Giữa trưa, Tô Kiều Kiều từ bên ngoài phong trần mệt mỏi đi về, nàng mặc một thân áo vải cùng cây trâm cài tóc trên đầu. Trên người bẩn hề hề, vừa mới vào cửa Diệp Húc đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi, khẽ nhíu mày hỏi: "Kiều Kiều sao lại thế này?"
"Mã trường chủ vừa rồi phái người tới, bảo thiếu gia tới quét dọn chuồng ngựa, nô tì thấy thiếu gia còn đang tu luyện vì thế lên…"
"Ngươi đi quét dọn chuồng sao?"
Diệp Húc nhớ lại hôm qua Mã Tam Bảo quả thật bố trí hắn đi quét tước chuồng ngựa. Hắn chỉ lo tu luyện, không ngờ quên mất chuyện này, không nghĩ tới Tô Kiều Kiều không đành lòng đánh thức hắn, không ngờ một mình đi làm chuyện này.
Phải biết rằng, mã trường Diệp gia có chừng hơn một trăm thớt ngựa, mỗi một thớt ngựa chiếm một chuồng. Tính toán lại có cả hơn trăm cái chuồng, mặc dù là một mã nô cường tráng, một buổi sáng cũng không chắc hoàn thành được!
Huống chi một cô gái yếu ớt như nàng?
Diệp Húc nếu tu vi không có mất, địa vị trong Diệp phủ là cực cao, Tô Kiều Kiều là nha hoàn bên người hắn, nhưng thực tế cũng được đãi ngộ tương đương với thiên kim tiểu thư phú quý. Chưa từng có chạm qua việc nặng và bẩn như vậy, thật không hiểu nàng làm như thế nào công việc đó?
Diệp Húc dịu dàng nói: "Kiều Kiều, sau này chuyện quét dọn chuồng ngựa, để ta tới làm đi."
"Như vậy sao được? ngài là thiếu gia, hơn nữa thương thế còn chưa tốt…"
"Thiếu gia sao?"
Diệp Húc cười lắc đầu nói: "Trước kia thôi, hiện giờ đã không còn là thế nữa rồi, hơn nữa thương thế của ta đã tốt hơn rồi, việc này còn chưa làm khó ta được." Dứt lời, hắn lấy một chậu nước cười nói: "Tới đây, ta giúp ngươi rửa mặt, coi mặt ngươi kìa, biến thành mặt mèo rồi đó."
Tô Kiều Kiều tay chân luống cuống, khuôn mặt đỏ hồng như son, cuống quýt lắc đầu.
Diệp Húc không khỏi túm lấy tay của nàng, đặt vào trong chậu nước, chỉ thấy bàn tay nàng giống như chảy máu vậy, trong lòng có chút chua xót, cẩn thận dùng khăn lau sạch cười nói: "Trước kia đều là ngươi hầu hạ ta, hiện tại tới lượt ta giúp ngươi, tới nào, nâng mặt lên."
Tô Kiều Kiều nhắm hai mắt lại, theo lời nâng mặt lên, Diệp Húc trải nhẹ khăn lau, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt nàng. Chỉ thấy khuôn mặt thiếu nữ càng lúc càng đỏ hồng, môi anh đào ướt át, khí phun như lan.
Thiếu nữ trong lòng vừa cảm thấy sợ hãi, lại cảm thấy ngọt ngào. Diệp Húc cảm giác được không khí có chút khác thường, cười gượng hai tiếng, đột nhiên chỉ nghe thấy một thanh âm trẻ con từ ngoài truyền tới nói: "Hay cho một đôi cẩu nam nữ …"
Vừa dứt lời, liền gặp một thiếu niên áo gấm mười ba mười bốn tuổi mang theo năm sáu người hầu dũng mãnh bước vào phòng. Một nô bộc quỳ rạp xuống mặt đất, thiếu niên áo gấm kia ngồi trên lưng hắn, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Húc.
Tô Kiều Kiều cuống quýt đứng lên, đỏ mặt, tránh ở phía sau Diệp Húc.
