Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 91: Quần giao loạn vũ

Loan Lương Dịch tâm niệm vừa động, bốn đầu rắn đột nhiên lao xuống phía dưới, chống đỡ mặt đất khiến cho đôi chân hắn lơ lửng trên không chẳng khác nào một con nhện bốn chân, điên cuồng hướng về phía Diệp Húc phóng đi, những nơi hắn đi qua, mặt đất đều rạn nứt, mang theo kình phong đem đá xanh trên mặt đất đều cuốn lên lên, quay vù vù chung quanh than hắn!

Diệp Húc vừa mới tế ra ngọc lâu, rchụp xuống một lồng nguyên khí, chỉ thấy một con cự mãng mở to miệng táp về phía lồng nguyên khí, những đại xà khác cũng dồn dập lao đến, chốc lát sau liền đem lồng nguyên khí đâm cho nát bấy!

Cảnh tượng khủng bố cỡ này, nếu là lá gan hơi nhỏ một chút ắt sẽ bị doạ cho vỡ tim mà chết chứ chẳng chơi "Song Giao Tiễn!"

Diệp Húc quát to một tiếng, hai đầu lam giao bay lên cùng lúc cắt qua, lập tức không biết có bao nhiêu đầu rắn bị cắt nát!

"Vô dụng!"Loan Lương Dịch nhe răng cười, từ đỉnh đầu của con đại mãng vừa bị cắt đầu nhanh chóng sinh trưởng ra xương cốt, cơ, lân phiến, răng nhọn, nguyên khí chen chúc lưu chuyển, hình thành từng cái đầu rắn cực đại, trong đó một cái đầu rắn thò ra, bịch một tiếng đánh trúng ngực Diệp Húc, đem hắn đánh bay!

Diệp Húc còn chưa chạm đấy thì bốn chân của Loan Lương Dịch đã nhất tề cử động, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt hắn, hai con đại mãng cắt ngang thân thể của hắn, gắt gao hướng mặt đất đập tới!

Oanh! T.r.u.y.ệTrà Truyện

Một kích này cơ hồ đã nện cho hắn cả người đều lún vào trong phiến đá, thân thể bị hai đầu đại mãng không ngừng cắn xé, không cách nào nhúc nhích, trừng mắt nhìn lên, chỉ thấy gần trăm đầu đại mãng như mưa rơi xuống, nhắm thẳng người hắn đánh tới!

" Chết cho ta!"Loan Lương Dịch mặt mũi dữ tợn, cười ha ha, đem uy lực của Vạn Xà Yêu Quyết triệt để triển khai, hắn biết rõ thân thể Diệp Húc cường hãn, vu pháp vu binh bình thường đều không thể thương tổn, bởi vậy cũng không thao túng vạn xà cắn xé, trực tiếp dùng tấn mạnh mẽ đánh tới, chính là muốn ép cho hắn chết tươi!

Vị Yêu Vương sáng chế ra Vạn Xà Yêu Quyết chính bởi vì một đứa cháu yêu bị đối thủ sát hại thảm thương nên phẫn nộ cực điểm, trực tiếp dùng loại vu pháp Vạn Xà Yêu Quyết này, vạn xà cuồng chùy, đem thành thị nơi cừu nhân kia sinh sống nghiền ép thành một cái hố to, toàn bộ những người ở trong thành không một ai sống sót!

Loan Lương Dịch còn xa xa chưa đạt tới loại cảnh giới này, một than đại mãng dài hẹp nâng lên nện xuống không ngừng, chỉ thấy loạn thạch bay tán loạn, trong khoảng khắc mặt đất chỗ Diệp Húc rơi xuống liền bị đập bể thành một cái hố sâu gần ba thước, đường kính hơn trượng!

Cư dân của Việt Châu đứng ở xa xa quan sát thấy vậy thì nội tâm âm thầm rầu rĩ, có người thở dài nói: "Thiếu niên kia khi mới vừa gia nhập Liễu Châu thì uy phong bá đạo đến bực nào chứ, mới đến đã giết Loan gia ba người, thậm chí trong đó có hai vu sĩ cố nguyên kỳ! Bất quá hắn quá cuồng vọng, giết người xong rồi còn không tranh thủ thời gian chạy trốn, lại đứng chặn trước cửa Loan gia, chọc giận hạch tâm đệ tử chính thức của Loan gia."

Chu Thế Văn mục quang chớp động, nói với Phương Thần: "Tiểu bạch kiểm, ngươi cùng tiểu tử Loan gia này giao thủ, ai thắng?"

Phương Thần cười ngạo nghễ, thản nhiên nói: "Nếu như ta và hắn cùng một cảnh giới, một chiêu liền có thể tiễn hắn quy thiên! Nếu như vận dụng vu binh, ta hiện tại liền có thể xử lý hắn!"

Trên vu binh của bọn họ vẽ loạn dị quả kịch độc, thậm chí đến cả cao thủ cỡ Tông Khai Dương cũng đều có thể độc chết, dùng để đối phó Loan Lương Dịch đơn giản nhất bất quá, bởi vậy Phương Thần mới có thể nói như vậy.

Chu Thế Văn cười hắc hắc nói: "Thiếu Bảo khẳng định sớm đã nghĩ đến điều đó rồi, bất quá hắn vì sao không có sử dụng vu binh chứ? Chẳng lẽ tiểu tử này còn có sở thích bị đánh đập nữa sao? Nếu quả thật là như thế, lão tử ngược lại có thể thỏa mãn hắn…"

"Ngươi mà cùng hắn độc đấu thì chỉ có một kết quả duy nhất là bị đánh cho bầm dập mà thôi." Phương Thần cười lạnh nói.

Chu Thế Văn lúng ta lúng túng không nói.Hắn không thể không thừa nhận, nếu quả thật cùng Diệp Húc giao thủ thì trừ phi hắn lợi dụng điện phong song dực mà trốn cho xa thì không nói chứ nếu là cận chiến thì hắn chắc chắn sẽ không thoát khỏi kết cục bị đập tơi bời.

Tô Kiều Kiều sắc mặt tái nhợt, khẩn trương nhìn về phía trận đấu, hai tay nắm chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt đến mức trắng nhợt cả lên, chỉ hận không thể lập tức lao ra đem Loan Lương Dịch đập giết!

Sắc mặt Loan Thiên Hà vốn âm trầm rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười, cười nói: "Đông Hoàng tướng quân, đệ tử này của Loan gia ta thế nào hả? Cũng được quá đi chứ?"

Đông Hoàng Mục mỉm cười, một người hầu sau lưng hắn cười nói: "Loan phủ chủ, đệ tử này của ngươi ngày càng suy kiệt, trong vòng ba tức hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Loan Thiên Hà biến sắc mặt, cãi chày cãi cối nói: "Cái này còn chưa chắc! Hiện tại đã qua một giây!"

Người hầu kia mỉm cười, ngậm miệng không nói.

Loan Thiên Hà cười lạnh, nói: "Giây thứ hai!"

Vừa dứt lời, đột nhiên thấy trong cái hố to chỗ đang chứa Diệp Húc kia bay ra hằng hà vô số lam giao vọt lên, đem Vạn Xà Yêu Quyết của Loan Lương Dịch phá tan thành từng mảnh!

Những lam giao này hình thể không lớn, chỉ dài khoảng một thước mà thôi, đã có lân có râu, nanh vuốt dữ tợn, mang theo hung uy mà chỉ Giao Long mới có, sau khi xé nát Vạn Xà Yêu Quyết, lập tức phóng về phía Loan Lương Dịch đâm thẳng vào trong cơ thể hắn rồi theo đó lao ra ngoài.

Chỉ nghe tiếng ba ba ba bạo vang lên không dứt, than thể Loan Lương Dịch lập tức bị phá vỡ thành không biết bao nhiêu cái lỗ máu, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía phụ thân của mình, há hốc mồm, còn chưa tới kịp nói chuyện thì một con lam giao siêu nhỏ đã nhích động chui tuột vào đầu hắn rồi lại từ trán hắn chui ra.

Diệp Húc theo sau nhảy bật ra khỏi cái hố sâu, tất cả Giao Long lam sắc đều trở lại trên đỉnh đầu của hắn, tung bay không ngớt, đột nhiên lần lượt chui vào trong Đan Điền, biến mất không thấy gì nữa.

Quần giao loạn vũ!

Một thức này không nằm trong Thanh Giao Cửu Kích mà là Diệp Húc sau khi chứng kiến Vạn Xà Yêu Quyết thì đã dựa trí tuệ của chính hắn để khai sáng ra một thức vu pháp này, thi triển ra thì có hình thức khác với Vạn Xà Yêu Quyết nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu!

Không chỉ có như thế, tu vi của hắn dưới áp lực do Loan Lương Dịch gây ra đã có bước đột phá, thành công bước vào bồi nguyên lục phẩm, bởi vậy mới có thể có nguyên khí thâm hậu như thế mà thi triển ra bầy giao cuồng loạn nhảy múa, đem Loan Lương Dịch nhất cử bắn chết!

Mặc dù đã trúng rất nhiều kích của Loan Thiên Hà nhưng trên người hắn không hề có vết thương nào cả, thế mạnh của Cửu Chuyển Nguyên Công đã được thể hiện triệt để, chỉ có quần áo của hắn là bị băm nát, có phần hở hang, để lộ ra nửa thân trên cũng không phải là quá cường tráng của hắn.

Diệp Húc lấy ra một bộ quần áo mới mặc lên rồi cười nói với Ưng tiên sinh: "Thiếu Bảo may mắn không nhục mệnh, cuối cùng không có làm cho tiên sinh thất vọng."

Lông chim trên gáy Ưng tiên sinh không ngừng lắc lư, hàm hàm hồ hồ lên tiếng, tiếp tục duy trì bộ dáng cao nhân, bất động thanh sắc nói: "Ngươi có thực lực này, mỗ gia thực cảm thấy vui mừng…."

Trong lòng của hắn lại âm thầm oán thầm: "Tiểu tử này lại giết chết một đệ tử nữa của Loan gia, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Loan gia gia chủ một bạt tai, thật sự là quá tệ mà, đúng là cực kì không gia gì……"

Diệp Húc có được sự khẳng định của hắn thì tràn đầy tin tưởng, cười vang nói: "Thế còn kết cục của vị Loan gia thế huynh nọ thì sao, vui lòng chỉ giáo?"

Ưng tiên sinh một bụng uất ức, trong nội tâm thầm mắng: "Tiểu tử thối, ngươi còn muốn đánh? Chiếm được tiện nghi rồi thì chúng ta nhanh chạy mới là chân lí, ngươi cứ đánh đến khi Loan gia đỏ mắt trở mặt rồi thì muốn đi cũng không xong nữa."

Trong đám người đứng xem, Chu Thế Văn cùng Phương Thần hít vào một hơi lãnh khí, lẩm bẩm nói: "Thiếu bảo này …… thật sự là quá cường hãn đi mà! Lần này nếu như Việt Châu Loan gia không thể đưa ra cao thủ trẻ tuổi có thể đánh bại hắn thì thể diện của Loan ra xem như đi đời nhà ma luôn rồi..."

Phụ thân của Loan Lương Dịch - Loan Bình Minh chứng kiến con mình chết thảm tại trong tay Diệp Húc, trong mắt loé lên sát khí không thể kìm nén, đang muốn động thủ thì nghe thấy tiếng quát thâm trầm, giận giữ của Loan Thiên Hà từ trong bảo vang ra: "Bình Minh, ngươi còn ngại chưa đủ dọa người hay sao? Lập tức quay lại cho ta."

Loan Bình Minh dừng bước, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Húc rồi oán hận trở lại trong đám người.

"Loan phủ chủ, Loan gia ngươi còn có đệ tử càng xuất sắc hơn hay không?" Người hầu sau lưng Đông Hoàng Mục cười nói.

Loan Thiên Hà thần thái đờ đẫn, cơ thể run rẩy, nói khẽ: "Lương Dịch đã là người có tu vi cao nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Loan gia ta rồi, lớp thanh thiếu niên của Loan gia ta không một ai là địch thủ của thiếu niên kia cả."

"Thật đáng tiếc. Loan gia ngươi muốn trở thành Càng vương, còn không có tư cách này."Đông Hoàng Mục cười nhạt một tiếng, đứng dậy, hoàng bào đón gió tung bay như một đế vương bao trùm thế gian còn những người phía dưới toàn bộ đều là thần dâncủa hắn.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng, giống như xem tất cả mọi người đều là con kiến hôi, đây là một loại kiêu ngạo, một loại kiêu ngạo đã ngấm vào trong máu, vào tận cốt tuỷ!

Đông Hoàng Mục nhìn về phía Diệp Húc, mắt lộ ra một tia tán thưởng, nói: " Ngươi rất khá, ta ban cho ngươi có thể làm thân binh (binh lính theo sát bên người) của ta."

Hắn nói ra lời này, hồn nhiên không hề để ý đến cảm giác của người khác, cứ như thể hắn thực sự đang ban ơn cho Diệp Húc vậy, là ân điển lớn lao mà hắn đã ban cho Diệp Húc.

"Mau mau đáp ứng hắn!" Đôi mắt Ưng tiên sinh sáng lên, đột nhiên hấp tấp nói:

"Thiếu bảo, vị tiểu tướng quân này là truyền nhân của Đông Hoàng gia, hắn chấp nhận cho ngươi làm thân binh của hắn, đây chính là một cơ hội khó mà có được, không biết có bao nhiêu người muốn cầu cơ hội này đều không thể!"

Diệp Húc sắc mặt cổ quái, liếc hắn một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Đông Hoàng Mục, phong khinh vân đạm nói: "Đa tạ ý tốt của tướng quân, bất quá ta trước đây đã từng làm nô tài một lần, không có hứng thú làm lần thứ hai."