Hao Thiên Khuyển giàn giụa nước miếng nhìn chằm chằm đại cốt chùy trong tay Diệp Húc, đuôi vẫy không ngừng. Diệp Húc mỉm cười, lấy lên một nửa cây xương đùi Vu Tổ rồi ném cho nó.
Cây đại cốt chùy này bị Diệp Húc dùng Di La Thiên Địa Tháp đánh gãy ra một khối nhỏ. Hao Thiên Khuyển vui mừng dị thường, vội vàng đớp lấy rồi cắn mạnh xuống. Răng nanh nó lập tức gãy hai cái, đau đến nước mắt giàn giụa, ư ử kêu lên, lưu luyến liếm hai cái rồi thầm nói: "Tạm thời để mài răng vậy…"
Diệp Húc dùng sức vung góc lớn của xương đùi Vu Tổ kia lên, một tiếng ầm vang lên, hư không bị hắn đánh sập một mảng lớn.
"Đồ tốt! Dùng cái đại cốt chùy này cho chó ăn thì đúng là đáng tiếc. Nhưng dù sao ta cũng không dùng đến thứ này, uy lực của nó cũng chẳng bằng Di La Thiên Địa Tháp."
Hắn gỡ tơ vàng xuống rồi ném đại cốt chùy cho Phong Tùy Vân, cười nói: "Phong huynh, xương đùi Vu Tổ này cứng rắn vô cùng, chính là xương của ma thần. Có cây đại cốt chùy này, thực lực Phong huynh sẽ tăng lên thật lớn đấy! Phó huynh, tơ vàng này không biết làm từ thần vật nào ấy, nó cực kỳ cứng cỏi, rất thích hợp cho huynh dùng bố trí cấm. Nếu dùng nó thì uy lực cấm chế của huynh sẽ khủng bố gấp mấy lần thậm chí cả chục lần ấy chứ!
Hai người mừng rỡ, vội nhận lấy. Phó Tây Lai hơi xấu hổ nói: "Diệp huynh, bọn ta không xuất lực mà lại nhận lấy bảo vật của huynh, mà huynh thì chẳng được gì, thật hổ thẹn."
"Tất cả mọi người đều ở cùng một thuyền, cần gì khách khí thế?"
Diệp Húc cười nói: "Hơn nữa hai món bảo vật này ta cũng không hứng thú, nhưng ở trong tay hai huynh là có thể giúp hai người tăng lên thực lực. Chúng ta đi tiếp nào!"
"Phía dưới Thiên Tuyệt cốc chính là trung tâm Mười Tám Tầng Địa Ngục, số mệnh tự động ngưng tụ thành đạo văn đạo ngân, đạo vận thần văn thậm chí là thần vận! Những đạo văn đạo vận thần văn đó phát ra từ trong Thiên Tuyệt cốc, dễ dàng hình thành ma đầu!"
Sau lưng Diệp Húc một tòa Luân Hồi Thiên Môn treo cao, không cần ra tay cũng cắn nát không biết bao nhiêu ma đầu thành đạo văn đạo ngân như cũ, hấp thu vào trong cửa. Hắn ngày càng lý giải sâu hơn về Mười Tám Tầng Địa Ngục, thầm nghĩ: "Ta từng có được số mệnh ba nghìn thế giới ở trong Đế Hưng chi địa, đặt ra nền tảng cho Vu Tổ Thánh Hoàng. Số mệnh của ba nghìn thế giới cũng là đạo văn đạo ngân và đạo lý tạo thành, chỉ là so với Mười Tám Tầng Địa Ngục thì kém hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu có thể lấy được số mệnh của Mười Tám Tầng Địa Ngục, tuy không thể tăng tu vi lên tới Vu Tổ Thần Vương nhưng lại có thể đột phá Mười Tám Tầng Địa Ngục lên nền tảng Vu Tổ, Thần Vương, thậm chí là Đế Quân!"
Càng đi sâu vào Thiên Tuyệt cốc thì càng xuất hiện nhiều ma đầu. Thậm chí ma đầu sinh ra từ trong đạo vận cũng xuất hiện nhiều, vô cùng nguy hiểm.
