Ma La Dư từ trong Nam Thiên Môn ló đầu ra, ngẩng đầu nhìn thân thể không đầu của Nữ thánh vương, khí lực của nàng ta không hề kém Diệp Húc, cũng không bị hơi thở của Vu hoàng đè nát, lẩm bẩm nói: "Thân thể bất tử chân chính…"
Vị Nữ thánh vương này có tám cánh tay giơ lên trời, ở cổ máu không ngừng chảy ra, ở trong mắt Diệp Húc và Ma La Dư, máu của cô ta chảy ra cứ như là thác nước trút xuống, từ trước cửa thần điện chảy vào trong biển máu.
Cho dù nàng ta đã tử vong mấy vạn năm rồi, nhưng thân thể vẫn bảo trì được lực sinh mệnh hùng mạnh, dường như trong thân thể có một cỗ máy tạo máu, có thể không ngừng chế tạo ra máu tươi, bởi vậy Ma La Dư mới có thể nói đây là thân thể bất tử chân chính.
Chẳng qua, nàng ta đã chết thật lâu, máu tươi mới tạo ra kia đã không có huyết mạch hùng mạnh đến cực điểm của Vu hoàng, năng lượng trong máu cũng dần dần loãng.
Nơi này ma khí nồng đậm tới cực điểm, đối với Ma La Dư vị hoàng tộc trong Ma tộc này mà nói thì nơi đây đúng là thánh địa tu luyện vô thượng!
"Làm sao mới có thể đi đến bên cạnh vị Nữ vu hoàng này, thu thân thể của nàng ta đây?" Ma La Dư nhíu mày suy nghĩ, không biết phải làm sao.
Trái ngược với hình thể của cô ta, thân thể vị Nữ vu hoàng này thật sự rất khổng lồ, giống như thiên thần cao triệu trượng, nếu đi đến cạnh thân thể nàng, chỉ sợ Ma La Dư sẽ bị hơi thở Vu hoàng ép cho tới mắt thường cũng không thể nhìn thấy.
E là cả Bảo Hồn giới, bất diệt chi bảo, cũng không thể chứa được thân thể Vu hoàng khổng lồ như vậy, mạnh mẽ như vậy.
Hơn nữa, lấy tu vi hiện tại của Ma La Dư và Diệp Húc mà nói thì cho dù có lấy được thân thể vị Nữ vu hoàng này, cũng không thể tế luyện nó thành thân ngoại hóa thân.
Giả sư bọn họ có thể tu luyện thành ông, cũng không có đủ pháp lực mạnh mẽ để thúc dục.
"Cô tuyệt cái niệm tưởng này đi!"
Diệp Húc không vui nói. Hắn nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy nơi bọn họ rơi xuống là ở phía sau vị Nữ vu hoàng này, thân thể vị Nữ thánh vương này ngăn trước cửa chính Chuyển Luân Vương Thần Điện, khó trách lúc trước đám người Ma hoàng đến đây cũng không thể xâm nhập, cướp đoạt sạch nơi đây.
Mà ở phía sau Nữ thánh vương lại rơi rụng những mạnh vỡ vu bảo to lớn nguy nga như những ngọn núi lớn nhỏ.
Những mảnh vỡ đó có khi là một bàn tay cánh tay cụt, có khi là một cái đầu tàn tạ, có khi lại là thân thể cao lớn, còn lại là những món vũ khí rách nát, có Anh Lạc Tán Cái, Hoa Cổ Ngư Tràng, Thần Xử Bảo Tỏa, Kim Linh Kim Cung, Ngân Kích Bảo Kỳ, Ngọc Châu Hoa Lam, Bảo Ấn Giới Xích…
Đây là cấm bảo bán thành phẩm mà Chuyển Luân Nữ Thánh Vương tự tay luyện chế, bị một chưởng của Chu Vũ Mục Vương đánh nát!
Mặc dù là hơi thở hùng mạnh như thế của Vu hoàng trấn áp, những mảnh vỡ đó cũng không hề thu nhỏ lại, có thể thấy được cái cấm bảo bán thành phẩm này cách cấm bảo chân chính e rằng không còn xa.
