Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 590: Trung Đô Đại Kim

"Con chó này quá kiêu ngạo, làm hỏng thanh danh của ta, phải bị trừng phạtđể tránh cho nó gây họa khắp nơi."

Diệp Húc niệm một niệm, ngay tức khắc ngọc lâu hiện ra, đem Hạo Thiên Khuyển thu nhập vào trong ngọc lâu, trực tiếp đưa đến tầng thứ năm.

Hạo Thiên Khuyển rơi xuống đất, chỉ thấy bên trong cung điện trùng trùng từng luồng từng luồng ráng khí bay vào trong nội cung Thuần Dương. Mà ở trong những luồng ráng khí ấy lại còn có ba cái đại đỉnh trôi nổi tán phát ra uy năng vô cùng rộng lớn, trong lòng không khỏi mừng rỡ: "Đây là do chủ công chiếu cố ta sao? Trước trói ta bằng Khốn Tiên Thằng sau cấp Đãng Hồn Chung, giờ lại đến ba chiếc đại đỉnh này, vị trí Đệ Nhất Đại Tôn Vương ta có thể đạt được rồi…"

Nó hứng trí hừng hực chạy thẳng đến Thuần Dương cung, chỉ thấy trong cung nơi ráng mây khí rớt xuống có một chiếc đầu rùa to bằng chiếc chậu rửa mặt đang phun ra nuốt vào ráng mây khí để rèn luyện thân thể.

Đây là một con rùa đen đầu rồng thân rùa lưng cõng bia đá. Nó không nhìn thấy Phách Hạ Lão Tổ đâu, gọi lớn: "Lão rùa đen, đỉnh ở phía trên kia là của lão phải không?"

"Gọi Lão Tổ ta." Phách Hạ Lão Tổ nuốt chậm chậm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nó một cái, ồm ồm nói.

"Ha ha, so với bố còn kiêu ngạo!" Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Hạo Thiên Khuyển ánh mắt hung hãn chớp động, cất bước tiến lên, liếm liếm mép để lộ ra những chiếc răng nhọn dữ tợn.

Sau một lúc lâu, Diệp Húc thả con chó này ra khỏi ngọc lâu, chỉ thấy khí sắc kiêu căng của Hạo Thiên Khuyển đã mất hết, thành thực rất nhiều. Hiển nhiên là trong Thuần Dương cung nó đã nhiều lần bị đả kích.

Mà trên tấm bia đá của Phách Hạ Lão Tố đã nhiều thêm một hàng chữ.

Lão long quy trịnh trọng viết lên tấm bia một dòng như sau: "Hôm nay ta đã đánh bại một con chó ác độc hung tàn…"

"Vùng đại lục này, rốt cuộc là địa phương nào?"

Diệp Húc xử trí hoàn toàn mọi việc đối với Hạo Thiên Khuyển xong lập tức bay lên vạn trượng trên không trung, nhìn xuống chỉ thấy một vùng đại lục tròn trịa tọa lạc giữa biển lớn mênh mông, kỳ lạ vô cùng.

Trung tâm đại lục là một vùng hải dương vô cùng rộng lớn, trong lục địa trong hải dương rộng hàng trăm dặm, chỗ hẹp chỉ khoảng trăm dặm còn chỗ rộng thì cũng gần vạn dặm.

Trong vùng lục địa này cũng có hùng sơn tuấn lĩnh cũng có linh sơn động phủ có thành quách khắp mọi nơi, có nhân loại và cũng có cả yêu tộc sinh sống ở đó.

Diệp Húc lấy ra Sơn Xuyên địa lý đồ mà Ứng Tông Đạo đã giao cho hắn, cẩn thận quét một lượt lập tức tìm được tương quan ghi lại thầm nghĩ: "Hóa ra là Tây phương Hạ Châu cách trung thổ Thần Châu hàng tỉ dặm. Hạo Thiên Khuyển tốc độ đủ nhanh, trong nửa tháng đã vượt qua hàng tỉ dặm. Hiện giờ Mông Chính Đại tướng quân và Thái úy Lý Như Tư không thể nào đuổi đến đây được."

