"Đáng tiếc Tây Vương Mẫu sinh không gặp thời, tự mình kết liễu, nếu không một khi người tiến vào Thiên giới, với tư chất của người, chẳng cần mất thời gian mấy năm liền có thể vấn đỉnh Vu Tổ, tương lai thậm chí tu thành Thần Vương đều không thành vấn đề."
Bà chính là bị Thương Thiên Đế Tôn bức tử, cái chết của bà, luôn khiến Diệp Húc than oán, cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Hắc Thiên Ma Tôn nghiêm mặt nói: "Tiểu lão đệ, bất kể nói thế nào, ở cùng với ngươi lão mặc dù luôn gặp nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn là chưa bỏ mạng, còn dựa vào ngươi thoát thân tìm đường sống. Phần ân đức này, lão Hắc ghi nhớ trong lòng, chúng ta từ biệt tại đây, ta có một tấm Thiên Giới Địa Lý đồ, trong đó có vị trí của ma vương cốc ta. Nếu như ngươi hồi tâm chuyển ý, ma vương cốc ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi."
Hắn tế khởi một trang Thiên Giới Địa Lý đồ, lơ lửng trước mặt Diệp Húc, lập tức liền xoay người rời đi.
Diệp Húc cao giọng cười nói: "Đại Hắc Thiên, đa tạ ngươi đã chỉ bảo, sau này nếu ma vương cốc ngươi gặp đại nạn, không thể tiếp tục sinh tồn, có thể đến nương nhờ ta, ta sẽ che chở các ngươi!"
Hắc Thiên Ma Tôn hơi chững lại, lắc lắc đầu, miệng khẽ lẩm bẩm điều gì đó.
"Hắc Thiên Ma Tôn, cũng là một hảo hán quang minh lỗi lạc…"
Diệp Húc nhìn theo gã rời đi, triển khai Thiên Giới Địa Lý đồ, cẩn thận quan sát, tìm vị trí mình đang đứng, trong lòng cả kinh: "Chỗ này cư nhiên vẫn là địa giới của Tạo Hoá Môn, ta từ Tạo Hoá Môn chạy đến Thất Thánh thành, lại từ Thất Thánh thành chạy đến đây, ước chừng cũng phải vượt qua cả mấy chục tỷ dặm, không ngờ rằng vẫn chưa ra khỏi phạm vi thống trị của Tạo Hoá Môn!"
Trong Thiên Giới Địa Lý đồ, Tạo Hoá Môn chỉ chiếm cứ một khoảng không lớn, ngoài Tạo Hoá Môn còn có thêm các môn phái cùng nhiều thế lực khổng lồ, thậm chí trong tỷ vạn tinh không trên Thiên giới còn có từng toà kiến trúc khổng lồ giống như thiên cung.
Với tu vi hiện nay của Diệp Húc, triển khai Lưu Quang ấn e rằng cũng phải cả mấy chục năm thậm chí cả trăm năm mới có thể đi hết toàn bộ Thiên giới.
Thiên giới rộng lớn vô cùng, tấm bản đồ Hắc thiên Ma Tôn đưa cho hắn chỉ là một góc của trung ương Quân Thiên thần giới, còn chưa được nổi một phần trăm.
Ngoài trung ương Quân Thiên thần giới, còn có bát đại Thiên giới khác, chỉ cần một Thiên giới cũng rộng lớn hơn cả ba nghìn thế giới gộp lại.
"Thống chị cửu thiên thập địa tam thiên thế giới, trở thành Thiên đế của những giới này thất khiến người ta sục sôi nhiệt huyết, khó trách có nhiều Thần Vương Đế Quân phấn đấu quên mình, tranh đoạt đế vị…" Diệp Húc lẩm bẩm.
Ta tiến vào Thiên giới, chưa quen cuộc sống nơi đây, chỉ có Ứng sư huynh, Tinh đế, Ma Hoàng cùng Hạnh Tông chủ bốn vị cố nhân này, không biết hiện giờ bọn họ rốt cuộc ở nơi nào?"
Bích luỹ giữa Thiên giới cùng ba nghìn thế giới hoàn toàn không kiên cố như người ta thường nghĩ, chỉ cần dưới hạ giới có người gọi tên Diệp Húc, hắ liền lập tức có thể cảm nhận được, phân thân trở về.
