Diệp Húc mà nhiều cao thủ Hạ gia phát sinh xung đột một lát, trong Mục vương Thành lại có hơn mười khí thức hùng mạnh giáng lâm. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ oanh kích tới tòa cổ thành này, tuy nhiên đây là di tích do Chu Vũ Mục Vương kiến tạo lên, sừng sững vạn năm không đổ, trong thành có một loại lực lượng cực kỳ kỳ lạ bảo hộ.
Hơn nữa Diệp Húc còn mơ hồ cảm giác được, cao thủ của Hiên Viên gia cũng ở đây. Tuy nhiên những cao thủ Hiên Viên gia này không có ngang ngược như Hạ gia, mà là ẩn nấp trong hư không, âm thầm nhìn chăm chú, miễn cho Hiên Viên Vô Khuyết chịu thiệt thòi.
Kỳ thực, Hạ gia xuất hiện cao thủ, tu vi cũng tinh thâm, tuy nhiên là một lão giả tam tướng cảnh. Hẳn là phải có lão quái vật mạnh mẽ hơn ẩn chứa bên trong hư không, lẳng lặng bảo vệ Hạ Đông Dương, đề phòng bất trắc.
Hạ Đông Dương và Hiên Viên Vô Khuyết đấu một trận, nhìn như là tiểu bối tranh đấu, nhưng lại liên lụy tới đánh giá của hai đại thế gia chính ma.
"Tiếp ngươi ba chiêu không chết?"
Diệp Húc khẽ cười một tiếng, sát khí tràn ngập trong mắt, thản nhiên nói: "Vị tiền bối này, ngươi nếu có thể tiếp được ta một chiêu mà không chết, ta liền dập đầu tạ tội với Hạ gia!"
"Kiêu ngạo, ngông cuồng!"
"Làm càn!" Mọi người Hạ gia đều tức giận mở miệng mắng chửi.
Lão giả Hạ gia kia thì bị tức giận tới sắc mặt xanh mét, ngửa mặt lên trời cười to nói: "Tốt, có đảm lượng! Một khi đã như vậy Hạ Ngân Xuyên ta một chiêu đánh bại ngươi!"
Diệp Húc thản nhiên nói: "Ta một quyền có thể đánh chết ngươi!"
Hạ Ngân Xuyên thức giận cười lạnh lùng nói: "Một chiêu, lão phu chỉ dùng một chiêu, một chiêu có thể đánh ngươi thành đống thịt!"
Hắn bay lên trời, phía trên hư không, từ trên cao nhìn xuống Diệp Húc. Trên đỉnh đầu hắn chín đại đỉnh xuất hiện, chỉ thấy những đỉnh này hợp làm một, hóa thành một đại đỉnh thật lớn, trấn áp thiên địa phong thủy lôi hỏa sơn âm dương, làm hư không đọng lại, biến thành một khối cứng như sắt. Trên không trung đột nhiên xuất hiện một đại đỉnh thật lớn.
Cửu Đỉnh trấn Thần Châu.
Cửu đỉnh hợp nhất, trấn áp được tuyệt đại đa số vu sĩ trong Mục Vương Thành, mất đi nửa phần pháo lực, một thân vu pháp vu bảo hết thảy không thể sử dụng. Chỉ có một ít đại vu tu vi cực cao, cùng với thiên tài như Hiên Viên Vô Khuyết, Hạ Đông Dương mới không bị cửu đỉnh trấn áp.
Ầm!
Đại đỉnh ầm ầm chấn động, từng đạo sóng gợn thẳng hướng tới Quan Tinh Đài. Từng đạo sóng gợn chất chứa năng lượng rất lớn, ngoại trừ mọi người ở Hạ gia, những người khác bị đại đỉnh trấn áp đều trong phạm trù bị tấn công.