Hạ Châu trung thổ và Thần Châu cách nhau thiên sơn vạn thủy, trùng trùng đại dương còn phải qua mấy đại châu khác xa cách hàng tỉ dặm. Diệp Húc không Mông Chính và Lý Như Tư có đủ nghị lực mà truy sát đến đây.

Thế giới Vu Hoang Trung Thổ Thần Châu ở vào trung ương, đó là một vùng lục địa lớn nhất, nhân kiệt địa linh, thánh địa nhiều nhất, ở đó cũng là nơi linh khí hưng thịnh nhất, thực lực cường đại nhất, từ cổ đến nay xuất hiện rất nhiều Vu Hoàng.

Nếu có một người đứng được đủ cao nhìn xuống, sẽ thấy được Thần Châu như rồng, các đại châu khác, gần gần xa xa phân bố trên mặt biển lớn xung quanh Trung Thổ Thần Châu, giống như các vì sao thưa thớt quần tụ xung quanh thái dương.

Tuy nhiên các đại châu khác cũng có thánh địa cũng đã có xuất hiện Vu Hoàng, chỉ có điều là không hưng thịnh bằng Thần Châu Trung thổ.

"Theo nguyên ý của ta là tiến vào Ân Khư, tìm kiếm Thiên Thần Công Đức ấn và mấy thức ấn pháp khác, tuy nhiên muốn chạy về cảnh nội Đại Hán cần đến thời gian hơn nửa tháng, không bằng trước tiên tại Hạ Châu này dừng lại mấy ngày chỉnh đốn chỉnh đốn."

Diệp Húc nghĩ đến đây, liền từ trên không trung hướng Hạ Châu đáp xuống.

Trong Xuyên Sơn địa lý đồ mà Ứng Tông Đạo giao cho, hắn còn phát một số chuyện thú vị về Hạ Châu.

Đây là một giai thoại mà Ứng Tông Đạo năm đó đi du lịch thiên hạ nghe được. Nghe nói trong thời thượng cổ,Vũ Hoàng bình định thiên hạ, dự định luyện chế cửu đỉnh, đem Đại Châu bất phục Đại Hạ quản giáo luyện vào trong đỉnh hóa làm vật khí trấn quốc.

Khi đó vu hoàng ở Hạ Châu không phục sự thống trị của Đại Hạ, Vũ Hoàng liền đến nơi này với ý định đem liên căn phạt khởi của Hạ Châu luyện vào trong đỉnh. Tuy nhiên khi nhìn đến địa thế của Hạ Châu, vị thượng cổ Vu Hoàng này không thể không lắc đầu, không lựa chọn Hạ Châu mà chỉ xử tử những Vu Hoàng phản kháng ông.

Đây là bởi vì địa hình của Hạ Châu thực tại rất cổ quái. Ở giữa là một vùng biển lớn, lục địa chỉ có một vòng xung quanh, địa khí không đủ để luyện thành một vật cấm bảo có thể trấn áp vận khí của Thần Châu, Hạ Châu cũng vì thế mà tránh được một đại họa.

Hiện giờ Hạ Châu phân thành một số quốc gia nhỏ, có Đại Tống, Đại Kim, Đại Liêu, Thổ Phiên v.vv.. chinh chiến công phạt lẫn nhau ý đồ thống nhất Hạ Châu đại lục.

Mà Hạ Châu có một thánh địa duy nhất gọi là Lang Gia Tiên phủ, nằm ở trên biển lớn giữa đại lục, đối với các nước trừng phạt lẫn nhau thì coi như không thấy, nhưng lại tiệp nhận sự cung phụng của các nước, địa vị rất cao.

Diệp Húc cách Hạ Châu càng ngày càng gần và cũng phát hiện một số hiện tượng thú vị mà Ứng Tông Đạo chưa từng ghi lại.

Nơi đây các quốc gia nhà cửa san sát, đại giang đại hà, trong núi có hồ, thỉnh thoảng yêu khí bốc lên trời mà trong thành quách thành trì yêu khí tại không trung địch đãng.

Ở vùng đại lục Hạ Châu này yêu quái và người lẫn lộn, yêu và người đồng thời cùng tồn tại trên lục địa, cũng có yêu tộc đại vu chiếm cứ linh sơn, xây dựng thành trì, thậm trí khai đàn truyền pháp thu nhận người làm đồ đệ.

