Từ trong trí nhớ của Từ Phương Hộ mà Diệp Húc đã hiểu biết khá rõ ràng về thực lực của triều đình đại Tần. Từ Phương Hộ thân làm Ngự Sử Đại Phu, phụ giúp Thừa Tướng, nhưng trên ông ta còn có nhiều người lợi hại hơn rất nhiều.
Trong triều đình Đại Tần, trên Ngự Sử Đại Phu còn có tả hữu Tướng quốc, Đại tướng quốc, Thái úy, Thượng tướng quân và các quan chức khác. Những người này thực lực và tu vi đều vượt xa Từ Phương Hộ. Đó là những đại vu đỉnh cao Tam Bất Diệt cảnh, cũng có thân thể bất diệt, nguyên thần bất diệt, thiên địa pháp tướng bất diệt!
Thậm chí, ở trong ký ức của Từ Phương Hộ, Đại tướng quốc Lã Xuân Thu chính là một vị Nhân Hoàng.
Trừ những người đó ra, trong hoàng thất Đại Tần cũng còn có rất nhiều cao thủ, cường nhân, không những có đại vu Tam Bất Diệt cảnh thậm chí nói không chừng còn có cả Nhân Hoàng tồn tại nữa. Thật quả là quá đỗi sâu xa không thể nào lường hết được.
Đại Tần được cho là thánh địa lớn nhất trên đời đương thời thật quả không phải là hư danh.
Vậy mà Diệp Húc chỉ dựa vào sức lực và sự cứng rắn của bản thân mà dám tấn công đế đô Hàm Dương thì thực sự là một hành động có thể nói là quá liều lĩnh và lỗ mãng.
Tuy nhiên trong lòng Diệp Húc không có một chút ý nghĩ nào về diểm này mà ngay cả sự an nguy của chính bản thân mình hắn cũng không hề nghĩ tới. Hắn một lòng chỉ muốn đại náo đế đô, bắt lấy vị cao thủ ẩn nấp trong đế đô, kẻ đã cướp đi đế vị của Thủy hoàng đế!
Hắn hướng đến Thủy Hoàng Đế mà phát đi lời thề, rằng khi còn sống trên đời nhất định sẽ vì hắn mà báo thù rửa hận, rằng nếu không báo được thù thì trọn đời này hắn sẽ không thể trở thành Vu Hoàng. Diệp Húc khắc sâu những lời thề này từ đáy lòng không dám quên.
Với hắn, Thủy hoàng đế có ân nghĩa của một nửa người thầy. Về công về tư, hắn đều phải đích thân thăm dò tìm tòi hết tất cả về đế đô Hàm Dương!
Giờ đây bên trong đế đô Hàm Dương, triều đình văn võ bá quan đều đã tề tựu đông đủ trên triều đường, lo lắng hồi hộp chờ đợi Tần Hoàng Đế lên triều.
Diệp Húc lần này tấn công đế đô, quan Ngự Sử Đại Phu Từ Phương Hộ ra trận chịu chết, chỉ kịp nói ra vài câu vô nghĩa thậm chí đến tên của mình cũng không nói ra được thì đã u mê bị người chém mất đầu. Đây thật là một mất mát lớn lao cho sự tôn nghiêm của đế quốc.
"Phía trên là người nào?"
Tần Hoàng khoan thai đi đến, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, không vội vàng mà rất thong thả cất lời hỏi.
Hắn với khí độ ung dung quý phái, trên thân long khí bao quanh, vầng trán rộng, trung đình đầy đặn, môi trên hai chòm râu phân ra hai bên phải trái, giống như râu rồng.
Trong tướng mạo mờ mờ ảo ảo đó thật là chân long chi tướng, trời sinh dáng hình một bộ chân mệnh thiên tử.
"Khởi bẩm bệ hạ, người này là Phong chủ Quan Tinh Phong Hoàng Tuyền Ma Tông. Tên là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, không biết lý do vì sao mà điên cuồng tấn công đế đô của ta." Một nội thị phụ trách trưởng trị kinh sư tiến lên khom lưng nói.
Tần Hoàng vẫn ngồi yên, đưa mắt nhìn quần thần xung quanh nhẹ nhàng nói: "Chỉ là một tên tiểu cuồng đồ, chẳng lẽ phải trẫm tự mình ra tay bắt hắn mới được."
Đại tướng quân Mông Chính tiến lên nói to: "Không dám để bệ hạ phải vất vả, thần xin lập tức đi bắt hắn. Nhưng tên Diệp Thiếu Bảo này là vẫn là một nhân vật của Hoàng Tuyền Ma Tông, sau khi bắt hắn rồi phải xử trí hắn ra sao, xin bệ hạ ban cho khẩu dụ."
Tần Hoàng thản nhiên nói: "Giết, để thể hiện chính pháp, đưa đầu hắn về Hoàng Tuyền Ma Tông, thi thể thì treo ra ngoài cửa ngọ môn."
Mông Chính lĩnh chỉ lui về xuất cung đi bắt Diệp Húc. Đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn, chỉ nhìn thấy vô số cung điện bị một chưởng của Diệp Húc phá hủy, trong lòng không ngăn nổi cơn tức giận liền thả người nhảy ra khỏi đế cung.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Diệp Húc thân cao vạn trượng, xung quanh thân ánh sáng vàng chói lọi, đứng sừng sững trên không trung,phía sau đầu bảy đạo Công Đức Kim Luân xoay chuyển không ngừng, phát ra từng trận ma âm, giống như Thần Phật.
Mông Chính nén giận mà cười, thiên địa pháp tướng hiện lên dũng mãnh nhập vào trong cơ thể, giống như là thân thể vạn trượng cao lớn vô cùng, tay cầm Phương Thiên Họa Kích hướng vào Diệp Húc bổ tới, cười nhạt nói: "Yêu nghiệt, nhận lấy cái chết."
Đinh!
Phía trước Diệp Húc đột nhiên xuật hiện môt chiếc chuông vàng cực lớn, không có người đánh mà tự kêu "Đinh ling ling", ma âm từng trận. Chiếc chuông này cũng là hắn kiếm được từ kho báu của Tây Hoàng Nam Thiên Môn, gọi là Đãng Hồn Chung.
Chiếc chuông này vừa xuất ra, lập tức Mông Chính Đại tướng quân chấn động thất điên bát đảo, hồn bay phách lạc. Diệp Húc nhân cơ hội đạp xuống một cước ngay vào đỉnh đầu Mông Chính, đem thân người cao lớn vạn trượng bị đạp một cái từ trên cao rớt xuống ầm ầm rơi vào trong đế đô Hàm Dương, làm sập đổ không biết bao nhiêu cung khuyết đại điện.
Đãng Hồn Chung là một bảo vật đăc biệt do Tây Hoàng luyện chế thành. Những bảo vật do Tây Hoàng luyện chế đều là những tinh phẩm, nhất là Đãng Hồn Chung. Lúc đầu khi Diệp Húc ở Nam Thiên Môn thu được chuông này cũng đã bị một thiệt thòi lớn, suýt nữa còn bị cái chuông này "đãng" tan hồn phách.
Bây giờ hắn sử dụng chiếc chuông này, Mông Chính đại tướng quân nhất thời không kiểm tra, tức thì mất đi tiên cơ ngược lại còn bị hắn áp chế một bậc.
Tuy nhiên Mông chính đại tướng quân dù sao thì cũng là cường nhân đỉnh phong Tam Bất Diệt cảnh, thân thể bất diệt, nguyên thần bất diệt, thiên địa pháp tướng bất diệt, cho dù là Đãng Hồn Chung thì cũng không thể nào đánh nát được thần thức hồn phách của ông ấy được. Nhưng Diệp Húc đã đạp ngay một cước vào đầu ông ta khiến cho ông từ trên cao giang tay giang chân thành hình chữ đại mà rớt xuống nằm sấp ngay trên mặt đất, suýt nữa thì đè sụp cả hoàng cung. Bị đả kích lần này khiến cho vị Đại tướng quân của Đại Tần vừa tức lại vô vùng xấu hổ.
"Càn Khôn đỉnh!"
Ông ta vừa đang tính toán đứng lên lấy lại thể diện của mình thì đột nhiên từ trong ngọc lâu đỉnh đầu Diệp Húc một chiếc đỉnh lớn bay ra, trong đỉnh càn khôn nhật nguyệt lanh lảnh trước mặt.
Chiếc đại đỉnh này có bốn chân và hai tai, càng đến gần thì càng lớn, ầm ầm rớt xuống úp ngay trên người ông ta.
Chiếc đại đỉnh này rất nặng, nó ép mạnh tới Mông Chính đại tướng quân thất khiếu phun lửa, nhất thời không thể giãy dụa hay đứng dậy được.
Chiếc Càn Khôn đỉnh này cũng là do Diệp Húc dùng cửu đỉnh đúc nóng mà thành, lại được Phách Hạ lão tổ nhập vào các pháp lực của Nhân Hoàng nên nó trầm trọng không gì so sánh được, thậm trí còn vượt xa những bảo vật của Nhân Hoàng.
Diệp Húc tuy rằng không thể phát huy được hoàn toàn uy lực của Càn Khôn đỉnh nhưng có thể dùng nó để ép người. Hắn ép cho vị Đại vu Tam Bất Diệt đỉnh phong Mông Chính Đại tướng quân này đến nỗi không thể nào đứng lên được!