Gặp phải loại ma đầu mạnh mẽ này, Diệp Húc phải toàn lực ra tay mới đẩy lui đối phương. Lấy thực lực của hắn thì quả thực có thể giết chết loại ma đầu này, nhưng động tĩnh chiến đấu sẽ kinh động đến những ma đầu khác trong Thiên Tuyệt cốc. Đám ma đầu mà rình quanh thì hắn cũng chẳng có kết quả tốt. Bởi vậy hắn chỉ đẩy lui đối phương chứ không đuổi theo đánh giết.
Đã như vậy, chuyến đi Thiên Tuyệt cốc này cho hắn lợi ích không nhỏ, tuy tu vi cảnh giới chẳng tăng lên mấy, nhưng đạo môn càng thêm vững chắc, không thể xuyên thủng.
"Dù là Vu Tổ cũng đừng hòng đánh nát đạo môn của ta!" Niềm tin của Diệp Húc tăng lên, hắn thầm nghĩ.
Đột nhiên, những luồng hơi thở mạnh mẽ dị thường từ phía trước truyền đến. Hắn vội ngưng mắt nhìn xuyên qua ma khí trùng điệp, chỉ thấy những ma đầu sinh ra từ đạo vận lượn lờ khắp nơi, ngoài ra ở sâu nữa còn có ma đầu do thần văn hóa thành, mạnh mẽ vô cùng.
Những ma đầu này gần như rải rác khắp Thiên Tuyệt cốc, thi thoảng lại quét thần niệm, bất cứ kẻ nào cố vượt qua nơi đây sẽ kinh động đến chúng nó.
Với thực lực ba người Diệp Húc, bị đám ma đầu này vây công thì sẽ không chống đỡ được bao lâu, sẽ bị đánh thành thịt nát.
"Phong huynh, Phó huynh, chúng ta đi qua thôi!"
Diệp Húc đột nhiên vung tay áo cuốn lấy Phong Tùy Vân, Phó Tây Lai và Hao Thiên Khuyển, đặt ở dưới Luân Hồi Thiên Bàn. Hắn lập tức thi triển một đạo Lưu Quang ấn, chỉ thấy Luân Hồi Thiên Môn hóa thành một vệt sáng ầm ầm phi vào chỗ sâu trong Thiên Tuyệt cốc.
Đám ma đầu kia chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng hiện lên, chưa kịp làm gì thì đã mất đi bóng dáng đám người Diệp Húc.
"Ô!"
Một con Ma vương tạo nên từ thần văn đột nhiên mở độc nhãn, giơ tay run rẩy chụp lấy vệt sáng kia. Một chưởng của nó chụp xuống khiến hư không vặn vẹo, nhưng lại không thể bắt được vệt sáng đó.
Thiên Tuyệt cốc sâu không đo được. Dù lấy tốc độ Lưu Quang ấn, Diệp Húc cũng mất gần nửa canh giờ mới đi đến lòng đất.
Đột nhiên, tầng tầng ma khí trước mặt bọn họ biến mất, ở dưới đáy cốc là những gốc quái thụ rậm rạp tươi tốt. Những cây cối đen sì này dị thường chắc chắn, trên bề mặt phủ kín đạo văn đạo ngân. Có cây còn phủ kín đạo vận, đạo vận lưu chuyển gần như là bảo vật loại Tổ Binh thiên nhiên!
Thậm chí có một số cây kỳ lạ toàn thân che kín thần văn có hoa văn kỳ lạ, uy thế còn khủng bố hơn cả Vu Tổ.
Những cây này sống đã không biết bao lâu, ít nhất cũng phải cả vạn năm. Thậm chí một số cây còn sống lâu hơn cả Thiên Đế!
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy ở đáy cốc không có ma đầu. Đám ma đầu trong âm phong ma khí kia dường như rất sợ nơi này, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Những cây này lại là ma thụ hình thành từ hấp thu toàn bộ ma khí và đạo văn đạo vận thần văn, là tài liệu luyện bảo trời sinh, hơn nữa còn là tài liệu thượng hạng!" Ánh mắt Phong Tùy Vân sáng lên, hắn thất thanh nói.