Nhưng hư không trên Thiên giới lại vô cùng chắc chắn, chỉ có đẳng cấp đỉnh cao Thánh hoàng như Tào Khê Tông mới có thể đánh phá hư không, có điều ngay cả là Tào Khê Tông cũng không thể dùng một tôn phân thân để phá vỡ hư không, điều này e rằng chỉ Vu Tổ mới có thực lực như vậy.
Do đó mà khi hắn gọi tên đám người Ứng Tông Đạo, Ma Hoàng, bọn họ cho dù có thể cảm nhận được nhưng cũng không cách nào phái phân thân đến.
"Các thế lực lớn trên Thiên giới, ngoài Tạo Hoá Môn còn có các đạo thống khác của Thần Vương để lại."
Diệp Húc cẩn thận quan sát Thiên Giới Địa Lý đồ, chỉ thấy bên cạnh Tạo Hoá Môn chính là Quân Thiên Thần Vương phủ, hẳn là thiên triều do Thương Thiên Đế Tôn xây dựng, thiết lập tại cơ cấu thống trị cao của Quân Thiên thần giới, rất nhiều Vu Tổ, Thần Vương thậm chí Đế Quân của Quân Thiên thần giới đều phải phục tùng sự thống trị của Quân Thiên Thần Vương phủ.
Ngoài ra, còn có các cơ cấu như Vũ Thần Điện, Thiên Ky Doanh, đều là những bộ phận lệ thuộc thiên triều.
Thương Thiên Đế Tôn không giống với các Thiên đế khác, vào thời kỳ thống trị của các Thiên đế khác, kết cấu Thiên giới có vẻ rời rạc, Thiên đế chỉ là người thống trị cao, Thần Vương Đế Quân của cửu thiên tương đương với chư hầu, còn Thương Thiên Đế Tôn vì muốn nắm toàn bộ quyền kiểm soát cửu thiên thập địa tam thiên thế giới trong tay mà tập trung quyền lực cao độ, thiết lập lên một thiên triều to lớn uy nghiêm.
Có điều hiện nay Thương Thiên Đế Tôn đã chết, thiên triều mà hắn tạo lập nên cũng bấp bênh không ổn định, bất lúc nào cũng có thể sụp đổ, cho dù là Thiên hậu Quân Thiên Thần Vương phủ truyền ra ý chỉ, Chư Thiên Thần Vương cũng chỉ là nghe chứ không làm theo, bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Ngoài hệ thống thiên triều, còn có các môn phái do các Thiên giới đại lão sáng lập như Tạo Hoá Môn, bên cạnh Tạo Hoá Môn có Thần Tổ Vương Đình, phía tây nam có Thái La Thiên Cung, sâu trong tinh không có các phái như La Thiên Thần phủ, Thanh Hiên Thần phủ, đa số đều do Thần Vương sáng lập.
"Trong Thiên giới, cư nhiên vẫn còn một Hiên Viên gia."
Diệp Húc sắc mặt cổ quái, chú ý đến trong Thiên Giới Địa Lý đồ cư nhiên còn có một Hiên Viên thế gia.
Hiên Viên thế gia quả thật phát triển khắp nơi, trong ba nghìn thế giới, ngoài thế giới Vu Hoang có một Hiên Viên thế gia, về cơ bản mỗi một thế giới đều có sự tồn tại của Hiên Viên gia, khiến hắn không ngờ đến chính là trung ương Quân Thiên cư nhiên cũng có.
Hiên Viên Thiên đế có ba nghìn phi tần, mỗi một thế giới trong ba nghìn thế giới đều có những quốc gia do hắn tự thành lập, thay hắn thống trị ba nghìn thế giới, trong Thiên giới tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Vị Thiên đế này thời gian thống trị dài, trong thời kỳ hắn thống trị,Thiên Địa Nhân ba giới đều thái bình, gần như không có phản loạn lớn nào dám chống lại sự thống trị của hắn.
"Hiên Viên Thiên đế quả là rất được…"
Diệp Húc đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chính là vào lúc thông thiên lộ mở ra, Hiên Viên Vô Khuyết cũng theo rất nhiều Thánh chủ tiến vào Thiên giới, sau lần đi này đã không còn thấy tin tức về y nữa, có người nói y đã chết trong tay Vũ La lão tổ, cũng có tin đồn y phúc trạch thâm hậu, đã tiến được vào Thiên giới.
