Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 481: Hằng Cổ Ma Vực

Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia, tính cả ba lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh cùng vô số cường giả Hạ gia, tất cả đều tiến vào trong cửa động rách nát kia, biến mất không thấy đâu nữa.

Hai bàn tay của vị Nhân hoàng Hạ gia kia cũng lùi về Hạ gia Trung Châu.

Ba đỉnh của Hạ gia biến mất, phong ấn bao phủ vùng đất này cũng biến mất. Những kẻ may mắn sống sót đều bay lên, quan sát xung quanh, chỉ thấy một mảng đất hoang tàn.

Vùng núi nguy nga lộng lẫy Hoành Đoạn sơn mạch, dưới trận chiến giữa Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương cùng trận chiến giữa Diệp Húc với Hạ Cảnh Niên và vô số cường giả khác, đã hoàn toàn bị san thành đất bằng!

Hơn nữa trận chiến giữa Diệp Húc và Hạ Cảnh Niên cùng với rất nhiều cường giả đã lan đến rất nhiều người, làm cho không biết bao nhiêu người chết thảm.

Nhất là trận đại chiến giữa Diệp Húc vàThiên Bằng Đại Thánh, tế lên Cửu đỉnh trấn Thần Châu, đại đỉnh cắn nuốt luyện hóa gần trăm người, thậm chí rất nhiều đại vu Tam Thần cảnh cũng táng thân bên trong đại đỉnh của hắn, bị luyện hóa thành tro bụi, nguyên thần đều trở thành chất dinh dưỡng cho cửu đỉnh!

“Như vậy rồi mà hắn vẫn chạy trốn được?” Thiên Bằng Đại Thánh cau mày, thương thế trên tay hắn đã khỏi hẳn, vốn tưởng rằng tam đỉnh của Hạ gia cùng xuất hiện tất có thể giữ Diệp Húc lại, không ngờ vẫn để cho Diệp Húc chạy mất.

Trang Đạo Cổ thở dài một hơi, mỉm cười, hạ giọng nói: “Hắn ta bị thương rất nặng, trốn không xa cũng sẽ bị Hạ gia đuổi kịp, nhất định chỉ còn đường chết.”

“Hạ gia điều động nhiều như vậy chỉ vì đối phó Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo cũng quá là khoa trương rồi. Hay là trên người Diệp Thiếu Bảo còn có bí mật nào khác?” Có người thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn hướng cửa động đã biến mất, cười nói.

“Trên người Diệp Thiếu Bảo, mỗi một món đồ đều không thể đánh giá được giá trị của nó. Bảo tháp và cửu đỉnh của hắn ta đã không hề thua kém Tam Tương chi bảo, trong Nam Thiên Môn hắn còn có kho báu Tây Hoàng, cây kim tiễn kia lại là cấm bảo không hoàn chỉnh! Huống chi, trên người hắn còn có thứ mà cả Hạ gia đều coi trọng, nếu có thể chiếm đám bảo vật đó làm của riêng…”

“Không biết Diệp Thiếu Bảo đi chỗ nào rồi?”

“Vừa rồi khi tiểu tử kia đánh vỡ hư không, ta như cảm nhận được một luồng ma khí âm u truyền đến từ trong cửa động.”

“Nói như vậy, chắc là Diệp Thiếu Bảo đánh xuyên hư không, đi tới Hằng Cổ Ma Vực…”

Đột nhiên có một gã trùm sỏ Tam Tương cảnh xé rách hư không, lao vào trong đó, đi tới Hằng Cổ Ma Vực, truy tìm tung tích Diệp Húc. Lúc này đây không còn Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia phong ấn, đừng nói là trùm sỏ Tam Tương cảnh, thậm chí cả đại vu Tam Thần cảnh đều có thể phá vỡ hư không.

Lại càng thêm nhiều cửa động vỡ ra, có người dùng vu bảo phá vỡ hư không, có người lại dựa vào chính tu vi pháp lực của mình, trực tiếp đánh vỡ hư không, tiến vào Hằng Cổ Ma Vực, tìm kiếm tung tích Diệp Húc khắp nơi.

Những người này cũng không dám tranh phong với Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia, nhưng cũng ôm một chút hy vọng, thì chính là tìm được Diệp Húc trước Hạ gia, giết hắn đoạt bảo!

Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, đây là đạo lý muôn đời không đổi, dù là đại vu đã tu luyện đến Tam Tương cảnh cũng không là ngoại lệ.

Nhất là giờ đây Diệp Húc lại bị thương nặng, thực lực cũng không khủng bố như trước nữa, lúc này chính là cơ hội trời ban cho.

Sau một lúc lâu, trên bầu trời Hoành Đoạn sơn mạch đã trống trơn, chỉ còn lại vài người còn ở lại chỗ này. Thậm chí đám người Thiên Bằng Đại Thánh, Trang Đạo Cổ, Lý Tông Sơn, Đặng Nguyên Giác và Hầu Nhân Vực cũng đi Hằng Cổ Ma Vực.

Vinh Lâm do dự một chút, cũng không đi tới mà lập tức trở về Hoàng Tuyền Ma Tông, thầm nghĩ: “Diệp sư thúc bị nhiều cường giả cùng Hạ gia truy sát như vậy, hơn nữa Hằng Cổ Ma Vực cũng là nơi tràn ngập nguy hiểm, chỉ sợ Diệp sư thúc dữ nhiều lành ít. Nếu muốn cứu mạng thúc ấy, không phải sư tôn ra tay thì không thể…”

“Vô Khuyết, ngươi không đi sao?” Hiên Viên Vô Khuyết đứng giữa không trung, sau lưng hắn truyền đến một giọng nói trầm thấp, hỏi hắn.

Hắn áo trắng như tuyết, ánh mắt ấm áp, một mình đứng giữa không trung, khí độ thật phi phàm.

“Một trận chiến công bằng sao… Ngươi có nắm chắc là sẽ thắng không?” Giọng nói kia tiếp tục hỏi.

Hiên Viên Vô Khuyết lắc đầu không nói. Đột nhiên hắn thoáng thấy đám người Tôn Trọng Thư run sợ tế một chiếc thuyền lớn lên, hắn khẽ động tâm niệm, lập tức lại lắc đầu, bỏ qua chuyện hỏi Tôn Trọng Thư có biết nhược điểm của Diệp Húc không, khẽ nói: “Diệp huynh, có thể cùng một bằng hữu cũng như là đối thủ như ngươi sống cùng một thời đại, thật làm người ta hưng phấn. Nếu ta biết trước nhược điểm của ngươi, lại ra tay động thủ với ngươi, chẳng phải là tự nhận mình không bằng ngươi sao?”

Hắn lướt đi xa, biến mất vô tung.

Ở nơi hắn vừa rời đi, giọng nói trong hư không kia thở dài một tiếng, cũng biến mất.

Tôn Trọng Thư đứng ở đầu thuyền, nhìn Hoành Đoạn sơn mạch đã bị tàn phá không còn bộ dáng trước đây kia, hồi lâu không nói gì. Đột nhiên, trong tâm hắn nảy sinh một cỗ hào hùng, nâng ngón tay chỉ hướng Hoành Đoạn sơn mạch, cười to nói: “Tương lai, Tôn Trọng Thư ta cũng phải trở thành hào kiệt oai phong một cõi giống những nhân vật như Diệp huynh, Hiên Viên Vô Khuyết!”

Còn chưa dứt lời, đám người Kiều Quốc Lão liền xông lên, ấn ngã hắn ta xuống, chân đá tay đấm, dùng hết sức lực mà đánh, hung tợn nói: “Trọng Thư, ngậm cái miệng rộng của ngươi lại, ngươi còn ngại gây chuyện chưa đủ nhiều sao? Sau khi trở về rồi chúng ta sẽ trừng phạt ngươi tiếp!”

Tông Trọng Thư bị bọn họ đánh cho mặt mũi bầm dập, nằm trên boong tàu kêu xin tha: “Sư phụ, sư thúc, con sai rồi, đừng đánh nữa!”

Trong đầu hắn bỗng lại hiện ra hào khí và sự bá đạo của Diệp Húc khi đối mặt với ngàn vạn hào kiệt, cùng với những lão quái vật Hạ gia Trung Châu. Trận chiến này cho hắn ta một luồng cảm xúc to lớn, khiến hắn thầm quyết định: “Chỉ có người đàn ông như vậy mới là đàn ông chân chính. Và một ngày nào đó trong tương lai, Diệp huynh ngươi sẽ nhìn thấy, ta so với ngươi, so với bọn họ, không hề thua kém chút nào! Ta muốn trở thành nhân vật tài năng cao nhất đương thời, thậm chí vấn đỉnh Vu hoàng!”

Vù~

Diệp Húc điều khiển cột buồm từ mặt biển nhoáng một cái liền đi ngàn dặm, vài hơi thở thôi hắn đã bay đi được mấy vạn dặm.

Hắn lấy Nghệ Hoàng Kim Tiễn đánh tan phong ấn của Dương đỉnh Hạ gia, đánh vỡ hư không trốn vào Hằng Cổ Ma Vực. Ngay lập tức một bàn tay to từ trong hư không chộp tới, cũng may hắn tế cột buồm lên đúng lúc, bảo mệnh chạy thoát khỏi cái bàn tay khủng bố kia.

Lần này Hạ gia vì đối phó hắn mà lại điều động một nhân vật vô địch Nhân Hoàng kỳ, điều này khiến hắn thật sự không thể nào ngờ tới.

Cũng may người này ra tay ở Hạ gia Trung Châu, vẫn chưa tự mình tới, hơn nữa cột buồm bị hắn kích phát đến tốc độ nhanh nhất, nếu không Diệp Húc chẳng thể nào trốn thoát khỏi bàn tay của nhân vật vô địch loại kia!

“Nhân hoàng thật quá khủng bố, đây chính là thánh chủ của các đại thánh địa, chỉ sợ chỉ có Ứng sư huynh, Triều sư bá mới là đối thủ của nhân vật như vậy!”

Tốc độ cột buồm càng lúc càng chậm, mặt Diệp Húc như một tờ giấy vàng, không nhịn được nôn ra một ngụm máu.

Hắn độc chiến hơn mười vị cường giả, bị thương rất nặng, lại bị Lý Tông Sơn của Thiên Đạo Tông lấy miếu cổ thần bí loại tam tương chi bảo kia nện thật mạnh lên lưng. Tu vi Lý Tông Sơn cao hơn hắn, thực lực dù không bằng Diệp Húc, nhưng cũng kém không xa, lại toàn lực tế tam tương chi bảo lên, dù không có kẻ khác vây công, Diệp Húc chịu một kích này cũng phải bị thương nặng!

Hằng Cổ Ma Vực chính là vùng đất mà Ma tộc sinh sống. Trong nơi đó sinh tồn một số lượng thiên ma cổ ma khó có thể tưởng tượng, rộng lớn giống như thế giới Vu Hoang. Ma Vực lại gọi Thập Địa, có tổng cộng mười tầng, chính là cảnh tượng sau khi mười tám tầng Địa ngục thời Tiên Thần kỳ thời viễn cổ tan biến đi để lại.

Ngọc lâu của vu sĩ Ma đạo, chính là lấy Thập Địa của Hằng Cổ Ma Vực để mệnh danh.

Lúc này Diệp Húc đến trong Ma Vực, nơi đây chính là tầng thứ nhất Ma Vực, tên là Úc Đan Vô Lượng Địa. Hắn phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy khắp chốn Úc Đan Vô Lượng Địa đều là những ngọn núi chọc trời cao ngất, bầu trời âm âm u u.

Ầm!

Hơi thở của Thiên Địa nhị đỉnh Hạ gia đột nhiên truyền tới, Diệp Húc rùng mình, hắn rèn cửu đỉnh nên rất quen thuộc với hơi thở của mấy cái đại đỉnh của Hạ gia.

Lập tức, hơi thở Dương đỉnh Hạ gia cũng truyền tới, điều này chứng tỏ Hạ gia vẫn không hề bỏ qua cho hắn, ngược lại điều khiển ba cái đại đỉnh tới đuổi giết hắn!

Ba cái đại đỉnh này khí thế long trời lở đất, bay nhanh tới nơi này!

“Lấy tình trạng hiện nay của mình hoàn toàn không thể bay xa mấy, sẽ bị cường giả của Hạ gia đuổi theo…”

Diệp Húc hơi trầm ngâm một lát, lập tức thu cột buồm lại, hạ xuống phía dưới.

Hắn thu lại tất cả khí tức, hạ xuống giữa quần sơn, lao đi về phía trước.

Ba cái đại đỉnh kia mất đi hơi thở của hắn, lập tức thay đổi sách lược, chỉ thấy những luồng thần niệm khổng lồ từ trong Thiên Địa Dương tam đỉnh trào ra, rải xuống những dãy núi bên dưới.

Những ý niệm đó chính là do lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh phát ra, sau khi rơi xuống đất hóa thành một đám lão già, ước chừng có đến trăm ngàn người. Những lão già đó lập tức tản ra, trải rộng hơn trăm dặm, sưu tầm tung tích Diệp Húc khắp nơi, thậm chí có một số lão chui vào lòng đất để phòng ngừa Diệp Húc trốn vào trong đó.

Lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh thần thông quảng đại, thần niệm hóa người, lục soát hết đất trời. Loại bản lĩnh này, cho dù là một con kiến trống trong hang cũng đều bị lôi ra, căn bản khiến hắn không thể trốn ở chỗ nào được!

Diệp Húc thầm nôn nóng, lúc này hắn đang bị thương rất nặng, thậm chí cả nguyên thai nguyên thần cũng đều bị thương, cực kỳ cần một nơi để chữa trị thương thế.

Hiện giờ hắn đang thoát thai hóa nguyên, thành nguyên thần, là thời kỳ mấu chốt để trở thành đại vu. Nếu nguyên thai bị hao tổn, dù có cưỡng ép thoát thai hóa nguyên thì uy lực của nguyên thần cũng sẽ suy giảm mạnh.

Nhưng Hạ gia đuổi giết người quá thần thông quảng đại, khiến hắn khó có thể trốn thoát.

“Ta không tin, ta đi xuống lòng đất, thần niệm hóa thân của lão quái vật Tam Bất Diệt còn có thể đuổi theo được!”

Diệp Húc liền chui vào dưới nền đất, các tầng đất xung quanh hắn tung lên. Hắn tế Di La Thiên Địa Tháp lên, chỉ thấy nền đất hai bên nhanh chóng bị đẩy lui, khiến hắn chìm vào lòng đất.

Trong chớp mắt, Diệp Húc liền đi xuống được ba ngàn thước, bùn đất sớm hóa thành nham thạch. Sức ép quanh thân càng lúc càng lớn, ép cho hắn gần như không thể thở được. Hắn tiếp tục xâm nhập sâu xuống, áp lực càng lúc càng lớn, nếu không phải có dị bảo như Di La Thiên Địa Tháp thì chỉ e hắn đã bị ép cho tan xương nát thịt rồi!

Cuối cùng, hắn xâm nhập tới mấy ngàn trượng sâu trong lòng đất, thậm chí tiến đến dung nham, quanh thân dung nham cuồn cuộn, hơi nóng bức bối. Khác với thế giới Vu Hoang, dung nham nơi này có chứa đầy ma tính, hóa thành ma hỏa ma diễm, hừng hực bốc cháy. Loại ma diễm này giỏi nhất chính là câu dẫn tâm ma của vu sĩ, hóa thành ma đầu trong Tử Phủ của vu sĩ, cắn nuốt thần trí, ma hóa nguyên thần của chủ nhân.

Diệp Húc giữ vững bản tâm, nguyên thần nhập chủ Tử Phủ, không ngừng giết chết tâm ma nảy sinh trong Tử Phủ, tiếp tục đi xuống.

Sau một lúc lâu, hắn xâm nhập tới xuống sâu hơn vạn trượng dưới nền đất Úc Đan Vô Lượng Địa. Tới nơi này rồi, áp lực mạnh tới mức đủ để đè chết thần niệm hóa thân của lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh!