Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 588: Không người thành hoàng

Lúc này lão già kia cũng không ẩn dấu thần uy nữa, thần uy từ trong mắt bắn ra khiến không gian trong cung điện không chịu nổi, lập tức ầm ầm tan ra, hóa thành hỗn độn!

Tần Hoàng đứng giữa hỗn độn, nơm nớp lo sợ, mồ hôi lạnh tuôn đầy trên trán, không dám nói lời nào.

Hắn có thể cảm thấy rõ ràng là lão già này đang tức giận, hắn sợ nói sai một câu thôi sẽ bị lão đánh chết tại chỗ!

Tuy hắn là Tần Hoàng, lại là con ruột của lão, nhưng nếu động vào nghịch lân của lão thì chuyện giết hắn rồi lập Tần Hoàng khác, hổ độc ăn thịt con, lấy tính tình lão già này là hoàn toàn có thể làm ra được!

Thế hệ con cháu với lão già Vu Hoàng này mà nói vốn chẳng để trong lòng. Nếu lão muốn, thì có bao nhiêu đàn bà cũng được, lấy thọ nguyên vạn năm của Vu Hoàng thì đào tạo ra một đứa con Nhân Hoàng là chuyện dễ dàng!

Qua hồi lâu, lão mới bình ổn lại cơn thịnh nộ. Trong cung điện, hỗn độn dần tiêu tan, đồng lương thiết trụ xuất hiện, mặt điện rải gạch, khôi phục nguyên trạng.

"Quân Xương, con có biết cái gì gọi là thay "trời" hành đạo không?" Lão mở miệng từ từ nói.

Tần Hoàng cũng không dám lên tiếng, lại nghe lão già này chậm rãi nói: "Thay "trời" hành đạo chính là thay "trời" làm việc, xử trí tất cả những kiêu hùng không nghe theo "trời" an bài. Tất cả Vu Hoàng cùng với đại vu sắp trở thành Vu Hoàng trong tương lai có khả năng uy hiếp đến "trời", đều ở trong nhóm bị giải quyết!"

"Ha ha, lấy thực lực của bản hoàng quả thật có thể quét sạch cái gọi là các đại thánh địa, thống nhất Vu Hoang, bá chủ thiên hạ. Nhưng đến lúc đó, bản hoàng sẽ trở thành nhân vật có thể uy hiếp đến "trời", kiêu hùng uy hiếp đến "trời", trở thành kẻ bị xử lý!"

Lão lộ ra ý cười trông thật dữ tợn, trầm giọng nói: "Chẳng những thế giới Vu Hoang có Vu Hoàng tọa trấn thay "trời" hành đạo, mà cả Hằng Cổ Ma Vực và đủ loại thế giới khác cũng có Vu Hoàng trấn thủ thay "trời" hành đạo! Giờ Ma Hoàng chính là thay "trời" hành đạo, nếu y phục tùng quản giáo đương nhiên là có thể thượng giới, nếu y không theo quản giáo thì chỉ còn một con đường chết!"

Mồ hôi tuôn đầy trán Tần Hoàng, sau lưng cũng thấy lạnh lẽo, hắn dần dần nghe được một bí mật lớn long trời lở đất từ trong lời nói của lão già này.

Lão già kia khẽ cười: "Lúc trước Thủy hoàng đế và Hạng Tịch Hoàng Tuyền Ma Tông cùng trở thành Vu Hoàng, dẫn đến Vu Hoàng đại kiếp nạn, đồng thời cũng khiến cha chú ý. Thủy hoàng đế không biết điều nên bị bản hoàng đánh chết. Hạng Tịch nghe nói Thủy hoàng đế chết liền trốn, không dám trở lại Vu Hoang, chẳng biết là đã trốn đi nơi nào. Hai người này sở dĩ chật vật như vậy là bởi vì tư chất của bọ họ quá xuất chúng, có uy hiếp tới "trời". Con cũng muốn cha trở thành loại nhân vật này sao?"

"Phụ thân, chẳng lẽ "trời" là…" Tần Hoàng nuốt ực một ngụm nước bọt, run run giơ tay chỉ lên đỉnh đầu.

