Diệp Húc vung tay áo, cuốn hết thảy những thần kim lên, sau đó đánh ra một đạo Xích Minh ấn. Chỉ thấy từng kiện bảo vật tan rã trong Thiên Hỏa, cho dù là cực phẩm thần kim cũng không có cách nào chống được sức nóng của Thiên Hỏa, tất cả đều phải hòa tan.
Mười Tám Tầng Địa Ngục!
Thân hình hắn nhẹ nhàng lay động, lập tức xung quanh thân thể có vô số đạo văn, đạo ngân tuôn ra, hóa thành kéo, đao, tên, gậy sắt, kính chiếu yêu, Địa Ngục Ấn, phiêu phù trên không trung xung quanh hắn, ma khí cuồn cuộn, quỷ khóc ma kêu thê thảm vô cùng, mùi máu tanh xông lên tận trời, vô cùng âm trầm khủng bố.
Những thần kim bị hòa tan thành nước bị từng đạo ấn pháp khống chế, nhào nặn dần dần thành hình, nhìn đúng là mười tám tầng địa ngục cổ xưa.
Hắn định luyện chế Mười Tám Tầng Địa Ngục, đem những lĩnh ngộ về địa ngục của mình bấy lâu hóa nó thành Vu Bảo chân chính!
Cùng lúc đó, cánh cửa Luân Hồi mở ra phía sau lưng Diệp Húc, đạo vận tuôn ra, không ngừng dung nhập từng kiện Vu Bảo chưa thành hình, luyện đi luyện lại, lần lượt uy năng từng kiện Vu Bảo tăng dần lên.
Mười Tám Tầng Địa Ngục biến thành ấn pháp, uy lực tuy rằng mạnh mẽ, nhưng dù sao nếu so với Vu Bảo cùng cấp thì kém hơn rất nhiều, nay Diệp Húc lấy Địa Ngục luyện thành mười tám tòa Tổ Binh, lấy ấn pháp thúc giục, uy lực nếu so với Vu Bảo sẽ tăng lên hơn mười lần, thực lực của hắn có thể tăng lên rất nhiều!
Hơn nữa, việc luyện chế Tổ Binh đồng thời cũng làm hắn hiểu rõ hơn về các loại ấn pháp, lĩnh ngộ đối với Địa Ngục đạo càng thêm tinh thâm so với trước, giúp tu vi và nhãn giới của hắn tăng lên một phần!
Đây là lần đầu tiên Diệp Húc luyện chế Tổ Binh bậc này. Cấp bậc này chính là Vu Bảo, hơn nữa luyện chế một hơi cả mười tám tầng, nếu đổi lại là những người khác, khẳng định phải vô cùng cẩn thận trong khi luyện chế từ kiện, nếu không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí có thể sẽ làm Vu Bảo nổ mạnh. Khi đó tổn thất về thần kim không nói làm gì, còn có thể bị thương nặng, thậm chí hình thần câu diệt!
Nhưng mà Diệp Húc lại không để ý tới nhiều điều như vậy, hắn lấy cánh cửa Luân Hồi trấn áp dao động của các loại Tổ Binh, Ngọc Thụ hiện lên ở mi tâm, trấn áp tâm ma của hắn. Giữ vững tâm thần, hai tay thiên biến vạn hóa, đánh ra từng đạo ấn pháp một, tuy rằng một hơi luyện chế mười tám văn kiện, nhưng lại không loạn chút nào, đâu vào đấy, làm từng kiện Tổ Binh dần dần thành hình.
Đôi lúc, hắn cũng gặp trường hợp Tổ Binh bị luyện chế sai, suýt nữa phát nổ, nhưng Diệp Húc kịp thời nhanh chân nhanh tay, trực tiếp lấy ngọc lầu trấn áp lại, dễ dàng đem dao động của Vu Bảo ép, thoát khỏi nguy hiểm!
“Ầm ầm!”
Ở trước mặt hắn, một viên Thạch Ma thật lớn đang lăn lộn ầm ầm. Thanh thế cho người ta sợ hãi, viên Thạch Ma này cũng từ vô số Thạch Ma thật nhỏ tạo thành. Giống như một cái bánh răng thật lớn, đây chính là Tổ Binh, thoáng cái là có thể cắn nát Vu Tổ!