"Thập tam đệ, sao ngươi lại tới đây?" Diệp Húc nhíu mày, thiếu niên áo gấm này ở trong tông thất đệ tử đứng hàng thứ mười ba, tên là Diệp Tân. Lúc Diệp Húc đắc thế, Diệp Tân giống như cái đuôi của hắn, mỗi ngày đi theo sau, thất ca thất ca không ngừng, nịnh nọt thôi rồi.
Diệp Tân tức giận hừ một tiếng, the thé kêu lên: "Ai là thập tam đệ của ngươi? Một mã nô rác rưởi cũng có thể kêu thập tam đệ được sao?"
Diệp Húc cau mày, bưng chậu nước rửa mặt lên tạt nước bẩn ra bên ngoài, trong lòng có chút tư vị khó nói.
Diệp Tân nhỏ hơn hắn một tuổi, nhìn như không hề có tâm cơ, khờ dại vô cùng, không nghĩ tới hiện giờ lại có sắc mặt như thế này.
Một nô bộc cười lạnh một tiếng, huy huy roi ngựa: "Tiểu mã nô, hôm nay Tân thiếu gia rất vui, tính muốn cưỡi ngựa đi du lịch, nhanh đi dắt một con ngựa tới cho thiếu gia!"
Diệp Húc mỉm cười nói: "Ta chỉ phụ trách rửa sạch chuồng ngựa, không phụ trách dẫn ngựa. Tân thiếu gia nếu muốn mấy thùng phân ngựa, ta có thể lấy được. Tân thiếu gia muốn cưỡi ngựa mời tìm người khác."
Diệp Tân tím mắt, tên nô bộc kia thấy hắn biến sắc, không khỏi tức giận, huy roi ngựa quất thẳng tới mặt của Diệp Húc, phẫn nộ quát: "Tiện nô, dám nói chuyện với Tân thiếu gia vậy sao? Muốn ăn đòn hả!"
Roi ngựa còn chưa rơi xuống, bóng dáng Diệp Húc đã chợt lóe, thân hình đi tới trước mặt hắn, một cái tát mạnh mẽ thẳng vào mặt!
Diệp Húc tuy rằng tu vi mất hết, nhưng dù sao trước cũng là võ đạo tiên thiên cao thủ, tầm mắt cùng kiến thức vẫn còn, đối phó với một nô bộc vẫn còn dễ dàng.
"lão thập tam, quản chó nhà ngươi cho tốt, chủ nhân lúc nói chuyện, nào tới lượt chó sủa loạn?" Diệp Húc chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói.
Nô bộc kia bị tát một cái ngã lăn xuống đất, răng cũng bị rụng mất hai ba cái. Hắn vừa sợ vừa giận, vội vàng xoay người đứng dậy, nghẹn ngào nói: "Mọi người cùng tiến lên, đánh chết hắn!"
Mấy nô bộc khác cũng lập tức tiến lên, vây Diệp Húc cùng Tô Kiều Kiều vào giữa.
"Dừng tay!"
Diệp Tân quát lớn, đứng dậy run run áo gấm, đi nhanh tới bên cạnh Diệp Húc, cười lạnh nói: "Đánh chó phải ngó mặt chủ nhân! Đánh chó của ta, ta chủ nhân tất phải xuất mã rồi! Diệp Thiếu Bảo, tất cả mọi người khen ngươi là kỳ tại võ học, là cao thủ đứng đầu Diệp gia thế hệ trẻ tuổi. Hôm nay thiếu gia cho ngươi biết được, ngươi trong mắt ta, rắm cũng không bằng! Đánh bại ngươi, Diệp gia cao thủ số một, chỉ có thể là Diệp Tân ta!"
Diệp Húc khẽ nhíu mày, kinh mạch hắn chưa được chữa trị hoàn toàn, đối phó với nô bộc bình thường còn được. Nhưng nếu đối phó với đệ tử tông thất Diệp gia cũng luyện Thương Minh Luyện Thể quyết, có chút không được.
Thương Minh Luyện Thể quyết dũng mãnh bá đạo, trong lòng hắn biết rõ ràng. Tu luyện loại võ học này, chân khí bá đạo, so với cao thủ đồng cảnh giới phải thâm hậu hơn mấy lần.
