Trong sào huyệt ma long, Diệp Húc vừa đến thì đã cảm thấy linh khí nồng đặc kéo đến, nồng đặc đến mức làm cho người khác căm phẫn.
Bốn đầu Thái Thanh linh mạch, con ma long viễn cổ này đúng là biết hưởng thụ.
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy giữa không trung treo một mâm ngọc trắng noãn. Trong mâm ngọc, những mảnh Thái Thanh linh mạch dài hẹp rủ xuống, đuôi linh mạch đâm sâu vào trong lòng đất, từ trong đó rút ra địa khí, tẩm bồ bản thân.
Bốn đầu linh mạch cực kỳ tráng kiện, so với Thái Thanh linh mạch mà Diệp Húc thu hoạch được kia còn to hơn rất nhiều. Bên trong linh mạch có thể nhìn đến những dải đạo văn đạo ngân rậm rạp, thi thoảng còn có đạo vận lưu động, huyền ảo thần kỳ.
Những đạo văn đạo ngân, thậm chí đạo vận đó đều là đạo lý của Mười Tám Tầng Địa Ngục. Chi cần hấp thu luyện hóa chúng là có được đại đạo của Mười Tám Tầng Địa Ngục viễn cổ, làm cho Bàn Vương Khai Thiên Kinh càng thêm hoàn thiện.
Ngoài Thái Thanh linh mạch, mâm ngọc phong ấn linh mạch này cũng là thứ tốt!
Diệp Húc chớp mắt nhìn, mâm ngọc này đúng là thánh bảo, nhưng chất lượng và tính chất lại hơn hẳn thánh bảo. Hơn nữa kỹ thuật rèn nó rất kỳ lạ, chắc chắn là con ma long viễn cổ này đã cướp được từ Thánh Hoàng Thiên giới đến đây thám hiểm.
Bên ngoài hang động, hai con cự thú kia chiến đấu phát ra những tiếng ầm vang kinh thiên động địa. Có tiếng chó sủa rồng ngâm truyền đến. Cảnh tượng hai con cự thú này chiến đấu nhất định cực kỳ kinh người, nhưng Diệp Húc khẳng định Hao Thiên Khuyển không phải là đối thủ của ma long viễn cổ kia.
ơ? Thần kim thần liệu!
Diệp Húc quét mắt nhìn một vòng, lập tức phát hiện ra nhiều phòng giấu bảo vật bị ấn đi bằng cấm chế trên những vách tường trong hang động này, không dễ dàng để thấy.
Giỏi thật, phải có tầm mười hai gian phòng bảo tàng ấy chứ!
Diệp Húc vừa mừng vừa sợ, giống như vị chủ nhân tham lam đang tuần tra kho báu của mình, hưng phấn đến hận không thể hoa tay múa chân. Ánh mắt hắn quét tới một gian phòng bảo tàng thì thấy nơi đó thần kim như mặt trời chói sáng, hừng hực thiêu đốt, không ngừng phát ra thiên hỏa. Lại có thần kim như mặt trăng treo nghiêng trên không trung, lạnh lẽo. Còn có bảo ngọc như nước, trong ngọc tiếng nhạc vang lên, xúc động lòng người!
Con ma long viễn cổ thu thập những thứ này, chẳng lẽ là để luyện chế Tổ Binh sau
khi đột phá Vu Tổ sao?
Diệp Húc giơ tay bắt lấy mâm ngọc kia, cười nói: Chẳng qua giờ tất cả đều là của ta!
Ầm ầm ầm!
Bàn tay của hắn lướt qua nơi nào, cấm chế trên khay ngọc ở nơi đó nổ tung. Con ma long viễn cổ này ỷ vào tu vi mạnh mẽ, nhưng so trình độ vu pháp thì kém xa Diệp Húc vạn dặm.