Trong triều đường cả triều đình văn võ bá quan thấy thế không khỏi lắc đầu. Mông Chính đại tướng quân là thống soái ba quân của đế quốc, là đại biểu cho vũ lực tối cao của đế quốc, thế mà hôm nay lại bị một tên tiểu tử Tam Tương cảnh dùng vu bảo ép tới không thể nào đứng lên được. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn đâu thể diện của đế quốc nữa.
Giờ phút này, trong lòng Mông Chính đại tướng quân chỉ sợ rằng ngay cả đến tự sát ông ấy cũng đã nghĩ đến rồi.
Ông ta đột nhiên tán đi thiên địa pháp tướng làm cho thân thể kịch liệt thu nhỏ lại, rồi từ phía dưới đỉnh mà bay ra. Da mặt đỏ bừng, ông cả giận nói: "Ngươi dám âm ta…"
Đón ông ta ở trước mặt lại là một cái mồm lớn đỏ như máu, đó cũng lại là Diệp Húc cho xuất hiên Hao Thiên Khuyển, con cự thú từ thời viễn cổ này hướng vào ông ta chồm tới.
"Một con chó cũng muốn ở trước mặt ta giương oai!"
Mông Chính giận dữ cười nhạt. Ông ta một lần nữa ngưng tụ thân vạn trượng, thu hồi Phương Thiên Họa Kích. Món bất diệt bảo vật này tán phát ra những rung động khủng bố kinh hoàng. Ông ta là một cường nhân Tam Bất Diệt cảnh đỉnh phong đương nhiên có thể phát huy triệt để uy năng của bảo vật bất diệt này, chỉ trong một hơi thở đã đem Hạo thiên khuyển ép cho thân mình không ngừng thu nhỏ lại.
"Chủ công, lão tử không xong rồi, con thỏ này quá mạnh."
Hao Thiên Khuyển trong mắt lộ vẻ rất sợ hãi. Trước đây nó luôn luôn chơi đùa vui vẻ vì không có một người nào có thể làm thương tổn đến cái thân cự thú viễn cổ của hắn, thế mà giờ đây vị đại tướng quân Mông Chính này là đỉnh phong đại vu Tam Bất Diệt cảnh, thực lực ngang bằng với Đại Minh Tôn Vương nén giận mà ra tay, phát huy uy năng của bất diệt chi bảo đến tối đa, hoàn toàn có thể phá được thân thể cự thú viễn cổ của nó!
Đinh linh linh!
Đãng Hồn Chung lại một lần nữa vang lên. Mông Chính trong đầu mông lung, hồn phách chấn động, thất thần một khắc. Hao Thiên Khuyển nhìn thấy thời cơ lập tức nhào lên hung hăng cắn ngay một miếng, thế là cả thịt da liền bị dứt ra một khối lớn.
Mông Chính đau quá, liền tỉnh táo lại. Một chưởng chụp vào đỉnh đầu Hao Thiên Khuyển, làm cho cái thân to lớn của Hao Thiên Khuyển bay xa hàng trăm dặm, cụp đuôi trốn ra phía sau lưng Diệp Húc.
"Mông Chính, trở về!"
Trong hoàng cung đại Tần đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn uy nghiêm, âm thanh truyền khắp hoàng thành: "Để trẫm xem xem, tên nhà quê dã man này rốt cuộc muốn làm gì?"
Mông Chính do dự một lát, kịch liêt thu nhỏ thân thể, khôi phục thương thế, đi nhanh vể hướng triều đường.
"Con thỏ kia, ngươi đã trúng cẩu độc của ta, không quá mười năm sẽ hóa thân thành chó, độc phát ra thì người chết!" Hao Thiên Khuyển ở đằng sau lưng hắn kêu lên.
Thân hình Mông Chính lảo đảo gần như ngã sập xuống, quay đầu trợn mắt mà nhìn, bàn tay to lớn chìa ra quát lớn: "Đưa giải dược đây!"
Bùm!
Diệp Húc thả người xuống đất bàn chân to lớn dẫm lên mặt đường của đế đô Hàm Dương, khí tán ra bốn phía, thổi đổ từng mảnh từng mảnh cung khuyết lầu các, từ trên cao nhìn xuống rồi hướng về phía triều đình Đại Tần.
Mắt hắn sang như đuốc nhìn quét khắp hoàng thành, chỉ thấy trên triều đường Đại Tần văn võ bá quan xếp hàng mà ở phía bắc triều đường, một người ngồi trên ghế rồng, mặt quay về hướng nam, trên thân mặc long bào, trên đầu đội vương miện, thật đúng là một bức đế hoàng chi tướng.
Tần Hoàng đồng thời cũng nhìn về hướng hắn, ánh mắt sâu thẳm, giống như hai cái giếng sâu nhìn không thấy đáy.