Mà nhân tộc đại vu truyền kinh thụ đạo cũng là như thế, không giống như Thần Châu Trung thổ, yêu với yêu một thánh địa, người với người một thánh địa, phân biệt rõ ràng.

Hắn đáp xuống ở một khu thành thị, thậm chí còn nhìn thấy một số người có huyết thống cả loài người và yêu quái, đương nhiên là sản phẩm của người và yêu thông hôn, bộ dạng kỳ lạ làm cho người ta không thể chặc lưỡi mà lấy làm kỳ quái.

Nơi hắn hạ xuống chính là nội cảnh của Đại Kim quốc. Đại Kim ở phía bắc Đại Tống, lại giáp với Đại Liêu có chung hàng vạn dặm đường biên giới. Người ở đây cực hùng tráng, thích để trần nửa thân người phía trên, chỉ mặc một quần ngắn bằng da thú. Bất kể nam nữ già trẻ trên đầu đều cạo trọc lốc quang dầu bóng loáng, ở trên thiên linh cái tết một bím tóc dài hơn nửa thước, kim tiền thô tế gọi là kim tiền đuôi chuột.

"Mọi người mau đi!"

Trong thành, một đám yêu tộc và nhân tộc vu sĩ đột nhiên phóng lên trên cao bay ra hướng ngoài thành, gọi to: "Mau đến Trung Đô ngăn cản Huyền Không Sơn. Con gấu này lại đây gây chuyện, bắt hàng vạn dân chúng trồng trọt cho hắn tự xưng lão gia."

"Con gấu chó này không biết từ đâu xuất hiện, Huyền Không sơn nguyên bản là linh sơn của Quách Thương Thượng nhân, con gấu này đánh cho Quách Thương một trận thật đau đuổi ra khỏi Huyền Không sơn, tự lập làm chủ, thật là tàn ác."

"Quách Thương Thượng nhân chính là Thượng nhân tu thành Thuần Dương nguyên thai, thực lực cường đại.Trước đây không lâu mời quần hùng đến dự định đoạt lại Huyền Không sơn, trong đó thậm trí còn có Thượng sư Trung Đô, không ngờ lại bị con gấu chó này đoạt mất một vu bảo có uy năng kỳ đại. Đem Quách Thương thượng nhân và những người bắt được giam giữ tất cả bắt đi trồng trọt, thậm trí cả Thượng sư Trung Đô cũng không thể chạy thoát, thật sự là bắt nạt Đại Kim quốc ta không người."



Những người này trong giây lát chuyển đi trăm dặm, nhưng Diệp Húc tu vi thâm hậu ra sao, như trước đem những người này cách trăm dặm nói chuyện nghe ngay trong tai không khỏi tâm niệm vi động, ám đạo:"Tại sao con gấu này lại bắt người trồng trọt, nghe ra thì thấy quen tai."

Hắn lập tức lắc đầu bật cười, thầm nhủ: "Là ta nhiều chuyện, gấu làm sao có thể cách xa hàng ức vạn dặm lại đến Hạ Châu này chiếm núi làm vua được chứ?"

Tuy nhiên hắn còn có chút lo lắng, lúc đầu trước khi tới Hàn Nguyệt cung, vì để tăng tu vi cho Quan Tinh Phong đệ lên tới Tam Dương cảnh Dương thần kỳ, hắn phái bọn họ xuất cung tu luyện, tứ xứ tìm tòi thiên địa âm dương tứ sát rèn luyện nguyên thần, nguyên thai, lại thưởng cho nhiều loại vu bảo để bọn họ đem đi dùng làm vật hộ thâ, còn phái Viên Thiên Công và yêu vương thủ hộ.

Hùng Bi và đại yêu đã ở nhóm này.

Tính toán lại, bọn người này rời khỏi Quan Tinh Phong đã được thời gian hơn hai năm. Có Viên Thiên Công và yêu vương bảo hộ hơn hai năm đủ để tìm được âm dương nhị sát tu thành Dương Thần kỳ đỉnh phong rồi.

Diệp Húc theo những người này lướt trên không đi trước, hướng quốc đô Đại Kim quốc Trung Đô tiến lên.