"Đáng tiếc quá, cứ rơi vỡ như vậy…"
Diệp Húc chỉ cảm thấy tiếc hận trong lòng, mặc dù mạnh mẽ như Hạ gia, từ sau khi Thiên Địa Dương tam đỉnh mất đi, hơn mười vạn năm cũng không hề luyện chế ra được cấm bảo bán thành phẩm, chỉ luyện ra được ba cái đại đỉnh cấp bậc nhân hoàng chi bảo.
Mà vị Chuyển Luân Nữ Thánh Vương này lại có thể luyện ra một kiện cấm bảo bán thành phẩm, thậm chí có hy vọng trở thành cấm bảo chân chính, cho nên món bảo vật này bị hủy đi thật đáng tiếc biết bao.
Trong những mảnh vỡ cấm bảo đó, những đoàn Ngũ Hành kim khí từ giữa nở rộ, ngũ sắc rực rỡ, giống như Khổng Tước xòe đuôi, đẹp không sao tả xiết.
"Đây là cấm bảo bán thành phẩm mà vị Chuyển Luân Nữ Thánh Vương kia luyện chế, Vạn Bảo Thánh Tượng!"
Ma La Dư không nhìn thân thể Nữ thánh vương nữa, hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm những mảnh vỡ vu bảo giống núi lớn kia, thấp giọng nói: "Vạn Bảo Thánh Tượng hoàn chỉnh, đây chính là Thánh tượng của Thần phật viễn cổ, có tổng cộng hai mươi bốn cái đầu, mười tám cánh tay, trong mười tám cái tay đều cầm một kiện vũ khí, tác dụng khác nhau. Cha ta từng ở trong này thu được một vũ khí hoàn chỉnh, chính là từ Ngũ Hành kim khí luyện hóa mà thành, uy lực rất lớn, đáng tiếc món bảo vật đó bị ông phá hỏng, sau khi luyện lại đã luyện thành một vu bảo khác!"
Trước mắt Diệp Húc không khỏi hiện ra một tôn Thánh Tượng, hai mươi bốn đầu mười tám cánh tay, cầm trong tay các loại vũ khí vu bảo, có thể tưởng tượng nếu món cấm bảo này luyện chế thành công, uy lực tất không phải là nhỏ, khi thúc dục lên, chỉ e như thần phật viễn cổ phục sinh, đại khai sát giới, trấn áp tứ phương!
Nếu vị Chuyển Luân Nữ Thánh Vương này thật sự luyện chế thành công kiện cấm bảo này, uy năng của nó chỉ e còn trên cả một số cấm bảo khác!
"Không biết Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương, Bình Đẳng Vương Thái tử cùng đám cường giả không biết tên kia lúc này đang ở chỗ nào của thần điện?"
Diệp Húc nhìn khắp mọi nơi, nhưng vẫn chưa phát hiện bóng dáng đám người Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương, lập tức không quan tâm nữa.
Những mảnh vỡ vu bảo đó giống như núi lớn cao ngất, nhìn như rất gần, nhưng bởi vì thân thể đám người Diệp Húc bị hơi thở Vu hoàng ép xuống, thực tế thì lại cực kỳ xa xôi.
Hơn nữa nơi đây tràn ngập hơi thở Vu hoàng, cực kỳ hùng mạnh áp bách, chẳng những đừng mong có thể phi hành, thập chí đi đường cũng cực kỳ khó khăn, cất bước gian nan.
Diệp Húc lập tức thu Nam Thiên Môn, cùng Ma La Dư đi đến một mảnh vỡ gần nhất.
Đây là một cái đầu cực lớn, khá hoàn chỉnh, Ngũ Hành kim khí cũng cực kỳ nồng đậm.
"Thiếu Bảo, ngươi nói nếu chúng ta thu hết mảnh vỡ vu bảo nơi đây, có thể khôi phục được diện mạo của món cấm bảo bán thành phẩm kia không?" Ánh mắt Ma La Dư chớp chớp sáng lên, cười nói.
Diệp Húc lắc đầu cười nói: "Lúc trước Ma hoàng và một vài vị Đại Minh Tôn Vương đến nơi đây, lấy thực lực của bọn họ đều không thể lấy đi hết mảnh vỡ cấm bảo nơi đây, huống chi là chúng ta? Có thể thu được một mảnh cũng coi như không tồi rồi."