Diệp Tân tuổi tác tuy còn nhỏ, nhưng đã đem Thương Minh Luyện Thể quyết tới bốn trọng, nếu như là hắn trước kia, loại này một chưởng cũng thể thủ thắng. Nhưng hiện giờ kinh mạch chưa lành, chỉ sợ dựa vào kiến thức cùng tầm mắt, không phải là đối thủ của Diệp Tân.
Diệp Tân cười khanh khách không ngừng, kêu lên nói: "Tiện nô, chỉ cần ngươi đem tiểu nữ nhân đứng phía sau ngươi tặng cho ta chơi hai ngày, thiếu gia hôm nay có thể tha cho ngươi một mạng!"
Diệp Húc nhíu mày, trong lòng nổi giận, rồi đột nhiên dâng lên một cỗ sát khí. Lúc hắn gặp rủi ro, chỉ có mình Tô Kiều Kiều bồi bên cạnh người, dốc lòng chiếu cố, vô hình trung, Tô Kiều Kiều đã chiếm lấy địa vị trọng yếu trong lòng của hắn. Hắn đã coi nàng là thân nhân của mình, người nhà, cho dù là liều mạng, liều tính mệnh cũng phải bảo vệ an toàn của nàng.
Diệp Tân nói như vậy, không thể nghi ngờ là đụng phải nghịch lân của hắn rồi. Động vào tất làm cho sát khí trong lòng hắn không thể ngăn chặn được!
Trong đan điền, toàn thần bí ngọc lâu dường như cảm nhận được lửa giận của hắn, lập tức trở nên hưng phấn và xao động lên. Nó kịch liệt run run, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra khỏi đan điền vậy!
Diệp Tân bị ánh mắt hắn nhìn qua, không khỏi rùng mình mấy cái.
Long bị vây nơi nước cạn, dư uy vẫn còn, Diệp Húc một ánh mắt đã dọa cho hắn chết khiếp!
Diệp Tân đột nhiên tỉnh ngộ lại: "Hắn bị phế bỏ tất cả tu vi, kinh mạch đứt đoạn, đã là một phế nhân, ánh mắt có hung dữ thì dùng được gì?" Dũng khí trong lòng hắn chợt nổi lên. Diệp Tân lúc này nổi giận quát một tiếng, đánh tới Diệp Húc, tay đưa tới trán Diệp Húc chộp tới.
Thương Minh chân khí của hắn vận hành tới lòng bàn tay, chỉ thấy trên bàn tay nhỏ kia xuất hiện dòng chân khí màu xanh nhạt. Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, mạch máu hết thảy đều hiện ra, giống như mấy con giun màu xanh đang di chuyển vậy.
Phân Kim Liệt Hầu thủ!
Hành động này của hắn không chỉ đơn thuần là giáo huấn Diệp Húc một chút, mà là động sát ý, phải một chưởng đánh chết Diệp Húc!
Bạch ngọc lâu trong đan điền Diệp Húc bị chưởng phong của Diệp Tân kích thích, trở nên càng thêm hưng phấn, càng thêm xao động, muốn thoát ra khỏi cơ thể tới nơi vậy!
Cây non thanh ngọc bên trong ngọc lâu cũng trở nên hưng phấn, một cỗ sức sống dũng mãnh truyền tới kinh mạch của Diệp Húc, lớn hơn bình thường không chỉ gấp trăm lần.
Lực lượng sức sống này cùng với chân khí Thương Minh nhỏ bé trong kinh mạch của Diệp Húc dung nhập vào nhau, một đường tiến nhanh, thế như chẻ tre, nhầm về phía kinh mạch tắc gảy của hắn.
Chỉ nghe thấy trong cơ thể Diệp Húc truyền tới những tiếng lách cách bạo vang. Trong nháy mắt, sức sống cùng chân khí không ngờ đã đả thông toàn bộ kinh mạch của hắn, chữa trị lại toàn bộ kinh mạch tổn thương!
Thương Minh chân khí lập tức thông suốt, bay nhanh vận chuyển một vòng chu thiên, tuần hoàn không ngừng.