Tần Hoàng có tướng mạo tuấn lãng không giận mà uy, thật là rồng trong đám người. Ông ta ngồi đó khiến cho người ta cảm thấy như rồng như hổ. Muôn hình vạn trạng, khiến người ta tự cảm thấy sợ hãi trấn phục, bị khí thế của hắn kiêu ngạo áp đảo khiến cho người ta không còn dám ngẩng đầu nhìn thẳng và cũng không còn đâu ý nghĩ phản kháng.
Hắn ngồi xuống trong triều, quần thần người người đều cúi đầu buông mi, không một ai dám can đảm ngẩng đầu mà nhìn thẳng vào vị hoàng đế đại Tần. Cho dù là Nhân Hoàng đã tu đến Nhân Hoàng kỳ cũng bị khí thế của hắn áp đảo đến không thể không cúi đầu.
Hắn ngồi ở đó, so với Diệp Húc kim thân vạn trượng thì rõ ràng là vô cùng thấp bé, nhưng nếu theo khi thế mà nói thì dường như hắn mới thực sự là người khổng lồ vạn trượng mà Diệp Húc mới là nhỏ mới chính là một kẻ đáng thương nhỏ bé tầm thường.
Về điểm này Diệp Húc cũng không thể không thừa nhận. Hắn là vua trong đám người, khí thế của hắn vượt quá xa chính mình.
Diệp Húc nhìn thẳng vào Tần Hoàng không ngừng cân nhắc đánh giá, không có một mảy may nào bị khí thế khí sắc của vị Hoàng Đế này làm cho ảnh hưởng. Ánh mắt hắn cực kỳ kiêu ngạo và vô lễ khiến cho quần thần trong triều đều giận dữ khiển trách hắn là đại nghịch bất đạo.
Tần Hoàng giơ tay lên, nhẹ nhàng nói: "Ngươi thấy trẫm không quỳ, thật to gan. Ngươi có biết không? Ngay đến Đông Hoàng Mục nhân vật thiên tài của Đông Hoàng gia khi gặp trẫm cũng còn nơm nớp lo sợ quỳ xuống xưng thần."
Diệp Húc ha hả cười lớn thanh âm ầm ầm ù ù truyền lại: "Đông Hoàng Mục cũng từng quỳ trước mặt ta! Vậy chẳng lẽ ta cũng là hoàng đế?"
Tần Hoàng không thèm để ý, mỉm cười nói: "Trẫm rất thích ngươi, ngươi đã giết chết Thái tử người mà trẫm thương yêu nhất, nay lại đại náo đế đô, ngay cả Ngự Sử đại phu Từ Thiên Hộ của trẫm cũng chết dưới tay ngươi. Tuy nhiên nếu như ngươi chịu quy hàng quỳ xuống trước mặt trẫm, trẫm không những khoan hồng cho ngươi tội nghiệt mà còn cho ngươi làm quan. Ngươi hãy quỳ tạ long ân đi."
Hắn ngồi ngay ngắn trên ngôi vị Hoàng đế nhắm mắt ngưng thần chờ Diệp Húc quỳ xuống hô to tạ chủ long ân.
"Con thỏ!"
Hao Thiên Khuyển đột nhiên từ phía sau Diệp Húc nhảy ra nhìn chằm chằm vào văn võ bá quan vui mừng dị thường, gào lên: "Một ổ thỏ!"
Cả triều văn võ ba quan đang chờ đợi Diệp Húc quỳ xuống mà hô to tạ chủ long ân, nghe thấy câu này gần như tức hộc máu tại chỗ.
Tần Hoàng nghe vậy cũng không nén nổi tức giận, mắt hơi hơi mở, hai đạo thần quang từ trong mắt bắn ra ánh mắt hóa thành hai lưỡi dao trắng như tuyết lóe lên, chiếu rọi khắp đế đô một mảnh tuyết trắng đâm vào đến mắt người cũng không thể mở ra được, chém tới Hạo Thiên Khuyển. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
"Khiếu Thiên. Ngươi nói sai rồi, bọn họ không phải là thỏ mà là nô tài, một đám cẩu nô tài!"
Diệp Húc hoành thân che phía trước Hạo thiên khuyển đỡ ánh mắt của Tần Hoàng. Hai luồng ánh mắt dừng ở trên kim thân của hắn, lập tức xé rách da của hắn xuyên vào bên trong cơ thể, kim huyết giàn giụa
Diệp Húc vẫn hồn nhiên không biết, ha hả cười lớn.
Hắn giơ ra năm ngón tay xuyên qua triều đình đại Tần hướng về phía Tần Hoàng nắm lấy, cười to nói: "Chẳng phải vừa rồi ngươi vừa nói Ngươi muốn xem ta cuối cùng muốn làm gì phải không. Bây giờ ta nói cho ngươi biết việc ta muốn làm hôm nay, chính là lôi ngươi xuống khỏi ngôi vị hoàng đế này!"