Một món cấm bảo cứ tan biến đi như vậy, không còn sót lại chút gì, ngay cả da xương đều bị Thái Dương Thần Lô trong tay Diệp Húc cắn nuốt. Loại chuyện này có nói ra thì cũng không có người tin tưởng.
Thánh bảo mà Nga Hoàng luyện chế ra mất đi mười vạn năm cũng không thể cắn nuốt Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia kia, mà Thánh bảo trong tay Diệp Húc này dùng chưa tới một canh giờ đã ăn tươi nuốt sống một món cấm bảo, ngay cả cặn cũng không hề để lại dù chỉ một chút xíu.
Này đương nhiên là do Thánh bảo do Hạo Thiên Đại Đế luyện ra có uy lực hơn xa Thánh bảo mà Nga Hoàng luyện chế, ngoài ra còn một nguyên nhân khác, đó chính là Thái Dương Thần Lô do Đông Hoàng Phủ Tung tế lên dù là cấm bảo nhưng cũng là phỏng chế phẩm của Thái Dương Thần Lô trong tay Diệp Húc.
Phỏng chế phẩm chính là phỏng chế phẩm, cho dù là cấm bảo, cho dù uy năng mênh mông ra sao thì vẫn thua kém Thái Dương Thần Lô chân chính, gặp phải chính phẩm đương nhiên sẽ bị khắc chế.
Nếu Đông Hoàng Phủ Tung mang đến món cấm bảo khác thì Thái Dương Thần Lô trong tay Diệp Húc kia sẽ không có năng lực khắc chế đối phương, tất sẽ xảy ra một trận huyết chiến, hươu chết về tay ai còn không rõ chứ không phải là bị Diệp Húc bẻ vỡ nghiền nát như thế này.
Dù sao Đông Hoàng Phủ Tung chính là Nhân Hoàng đỉnh phong, lại nắm cấm bảo trong tay nên có thực lực tương đương với Thánh chủ, mà Diệp Húc tuy cầm Thánh bảo trong tay nhưng lại là một món thánh bảo đã ngủ say, không thể kích phát được uy năng của nó, dù có kích phát được thì cũng không phát huy được ra nhiều.
Hơn nữa, nếu Đông Hoàng Phủ Tung mang đến cấm bảo khác, Diệp Húc cũng không thể lấy Thái Dương Thần Lô đến áp chế rồi nhân tiện tế luyện thành công Thái Dương Thần Lô.
"Không biết nay ta có thể thúc giục được món thánh bảo này không?"
Diệp Húc nghĩ thế, lập tức khiến cho Kiến Mộc thần trượng hóa thành một chiếc ô xanh vù vù mở ra, đưa Đông Hoàng Phủ Tung vào trong Thái Dương Thần Lô. Đông Hoàng Phủ Tung bị món cấm bảo bán thành phẩm Kiến Mộc thần trượng trấn áp, nguyên khí đại thương nhưng vẫn chưa hề chết, rơi vào trong Thái Dương Thần Lô rồi vẫn sinh lon hoạt hổ như trước, quát lớn liên tục, ý đồ lao ra khỏi món thánh bảo này.
"Thần lô đốt thể!"
Diệp Húc cổ động tu vi, nhất thời khiến uy năng của thần lò bùng nổ. Ở trong lò, vô cùng vô tận ngọn lửa màu đen bắt đầu bốc lên, bao phủ lấy Đông Hoàng Phủ Tung. Lão ta chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi không còn tiếng động gì nữa.
Diệp Húc thúc giục thần lò, chỉ trong chớp mắt đã luyện hóa một vị Nhân Hoàng đỉnh phong thành tro bụi.
Nhưng trong chớp mắt này, Diệp Húc cũng cảm giác được mình tiêu hao lớn đến mức khó có thể thừa nhận được, tu vi mà thiên địa pháp tướng của hắn chất chứa có thể so với Nhân Hoàng tam tứ phẩm, tương đương với bá chủ Nhân Hoàng trung kỳ, thế nhưng trong chớp mắt ngắn ngủi kia tu vi của hắn đã hao đi tám phần, chỉ còn lại tu vi của đại vu Tam Bất Diệt cảnh đỉnh phong.