Có chân khí nhỏ bé này, Diệp Húc rốt cuộc cũng có sức phản kháng!
Phân Kim Liệt Hầu thủ của Diệp Tân đã tới trước mặt hắn, chỉ một khắc nữa là chộp được vào cổ hắn!
Khóe miệng Diệp Tân lộ ra nụ cười tươi, có chút đắc ý, chỉ cần bị Phân Kim Liệt Hầu Thủ bắt được lấy cổ, nhẹ nhàng sờ một cái, đừng nói là yết hầu mềm mại, cho dù cứng như sắt thép cũng bị bóp nát!
Tuy nhiên hắn rốt cuộc không cười nổi, bởi vì trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bàn chân to. Diệp Tân thu thế không kịp, bị đụng phải, sau đó bị một cước đá bay!
Diệp Tân xoay người dựng lên, trong lòng vừa sợ vừa giận, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một dấu chân. Ngay cả cái mũi cũng bị một cước giẫm lên, máu mũi chảy dài!
Một cước của Diệp Húc vô cùng ảo diệu, chiêu thức của Diệp Tân hoàn toàn dùng hết, không kip biến hóa cho nên mới bị một cước của Diệp Húc đánh vào mặt!
Nếu Diệp Húc còn tu vi, một cước này không chỉ lưu lại một dấu chân trên mặt Diệp Tân mà giẫm nát xương sọ của hắn!
"Cũng may rác rưởi này mất hết tu vi…"
Diệp Tân lập tức đánh tới Diệp Húc, lạnh lùng nói: "Còn thất thần làm gì? Cùng tiến lên, các ngươi bắt nữ nhân kia lại, ta tới đối phó hắn!"
Chính lúc này, đột nhiên một bàn tay to hiện tới trước mặt Diệp Tân, nhẹ nhàng một trảo nắm lấy cô hắn. Cho dù Diệp Tân có Thương Minh luyện thể quyết luyện tới thứ bốn trọng, không ngờ ngay cả phản kháng cũng không có đường!
Bàn tay to kia dường như nắm cổ một con gà vậy, tùy tay phẩy một cái ném hắn ra khỏi phòng.
Diệp Tân mặt chạm đất, ngã chúi rụi, miệng đầy đất, xương mũi vỡ vụn, cái mũi hắn dường như bị ép chặt xuống vậy, dán vào mặt hắn, trong lòng không khỏi vừa sợ vừa giận.
Vài tên nô bộc không rảnh bắt Tô Kiều Kiều, cuống quýt xông tới phía trước, nâng hắn dậy, một nô bộc kêu lên: "Thiếu gia, mặt ngài …!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Ba!
Diệp Tân tát hắn một cái thật mạnh, đánh cho tên nô bộc đó quay vài vòng trên mặt đất không rõ nam bắc.
Diệp Tân nhìn người xuất hiện trong phòng, nao nao giận dữ cười nói: "Chu Thế Văn, người Chu gia các ngươi, không ngờ cũng dám tới Diệp gia mã trường! chán sống sao?"
Người đại hán râu quai nón trong phòng cười lạnh nói "Đừng nói là một cái mã trường nho nhỏ ở Diệp gia các ngươi, cho dù là Diệp phủ, Chu Thế Văn ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi! Tiểu tử, nếu ngươi không đi, muốn đi cũng không được nữa à!"
Diệp Tân rùng mình một cái, không dám nói nhiều, tức giận hừ một tiếng, mang theo tôi tớ xám xịt rời đi.
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thanh niên râu quai nón, mỉm cười nói: "Chu huynh, sao lại tới đây?"
Trong đan điền hắn bạch ngọc lâu cuồng bạo tới cực điểm, nếu không phải thanh niên này xuất hiện trước mặt, nói không chừng tòa thần bí ngọc lâu sẽ thoát thể mà ra, trực tiếp oanh sát đám người Diệp Tân!
Toàn bạch ngọc lâu này mấy ngày trước còn có thể đánh nát tòa thất tinh thanh quang hàn ngọc lâu thiên đạo ban cho Diệp Húc, oanh sát đám người Diệp Tân này quả thực rất dễ dàng!