Chu Thế Văn cùng Phương Thần trong nội tâm tự nhiên tinh tường, một thớt mã có hi vọng tiến hóa làm Giao Long so với một kiện vu bảo, cái gì nhẹ cái gì nặng, liếc mắt là thấy, bởi vậy lập tức muốn dung vu bảo của chính mình đổi lấy Can Sài Giao.
Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, trong lòng của hắn càng thêm tinh tường sự trân quý của Can Sài Giao, hỗn loại giữa Giao Long và mã, đây là dị chủng cực kì hiếm thấy, có thể nói là có một không hai.
Huống chi Can Sài Giao đã cứu hắn không phải lần một lần hai, đừng nói vu bảo, cho dù hai người xuất ra thứ gì đó so với vu bảo còn trân quý hơn gấp trăm lần nghìn đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không bao giờ bán Can Sài Giao.
Nguyên khí của hắn hóa giao, không ngừng rót vào trong cơ thể Can Sài Giao không giữ lại chút gì, thúc đẩy nó không ngừng tiến hoá.
Chỉ nghe lách tách mấy tiếng, móng ngựa to như cái chén ăn cơm của Can Sài Giao đột nhiên nổ tung, từ trong bàn chân mọc ra năm vuốt trảo sắc bén như lợi khí, trên chân che kín Long Lân, móng vuốt tráng kiện hữu lực bấm chặt vào mặt đất rồi bật thẳng lên, một cú bật nhảy cao lên đến hơn mười thước, càng lúc càng giống một đầu Ác Giao! Chu Thế Văn nghẹn họng nhìn trân trối, hồn nhiên không biết Can Sài Giao tại sao lại xuất hiện loại biến hóa này.
Kỳ thật Diệp Húc đối với điều này cũng là cái hiểu cái không, nếu như rót nguyên khí vào thì Can Sài Giao nhiều nhất là tiến hóa thành một đầu mã yêu, nhưng hôm nay trên người con ngựa này đặc thù của ngựa càng ngày càng ít, ngược lại ngày càng giống Giao Long.
Nguyên nhân tối chủ yếu trong chuyện này ắt hẳn là do hắn quan tưởng khíGiao Long, kích hoạt được huyết mạch Giao Long trong cơ thể Can Sài Giao, bởi vậy mới xuất hiện loại biến hoá kinh người này.
Can Sài Giao đột nhiên phát ra tiếng ngâm tựa rồng mà không phải rồng, lại như ngựa mà không phải ngựa. chỉ thấy xương cốt phần đầu của nó cũng đang nhanh chóng biến hoá, cái đầu ngựa cực đại được che kín bởi lân phiến đỏ rực, cái miệng rộng nhanh chóng kéo về phía trước, dài ra như miệng giao, con mắt nhô lên, đầu lưỡi trở nên vừa mịn vừa dài, cực kỳ thô ráp, che kín một đám móc câu cực nhỏ, thậm chí cổ cũng trở nên hẹp dài, từ đó sinh ra một gai xương! Gai xương này có hình dạng như một lưỡi đao cực kì sắc bén, lạnh lẽo loé sáng!
Từ xa nhìn lại, cơ thể của con ngựa này mơ hồ còn bảo trì hình dáng của ngựa, nhưng những bộ phận khác, hoàn toàn chính là một con Ác Giao, hung ác đến cực điểm! Chu Thế Văn cùng Phương Thần hai người liếc nhau, bỏ đi ý niệm lấy vu bảo để mua sắm con ngựa này trong đầu.
Không phải là không muốn mua, mà là bọn hắn căn bản mua không nổi.
Chỉ nhìn bề ngoài của Can Sài Giao, bọn họ liền biết rõ, giá trị của con ngựa này chỉ sợ đã không cách nào đánh giá, cho dù là xuất ra toàn bộ tài phú của hai đại thế gia bọn họ, chỉ sợ cũng mua không nổi!