Cấm chế của nó, dưới con mắt của Diệp Húc, giống như là trẻ con đùa nghịch. Tuy tu vi Diệp Húc chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng phá vờ đám cấm chế thấp như vậy thật quá dễ dàng.
cấm chế bị phá vờ, bốn đầu Thái Thanh linh mạch kia lập tức thoát ra, ầm ầm chui vào trong lòng đất. Nhưng sao Diệp Húc cho phép chúng nó trốn được, lập tức tế ngọc lâu lên, lại giơ tay bắt lấy cả bốn linh mạch thu vào trong ngọc lâu trấn áp.
Mâm ngọc này cũng chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Húc, bị hắn thu vào trong ngọc lâu.
Gầm
Bên ngoài truyền đến tiếng gầm lên giận dữ của ma long, hiển nhiên là Diệp Húc động đến cấm chế đã khiến nó cảnh giác, tính toán lập tức chạy về ổ.
Còn chưa đánh xong mà ngươi đã muốn chạy? Thận hư à? Hao Thiên Khuyển khiêu khích hô lên.
Con ma long viễn cổ kia nổi giận, bỏ qua Hao Thiên Khuyển nhanh chóng trở về, gầm lên: Con chó chết kia, mi muốn chết thì ta sẵn sàng giúp. Nhưng ồ ta đang bị người ta trộm, không rảnh cãi cọ với mi!
Diệp Húc cả kinh, vội nhanh ra tay, đánh nát hết cấm chế trong gian bảo tàng rồi lập tức quét hết thần kim thần liệu bên trong ra, không hề liếc nhìn mà quăng vào trong ngọc lâu rồi lập tức chạy sang gian thứ hai.
Hắn cứ như thế phá vờ cấm chế từng phòng, cướp đoạt sạch sẽ. Chi trong chớp mắt, hắn đã cướp sạch bảy gian bảo tàng.
Ma uy từ trên trời giáng xuống. Con ma long viễn cổ này giận dữ gầm rú, thò đầu vào trong hang. Con mắt nó khẽ chuyển động thì lập tức thấy mâm ngọc và Thái Thanh linh mạch đã không cánh mà bay, mà phòng bảo tàng cũng bị người mở ra hơn nửa, lập tức
gầm lên.
Một vệt sáng đột nhiên phóng lên cao, bay qua người nó, cực kỳ thần tốc.
Tiểu tặc, chạy đi đâu?
Ma long viễn cổ nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức phóng lên cao, gào thét đuối theo vệt sáng kia. Nó lửa giận ngất trời, hơn phân nửa của cải để dành đã bị tên tiểu tử nào đó cướp đi mất.
Ê thằng cháu thận hư, đến chiến ba trăm hiệp với đại gia nào! Hao Thiên Khuyển vọt tới, há mồm cắn thẳng vào đuôi nó.
Ma long viễn cổ vung đuôi lên đánh bay chú chó to lớn này, Hao Thiên Khuyển lăn
mấy vòng rồi mới dừng lại được. Nó tuy hung mãnh, huyết thống cao quý hơn ma long viễn cổ, nhưng dù sao tu vi chênh lệch quá lớn, không thể so sánh với con ma long này được.
Tốc độ con ma long kia cực nhanh, nhanh chóng đuổi theo vệt sáng kia. Nó mở cái miệng to đùng cắn mạng xuống. Một tiếng bốp vang lên, vệt sáng kia vừa rơi vào miệng nó thì lập tức nổ bung, hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất không còn gì nữa.
Hỏng bét rồi! Là một đạo vu pháp!
Trong hang động của ma long, Diệp Húc tản đi Hư Vô ấn hiển lộ thân hình, ung dung thoải mái phá vờ cấm chế năm căn phòng tàng bảo kia, quét sạch thần kim thần liệu. Hắn lại càn quét một lượt nữa rồi mới thản nhiên đi ra khỏi hang, nhảy lên lưng Hao Thiên Khuyển.
Con ma long kia tức giận ngút trời, rít gào bay về. Nó vội nhảy vào trong hang, một lúc sau, tiếng rống giận dữ truyền đến từ trong hang động đó: Đồ ăn trộm trời đánh, ngay cả cọng lông cũng không để lại cho ta! Nhưng vẫn còn may, món tâm can bảo bối kia ta giấu cực kỳ nghiêm mật, tên trộm này chắc chắn không phát hiện ra Tên trộm đáng chết ngàn lần kia!