Cách Trung Đô thượng xa có nghìn dặm hắn liền cảm thấy từng đợt sóng động mạnh mẽ, chỉ thấy phía trước một tòa thành lớn thiên lý tọa lạc giữa vùng núi non, mà vùng núi nguy nga này so với tòa thành đá to lớn, thấy rõ ràng thấp bé.

Cái dãy núi này xanh mênh mông một giải, tạo thành một hình dáng đại điểu giang cánh bay lên, chính là đỉnh linh sơn linh phong. Tuy nhiên đây không phải là do trận thế của thiên nhiên tạo thành mà là do con người dùng pháp lực cường hành cấu lại quần sơn bày ra đại trận bảo vệ Trung Đô.

Bị phong ấn trong quần sơn cũng không phải là Thuần Dương linh mạch bậc chín mà là Thương Dương linh mạch bậc tám, có dáng đại bằng gương cánh. Những đại sơn cấu kiện đại bằng chi khu, sơn thạch cũng không phải long lân mà là do độ ẩm của linh mạch hóa thành bằng vũ

"Trung Đô Đại Kim quốc so sánh với đế quốc Đại Tần thì vẫn là khiếm khuyết rất nhiều."

Diệp Húc nhìn lướt qua, hắn đối với thủ đoạn của Thủy Hoàng đế muôn phần khâm phục. Thủy Hoàng đế chiếm cứ mười hai đường mạch tổ long muôn hình vạn trạng, dùng hai mươi đồng nhân trấn áp hai mươi đường cửu giới Thuần Dương linh mạch, trí tuệ khí độ như thế thật không tầm thường.

Mà ở Trung Đô Đại Kim quốc cũng là dùng Thương Minh linh mạch bậc tám bảo vệ hoàng thành, tuy rằng Thương Minh linh mạch bậc tám không ít, vượt quá Đại Tần tổ long chi mạch về số lượng, nhưng bậc tám thì cuối cùng vẫn là bậc tám, một trăm đường cũng không bì nổi được một đường của Thuần Dương linh mạch bậc chín.

Dù vậy giờ đây, Diệp Húc đối với Đại Kim quốc khí phái cũng rất là khâm phục. Bát giai linh mạch tuy rằng không thể bì được với tổ long chi mạch, nhưng mà cũng là rất tốt, rất là hiếm có.

Nhất là Đại Kim quốc đã hình thành khí vận quốc vận, ý chí bất tử trên không trung Trung Đô ngưng tụ hóa thành sinh linh. Chính là một đầu cánh giang ra vạn dặm ác cầm Hải Đông Thanh.

Con Hải Đông Thanh này tuy rằng không thể so được với cửu điều long tổ ý chí bất tử của Đại Tần, nhưng dựa vào uy thế Hải Đông Thanh tán phát ra Diệp Húc có thể phán đoán ra con Hải Đông Thanh này truyệt đối không thể xem thường. Hơn phân nửa đã có thực lực tu vi Tam Bất Diệt cảnh nguyên thần bất diệt.

Hắn đi theo các vu sĩ này tiến vào Trung Đô, chỉ thấy trong thành Trung Đô vệ sĩ bảo vệ hoàng thành lập tức nghênh đón, kim tiền thử vĩ rất là hùng tráng cao giọng gọi to: "Người tới dừng bước! Cho hỏi nhân sĩ bên trên từ đâu đến, nay đến Trung Đô có việc gì?"

Diệp Húc dừng lại, sau thân bất ngờ hiện lên một cây ngọc thụ vạn trượng rế cắm vào hư không, nguy nga như núi, cười nói: "Ta không thể vào thành sao?"

Tên vệ sĩ thấy thế, vội vàng khom người, thay đổi thái độ cung kính, kính cẩn nói: "Hóa ra là thượng sư, thượng sư đã đến Trung Đô chúng tôi, Trung Đô tự nhiên hoan nghênh rồi, mời thượng sư."

Diệp Húc khẽ mỉm cười, chỉ lộ ra một loại khí độ đại tông sư.

Hắn hiện giờ hiểu đại khái phong tục của Hạ Châu đại lục, vu sĩ trước Tam Thần cảnh gọi là thượng nhân ý tứ là người trên người, tu thành đại vu Tam Thần cảnh tức là thượng sư, thượng nhân chi sư, địa vị cực kỳ sùng cao tôn quý.