- Cát Vũ. Tí nữa có qua lớp bọn sinh viên mới không? Nghe nói có mấy em xinh lắm.
Cát Vũ vứt phịch cái cặp xuống bàn rồi ngồi vào đó. Cậu đưa ánh mắt nhìn xa xăm rồi ngẩng lên nhìn tất cả:
- Được thôi!.
Tân sinh viên ai cũng như ai. Nhìn mặt mũi người nào cũng nở rộ như hoa. Họ đang ước mơ, họ đang hi vọng những gì sắp diễn ra sau cánh cổng trường đại học kia. Cát Vũ nhếch mép cười. chắc chỉ có cậu là không bao giờ bị những cảm giác mong đợi này chi phối. Những tân sinh viên kia mong đợi điều gì? Một quá trình học tập gian nan? Chắc chắn là không phải rồi. Họ mong chờ một cuộc tình đúng chất sinh viên. Cát Vũ đã nếm trải hết những dư vị mặn ngọt của những cuộc tình này. Và nó khiến cậu cảm thấy nhàm chán nhiều hơn là thích thú. Cậu không biết tại sao nhưng cậu chỉ biết không ai có thể khiến cho cậu thấy cảm giác thú vị như Nhân Mĩ. Người con gái xấu xa dám bỏ rơi cậu. Chắc chắn cậu sẽ tìm ra cô ấy. Phải cho cô ấy một bài học.
Bộp.
Quả bóng chuyền lăn đến chân Cát Vũ. Một cô gái vận bộ đồ thể thao trắng nhìn rất thanh tú chạy lại nhặt nó lên. Khi cô ngẩng mặt lên cũng là lúc sóng lóng cậu vỡ òa tròng niềm vui ngỡ ngàng. Là cô ấy.
- Cô em này xinh nhỉ? Tên gì thế?
Đám con trai bên cạnh cậu khẽ thốt lên khi Nhân Mĩ lại gần.
Cát Vũ lập tức lao vào giáng cho tên vừa phát ngôn một cú đấm.
Hắn ngã nhào ra đất trong sự sợ hãi. Cậu đi đến túm áo hắn rồi gằn giọng:
- Tốt hơn hết là đừng đụng vào cô ấy.
Đám con trai biết được cô gái này đã nằm trong tầm mắt của Cát Vũ thì vội gật đầu.
Nhân Mĩ nhìn người con trai trước mặt mình mà không khỏi hoang mang lo sợ. Tại sao hắn lại ở đây? Bao nhiêu kỉ niệm xưa cũ chợt ùa về, kỉ niệm nào cũng ngập tràn sự sợ hãi bởi những trò đùa quái ác của ai kia. Nhân Mĩ nhìn cặn kẽ khuôn mặt người con trai này. Bao nhiêu năm qua ánh mắt ấy vẫn không thay đổi. Vẫn cái ánh mắt lạnh lùng khiến người khác phải nể sợ ấy. Vẫn cái bờ môi này, vẫn sống mũi này...Bao nhiêu thứ tưởng chừng đã quên nhưng cô lại không quên được.
- Tôi đã cho em cơ hội chạy thoát khỏi tôi mà em cũng không làm được.
Câu nói vừa rồi khiến sự sợ hãi của Nhân Mĩ tăng lên gấp bội. Cô khẽ khàng cúi đầu xuống và không dám đối diện với người con trai đang đứng trước mặt mình. Ai bảo là cô không chạy? Bao nhiêu năm qua cô vẫn không ngừng chạy trốn. Nhưng đời ai có thể biết trước được là cô và hắn có thể gặp nhau trong hoàn cảnh này?
- Anh... Em...
Cát Vũ bước đến nắm chặt lấy cổ tay của Nhân Mĩ khiến cô đau mà cắn răng chịu đựng. Lại là cái bộ dạng này. Cát Vũ tự hỏi tại sao bao nhiêu năm qua Nhân Mĩ vẫn vậy?
- Sao? Em không nhớ tôi à?
Nhân Mĩ vẫn cúi gằm mặt.
- Anh là Cát Vũ? Cát Vũ nhếch khóe môi lên cười. Hóa ra cô ấy vẫn còn nhớ cậu. Trong lòng cảm thấy có chút vui, có chút buồn. Vui vì cô ấy vẫn còn nhớ tới một kẻ như cậu và buồn vì liệu có phải cô ấy vì ghét cậu quá mới nhớ không?
- Nếu không có chuyện gì thì em về lớp.
Rồi nhanh như chớp, Nhân Mĩ ôm quả bóng chuyền rồi chạy mất hút để lại Cát Vũ đứng ngẩn ngơ một mình. Mấy tên bạn vỗ vai cậu hỏi:
- Bạn cũ hả?
Cát Vũ vẫn ngước nhìn bóng dáng của ai kia mà không để ý đến câu hỏi của bọn bạn. Bao nhiêu năm qua sự chờ đợi của cậu quả không uổng phí, cậu đã gặp lại Nhân Mĩ. Sẽ không để cô chạy thoát khỏi cậu nữa.
Buổi tối. Nhân Mĩ ngồi trước bàn học mà không tài nào học nổi. Cô đang sợ hãi không biết Cát Vũ sẽ lại giở trò gì với cô. Vậy là cuối cùng cô cũng đã gặp lại hắn. Điều cô lo sợ đã trở thành hiện thực.