Ma La Dư gật đầu, nhìn khắp mọi nơi, thật cẩn thận nói: "Cha ta nói, nơi nguy hiểm nhất trong biển Oan Hồn không phải là Hoàng Tuyền lộ, mà là tòa Chuyển Luân Vương Thần Điện này, có thể thấy nơi này nguy hiểm trùng điệp, ngàn vạn lần đừng có xuất hiện thêm một cái âm hồn Nữ thánh vương không đầu nữa…"
Hai người cố gắng tiến đến phía trước, hơi thở Vu hoàng dần dần yếu đi, nhưng hơi thở cấm bảo lại càng ngày càng mạnh, bọn họ bị kẹp giữa hai loại hơi thở này, giống như cả người bị hai luồng lực lớn lôi kéo, gần như suýt bị xé thành hai mảnh!
Loại áp lực này không chỉ ảnh hưởng lên thân thể, mà cũng có ảnh hưởng xé rách với nguyên thần, hồn phách, thần thức bọn họ. Ma La Dư đã tu luyện ra pháp tướng, loại sức mạnh này thậm chí còn kéo được cả pháp tướng chân thân của cô ta.
Nhưng Diệp Húc nhanh chóng phát hiện, đối kháng hai loại áp lực này, vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh rất có lợi cho tu vi.
Thử hỏi, trên đời làm sao có thể tìm được một chỗ, có thể đối kháng uy áp của Vu hoàng và cấm bảo để tu luyện, tôi luyện bản thân?
Dưới hai loại áp lực nơi đây, mặc dù là Bàn Vương Khai Thiên Kinh cũng vận chuyển chậm hẳn lại, nhưng mỗi lần vận hành đều mang đến chỗ tốt đều là thời kỳ tầm thường không thể nào tưởng tượng được, không chỉ luyện hóa một lượng lớn thuần dương linh khí, khiến tộc độ tu luyện của hắn tăng vọt, thậm chí dưới loại áp lực này, tu vi cũng vô cùng tinh thuần.
Ma La Dư cũng nhận thấy chỗ tốt khi tu luyện ở nơi đây, Diệp Húc còn cần dùng thuần dương linh mạch để tu luyện, mà cô ta thì trực tiếp hấp thu ma khí tràn ngập trong Chuyển Luân Vương Thần Điện là được.
Tốc độ tu luyện của cô không hề chậm hơn Diệp Húc chút nào, không ngừng cắn nuốt ma khí nơi đây, bổ sung vào Đệ thất luân hải của mình.
"Thiên huyền địa hoàng, vũ trụ hoàng hoang, đại nhật doanh mãn, thần túc liệt trương…"
Đoạn lời này là nguyên tắc chung của Bàn Vương Khai Thiên Kinh do Diệp Húc khai sáng ra, thuật nghĩa khúc mở đầu, giảng đại sự kiện sau khi khai thiên lập địa, mang cấm pháp quan trọng nhất của mình dung nhập vào bên trong quy tắc.
Thanh trọc nhị khí, thanh giả là huyền, hóa thành trời cao, trọc giả là hoàng, hóa thành mặt đất, hợp lại một chỗ chính là Huyền Hoàng khí, căn cơ của vũ trụ, nền móng của Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn chính là Thiên Huyền Địa Hoàng!
Mà hai chữ vũ trụ trong vũ trụ hồng hoang lại chỉ Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Pháp, Chu Thiên Tinh Đấu là vũ, mở ra không gian vô cùng vô tận, rộng lớn thênh thang, Tinh Không Trụ Quang là trụ, thời gian năm tháng, nhanh chóng trôi qua.
Hai chữ hồng hoang là chỉ hoang man rộng lớn, Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn, thế giới do khí thế của hắn mở ra, thiên địa sơ tích, rộng lớn vô cùng, man hoang cuồng dã, có cự thú viễn cổ sinh tồn.
Đại nhật doanh mãn, thần túc liệt trương, một câu sau kia chính là chỉ tinh đấu vận hành, câu trước chỉ Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, diễn hóa ra liệt nhật cuồn cuộn, Tam Túc Kim Ô.