Can Sài giao mặc dù không bằng Giao Long, nhưng cũng không kém là bao, năng lực chém giết mạnh mẽ, vượt xa các loại yêu thú khác, hoàn toàn có thể so sánh với những dị chủng thượng cổ, chỗ khiếm khuyết chỉ là tuổi còn quá nhỏ, chưa có trưởng thành mà thôi!
Giao Long trân quý đến bực nào chứ, những vu hoang thế gia ở Cửu Lê Miêu Cương này đừng nói là mua một con Giao Long, chỉ sợ bọn họ đến thấy cũng chưa bao giờ thấy qua ấy chứ!
Can Sài giao sau khi thân thể hóa giao, tốc độ tăng vọt, nhanh như điện chớp, bỏ xa những kẻ đuổi giết của Loan gia ở phía sau, cho dù là cao thủ có tu vi đạt tới tam thực cảnh, ngự phong phi hành, cũng mơ tưởng đuổi theo bọn họ!
Trong thời gian một nén nhang ngắn ngủn, Can Sài giao đã chạy ra khỏi một trăm dặm từ địa giới Việt Châu!
Can Sài giao đột nhiên dừng bước lại, nhìn xa xa về phía trước, lộ ra vẻ cảnh giác, bất an phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Diệp Húc nội tâm vừa động, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước núi non trùng điệp, xanh biếc một mảnh, toát lên vẻ yên lặng tường hòa nói không nên lời. - Ngọn núi này có vẻ quen mắt...
Chu Thế Văn nhảy xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy những ngọn núi này bị đào ra thành nhiều động khẩu, nhìn giống như một mỏ quặng, bất quá ở đây lại không có lấy một người nào, không hề nhìn thấy một quặng nô làm việc tay chân nào cả, hiển nhiên là đã hoang phế thật lâu.
Phương Thần cũng thấy có phần quen mắt, sắc mặt biến hóa, thấp giọng nói: "Ngọn núi kia hình như là mỏ quặng của Phương gia ta thì phải."
"Khó trách lão tử lại cảm thấy nhìn quen mắt như vậy, đây rõ ràng là mỏ quặng của Chu gia ta trong Bách Man Sơn." Chu Thế Văn cũng thay đổi sắc mặt, run giọng nói. "Những ngọn núi này không phải là bị người ta rút đi kim khí, đã sụp xuống rồi sao? Sao lại hiện ra ở nơi này chứ."
Diệp Húc cũng nhận ra mỏ của Diệp gia, trong lòng chấn động, lẩm bẩm nói: "Chẳng những mỏ của mấy nhà chúng ta, e là mỏ của các thế gia ở phụ cận Bách Man Sơn, chỉ sợ cũng đều ở nơi này..."
"Thiếu gia, làm sao vậy?" Tô Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không phát hiện ra có chỗ nào kì quái mới hiếu kỳ nói: "Chẳng lẽ những ngọn núi này đều là giả?"
"Những ngọn núi này e rằng là do kim khí của hơn mười mỏ quặng trong Bách Man Sơn biến hoá mà thành, không biết bị ai đặt ở đây." Diệp Húc kiên nhẫn giải thích cho nàng một phen rồi nói: "Người rút đi kim khí của hơn mười tòa núi lớn kia hơn phân nửa là muốn ở chỗ này tế luyện vu bảo gì đó, chúng ta tốt nhất là đi đường vòng thì hơn."
Chu Thế Văn cùng Phương Thần cũng cảm thấy kinh hãi, người có thể đem kim khícủa hơn mười ngọn núi rút ra, luyện chế thành vu bảo tuyệt đối không phải trình độ như bọn họ có thể tưởng tượng ra được, cho dù là bọn người Diệp Tư Đạo, Ưng tiên sinh đi chăng nữa thì ở trước mặt người kia cũng chẳng khác gì con kiến hôi cả.
Mấy người đang định rời đi, Diệp Húc đột nhiên linh cơ vừa động, cười nói: "Chờ một chút! Hình như người của Loan gia đang đuổi theo sau chúng ta, không dứt được bọn họ ra thì e là chúng ta vĩnh viễn không có được một ngày yên bình."
"Thiếu Bảo, ngươi có diệu kế gì?" Chu Thế Văn cùng Phương Thần đối với người của Loan gia cũng là cực kỳ phiền chán, hỏi.