Hành động này của Hạ Ngân Xuyên chẳng những tính toán oanh Diệp Húc thành mảnh vỡ, đồng thời tính toán hết thảy đánh chết hoặc chấn thương đám người Hiên Viên Vô Khuyết, Tôn Trọng Thư.
Đương!
Diệp Húc không thèm nhìn, một quyền oanh ra, chỉ thấy quyền ấn của hắn đóng lấy sóng gợn công kích, từng đợt sóng gợn đều bị phá nát.
Ầm!
Quyền ấn của hắn từ trên Quan Tinh Đài bay ra, một quyền nện lên đại đỉnh của Hạ Ngân Xuyên, chỉ thấy đại đỉnh này lập tức bị phân liệt, chia ra là chín. Cửu đỉnh trấn thần châu của hắn bị một quyền của Diệp Húc phá vỡ.
Hiên Viên Vô Khuyết đè lại cầm huyền, trong mắt tinh quang chợt lóe, ngưng mắt nhìn về phía quyền ấn của Diệp Húc, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trang Cổ Đạo, Cơ Xương Canh càng không khỏi biến đổi sắc mặt: "Thật là một quyền thật mạnh!"
Một quyền này của Diệp Húc, trực tiếp phá vỡ cửu đỉnh trấn thần châu của Hạ Ngân Xuyên, quyền ấn uy lực chỉ tăng không giảm, tiếp tục oanh kích tới Hạ Ngân Xuyên.
"Không xong!"
Hạ Đông Dương ánh mắt chợt mở to, tranh cuốn ầm ầm một tiếng mở ra, Thiên Sơn Thanh Điện Đồ đột nhiên nhảy ra, cuốn lấy Diệp Húc.
Hắn có thể nhìn ra được một chiêu này của Diệp Húc uy lực cực đoan mạnh mẽ, đạt tới trình độ của hắn rồi. Hạ Ngân Xuyên tuyệt đối không tiếp được.
"Hạ huynh, đây là giao thủ công bằng, ngươi cần gì phải chen vào?" ngũ thập huyền cầm của Hiên Viên Vô Khuyết đột nhiên bay lên, tự đàn trên không trung, đương đương rung động, từng đạo âm ba khủng bố đục thủng hư không, bắn tới thiên sơn thanh điện đồ.
Các cao thủ Hạ gia khác đều xuất động, công kích tới Diệp Húc, tính toán vây ngụy cứu triệu.
Chính vào lúc này, trên không trung một tiếng thét thảm thiết truyền tới. Quyền ấn của Diệp Húc đã oanh thẳng lên người Hạ Ngân Xuyên, một quyền đánh bạo, thân thể hóa thành một màn mưa máu.
Chín đại nguyên thần của Hạ Ngân Xuyên rít gào bay ra, quấn lấy đầu của hắn chạy ra xa xa, kêu lên: "Thúc tổ mau cứu ta!"
Diệp Húc cười lạnh một tiếng, quyền ấn đột nhiên triển khai, hóa thành một bàn tay to phạm vi mười dặm. Năm ngón tay giống như núi xanh lồng lộng, dùng sức bóp một cái, bắt lấy chín đại nguyên thần của Hạ Ngân Xuyên vào trong lòng bàn tay, niết mạnh một cái.
"Người trẻ tuổi, nên biết khoan dung độ lượng một chút!" Trong không trung đột nhiên vang lên một thanh âm già nua. Chỉ thấy một bàn tay khô gầy từ hư không xuất hiện, chộp tới bàn tay Diệp Húc, hiển nhiên là thúc tổ trong miệng Hạ Ngân Xuyên ra tay.
Đây là một lão quái vật tam bất diệt cảnh đỉnh phong, nhìn thấy Diệp Húc tính toán trảm thảo trừ căn, xử tử Hạ Ngân Xuyên liền lập tức ra tay cứu viện.