Tổ Binh này sau khi luyện chế hoàn thành, bị hắn trực tiếp cầm lấy ném thẳng vào trong cánh cửa Luân Hồi, dùng khí tức nồng đậm của Địa Ngục đạo bên trong tiếp tục rèn luyện.
Không lâu sau, gậy sắt, kéo, cây vạn tuế, kính chiếu yêu, gậy đồng, lồng giam, núi đao, núi băng, núi đá, ao máu, Uổng Tử thành, xa liệt, núi lửa, dao và cưa, các loại bảo vật hình thù kỳ quái ở trong tay Diệp Húc giờ đã luyện xong, ma khí mênh mông khí lạnh tuôn ra, liếc mắt nhìn đều làm trong lòng người run rẩy. Uy lực mạnh mẽ tản mát ra làm cho người ta hít thở không thông. Tất cả lần lượt biến mất bên trong cánh cửa Luân Hồi.
Đột nhiên, chỉ nghe cạch một tiếng thật lớn, một cánh cửa Luân Hồi mở ra!
Trong lòng Diệp Húc rất vui vẻ, mặc dù trong thời gian này hắn luyện chế Tổ Binh, nhưng vẫn chăm chỉ tu luyện không ngừng, cuối cùng cũng làm cho tu vi tăng mạnh, mở thêm được một cánh cửa!
Nếu cánh cửa Luân Hồi hoàn toàn mở rộng, tu vi của hắn chắc chắn sẽ tăng lên vô cùng lớn, thực lực càng thêm mạnh mẽ, như vậy ngọc lầu cũng có thể phát ra uy lực mạnh hơn nữa!
Lần đầu tiên Diệp Húc cảm giác được, cái ngày hắn đạt được cảnh giới Vu Tổ không còn xa nữa!
Cánh cửa Luân Hồi mở ra thêm một cánh, thấp thoáng có thể thấy được Tam Thiên Giới, còn có thể nhìn thấy một chút Tam Thập Tam Thiên Giới, Đại Thế Giới giáp với Địa Ngục cùng viễn cổ Thiên Giới cũng ở trong đó.
Rất nhiều đạo vận từ bên trong tuôn ra, đạo vận của Tam Thiên Giới, Tam Thập Tam Thiên và Mười Tám Tầng Địa Ngục giống nhau, không ngừng tẩy rửa thân thể và nguyên thần của hắn, làm cho thân thể cùng nguyên thần của Diệp Húc ngày càng mạnh.
Ngay từ đầu thân thể của hắn đã có thể so với ma thần, so với Man Tổ không kém hơn không bao nhiêu, giờ phút này lại thêm một cánh cửa mở ra làm cho thân thể hắn có tiến bộ nhảy vọt!
Đợi một thời gian nữa, hắn luyện thành đạo vận chân thân, đi ra khỏi Đạo Môn, trở thành Vu Tổ, thân thể hùng mạnh, chỉ sợ những lão quái như Vô Tướng Hoàng cũng bị bỏ xa không theo kịp hắn!
A? Còn dư lại không ít tài liệu, ta phải luyện tiếp Tam Thập Tam Thiên mới được! Luyện thành ba mươi ba Chư Thiên, khi đó tu vi của ta cũng đủ để khai mở toàn bộ Đạo Môn rồi!
Số thần kim trong tay hắn tương đối nhiều, cũng có thể luyện chế được hơn mười kiện, mặc dù là Diệp Húc xa xỉ dùng một lượng lớn thần kim để luyện chế Mười Tám Tầng Địa Ngục, nhưng chỉ tiêu hao hết có hơn một nửa, phần còn lại chưa hề động đến.
Tam Thập Tam Thiên Tổ Binh, cùng Mười Tám Tầng Địa Ngục không chỉ có hình dạng khác nhau, công dụng cũng không giống nhau, so sánh với Mười Tám Tầng Địa Ngục Tổ Binh âm trầm khủng bố, Tam Thập Tam Thiên Tổ Binh lại quang minh chính đại, thần diệu vô cùng, nhưng mà hao phí thần kim cũng nhiều hơn.
Diệp Húc đem tất cả số thần kim còn lại luyện hóa hết nhưng vẫn là không đủ luyện chế hết số lượng Tổ Binh này, không khỏi khẽ nhíu mày, trong lòng vừa động, chỉ thấy Xi Thiên Ma Tổ từ ngọc lầu đi ra.
