"Thiếu gia, ngươi đã ngủ chưa?" Hạ Hầu Liễm hỏi nhỏ.


"Vẫn chưa."


"Ta có thể hay không thỉnh giáo ngươi một vấn đề?"


"Nói đi."


"Quan viên kết đảng doanh tư bị phát hiện, sẽ bị xử phạt như nào?"


"Có bằng hữu thì có đảng, văn nhân tương khinh, hoặc là lấy sư thừa lập bang kết phái, hoặc là theo địa vực phân chia địch ta,đủ các loại kết đảng. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, muốn xem cùng ai kết đảng, doanh tư cái gì."


"Ưm..." Hạ Hầu Liễm tự cân nhắc nửa ngày, vắt hết óc sắp xếp ngôn ngữ.


Kết đảng gì? Hắn khẳng định không thể nói ra tên Tạ Bỉnh Phong cùng đám hồ bằng cẩu hữu của hắn.


Doanh tư cái gì? Bọn họ thật giống như không có tư lợi gì, đơn giản thưởng thức trà đạo, nhục mạ thái giám.


Vậy nên nói như thế nào chứ ? Hạ Hầu Liễm giờ mới cảm thấy đi học vẫn có chút tác dụng, ít nhất có thể miệng lưỡi lưu loát.


"Vậy ngươi lấy cho ta một ví dụ?"


Tạ Kinh Lan suy nghĩ một chút, nói: "Hán đại đảng cố họa ngươi biết không...Bỏ đi, ngươi khẳng định không biết. Thái úy Đậu Vũ liên kết với người ngoài mang binh vào cung, muốn diệt trừ bè phái của hoạn quan Tào Tiết, ngược lại bị Tào Tiết bắt. Lý Ưng sĩ tử thượng thư trần tình, Tào Tiết vu cáo bọn họ ý đồ mưu loạn, Lý Ưng, Đỗ Mật, Phạm Bàng tất cả đại nho sĩ đời này đều bị xử tử, dính dáng hơn bảy trăm người."