Phó Tây Lai thở dài, lưu luyến nói: "Tốt thì tốt thật đấy, nhưng luyện thành bảo vật lại ma tính cực nặng, không khu trừ đi ma tính thì người cầm nó sẽ bị ma hóa, ma diệt đạo tâm, hóa thành ma đầu!"
"Không sao."
Diệp Húc đột nhiên đánh ra một đạo Thanh Minh ấn, lập tức khu trừ ma tính trong rừng cây này, làm cho mỗi một cây đều toàn thân như ngọc, trong suốt mê người. Có một số cây còn kết xuất long lân, dường như cổ thụ có thể hóa thành chân long bay lên trời bất cứ lúc nào, có cây kết xuất phượng vũ, cũng có thể đột nhiên yêu hóa, biến thành thanh loan bay đi.
"Hảo vu pháp, thật đúng là vu pháp hay!"
Phó Tây Lai khen không ngừng, cười nói: "Diệp huynh, vu pháp thần thông của huynh đã đến mức che trời tạo hóa, hóa giải đám ma tính đó dễ dàng như thế, sợ là cả cha ta cũng không thể làm được như huynh!"
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai mừng rỡ, vội vàng chạy đến nhổ từng gốc cây tới tận cả rễ. Chỉ trong chốc lát hai người này đã rút đi trên dưới một trăm gốc cổ thụ, phần lớn là để hấp thu đạo vận của cổ thụ.
Rút đám cây đó lên khiến bọn họ mệt đến thở hồng hộc. Mỗi một gốc cây bị nhổ lên không mang theo bùn đất Thiên Tuyệt cốc mà lại là từng mảng hư không.
Những cổ thụ hấp thu đạo vận đó, gốc rễ nó đã cắm vào hư không, chỉ có đánh vỡ hư không thì mới có thể rút gốc rễ nó ra được.
Nếu không phải thực lực tu vi Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai tiến nhanh, đã tu thành Thánh Hoàng đỉnh phong, có được năng lực phá vỡ hư không Thiên giới, chỉ sợ bọn họ ngay cả một gốc cổ thụ cũng chẳng thể rút lên được.
Về phần đám cổ thụ hấp thu thần văn, gốc rễ đâm vào hư không Thiên Phần, xuyên qua không biết bao nhiêu thế giới này, dù là Vu Tổ thì cũng đừng mơ lay động chứ đừng nói bọn họ.
"Diệp huynh, huynh không thu thập một ít cổ thụ để luyện bảo sao?"
Phong Tùy Vân thấy Diệp Húc chẳng hề động thủ, cười nói: "Hay là Diệp Húc chướng mắt mấy cái thiên tài địa bảo này?"
Diệp Húc mỉm cười nói: "Ta đang chờ các huynh thu đủ rồi mới lấy."
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai liếc nhau, cười nói: "Hay là Diệp Húc định mang hết cổ thụ trong Thiên Tuyệt cốc này đi? Diệp huynh à, nếu huynh có loại năng lực này, huynh đã sớm là Thần Vương rồi!"
Diệp Húc cười nói: "Tuy ta chưa phải Thần Vương, nhưng thu đám cây cối này với ta mà nói thì không thành vấn đề."
Hai người kia đều không tin. Không nói thứ khác, chỉ riêng đám cổ thụ hấp thu thần văn này, gốc rễ chúng xuyên thủng qua không biết bao nhiêu thời không bao nhiêu thế giới ở Thiên Phần, Vu Tổ có đến cũng không cách nào rút chúng ra được.
"Nếu hai vị huynh đệ không lấy nữa, vậy ta làm đây."
Trong mi tâm Diệp Húc đột nhiên bay ra một gốc ngọ thụ, dung nhập vào ngọc lâu. Ngọc lâu rung lên một cái rồi sau đó hư không trong thâm cốc chấn động không ngớt, giống như có một con quái vật khổng lồ sắp chui ra từ hư không.