Bỗng Nhân Mĩ bị thu hút bởi tiếng ồn bên ngoài. Nhân Mĩ hỏi mấy cô bạn cùng phòng cũng đang ngơ ngác:
- Có chuyện gì ngoài kia thế?
Khánh Lâm cũng tò mò liền đứng dậy đi ra xem. Nhưng chưa kịp ra đến cửa thì cô đã khựng lại bởi người con trai cao lớn trước mặt. Ánh mắt lạnh lùng càng tô điểm cho vẻ điển trai thêm quyến rũ. Khánh lâm cảm thấy giọng nói của mình bỗng dưng biến đổi. Cô lắp bắp:
- Anh...anh tìm ai?
Cát Vũ đẩy đứa con gái đang đứng chắn trước mặt mình sang một bên. Cậu đi thẳng vào bên trong phòng khiến cho những người ở ngoài và trong phòng đều hết sức ngạc nhiên. Cát Vũ bước đến chiếc bàn Nhân Mĩ đang ngồi rồi vứt phịch một cái túi màu đen xuống gằn giọng nói:
- Ngày mai đi với tôi!
Đám con gái ngoài phòng đang chết mê chết mệt cái vẻ hào hoa lạnh lùng của anh chàng Cát Vũ không khỏi ngỡ ngàng khi anh ta lại tìm Nhân Mĩ. Không phải là anh ta định tán tỉnh hoa khôi của tân sinh sinh viênđại học A đấy chứ?
Nhân Mĩ hết nhìn Cát Vũ lại nhìn chiếc túi đen trước mặt mình.
- Đây là?
Cát Vũ nói vẻ hờ hững:
- Mở ra xem thì biết.
Nhân Mĩ liền đưa tay mở chiếc túi ra. theo suy luận của cô thì đó là một bộ váy. Màu xanh dương. Dạng váy xòe phổ biến của mấy cô nàng tiểu thư. Chất liệu cũng không tồi. Cát Vũ đưa cho cô cái này là?
- Bộ váy này...
Cát Vũ đưa tay giật lại chiếc túi rồi lấy bộ váy trong đó ra. Đám con gái lại được dịp hét lên. Đó là bộ váy độc nhất tại Show fashion. Cát Vũ đang tặng bộ váy ấy cho Nhân Mĩ? Đấy là cách nghĩ của đám sinh viên nữ. Cát vũ đưa chiếc váy rồi ướm lên người của Nhân Mĩ. Theo cách nhìn người của Cát Vũ đối với con gái thì nó khá vừa với Nhân Mĩ. Cậu vẫn giữ nguyên giọng nói lạnh lùng.
- Cái này là để cho em được xứng với tôi.
- Tại sao? - Câu hỏi này khiến Nhân Mĩ rụt rè.
Cát Vũ lừ mắt nhìn Nhân Mĩ rồi cậu nói:
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Ngày mai đi với tôi?
- Đi đâu?
Cát Vũ chợt đưa cánh tay ra bóp mạnh lấy chiếc cằm nhỏ của Nhân Mĩ. Cậu biết cô đang rất đau nhưng cậu thích nhìn cô phải chịu đựng bởi sự dày vò của cậu. Khẽ nhếch môi lên cười nhạt Cát Vũ đáp lại câu trả lời kia:
- Tôi có cần phải báo cáo với em là tôi đưa em đi đâu không? Chẳng phải ngay từ bé em đã làm theo mệnh lệnh của tôi hay sao?
Nhân Mĩ nhìn vào đôi mắt kia. Cô chưa bao giờ nghe mệnh lệnh của ai cả. Chỉ là cô không muốn phải để Cát Vũ tức giận và lại trút giận lên đầu đám trẻ con trong xóm. Còn dù cô có sợ Cát Vũ nhưng cũng không đến nỗi hắn bảo gì cũng làm.
- Xin lỗi! Ngày mai em bận học.
Cát Vũ càng bóp chiếc cằm kia mạnh hơn. Tưởng chừng như xương có thể vỡ bất cứ lúc nào không hay:
- Đi!
Nhân Mĩ đưa ánh mắt cương quyết nhìn Cát Vũ để trả lời.
Choang!!
Chiếc cốc gần đó đã bị Cát Vũ đập vỡ. Các nữ sinh hoảng loạng vội vàng hét lên. Khánh Lâm và Lương Chi thì đứng thu lu tại một góc. Là tân sinh viên mới vào, có ai không biết đến Cát Vũ chứ? Hỉ nộ vô thương và rất tàn nhẫn. Cho dù có vẻ đẹp trai, hào hoa thì cũng khiến người ta phải khiếp sợ. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều hoa khôi trong trường vì quá say mê cái tính khí thất thường và vẻ quyến rũ của Cát Vũ mà tự đâm đầu vào cửa tương tư.
Nhân Mĩ cũng giật mình vì hành động này của Cát Vũ. Hắn lại thế rồi. Nếu cô không nghe lời hắn thì e rằng việc gì hắn cũng có thể làm để cô chấp nhận yêu cầu của hắn. Cô không muốn ảnh hưởng tới các bạn cùng phòng. Nhân Mĩ khẽ nhắm hờ đôi mắt thở dài rồi đáp: