Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 514: Nữ Vu Hoàng không đầu

Những thi thể không đầu đó vốn yên lặng ở dưới đáy sông Hoàng Tuyền, giờ phút này cảm ứng được hơi thở của người sống, đều nổi lên từ dưới đáy sông, giơ tay ra, vồ tới trên thềm đá.

Thềm đá này như cầu, nhưng không có trụ, chỉ lơ lửng không đến mười trượng trên mặt nước, thềm đá hẹp chỉ vừa một người đi qua.

Không biết bao nhiêu bàn tay từ dưới nước thò ra, ào ào nhốn nháo, vồ tới Diệp Húc và Ma La Dư, làm cho người ta hoảng sợ.

Pháp tướng phía sau Ma La Dư mọc lên, ngàn cánh tay mở ra, ma nhãn bắn ra những dòng ma quang, xuyên thủng không ít bàn tay, đốt cháy, cô ta vung thanh ma đao kỳ cục kia lên, chém sang hai bên thềm đá, lại chặt đứt đi không biết bao nhiêu cánh tay nữa, rầm rầm rơi vào bên trong Hoàng Tuyền.

Diệp Húc cũng đồng thời thi triển thủ đoạn, quanh thân trào ra vô số con kim giao, hóa thành Kim Giao Tiễn, cắt xung quanh hai người, cắt đứt những cánh tay với đến.

Những người chết ở chỗ này, không có ai là kẻ yếu, những thi thể vô đầu đó ngâm trong nước Hoàng Tuyền, thân thể cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng Diệp Húc và Ma La Dư một là thiên tài nổi tiếng nhất Nhân tộc, một là con gái của Ma hoàng, chặt đứt những bàn tay tử thi đó vẫn dễ dàng, mặc dù là thân thể Tam Tương cảnh Thiên Tương kỳ cũng không thể chống lại vu pháp vu bảo của hai người chém giết. Nguồn truyện: Trà Truyện

Ma đao của Ma La Dư lại sắc bén vô cùng, không cần tế lên, đao mang liền có thể cắt phá hư không, thậm chí còn có thể dễ dàng chém vỡ thân thể bất diệt của Tam Bất Diệt cảnh.

Keng!

Đột nhiên, ma đao của Ma La Dư chém vào một bàn tay kín đầy long lân, thanh ma đao này chính là bất diệt chi bảo, một đao chém xuống không ngờ lại không chặt đứt được bàn tay của cái thi thể không đầu này.

"Chẳng lẽ là thi thể không đầu của một vị Đại Minh Tôn Vương?"

Ma La Dư vội vàng tập trung tinh thần, toàn lực chờ đợi, chỉ nghe rầm một tiếng, trên mặt nước ở dưới thềm đá hiện ra một thi thể thật lớn. Thi thể này có khí lực cực kỳ hùng tráng, so với Già La Minh Tôn thì không phân được cao thấp, thân thể phủ kín long lân, những khối cơ bắp hiện ra, xương tay mọc ra hai thanh đao xương dài đến ba trượng có thừa, sau lựng mọc một cái đuôi bọ cạp dài đến hơn hai mươi trượng, dựng cao cao ở sau người.

Người này khi còn sống hẳn là một vị Đại Minh Tôn Vương của hoàng tộc Già La, không biết khi nào thì chết ở chỗ này.

Đầu của hắn không biết bị thứ gì cắt đi, sớm đã chết không biết bao lâu, nhưng toàn thân lại tản ra một luồng hơi thở thô bạo, đằng đằng sát khí.

Điều không giống bình thường là, những thi thể khác trôi nổi trên mặt nước, mà vị Đại Minh Tôn Vương của hoàng tộc Già La này lại im hơi lặng tiếng bay lên, khí thế ép tới, hư không từng tấc vỡ vụn, giơ tay chộp tới Ma La Dư.

"Lâu Đà Minh Tôn!"

Ma La Dư thất thanh nói, ngơ ngác nhìn bàn tay này chộp tới mình, dường như quên né tránh ngăn cản.

Diệp Húc bốn đầu tám tay nhìn thấy nàng ta bất thường, vội vàng tế cửu đỉnh lên, luân phiên đâm tới vị Đại Minh Tôn Vương này. Chỉ thấy cái đuôi bọ cạp phía sau thi thể không đầu vị Đại Minh Tôn Vương này châm tới, va chạm dữ dội với cửu đỉnh của hắn, ngăn cản hết thế công của cửu đỉnh lại, tốc độ giơ tay của hắn vẫn không giảm, tiếp tục chộp tới Ma La Dư!

Diệp Húc liên tục quát lớn, Bàn Vương Khai Thiên Kinh vận chuyển, một luồng huyết khí thẳng hướng tận trời cao, bên trong không trung lập tức xuất hiện một gốc ngọc thụ cao hai vạn trượng, Di La Thiên Địa Tháp, cửu đỉnh, Nghệ Hoàng Kim Tiễn…, tất cả đều bay múa xung quanh ngọc thụ.

Khí thế của hắn trong chớp mắt tăng lên tới đỉnh, tám cánh tay đồng thời nâng lên những mặt trời chói chang, bên trong chính là Dương Thiên Thần Giới, đón nhận bàn tay khổng lồ của vị Đại Minh Tôn Vương này.

Va chạm dữ dội truyền đến, Diệp Húc gần như bị chấn cho rơi khỏi thềm đã, suýt ngã vào bên trong Hoàng Tuyền.

Hắn cuối cùng cũng đỡ được bàn tay giơ đến bắt lấy Ma La Dư, bị chấn cho khí huyết bốc lên, vội vàng kéo lấy Ma La Dư lao về phía trước.

Dưới thềm đá, những bàn tay to vồ tới, bắt lấy cổ chân Diệp Húc, bị hắn chấn vỡ tất cả. Lập tức lại càng thêm nhiều bàn tay to chộp tới, khiến Diệp Húc nửa bước cũng khó đi.

"Ma La Dư, cô đang làm gì vậy? Thất thần ở cái nơi này sao, muốn chết sao?"

Diệp Húc giận dữ, cướp lấy ma đao của cô ta, một luồng tác khí đem ma đao tế lên, chỉ thấy thanh ma đao này cắt phá hư không, xoay vòng xung quanh thềm đá, chặt đứt vô số bàn tay.

"Đó là sư tôn của ta, cha ta say mê vu pháp, không có thời gian dạy bảo ta, từ nhỏ đến lớn đều là Lâu Đà Minh Tôn dạy bảo ta tu hành. Hơn hai mươi năm trước người rời khỏi Sâm La Thần Điện, sau đó không hề trở về nữa…"

Ma La Dư hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói: "Ta hỏi cha, ông nói không cần đi tìm. Khi đó ta đã nghĩ, có lẽ Lâu Đà Minh Tôn đã chết rồi…"

Cô ta định quay đầu nhìn lại Lâu Đà Minh Tôn, Diệp Húc giơ tay ra nắm lấy khuôn mặt cô ta, không để cho cô ta quay đầu lại, trầm giọng nói: "Đừng quay đầu lại!"

"Thiếu Bảo, ta chỉ liếc ông ấy một cái thôi, chỉ một cái thôi…" Ma La Dư run run nói, trong thanh âm mang theo tiếng thút thít.

"Đừng quay đầu lại!" Diệp Húc hét lớn.

Ma La Dư giật mình, im lặng không nói.

Đám người Chuyển Luân Vương Thái Tử lúc này đã bước lên thềm đá, một đường chém giết, chặt đứt nghiền nát vô số bàn tay thò từ dưới sông lên. Những tên hoàng tộc đi theo bên người Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương lúc này đã không còn mấy, không phải chết trong tay âm hồn Nhân hoàng thì bị Bảo Nguyên Đại Thiền sư giết, còn có hai người bị lão già thế hệ trước của Chu Thiên Tinh Cung biến thành Huyết bức xử lý, chỉ còn lại bốn người.

"Diệp Thiếu Bảo thằng nhãi này, sao lại cất tiếng hô to không được quay đầu lại?"

Một gã hoàng tộc trong đó cười nói: "Chẳng lẽ phía sau có thứ gì đó đi theo chúng ta sao? Vu sĩ chúng ta phải mắt xem sáu đường tai nghe tám hướng, nếu thật sự có thứ kỳ quái gì đi theo phía sau chẳng phải là nguy hiểm sao?"

Hắn ta quay đầu nhìn lại, lập tức, một đôi tay trắng toát lạnh lẽo nhẹ nhàng thò đến, cầm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng vặn một cái, trực tiếp xách đầu hắn ra khỏi cổ.

Hắn trực tiếp bị người hái đầu, thậm chí hồn phách, nguyên thần, thần thức cũng bị bàn tay lạnh như băng kia bóp chết. Thi thể không đầu lắc lắc, ngã vào bên trong Hoàng Tuyền, biến thành một cái xác chết trôi nổi!

"Không đúng, không phải đầu của ta…"

Một tiếng thở dài yếu ớt xa xôi vang lên phía sau mọi người, lập tức có tiếng thứ gì đó vỡ nát ra truyền đến.

Đám người Chuyển Luân Vương Thái Tử khiếp sợ. Tên hoàng tộc vừa rồi tu vi cực cao, đã tu thành Tam Thần cảnh Hợp Thể kỳ, chính là đệ tử đắc lực được Chuyển Luân Vương Thần Điện cực khổ bồi dưỡng, là tinh anh trong tinh anh, tương lai có khi có thể trở thành tân Đại Minh Tôn Vương, không ngờ lại chết một cách quái lạ trên con đường Hoàng Tuyền này!

"Kẻ nào giả thần giả quỷ? Dám đối nghịch với Chuyển Luân Vương Thần Điện ta?" Lại có một gã hoàng tộc vừa sợ vừa giận, quay đầu lại quát lớn.

Gã không lỗ mãng như người nọ, đầu tiên là tế vu bảo Ma tộc mình cực cực khổ khổ luyện chế được lên, bảo vệ quanh thân, vu bảo của gã chính là một tòa Ma đàn tối đen, trên Ma đàn khắc đủ loại thiên ma, bay múa xung quanh một pho tượng Ma vương.

Đây là một kiện tam tương chi bảo, là bảo vật phòng ngự thuần túy, có được lực phòng ngự rất mạnh. Một khi Ma đàn được tế lên sẽ có vô số Thiên ma từ trong đàn bay ra, chuyển quanh thân gã, đủ để ngăn cản công kích của tam tương chi bảo!

Gã vừa quay đầu lại liền thấy đôi tay trắng và lạnh như băng kia lại thò đến, trực tiếp xuyên qua phòng ngự của Ma đàn, nắm lấy cổ gã, nhẹ nhàng nhấc một cái liền nhấc đầu hắn lên.

"Không đúng, không phải đầu của ta…" Tiếng thở dài kỳ dị kia lại vang lên, lập tức có tiếng thứ gì đó nổ tung lại truyền đến.

Bỗng dưng liên tục hai đại cao thủ chết một cách quái lạ, loại tình hình này, ngay cả Chuyển Luân Vương Thái tử cũng không rét mà run, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, khàn cả giọng rống to: "Có cổ quái, đừng quay đầu lại!"

Hai gã hoàng tộc còn lại nơm nớp lo sợ, ngơ ngác đứng trên Hoàng Tuyền lộ, đi đứng bất ổn, lập tức một bàn tay từ trong sông thò đến, kéo lấy cổ chân một người trong đó, tại khi hắn ta không phòng bị liền kéo hắn vào trong sông, biến mất không thấy nữa.

Sau một lúc lâu, thi thể hắn nổi lên, biến thành một xác chết không đầu, thò tay vồ tới Chuyển Luân Vương Thái tử.

Chuyển Luân Vương Thái tử tức giận hừ một tiếng, đánh cho người này vỡ nát.

"Thiếu Bảo, rốt cuộc là ngươi nhìn thấy gì?"

Giọng Ma La Dư run rẩy, mặc dù cô ta cả gan làm loạn, coi trời bằng vung, lúc này cũng không nhịn được kinh hồn táng đảm, đã không còn bình tĩnh như trước.

Răng của cô ta va vào nhau lạch cạch, khẽ nói: "Thứ thần bí kia rốt cuộc là cái gì vậy?"

Diệp Húc im lặng một lát, từ từ phun ra một hơi trọc khí, hạ giọng nói: "Đó là âm hồn của Vu hoàng…"

"Âm hồn của Vu hoàng?" Ma La Dư ngẩn ra, cảm thấy khó có thể tin được.

"Không sai."

Diệp Húc hạ giọng nói: "Đó là âm hồn của một vị Vu hoàng, hơn nữa là một cái âm hồn không có đầu. Cô ta đang tìm đầu của mình, mỗi khi cô ta bóp chết một người liền đặt đầu người đó lên cổ mình, thử xem có đúng hay không, không đúng liền bóp nát cái đầu kia! Khó trách cả Đại Minh Tôn Vương Tam Bất Diệt cảnh cũng chết ở nơi này. Một âm hồn không đầu của Vu hoàng, đủ để giết hại cường giả cấp bậc Thánh chủ."

Ma La Dư lại rùng mình một cái, cười khanh khách nói: "Tiểu tử thối, ngươi nhất định là đang gạt ta đúng không? Kẻ nào cso thể chặt bỏ được đầu của Vu hoàng chứ, để cho âm hồn của hắn luôn tìm kiếm đầu mình trên Hoàng Tuyền lộ?"

"Không tin thì cô cứ quay lại mà nhìn." Diệp Húc cười nói.

Ma La Dư hừ lạnh một tiếng: "Đầu của ta chắc chắn không phù hợp, tốt nhất là không quay đầu lại nhìn làm gì."

"Có khi sẽ rất phù hợp đấy, vị Vu hoàng không đầu này là phụ nữ."

Diệp Húc cười nói: "Thứ khiến ta tò mò là, cô ta không có đầu, không có mắt, sao có thể phát hiện người khác quay đầu lại… Không xong!"

Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán Diệp Húc, hắn lập tức nghĩ đến vì sao người khác vừa quay đầu, âm hồn vị Vu hoàng không đầu này sẽ lập tức xuất hiện, cắt đứt cổ và nguyên thần của đối phương, thậm chí cả Thiên Địa Pháp Tướng cũng bị cắt đứt.

"Là ánh mắt! Thân thể cô ta cảm ứng được ánh mắt của người khác nên mới có thể theo ánh mắt mà đến, bóp chết đối phương!"

Nguyên do trong đó chính là ánh mắt, ánh mắt dừng lại trên thân thể cô ta, lập tức bị cô ta cảm ứng được, phiêu phiêu bay tới, bóp chết đối phương, đem đầu của đối phương thả lên người mình.

Cái đầu sau lưng Diệp Húc kia, ánh mắt mở ra, chỉ thấy vị Nữ Vu hoàng kia bay tới hướng hắn, không khỏi bị dọa cho hồn bay phách lạc.

Thân thể cô ta thướt tha, giống như một tuyệt thế nữ tử đi ra từ trong tranh, lại như tiên nữ trong truyền thuyết, làm cho người ta liếc mắt nhìn tới một cái, cả đời khó có thể quên.

Đáng tiếc là một vị tuyệt thế giai nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy lại bị người chém rơi đầu. Sau khi cô ta chết oán khí quá nặng, sát khí quá nặng, cho nên một sợi ý chí bất tử hình thành nên âm hồn không đầu, lưu luyến ở trên Hoàng Tuyền lộ, tìm kiếm đầu mình.

Ngay lập tức, cô ta hiện ra phía sau Diệp Húc, một đôi bàn tay lạnh lẽo như băng giơ ra, tìm đến cổ Diệp Húc.

"Vạn pháp vạn nhãn!"

Diệp Húc chợt nghĩ ra một ý tưởng, vội vàng nhắm mắt lại, chỉ thấy quanh thân hắn mọc ra vô số ánh mắt yêu thú thật lớn, lơ lửng trên không, từng con mắt có ánh mắt sáng ngời, đều nhìn hướng âm hồn Vu hoàng kia.

Âm hồn vị Nữ vu hoàng này ngừng hai tay trước cổ hắn, mất đi cảm ứng với ánh mắt của hắn, lập tức nhẹ nhàng bay lên, chộp tới những ánh mắt kia.