Ông bạn già, ta dùng ngươi vậy...
Diệp Húc thở dài, thu hồi lại thần thức khổng lồ cùng tu vi của Xi Thiên Ma Tổ, dùng Ngọc Thụ đem tất cả đạo vận của ma thần này luyện hóa, sau đó đánh ra một đạo Xích Minh ấn.
Tu vi của hắn tăng lên, thực lực càng ngày càng tiếp cận với Xi Thiên Ma Tổ, công dụng của thân ngoại hóa thân này đối với hắn ngày càng nhỏ, sớm muộn gì phải bỏ đi.
Tuy rằng uy lực Xi Thiên Ma Tổ cũng tăng lên so với trước, nhưng thân ngoại hóa thân dù sao cũng chỉ là thân ngoại hóa thân, nếu hao phí quá nhiều thời gian để chăm chút thì chỉ có làm chậm tiến trình tăng tiến tu vi của bản thân.
Xi Thiên Ma Tổ ma thần do thiện địa tạo ra, khắp người đều là thần kim, hơn nữa chất lượng cực cao, Diệp Húc do luyện chế Tam Thập Tam Thiên Tổ Binh rốt cuộc cũng phải luyện hóa cả ma thần này.
“Tiểu tử ở bên trong Thần Cốt thành đã hai mươi năm rồi, sao mà không thấy hắn đi ra lần nào cả?
Trên đảo nhóm người Vu Tổ tập trung một chỗ, chỉ thiếu Vô Tướng Hoàng cùng Diệp Húc, Cực Lạc Lão Tổ ba người, Man Tổ quét ánh mắt qua Thần Cốt thành, ồm ồm nói: “Chẳng lẽ tiểu tử kia không vượt qua nổi, đão hao hết thọ nguyên chết rồi?”
Huyền Vũ lão tổ lắc đầu nói: Tiểu tử này mạnh như vậy, có thể đánh ngươi làm ngươi phải nhận thua, làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy chứ?
Man Tổ cười giận dữ: “Quy lão đầu, thực lực của hắn không yếu, nhưng cũng không có đem Lão Tử đánh cho nhận thua! Còn nữa, tu vi cảnh giới của hắn không bằng ta, thọ nguyên cũng không dài như ta, hắn chỉ là Thánh Hoàng thôi, nhưng Thánh Hoàng này phải trải qua hai vạn năm thọ nguyên, nói không chừng hắn thật sự chết già rồi!”
“Diệp lão đệ không dễ chết như vậy đâu”
Thanh âm của Vô Tướng Hoàng truyền đến, mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy vị Vu Tổ trung niên này mày mặc bố y, đeo giày mũi nhọn, đang nhanh nhẹn tới. Hắn đứng trước mọi người, nhìn về phía Thần Cốt thành, trầm giọng nói: “Trong thời gian hơn hai năm này, ta liên tiếp có thể cảm giác được từ trong Thần Cốt thành có dao động mãnh liệt, dường như vị lão đệ này luyện chế vu bảo gì đó kinh thiên động địa, ngay cả ta trong khi tu luyện cũng bị hắn làm cho bừng tỉnh!”
Một Vu Tổ mặt sắc mặt ngưng trọng, nói: “Có thể làm kinh động của vu bảo ngươi, nhất định không phải là bảo vật đơn giản, nhưng mà hắn mới chỉ là Thánh Hoàng cấp cao nhất, nhiều nhất chỉ có thể luyện chế thánh bảo, làm sao có thể luyện chế ra cái gì cao cấp được?”
“Khả năng của hắn trong việc luyện chế vu bảo không đơn giản, tuyệt sẽ không là thánh bảo, thấp nhất cũng là Tổ Binh, hơn nữa không phải Tổ Binh bình thường!”
Trong ánh mắt Vô Tướng Hoàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Ta có thể đủ cảm giác được, lần đầu hắn luyện chế chính là một bộ Tổ Binh có mười tám kiện! Mỗi một kiện uy lực đều to lớn đến khó tin, nếu là tổ hợp cùng một chỗ, uy lực có thể mạnh tới trình độ nào, ngay cả ta cũng không cách nào dễ dàng biết được, chỉ có thấy tận mắt mới biết được nó mạnh bao nhiêu! Nhưng mà đó là sự tình đã xảy ra hơn một năm trước, gần đây nhất, ta phát giác hắn đang luyện chế bộ Tổ Binh thứ hai...”
Đám người Vu Tổ nhìn nhau, chỉ nghe Vô Tướng Hoàng lẩm bẩm nói: “Bộ Tổ Binh thứ hai có ba mươi kiện, uy lực của nó so với bộ thứ nhất còn mạnh hơn gấp rất nhiều lần, hắn đã sắp sửa luyện chế xong rồi...”
Thương Hạc lão tổ hiếu kỳ nói: “Vô Tướng lão tổ, theo ta được biết luyện chế Tổ Binh cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, cần tiêu hao rất nhiều tu vi, nếu là hắn luyện chế hai bộ Tổ Binh có uy lực thực sự lớn như vậy thì cần tốn bao nhiêu Thượng Thanh linh mạch mới có thể luyện thành?”
“Số lượng linh mạch đủ để cho ta khôi phục lại hoàn toàn như trước kia cần bao nhiêu thì số lượng hắn cần cũng tương đương như vậy”
Vô Tướng Hoàng cười khổ, thấp giọng nói: “Ta từng tưởng rằng linh mạch trên người Diệp lão đệ này đã bị chúng ta đổi gần hết, không nghĩ rằng hắn quả là thâm tàng bất lộ, còn có nhiều linh mạch như vậy...”
Đám người Vu Tổ nghe xong muốn ói máu, Man Tổ tức giận nói: “Tiểu tử thối, ngươi có nhiều linh mạch như vậy ở trên người, còn dám mở miệng nói linh mạch của ta không còn nhiều, lừa lấy tất cả bảo vật của chúng ta! Nếu Lão Tử biết hắn có nhiều linh mạch như vậy, Lão Tử nhất định sẽ không đem bảo vật bán rẻ cho hắn như vậy!”
“Nguy rồi!”
Huyền Vũ lão tổ sắc mặt kịch biến, thất thanh nói: “Hắn giàu có như vậy, linh mạch nhiều vô số kể, chỉ sợ tất cả chúng ta đều chết già, hắn còn có thể có linh mạch tiếp tục chống đỡ, vui vẻ như trước, chẳng phải là bảo bối của chúng ta đều mãi mãi không thu lại được sao?”
Đám người Hàn Minh lão tổ liên tục kêu khổ, khi trước bọn họ nghĩ Diệp Húc linh mạch không có nhiều, vì vậy mới thoải mái dùng toàn bộ gia sản của mình đổi hết, không ngờ lại đá phải tảng đá, sợ rằng bảo vật của bọn họ cả đời này kiếp này chẳng thể nào trở về được.
Vô Tướng Hoàng là người cảm thấy khó chịu nhất bởi vì tổn thất của hắn lớn nhất, thậm chí ngay cả Thần Cốt thành cũng bán cho Diệp Húc, bây giờ trên thân không có vật gì ngoài một kiện Bát Bảo Luân, không còn thứ gì có thể ra tay được.
Sau một lúc lâu, tâm tình hắn khôi phục lại, cười nói: “Mọi người, những bảo vật kia đều là vật ngoài thân, có đáng để chúng ta phải quan tâm như thế không? Huống chi chúng ta lại không biết được những bảo vật này có tác dụng gì”
“Vô Tướng lão tổ nói rất có lý, những bảo vật kia ăn không được, vậy là hay cho tiểu tử này rồi, ta nguyền rủa hắn lúc chết bị một đống bảo vật đè lên!” Đám người Man Tổ tự an ủi mình, nói.
Ánh mắt Vô Tướng Hoàng chợt lóe, cười nói: “Lão Thần Vương mười năm mới tỉnh một lần, bây giờ thời điểm mười năm cũng không xa nữa, lão nhân gia sắp tỉnh lại rồi, chúng ta nên đợi đến khi người tỉnh lại!”
Đột nhiên một thanh âm trong trẻo truyền đến: “Lão Thần Vương sắp xuất quan ư? Chư vị, tiểu đệ mới tới, cũng nên đi bái kiến lão Thần Vương!”