Dù là như vậy, Diệp Húc cũng chỉ có thể thúc giục được uy năng một phần vạn của món thánh bảo này, thậm chí còn chưa đến một phần vạn.
"Quá khủng bố, thật quá khủng bố! Nếu có thể phát huy ra được một phần mười thôi chắc hẳn có thể dễ dàng chấn vỡ cấm bảo, thậm chí là luyện chết Vu Hoàng!"
Sắc mặt Diệp Húc tái nhợt hẳn đi, hắn vội ngừng thúc giục thần lô, chỉ cảm thấy cơ thể trống rỗng, đầu choáng mắt hoa. Hắn vội ổn định thân hình rồi không ngừng rút lấy tiên quang luyện hóa bổ sung tu vi, thầm nghĩ: "Nhưng muốn thúc giục được một phần mười uy lực thì tu vi của ta cũng phải tăng lên ít nhất mấy trăm thậm chí là nghìn lần, chỉ sợ khi đó ta đã là Nhân Hoàng đỉnh phong, cách cảnh giới Vu Hoàng chỉ còn một bước ngắn ngủi nữa..."
Uy lực của thánh bảo thật sự quá lớn, thật sự quá kinh khủng, năng lượng tiêu hao cũng đạt tới mức mà người thường không thể tưởng tượng được. Nếu không phải tu vi Diệp Húc thâm hâu, e là căn bản không thể thôi phát ra uy lực của Thái Dương Thần Lô mà còn bị nó hút khô.
"Chúng ta đi, tiếp tục cướp đoạt Thuần Dương linh mạch bậc chín!"
Diệp Húc vung tay bay lên, đám người Già La Minh Tôn vội vàng theo sát phía sau.
"Ta cứ nghĩ Bàn Vương Khai Thiên Kinh ta sáng tạo ra đã hoàn mỹ vô khuyết, nhưng lúc này đây giao thủ với bậc cao thủ như Đông Hoàng Phủ Tung lại cho ta thấy chỗ không đủ của Bàn Vương Khai Thiên Kinh."
Diệp Húc vừa khôi phục tu vi, vừa suy nghĩ: "Bốn thức vu pháp của Đông Hoàng Phủ Tung đã đánh cho ta bị thương nặng, ngay cả bốn thiên địa pháp tướng là Cửu Chuyển Cổ Phật kim thân, Vạn Kiếp Lôi thần, Lục Đạo pháp thân và Hoàng Tuyền đạo nhân đều bị đánh vỡ. So với các thiên địa pháp tướng khác, bốn thiên địa pháp tướng này thật sự quá yếu."
Bốn tôn thiên địa pháp tướng này cũng là một bộ phận tạo nên Bàn Vương bất diệt chân thân, vì chúng tương đối yếu ớt nên đã khiến người ta có cơ hội phá hủy đi Bàn Vương chân thân của hắn.
Trước đó Diệp Húc không phát hiện ra sơ hở này là vì thực lực của hắn quá mạnh nên đã che dấu điểm yếu đó đi, nhưng lần này giao thủ với cao thủ Nhân Hoàng đỉnh phong Đông Hoàng Phủ Tung với va chạm cường độ cao đã khiến cho sơ hở này hiện ra.
Điểm yếu đó giờ còn chưa rõ ràng, nhưng nếu gặp phải cường giả chân chính như cao thủ cấp Thánh chủ, trong lúc giao thủ bọn họ sẽ phát hiện thiếu sót của hắn, ngay lập tức đánh tan Bàn Vương bất diệt chân thân, giết chm cấp Luân Hồi Kinh kia, mấy cấm pháp Cửu Chuyển Nguyên Công ở trước mặt những cấm pháp này trông có vẻ cực kỳ nhỏ yếu. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
"Thật sự phải bỏ đi bốn loại cấm pháp này sao? Sông Hoàng Tuyền diễn biến ra từ Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển kết nối thiên hà do Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế kinh diễn biến ra cùng với thiên địa nhân ba giới, nếu bỏ đi sẽ khiến cho ba giới không liên kết với nhau nữa."