Lão già kia trầm sắc mặt xuống, hừ lạnh nói: "Điều con không cần hỏi thì đừng có hỏi, nếu không sẽ dẫn đại họa đến! Nếu con kích động bên trên, rước lấy phiền toái không cần thiết, ta có thể lập con làm Tần Hoàng thì cũng có thể phế truất để lập kẻ khác! Con đi đi."

"Vâng!"

Tần Hoàng vội vã đứng lên, cẩn thận rời khỏi cung điện này. Thẳng đến khi ra ngoài cung rồi hắn mới thở to một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức cúi đầu không dám nói câu nào.

Trong một dãy núi, Diệp Húc từ đá vụn giãy dụa khoanh chân ngồi xuống, oa một tiếng nôn ra một ngụm kim huyết. Hắn bị thương dù nặng, nhưng không có thương đến căn bản. Nhất là một kích cuối cùng của tổ long chi mạch, đuôi rồng quăng lên người đánh hắn từ trên cao rơi xuống, nhìn có vẻ vô cùng linh hoạt sắc bén, nhưng kỳ thực lực đạo cũng chẳng mạnh mẽ là bao, nên cũng chưa làm hắn bị thương mấy.

"Lã tướng quốc lưu thủ, cũng không hạ sát thủ với ta…"

Diệp Húc chớp động ánh mắt, vội vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh chữa trị tổn thương thân thể.

Hắn thầm nghĩ: "Nếu lão ấy không ra tay thì Tần Hoàng nhất định sẽ ra tay. Nếu Tần Hoàng ra tay thì ta chỉ còn một con đường chết! Vì sao Lã tướng quốc phải làm như vậy? Chẳng lẽ ông ta cũng hoài nghi…"

Tuy Lã Xuân Thu lưu thủ với hắn, không trí hắn vào chỗ chết, nhưng trong khoảnh khắc giao thủ ngắn ngủi kia, Diệp Húc quả thực đã cảm nhận được tử vong uy hiếp.

Trong chớp mắt giao thủ với Lã Xuân Thu kia, Diệp Húc bị thương rất nặng, Bàn Vương chân thân gần như hoàn toàn tan rã, nguyên thần cũng lọt vào trọng thương. Một thân thần thông gần như không thể thi triển trước mặt Lã Xuân Thu, khiến hắn giờ mới ý thức được chênh lệch giữa mình cùng Nhân Hoàng.

Ở trong đế đô Đại Tần, Lã Xuân Thu cũng không có nương tay, hai người là chính diện giao phong, nếu không Diệp Húc cũng sẽ không bị thương nặng như vậy. Chỉ khi hắn rời khỏi đế đô Hàm Dương, Lã Xuân Thu mới thoáng nương tay cho Diệp Húc một con đường sống, diễn trò làm được như là thật.

Phù ——

Diệp Húc cưỡng ép thương thế, phun ra một hơi, trong lòng có chút vui mừng.

Lần này hắn liều lĩnh công kích Tần Hoàng, đánh vỡ bình chướng cuối cùng, khiến hắn mấy tháng lĩnh ngộ tìm hiểu đã thông hiểu đạo lý, cuối cùng cũng tìm được con đường của chính mình!

Đây là thu hoạch lớn nhất trong lần tìm đường sống trong chỗ chết này, từ đạo suy ra thiên, từ thiên suy địa, từ địa suy pháp, hoàn thành sự nghiệp nghịch thiên mà đi. Từ nay về sau, Tam Tương cảnh là một con đường bằng phẳng!

Cái gọi là tư chất hữu hạn đã đã bị hắn đánh vỡ, từ đó hắn có thể tiến vào những cảnh giới cao hơn!

Thu hoạch lớn thứ hai chính là hắn tự nhận ra chỗ khiếm khuyết của mình.

Diệp Húc đại náo Hàn Nguyệt Cung, khiến Ngọc Tiêu cung chủ bó tay không có biện pháp. Đối mặt với các bá chủ, kiêu hùng, Thánh chủ các đại thánh địa, hắn từ từ mà nói, đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, khiến niềm tin tưởng của hắn tăng vọt. Giờ bị làm nhục ở đế đô Hàm Dương đã khiến hắn nhận ra mình không phải là thiên hạ vô địch, cũng không phải là kẻ có thể hoành hành thiên hạ.