Diệp Húc cũng không trả lời, mà là thúc giục Can Sài giao phóng về hướng hơn mười ngọn núi lớn kia, khó khăn lắm mới tới được bên cạnh núi liền vội vàng ghìm chặt ngựa đầu, xoay người xuống ngựa, chui xuống dưới bụng Can Sài giao, nhấc bổng con ngựa lên, rón ra rón rén đio về phía xa xa, tránh khỏi những ngọn núi lớn này.
Ba người thấy không giải thích được, cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải vội vàng đuổi theo hắn.
Diệp Húc đi được chừng vài dặm, lúc này mới thả Can Sài giao xuống, con ngựa này cực kỳ hưởng thụ, thè cái lưỡi dài nhỏ của nó ra, nịnh nọt liếm liếm lòng bàn tay hắn, xoẹt một tiếng, tay Diệp Húc liền bị chiếc lưỡi phủ đầy móc câu của nó liếm sạch một lớp da!
Diệp Húc thoáng kinh, vội vàng rút tay về.
Hắn tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, thân thể mạnh, đến cả vu pháp vu binh bình thường cũng không thể dễ dàng thương tổn được, lực phòng ngự trên tay lại càng thêm cường hãn, có thể tay không đón đỡ vu binh, không nghĩ tới đến trước mặt Can Sài giao lại chẳng khác nào đậu hũ mềm cả.
"Nếu là bị Can Sài giao liếm thêm hai cái thì tay của ta liền có thể nhìn được cả xương cốt bên trong rồi còn gì nữa, không hổ là trong cơ thể chảy huyết mạch dị chủng của Giao Long!"
Ba người thẳng đến lúc này mới hiểu được rốt cục là hắn định làm gì, Chu Thế Văn cười hắc hắc nói: "Lần này e rằng người của Loan gia thảm rồi." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Bọn họ còn chưa rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một lão giả tóc bạc trắng đang ngự phong phi hành cấp tốc đuổi theo vết đề ấn mà Can Sài giao để lại là cao thủ thế hệ trước của Loan gia, thực lực cơ hồ có thể khiến cho những cường giả cỡ Diệp Tư Đạo, Ưng tiên sinh cũng không khỏi biến sắc mặt. Loan gia hiển nhiên đã quyết ý giết Diệp Húc, trong số những vu sĩ được phái đi tìm kiếm lại có cả những cao thủ bực này, nếu tung tích của bọn hắn bị người này phát hiện thì bọn họ cầm chắc cái chết khỏi cần phải băn khoăn gì nữa.
Lão giả tóc bạc này chính là Loan Cao Thượng nhanh chóng chạy đến trước vùng núi non trập trùng liền không còn nhìn thấy dấu chân của Can Sài giao đâu nữa, ngẩng đầu nhìn dãy núi liên miên bất tuyệt phía trước, cười lạnh nói:
"Trốn vào trong đại sơn? Chính hợp ý ta, lão phu xem các ngươi còn chạy đi đâu được nữa." Loan Cao Thượng không chút chần chừ, liền ngự phong nhảy vào trong dãy núi, chính vào lúc này, dãy núi chấn động, từng tòa núi lớn đột nhiên phân giải, hóa thành hàng tỉ đạo kim khí, như kiếm như xà, mạn thiên phi vũ!
Loan Cao Thượng vừa mới nhảy vào phiến không gian nọ liền đem kim khí vô tận kích phát, trong nháy mắt liền bị cắt thành thành một đoàn huyết vụ, hài cốt không còn!
Một vị đại cao thủ tam chân cảnh Hỗn Nguyên kỳ đến một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, liền cứ vậy mà đi về miền âm cảnh!
Kim khí vô tận sau khi cắt nát lão xong thì cũng từ từ khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, kim khí rơi xuống, như trước hóa thành từng tòa núi lớn, thanh sơn lục thủy, một mảnh yên lặng tường hòa, nhìn không ra được một chút nào sát khí vô tận vừa mới hiện hiện khi nãy.