Ma long viễn cổ nổi giận đùng đùng, gào thét lao ra khỏi hang. Nó nhìn khắp mọi nơi nhưng Hao Thiên Khuyển và Diệp Húc sớm đã chạy không còn bóng dáng tăm hơi, chẳng thể tìm ra được, nó lập tức phun ra một ngụm máu tươi, dáng vẻ bệ vệ kia mất hết, uể oải nói: Thôi thôi! Thời vận không tốt, ra ngoài gặp thái tuế! Món bảo bối đó vốn không phải của ta, là ta lấy được từ trên người một tên Vu Tổ
Diệp Húc ngồi trên lưng Hao Thiên Khuyển sớm đã đi được cả ngàn vạn dặm, thấy con ma long kia không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Chủ công!
Hao Thiên Khuyển chạy thoát khỏi ma long cái lập tức tức giận nói: Vừa rồi ngài không ra tay giúp ta mà đi hang con ma long kia cướp của, làm hại ta suýt bị thằng cháu kia cắt ra tám miếng rồi!
Diệp Húc buồn cười, đáp: Khiếu Thiên, ta không cứu ngươi ở chỗ nào? Chủ công ta vây Ngụy cứu Triệu, đi đến đó đào trộm bảo bối của nó, nó sẽ không ham chiến đấu nữa, đó chẳng phải là ra tay cứu ngươi sao?
Hao Thiên Khuyển cẩn thận suy ngẫm, quả thật đúng là có lý. Nó lập tức bỏ qua mọi chuyện, không quan tâm nữa.
Diệp Húc cười nói tiếp: Khiếu Thiên, chờ khôi phục tu vi rồi, ta sẽ tế luyện ngươi một
phen, rèn thêm đạo văn đạo ngân cho thân thể ngươi mạnh mẽ hơn, còn mạnh hơn cả con ma long ban nãy. Chờ gặp những cự thú bậc này, ngươi chi miệng mở miệng chẳng phải là thích hơn sao?
Hao Thiên Khuyển nghe vậy mặt mày hơn hờ, gật đầu liên tục.
Diệp Húc trấn an nó xong, thầm nghĩ: Con ma long viễn cổ này quả nhiên giàu đến chảy mờ! số thần kim thần liệu mà nó cất giấu kia đủ luyện chừng năm sáu món Tổ Binh lận, Di La Thiên Địa Tháp của ta cũng có thể tăng thêm mấy tầng! Khó trách người ta thường nói của cải đầy rẫy trong Thiên Phần, xem ra quả là đúng Nhưng, thứ này rốt cuộc là gì nhi?
Hắn lấy ra một hộp ngọc được tạo thành từ ngọc liệu cực kỳ thượng thừa. Trong hộp ngọc hiển nhiên có chứa thứ gì đó, chi là không mở ra được nên không biết bên trong rốt
cuộc là có thứ gì.
Hộp ngọc này bị con ma long kia vô cùng cẩn thận cất ở trong đáy hang động, rất là nghiêm mật, bày ra bao nhiêu cấm chế, hiển nhiên cực kỳ quý trọng. Diệp Húc vốn không phát giác ra, trước khi đi mới phát hiện chỗ cấm chế này, lấy đi hộp ngọc.
Ở trên hộp có dán một tờ sắc mệnh phù văn che hộp ngọc lại.
Diệp Húc lật qua lật lại xem nhiều lần, thấy chữ viết trên sắc mệnh phù văn này cực kỳ huyền ảo thần kỳ, làm cho hắn khó có thể hiểu được.
Con ma long kia giấu kín như vậy thì chắc chắn là một món bảo vật! Nhưng rốt cuộc là trong hộp ngọc này đựng gì nhi?
Hắn giơ tay định bóc tờ sắc mệnh phù văn này ra, chợt thấy chữ viết bên trên kia sáng lên, một luồng sức mạnh kinh khủng nảy sinh ra từ những chữ đó. Diệp Húc vội rụt tay lại, sắc mặt ngưng trọng. Luồng năng lượng này mạnh hơn hắn rất nhiều lần, không cấn thận là có thể đánh cho hắn trọng thương.