"Ta ở trong Hàn Nguyệt Cung chính là dựa vào sức mạnh của vu bảo và cấm bảo, là sức lực của Triều sư bá và đám người Già La Minh Tôn, là sức mạnh của mẫu thân Hao Thiên Khuyển, là Vu Hoàng Hàn Trác chứ chẳng phải là sức mạnh của ta. Giờ trải qua trận chiến đế đô này, ta mới thấy thực lực và tu vi của mình còn chưa đủ, không thể đánh lại cao thủ chân chính…" Diệp Húc chớp mắt, thầm nghĩ.

Con đường tu luyện, ngoài không ngừng lĩnh ngộ những cảnh giới cao hơn, không ngừng vượt qua những khó khan gian khổ thì nó còn là một quá trình không ngừng tỉnh ngộ bản thân, tỉnh ngộ mình chưa đủ, tỉnh ngộ hành vi, tỉnh ngộ lại bản thân.

Một người thực lực nhanh chóng tăng lên, uy vọng nhanh chóng tăng lên sẽ dễ dàng mê lạc trong sức mạnh, mê lạc trong vinh quang, điều đó rất là nguy hiểm.

Trải qua trận chiến này, sự cuồng quyến cuồng ngạo vẫn tồn tại trong lòng Diệp Húc, niềm tin cũng không hề đổi, nhưng hắn đã biết kính sợ sức mạnh, tỉnh táo nhận ra vị trí của mình.

Loại kính sợ này không phải là kính sợ kẻ mạnh, mà là kính sợ sức mạnh. Chỉ có kính sợ sức mạnh mới có thể tăng tâm tư tuy cầu sức mạnh, vấn đỉnh những đỉnh cao hơn!

Ầm!

Hư không đột nhiênrung lên dữ dội.

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy không gian vỡ ra, hai chiếc chiến hạm thật lớn chen qua hư không bay ra. Đầu chiến hạm áo gấm tung bay, kim giáp sáng lóa, đúng là cấm quân Đại Tần.

Hai chiếc chiến hạm này chính phụng mệnh Lã Xuân Thu đại tướng quốc đến lục soát tìm kiếm thi thể Diệp Húc, đưa đầu Diệp Húc về Hoàng Tuyền Ma Tông còn thân thì treo ngoài Ngọ Môn, để báo mối thù hắn đã xúc phạm hoàng uy, đại náo đế đô!

Người dẫn đầu chính là Mông Chính đại tướng quân, kẻ đã từng bị Diệp Húc trấn áp dưới Càn Khôn đỉnh. Còn có một vị cường giả Tam Bất Diệt cảnh nữa, Thái úy Lý Tư Như!

Hai vị này là tuyệt đại cường giả có thể so với Đại Minh Tôn Vương. Họ suất lĩnh đại quân hùng hổ mà đến, vừa mới xuất hiện tại nơi Diệp Húc rơi xuống thì trên một chiến hạm đã tung ra một chiếc võng rất to, bao lại không gian mấy trăm dặm. Chiếc võng dung nhập vào vòm trời mà mặt đất, đây là lo Diệp Húc chưa chết, làm vậy để ngừa Diệp Húc trốn thoát.

Lập tức vô số thần niệm từ trên chiến hạm bay ra, rơi xuống đất hóa thành một đám vu sĩ, chính là đại vu Tam Bất Diệt cảnh dùng thần niệm biến hóa, sưu thiên tác địa để tìm kiếm tung tích Diệp Húc.

"Bọn người này đúng là âm hồn bất tán…"

Diệp Húc giãy dụa đứng lên, vỗ vỗ chú chó nhỏ bên người, cười tủm tỉm: "Khiếu Thiên ơi, ngươi chính là đệ nhất Đại tôn vương của ta, giờ chủ công có thể chạy ra khỏi nơi đây hay không thì phải xem ngươi rồi. Tế!"

Hắn dùng một chút pháp lực còn sót lại để tế con Hao Thiên Khuyển này lên. Chỉ thấy chú chó đen nhỏ này càng lúc càng lớn, hóa thành một con chó to hơn mười dặm, eo nhỏ lông đen, mồm miệng như núi.