"Vô Khuyết Công nếu như chưa chết, nói không chừng ta sẽ gặp được y trên Thiên giới…"
Diệp Húc tinh tế cảm nhận khí tức của thế giới chi căn, ánh mắt chớp động, đầu tiên dừng trên Vũ Thần Điện, cách hắn gần đó chính là Vũ Thần Điện, năm đó chính Vũ La lão tổ đã một tay nhổ kiến mộc lên thu vào bên trong Vũ Thần Điện.
"Đáng tiếc, cao thủ trong Vũ Thần Điện nhiều, Tuần Thiên Sử không dưới mấy vạn, trong số đó không thiếu những cường nhân cấp Thánh hoàng, còn Vũ La lão tổ là Thần Vương cấp bậc Vu Tổ, với thực lực hiện tại của ta, căn bản không có cách nào xông vào Vũ Thần Điện, đoạt lấy kiến mộc."
Diệp Húc thầm thở dài, tiếp tục cẩn thận cảm nhận những luồng khí tức khác của tàn phiến thế giới chi căn, ngoài Vũ Thần Điện ra, cách hắn gần chính là Di La Ngọc Hư Cung, nằm trên dãy núi phía tây nam trong Thiên Giới Địa Lý đồ.
Luồng khí tức này cực kỳ nồng đậm, không hề thua kém so với Vũ Thần Điện.
"Di La Ngọc Hư Cung? Lẽ nào là đạo thống do Nguyên Thuỷ Thiên Vương để lại?"
Diệp Húc trầm ngâm giây lát, lập tức đứng dậy, đi vế Tây Nam, thầm nghĩ: "Di La Ngọc Hư Cung cũng là một môn phái lớn trong Thiên giới, chi bằng gia nhập vào môn phái này, tuỳ cơ hành sự, đoạt lấy tàn phiến!"
"Diệp lão đệ, lão Hắc còn một chuyện muốn nói cho ngươi, bất luận ngươi lựa chọn môn phái nào, không bao giờ được chọn Di La Ngọc Hư Cung!"
Diệp Húc đi chưa được bao lâu liền thấy ma khí đột nhiên nổi lên cuồn cuộn, hoá ra một hình dáng Hắc Thiên Ma Tôn, cười nói: "Di La Ngọc Hư Cung tuyệt đối không phải là một nơi tốt… Ấy? Người đâu? Tên tiểu tử này đi cũng quá nhanh rồi!"
Hắc Thiên Ma Tôn nhìn ngó khắp nơi, không thấy tung tích của Diệp Húc đâu, nâng tay gãi đám lông bù xù, thầm nói: "Trong Thiên giới thế lực lớn nhiều vô kể, hơn nữa Ngọc Hư Cung cách nơi này rất xa, hắn có lẽ sẽ không xúi quẩy lựa chọn cái nơi hiểm ác kia chứ? Ha ha, tỉ lệ này là vô cùng nhỏ…"
Gã đột nhiên nhớ tới lai lịch của Di La Ngọc Hư Cung, không khỏi rùng mình một cái, thầm nói: "Ngọc Hư Cung chính là môn phải do kẻ tồn tại cấm kỵ kia vì muốn tưởng nhớ Di La Thiên Nguyên Thuỷ Thiên Vương mà sáng lập ra, mặc dù là một phái lớn, nhưng lại rơi vào tay Thiên hậu. Đến nay có lẽ đã là một nơi đầy thị phi, Thương Thiên Đế Tôn đã chết, trên danh nghĩa là Thiên hậu quản lý triều cương, trên thực tế không biết có bao nhiêu người đang nhòm ngó ngôi vị, chầu chực lấy mạng Thiên hậu…"
"Tổ chim bị phá thì trứng liệu có còn nguyên vẹn không đây…" Nguồn tại http://Trà Truyện
Hắn hoàn toàn không ngờ đến, nơi Diệp Húc muốn đến chính là Di La Ngọc Hư Cung.
Hơn một tháng sau, Diệp Húc cuối cùng cũng đến được Di La Ngọc Hư Cung, chỉ thấy Di La Ngọc Hư Cung đứng cao sừng sững trong hư không, tọa lạc trên một đoá liên hoa màu tím khổng lồ.
Đoá tử sắc đại liên này giống như được đúc ra từ tử ngọc, hiện lên rõ rệt trên hư không Thiên giới, mà Di La Thiên Ngọc Hư Cung lại được xây dựng bên trong đoá hoa này, với một chiếc thang trời bắc lên Ngọc Hư Cung!