Tờ Sắc mệnh phù văn này chắc là một phù chú luyện thành từ cấm chế dán lên hộp ngọc, không đủ thực lực hoặc không biết cách phá giải thì không thể mở được hộp ngọc đó ra.
Phương diện cấm chế này có Phó Tây Lai là chuyên gia! Chờ hắn tu luyện tới Thánh Hoàng đỉnh phong thì giao cho hắn nghiên cứu xem có thể cởi bỏ sắc mệnh, mở ra hộp ngọc hay không.
Diệp Húc thu hộp ngọc lại, cảm thấy vừa lòng thỏa ý. Hắn lập tức lấy ra một đầu Thái
Thanh linh mạch chuyên chú khôi phục tu vi. Linh khí ẩn chứa trong Thái Thanh linh mạch, cho dù là chất hay lượng đều hơn xa Tiên Linh mạch, hơn nữa đạo văn đạo ngân bên trong rất nhiều, vô cùng phong phú, thậm chí còn có đạo vẫn lưu chuyển!
Diệp Húc hô hấp là phun ra nuốt vào một lượng lớn Thái Thanh linh khí, tu vi nhanh chóng khôi phục. Đồng thời những đạo văn đạo ngân không ngừng bị hắn luyện hóa. về phần ma tính trong linh mạch, nguyền rủa của chư tiên viễn cố thì bị hắn dùng Thanh Minh ấn thoải mái luyện hóa, không làm thương tổn đến bản thân.
Tu vi hắn ngày càng thâm hậu, hiểu biết và lĩnh ngộ về Mười Tám Tầng Địa Ngục viễn cổ càng ngày càng nhiều. Mỗi một dải đạo văn đạo ngân bị hắn luyện hóa liền có một lượng tri thức khổng lồ tuôn vào đầu óc hắn, ngay sau đó bị hắn đưa vào Bàn Vương Khai Thiên Kinh, hoàn thiện tâm pháp.
Qua hồi lâu, Thái Thanh linh mạch kia bị hắn luyện hóa sạch sẽ, không thừa chút nào. Mà sau hắn, trong Chư Thiên thế giới sau lưng kia, dưới ba nghìn thế giới, hư ảnh một thế giới mơ hồ bắt đầu từ từ xuất hiện.
Hư ảnh này bị bóng của ba nghìn thế giới và Tam Thập Tam Thiên bao phủ, giấu trong bóng đêm, âm trầm khủng bổ, đúng là Mười Tám Tầng Địa Ngục viễn cổ! xem tại Trà Truyện
Nhưng lượng tin tức chứa trong một linh mạch thực sự quá ít, khiến hư ảnh thế giới này trống rỗng không thực, không hề chắc chắn như các thế giới khác. Chư Thiên thế giới khác đã được Diệp Húc tu luyện tới do chi đạo văn đạo ngân hình thành, tích chứa tu vi vô cùng thâm hậu của hắn.
Mười Tám Tầng Địa Ngục xuất hiện làm cho tu vi hắn tăng vọt lên. Một Thái Thanh linh mạch không đủ để hắn hoàn toàn khôi phục tu vi. Diệp Húc lập tức lấy ra cành Thái
Thanh linh mạch thứ hai, tiếp tục luyện hóa.
Hư ảnh Mười Tám Tầng Địa Ngục hơi có vẻ trở nên chân thật một ít, nhưng vẫn không từ hư chuyển sang thực được.
Lượng thông tin chất chứa trong Thái Thanh linh mạch tuy nhiều nhưng không thể làm cho Mười Tám Tầng Địa Ngục hoàn toàn thành hình. E là phải Thượng Thanh linh mạch hoặc Ngọc Thanh linh mạch mới có thể khiến ta luyện thành Mười Tám Tầng Địa Ngục.
Diệp Húc khẽ nhíu mày: Nhưng Thượng Thanh linh mạch và Ngọc Thanh linh mạch quý trọng như thế, sợ là Thiên Phần này cũng không có nhiều