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai kinh hãi, đột nhiên nghe một tiếng bùm vang lên, hư không Thiên Tuyệt cốc nổ tung, những chiếc rễ dài to vô cùng chui ra từ trong hư không, như giao long đại mãng bay lượn khắp nơi. Trong chớp mắt có hàng tỉ chiếc rễ chui ra từ hư không, hạ xuống từ bầu trời, quấn quanh đám cổ thụ kia.
Những chiếc rễ đó đương nhiên là rễ của ngọc thụ. Từ khi Diệp Húc tu thành Nhân Hoàng, chúng đã cấm rễ vào Thiên giới để trộm linh khí.
Lúc này Diệp Húc hấp thu cành của Cây Thế Giới, lại tu thành Thánh Hoàng, uy năng của ngọc thụ tăng gấp đôi. Rễ của ngọc thụ cắm vào hàng tỉ hư không, ngay cả trong Thiên Phần cũng có rễ của nó, năng lực hấp thu mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai ngẩng đầu nhìn thì thấy những sợi rễ đó to như rồng, vô cùng tráng kiện. Trên rễ đầy những hoa văn cực kỳ thần bí, như là thiên thư.
Những chiếc rễ này che phủ tòa bộ không trung trong sơn cốc này không một kẽ hở, chỉ có bên người bọn họ không có rễ chạm đến, coi như an toàn.
Nhưng ở nơi khác, những cổ thụ trong Thiên Tuyệt cốc thì lại không may mắn như vậy. Chúng bị những chiếc rễ này hút đi đạo văn đạo ngân, cùng với đạo vận thần văn trên thân.
Những đạo văn đạo ngân đạo vận thần văn đó bị hút khỏi cổ thụ rồi lập tức xuất hiện trên mặt rễ, nhanh chóng chảy vào hư không.
Hiển nhiên những chiếc rễ đó là của một gốc thần thụ, xuyên qua tầng tầng hư không, còn mạnh hơn những cổ thụ hấp thu thần văn kia rất nhiều.
"Diệp huynh, chẳng lẽ huynh là quái vật gì đó tu thành hình người sao?" Phong Tùy Vân run run nói, đôi chân phát run.
Cảnh tượng này thật quá khủng bố, thật quá quỷ dị, khiến cho bọn họ hoài nghi Diệp Húc không phải là nhân loại mà là một gốc cây cổ thụ tu thành đại yêu.
Sắc mặt Diệp Húc tối sầm lại, hắn cười mắng vài câu. Những cây cổ thụ kia nhanh chóng bị rễ của ngọc thụ hút đi tất cả linh khí cùng với đạo văn đạo vận thần văn, chúng nhanh chóng khô héo rồi biến thành những gốc cây khô.
Ầm!
Ngọc lâu của Diệp Húc đột nhiên tăng lên một tầng nữa. Hắn vui vẻ, lại nghe một tiếng ầm nữa vang lên, ngọc lâu lại mọc thêm tầng nữa.
Chỉ một lát, ngọc lâu hắn đã mọc thêm hai tầng, có thể thấy năng lượng chất chứa trong đám cổ thụ ở Thiên Tuyệt cốc này kinh người cỡ nào.
Chờ số tầng không tăng lên nữa, Diệp Húc mới khiến cho đám rễ đầy trời kia lùi về trong hư không. Hắn thầm nghĩ: "Tầng hai mươi, ngọc lâu của ta đã đạt đến hai mươi tầng rồi! Lúc này đây cho dù không được món bảo vật nào thì chuyến đi này cũng không tệ!"
Phong Tùy Vân, Phó Tây Lai và Hao Thiên Khuyển ngơ ngác nhìn đáy cốc Thiên Tuyệt. Khu rừng rậm rạp tươi tốt ban đầu nay đã biến thành đất không, ngay cả cọng lông cũng chẳng còn. xem tại Trà Truyện
"Chủ công à, ngài xác định ngài không phải yêu quái ấy chứ?" Hao Thiên Khuyển rùng mình một cái, lẩm bẩm nói.