Diệp Húc cẩn thận suy xét, đột nhiên nghĩ ra, ngọc thụ nguyên thần từ trong mi tâm hắn bay lên, tọa trấn đại thế giới trong đan điền, những chiếc rễ điên cuồng mọc ra rồi cắm sâu vào trong đất, đâm vào Thập Giới U Minh Địa ngục, xuyên qua Thập Phương Minh Thổ.
Ngọc thụ mọc lên càng lúc càng cao, rầm rầm chọc phá trời cao, đả thông từng tầng Thiên giới, mọc đến tận trên cả Tam Thập Tam Thiên giới, trông như một cái ô thật lớn bao phủ trên không trung Thiên đình.
Gốc ngọc thụ này xuyên từ Tam Thập Tam Thiên cho tới U Minh Địa phủ, vô cùng rộng lớn, trở thành khu trung tâm của toàn bộ thế giới Diệp Húc.
Diệp Húc khai sáng ra Bàn Vương Khai Thiên Kinh, Bàn Vương bất diệt chân thân của hắn đã tu luyện thành từ Tam Thập Tam Thiên giới cho tới Mười Tầng Địa Ngục, đan điền trung tâm chính là nhân gian, mi tâm giống như vũ trụ tinh không cất chứa Thiên đình, đem thân thể của mình hóa thành một thế giới.
Nay ngọc thụ nguyên thần của hắn từ mi tâm hạ xuống đan điền, rốt cuộc khiến cho thế giới này trở nên hoàn chỉnh.
"Có ngọc thụ nguyên thần liên kết tam giới, ta có thể hủy đi Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển. Ta có một phần của Luân Hồi Kinh của Nguyên Thủy Thiên Vương nên cũng có thể bỏ đi Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển, mà Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh cũng có thể phế bỏ."
Diệp Húc vươn hai ngón tay khẽ kẹp ở đan điền, rút môn cấm pháp Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên cấm điển mà hắn đã tu luyện ra khỏi cơ thể, lập tức lại phá vỡ Luân Hồi đạo nhân thiên địa pháp tướng, ngay sau đó một tiếng sấm vang lên, Vạn Kiếp Lôi Thần thiên địa pháp tướng cũng vỡ nát.
Hắn liên tục phế bỏ pháp lực của ba loại cấm pháp, chỉ cảm thấy tu vi cảnh giới của mình rơi xuống một chút, nhưng lại tinh thuần hơn trước.
Chỉ có Cửu Chuyển Nguyên Công là Diệp Húc còn chần chừ chưa lập tức xuống tay, khu trừ nó ra khỏi Bàn Vương Khai Thiên Kinh.
Cửu Chuyển Nguyên Công chính là môn cấm pháp đầu tiên hắn tu luyện, từ khi hắn chưa trở thành vu sĩ đã bắt đầu tu luyện đến nay, nên nó rất có ý nghĩa với Diệp Húc, cùng Diệp Húc vào sinh ra tử, làm cho hắn liên tục tìm được đường sống trong chỗ chết. Hơn nữa, môn cấm pháp này chính là luật luyện thể, đã luyện vào trong thân thể của hắn, khiến cho thân thể hắn trở thành bất diệt kim thân.
Môn cấm pháp này được xưng là cấm pháp luyện thể đệ nhất chính đạo, thiên địa pháp tướng bất diệt đỉnh phong là có thể luyện ra thân thể Nhân Hoàng, rất là mạnh mẽ. Nhưng so với Bàn Vương Khai Thiên Kinh mà Diệp Húc sáng tạo ra kia thì nó có vẻ quá yếu ớt.