Kinh văn phía sau chính là đem Cửu Chuyển Nguyên Công, Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh, Đại Tiểu Chu Thiên Cấm Pháp đám tâm pháp đó hết thảy dung nạp kết hợp, đáng tiếc chính là kinh văn đứt quãng, cũng không hoàn thiện. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn còn chưa toàn vẹn, nhưng nguyên tắc khúc mở đầu của kinh văn đã được Diệp Húc cân nhắc ra, đợi một thời gian, nếu hắn trở thành Vu hoàng, một loại cấm pháp hoàn toàn mới tất có thể sinh ra, truyền lưu muôn đời.
Diệp Húc chậm rãi thúc dục Bàn Vương Khai Thiên Kinh, không ngừng luyện hóa thuần dương linh khí.
"Ơ? Tu luyện lâu như vậy, không ngờ thuần dương linh mạch khuyết thiếu này lại bị ta tiêu hóa hết hơn bảy tám phần. Xem ra qua không lâu nữa, cái linh mạch này sẽ bị ta luyện hóa hoàn toàn thành tu vi, đến lúc đó lại lấy một cái khác ra."
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không để tâm, tiếp tục cần tu khổ luyện, mượn uy áp của Nữ thánh vương và cấm bảo vỡ nát để nâng cao tu vi thực lực của mình, rèn luyện nguyên thần, cường hóa thân thể.
Nếu bị người biết được hắn luôn dùng thuần dương linh mạch để tu luyện, hơn nữa không đánh linh mạch vào trong địa mạch, khiến linh mạch tự trưởng thành, chắc chắn sẽ phải chửi ẩm lên hắn là đồ phá gia chi tử.
Dù sao thuần dương linh mạch chính là căn cơ để thành tựu Vu hoàng, các đại thánh địa ai không cẩn thận bảo hộ cửu giai thuần dương linh mạch, chỉ sợ linh mạch khiếm khuyết? Những thánh địa đó ai không nhốt đánh linh mạch vào trong địa mạch, khiến thuần dương linh mạch không ngừng hấp thu địa khí để trưởng thành lớn mạnh, thậm chí còn phải cả cường giả canh gác?
Từ cổ đến nay, chỉ sợ có mỗi Diệp Húc mới có thể xa xỉ lấy ra thuần dương linh mạch, ăn từng miếng từng miếng như gặm những củ cải một văn tiền được hai cân.
Bọn đi hơn mười ngày vẫn chưa đi đến trước cái đầu sứt mẻ kia, Diệp Húc chỉ cảm thấy dương khí trong cơ thể càng này càng thịnh, trong lòng không khỏi nghiêm nghị, đây là dấu hiệu Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn sắp đột phá!
Ầm!
Lại một vầng mặt trời từ trong biển mọc lên, một con Tam Túc Kim Ô thật lớn sinh ra từ trong mặt trời, kéo mặt trời bay lên. Hiện giờ trong thế giới do khí thế của hắn mở ra đã có bảy mặt trời, không trung dường như bị đốt cho cháy sém!
Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh mà Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn dung nạp cực kỳ mạnh mẽ, uy lực của môn cấm pháp này hẳn là còn trên cả Đại Tiểu Chu Thiên Cấm Pháp, hào quang của bảy mặt trời thậm chí át cả tinh đấu ngân hà tinh hải đầy trời kia!
Diệp Húc chỉ cảm thấy sát ý trong tâm mình kích động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá khỏi trấn áp của Công Đức Kim Luân và Thập Phương U Minh, trong lòng không khỏi cả kinh.
Cũng may Công Đức Kim Luân hắn đã tu luyện đến tầng thứ bảy, độ cao Đạo Đức Kim Luân, bảy đại kim luân liên tục xoay tròn, trấn áp sát niệm trong tâm hắn xuống.
"Hai vị, niệm ở các ngươi từng chỉ điểm ta con đường tắt tiến vào Chuyển Luân Vương Thần Điện, lão phu xin khuyên các ngươi một câu, nên sớm rời khỏi nơi đây đi, tránh cho bị mất mạng ở đây!"
Diệp Húc đột nhiên nghe được một giọng nói già nua, ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy một lão già Ma tộc đang chạy tới vị trí mảnh vỡ Vạn Bảo Thánh Tượng rơi xuống, như vậy cũng là định thu mảnh vỡ của món cấm bảo tổn hại này.
Vị lão già ma tộc này có ánh mắt bất thiện, ngập tràn sát khí.