Diệp Húc xoay người nhảy lên đầu Hao Thiên Khuyển, trầm giọng quát: "Chúng ta đi!" Text được lấy tại http://Trà Truyện

"Ha ha ha…"

Con phá cẩu dưới chân hắn đột nhiên cười ha ha đầy càn rỡ, gầm rú: "Chủ công, Long Khiếu Thiên tôi đây có thể trở thành đệ nhất Đại tôn vương cũng chẳng phải là hư danh đâu!"

Diệp Húc khụ ra một ngụm huyết đàm, nổi giận quát: "Đừng có khoác lác nữa, còn không nhanh đi!"

Trên hai chiếc chiến thuyền, Mông Chính cùng đám người Lý Như Tư lập tức chú ý tới con cự khuyển và Diệp Húc trên lưng nó. Chỉ thấy những lá cờ trên chiến hạm tung bay, lay động qua lại, đánh ra tín hiệu cờ, không biết bao nhiêu vu sĩ cao giọng quát: "Phản tặc ở kia! Tiểu tử này còn chưa chết!"

"Tiểu tử này bị Lã tướng quốc đánh cho trọng thương, dầu hết đèn tắt, chỉ sợ không sống được bao lâu!"

Mông Chính đại tướng quân đỏ da mặt lên, nhớ tới chuyện bị Diệp Húc trấn áp, cười ác độc nói: "Ta đến giúp hắn một tay cho hắn chết luôn đi!"

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thiên địa pháp tướng cũng trào ra dung nhập vào thân thể hóa thành một người khổng lồ cao vạn trượng, một cước giẫm trên chiến hạm, một cước thì từ trên bầu trời đạp xuống Diệp Húc!

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bàn chân này như mây che trời, giẫm cho hư không đều sụp đổ. Dù hắn ở trạng thái toàn thịnh cũng không dễ dàng đỡ được, nếu tùy tiện tiếp đón thì sẽ bị thương.

Hắn vốn dựa vào Đãng Hồn Chung và Càn Khôn đỉnh trấn áp Mông Chính, thừa dịp Mông Chính đại tướng quân vô ý tế lên khiến y ăn mệt. Nhưng hiện giờ hắn bị thương nặng, gần kề tình trạng dầu hết đèn tắt, đã không thể tranh phong cùng vị tướng lãnh cao nhất Đại Tần này nữa.

"Tiểu tử, ngươi tế cái chuông rách kia lên nữa đi!" Mông Chính đại tướng quân cười ha ha, từ trên cao nhìn xuống Diệp Húc, một cước giẫm lên.

Diệp Húc thở dài, cố tế ngọc lâu lên lấy ra một cái chuông, buộc trên Khốn Tiên Thằng trên cổ Hao Thiên Khuyển.

Đinh linh linh!

Phá cẩu mừng rỡ, đắc ý dào dạt. Nó tế Đãng Hồn Chung lên, tuy Đãng Hồn Chung chỉ là một cái chuông lớn, nhưng phát ra tiếng chuông mãnh liệt. Mông Chính đại tướng quân không kịp ngờ, đầu óc mơ hồ, một cước giẫm lên khoảng không, rơi ra khỏi chiến hạm.

"Gâu gâu! Bảo bối tốt, mi chính là bảo bối tri kỷ của ta…" Con phá cẩu này vui vô cùng, ôm Đãng Hồn Chung liếm hai cái, đột nhiên bốn cái chân phát lực lao đi như điên.

Cự khuyển mở cái miệng to ra sức hút, chỉ thấy hư không rung lên từng trận, chiếc lưới kia bị nó hút ra khỏi hư không, vù vù rơi vào miệng nó.

Đinh linh linh!

Con phá cẩu này lao xung quanh hai chiếc chiến hạm mấy vong, khiến cho cấm quân trên chiến hạm ngã trái ngã phải không thể đứng vững. Chỉ thấy hai chiếc chiến hạm không người điều khiển từ trên cao rơi xuống, tà tà đâm xuống mặt đất!

"Một con phá cẩu mà cũng dám ra oai trước mặt bản Thái úy?"

Lý Như Tư thấy vậy vừa sợ vừa giận, ổn định lại thân hình đang định ra tay, đã thấy con phá cẩu kia chở Diệp Húc bão táp mà đi, một bước đi được mấy trăm dặm.