Bàn Vương Khai Thiên Kinh của Diệp Húc tập trung sở trường của các nhà, không chỉ có tu vi thâm hậu mà cũng có khí lực dũng mãnh, chỉ tính cường độ thân thể đã mạnh hơn Cửu Chuyển Nguyên Công rất nhiều.
"Bỏ hay là không bỏ đây..."
Diệp Húc giãy dụa thật lâu rồi đột nhiên cắn răng, ra quyết định. Toàn thân hắn đột nhiên bốc cháy hừng hực, Thái Dương chân hỏa mãnh liệt dâng lên từ dưới chân hắn, chỉ một thoáng liền đốt cháy toàn thân.
Thân thể của hắn bắt đầu hòa tan trong biển lửa, từng dòng kim thủy chảy xuống. Cơ bắp hắn như làm từ vàng ròng, dần dần tan ra dưới sức nóng của Thái Dương chân hỏa, các cơ bắp đều tan đi chỉ để lại xương cốt như được làm từ hoàng kim.
Kim thủy càng chảy càng nhiều, giống như một thác nước, mỗi một giọt đều nặng như một ngọn núi lớn.
Cuối cùng, xương cốt của Diệp Húc cũng bị đốt thành kim thủy trôi đi sạch sẽ, thân thể của hắn hoàn toàn bị đốt thành tro.
"Chân linh bất diệt!"
Chân linh bất diệt của Diệp Húc bay ra khỏi hư không, cung cấp năng lượng dồi dào không ngừng đúc lại thân thể cho hắn, xương cốt tái sinh, cơ bắp mọc ra, tóc da tái hiện.
Không qua bao lâu, Diệp Húc liền khôi phục như lúc ban đầu, dường như không hề khác so với lúc trước. Nhưng thân thể này cực kỳ yếu ớt, kém xa kim thân ban đầu kia.
Hắn phi thân vào trong Thái Dương Thần Lô với khuôn mặt không chút thay đổi, khoanh chân ngồi trên mặt trời đã sống lại non nửa trong lò kia, từ từ vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh, dùng uy năng của món Thánh bảo Thái Dương Thần Lô này để rèn luyện thân thể.
Vừa rồi hắn tự đốt chân hỏa lên xóa đi tất cả ấn ký của môn cấm pháp Cửu Chuyển Nguyên Công từ trong cơ thể hắn, không để lại chút nào. Không chỉ như vậy, hắn thậm chí còn xóa đi cả Chư Thiên Thập Đạo rồi tạo lại cơ thể cho mình, tương đương với dục hỏa trùng sinh.
Thân thể này chưa từng được rèn luyện, chỉ có môn cấm pháp Bàn Vương Khai Thiên Kinh này, nhưng dưới sự tôi luyện của Thái Dương Thần Lô và Bàn Vương Khai Thiên Kinh, cường độ thân thể hắn bắt đầu tăng lên, nhanh chóng tiếp cận đến cảnh giới ban đầu kia.
Trong Thái Dương Thần Lô, tinh quang lóe lên trong mắt Diệp Húc, một mắt như mặt trời còn mắt kia như mặt trăng, giao ánh rực rỡ: "Bàn Vương Khai Thiên Kinh của ta đại thành rồi thì chẳng những phải bỏ đi những môn công pháp này, mà ngay cả Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển, Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Pháp, thậm chí cả Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo Quyển, Hồng Mông Thanh Liên Kinh cùng Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh đều phải bỏ đi hết, chỉ để lại tinh thuần như một."
"Nếu như ta muốn đại thành thì không thể đi con đường mà người khác đã đi, chỉ có đi con đườ CC ng của chính mình mới có thể tiến đến những cảnh giới cao hơn." Hắn đột nhiên hiểu ra, dường như thoáng thấy cảnh giới Vu Hoàng thậm chí là Thánh Hoàng.