"Nhất hoa nhất thế giới, đích thực là nhất hoa nhất thế giới!"
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi tâm trì thần vãng, loại thủ pháp này đem đoá hoa khắc lên hư không Thiên giới, mở ra cả một thế giới, quả thật giống như sự tồn tại của một Thần Vương.
"Không hổ là đạo thống của Di La Thiên Nguyên Thuỷ Thiên Vương, Thiên đế đầu tiên lưu lại, đoá đại liên này cùng Di La Ngọc Hư Cung giống hệt như ta từng nhìn thấy trong ngọc lầu, không biết giữa hai thứ này có quan hệ gì?"
Diệp Húc khẽ nao nao, cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc, mấy chục năm trước, hắn vẫn là tu vi đỉnh cao Tam Chân cảnh, khi mở ra tầng thứ ba của ngọc lầu, đã từng thấy hư ảnh của Di La Ngọc Hư Cung, đạt được Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh.
Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh trong ngọc lầu giống hệt so với cảnh tượng trước mắt, không có một chút khác biệt nào!
Dưới thang trời, rất nhiều luồng khí tức Vu Hoàng phóng thẳng lên cao, nhốn nháo hối hả, cũng phải có đến mấy nghìn vị Vu Hoàng đứng dưới chân thang trời, sôi nổi nghị luận, Diệp Húc chăm chú lắng nghe, lại chính là Di La Ngọc Hư Cung mở cưa sơn môn, lựa chọn để tử, chỉ có Vu Hoàng mới đủ tư cách gia nhập Ngọc Hư Cung.
"Không hổ là đạo thống do Thiên đế đầu tiên lưu lại, lựa chọn đệ tử, cư nhiên cũng phải chọn từ trong số Vu Hoàng, lợi hại, lợi hại!" Diệp Húc tán thưởng không thôi.
Trong số tất cả Thiên đế, người mà hắn khâm phục nhất chính là Di La Thiên Nguyên Thuỷ Thiên Vương, do đó mà tán thưởng không ngớt, có điều Diệp Húc không hề nghĩ đến, toà Di La Ngọc Hư Cung này căn bản không phải là đạo thống của Nguyên Thuỷ Thiên Vương lưu lại mà là do một kẻ tồn tại cấm kỵ sáng tạo ra nhằm tưởng niệm vị đại đế này.
Trong thế giới hoa, Di La Ngọc Hư Cung, một vị thiếu phụ đầu đội mũ phượng ngồi trên bảo tọa, chỉ thấy Ngọc Hư Cung gồm rất nhiều tầng bậc, tất cả đều im lặng không nói, sắc mặt nặng nề.
"Ngọc Hư Cung ta cứ một trăm năm lại mở cửa sơn môn, tuyển chọn mỹ ngọc lương, nay ngày này đã lại đến."
Một vị Vu Tổ vẻ mặt sầu khổ, thở dài nói: "Từ khi người đó chết, Ngọc Hư Cung ta từng mở cửa sơn môn hai lần, không có một Vu Hoàng nào đồng ý gia nhập Ngọc Hư Cung. Trong Ngọc Hư Cung, chỉ còn lại mấy người lão quỷ sống dở chết dở chúng ta, kéo dài hơi tàn…"
"Đến nay Thương Thiên đã chết, không ngờ lại có nhiều người tranh dành nhau vào Ngọc Hư Cung ta, tất cả đều là một lũ bụng dạ khó lường!"
Một vị lão nhân liên tục ho khan, trong mắt hiện lên một ánh nhìn làm người ta khiếp sợ, sát khí toả ra bốn phía, điềm nhiên nói: "Những người này, chắc chắn đều là gian tế do nhưng Thần Vương Đế Quân khác phái đến Ngọc Hư Cung ta, nhằm giám sát Thiên hậu nương nương, chết chưa hết tội! Thiên Hậu nương nương, theo ta thấy, người sẽ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
Một vị lão nhân hồng bào ha ha cười lớn, nói:"Chân Thiên Công, lời này của ngươi sai rồi, những người này chính là vì ngưỡng mộ Ngọc Hư Cung ta, trong số đó không thiếu mỹ ngọc lương, cũng không chắc tất cả đều là gian tế, ngươi nếu như giết hết đám người này, thì vị trí của Thiên hậu nương nương còn ý nghĩa gì? Há không phải khiến người thiên hạ chỉ vào mặt nương nương mà mắng chửi sao?"