Thực lực của hắn hơn xa Diệp Húc, bàn tay to trảo ra, không trung lập tức một mảnh hắc ám, dường như một trảo này đánh ra không trung cũng bị đánh vỡ thành nhiều mảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Cùng lúc đó, giữa không trung một bàn tay to trắng như tuyết xuất hiện. Một ngón tay vươn ra, dài tới vài dặm, nhẹ nhàng điểm một chút vào lòng bàn tay Hạ gia lão tổ. Bàn tay của Hạ gia lão tổ lập tức bị phá nát giống như gương vỡ vậy, mà ngón tay trắng như tuyết này cũng bị chấn động mà dập nát.
Đây là cường giả của Hiên Viên gia ra tay, hai vị đại vu tam bất diệt cảnh âm thầm đánh giá một hồi, ngắn ngủi trong chớp mắt, Diệp Húc đã nhân cơ hội lùi lại phía sau, thu lại hết tất cả chín đại nguyên thần và hồn phách của Hạ Ngân Xuyên.
"Mập mạp chết tiệt, giao ra nguyên thần của Ngân Xuyên đây!" Mọi người Hạ gia sắc mặt âm trầm, nhất tề tiến lên một bước, sát khí lành lạnh.
"Thật có lỗi!"
Diệp Húc ngay trước mặt mọi người Hạ gia, bóp vỡ đầu của Hạ Ngân Xuyên, âm thầm sưu hồn tác phách trí nhớ của Hạ Ngân Xuyên, mỉm cười nói: "Ma đạo tặc tử, mỗi người thấy được thì phải giết. Diệp mỗ thân là người trong chính đạo, không thể để Hạ gia các ngươi làm càn."
Trang Cổ Đạo trong lòng cảnh giác nhìn về phía Diệp Húc, thầm nghĩ: "Người này lòng lang dạ sói, thủ đoạn viễn siêu thường nhân, tính ra Hiên Viên gia sẽ không ngồi yên như vậy, cho nên ra tay không chút kiêng nể gì cả! Khi nào thì trên giang hồ xuất hiện một nhân vật xuất sắc như vậy chứ?"
Hiên Viên Vô Khuyết ánh mắt chớp động, nhìn về phía Diệp Húc thoáng chút suy nghĩ.
"Ngươi là muốn chết!" Trong đám người Hạ gia, lão giả tam tướng cảnh hừ lạnh một tiếng, mắt lộ sát khí, đi nhanh tới trước mặt Diệp Húc.
Đột nhiên một thanh âm ầm ầm truyền tới, cười to nói: "Hạ gia quả nhiên bá đạo! thắng bại là chuyện thường, Hạ Ngân Xuyên thua trên tay người khác, tài nghệ không tinh, chết chưa hết tội, nào có thể trách được người khác?"
Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đầu đội phương quan, thản nhiên đi tới, dừng trên quan tinh đài.
"Nguyên Thủy thánh tông Phương Bất Thần, gặp qua chư vị đồng đạo." Phương Bất Thần chắp tay cười nói.
"Phương Bất Thần, ngươi bị Bạch Tê yêu thánh đánh trọng thương, không biết thương thế đã khỏi hẳn chưa?" Tôn Trọng Thư vẻ mặt thân thiết hỏi.
Phương Bất Thần sắc mặt một hồi xanh, một hồi đỏ, hắn nguyên tính lớn tiếng dọa người, khiêu chiến Hạ Ngân Xuyên trước Diệp Húc, đón đỡ ba chiêu của hắn, khiến náo động trước mặt mọi người, nổi danh thiên hạ.
Không ngờ hắn vừa lộ mặt đã bị Tôn Trọng Thư vạch trần vết sẹo trong lòng, thể diện mất sạch, trong lòng tức giận tới cực điểm, trợn mắt nhìn Tôn Trọng Thư.
Kiều Quốc Lão không kiềm chế được, đi lên bóp chặt lấy cổ của Tôn Trọng Thư, tu luyện tới cảnh giới của Tôn Trọng Thư coi như là bế khí ba năm cũng không nói chơi. Kiều Quốc Lão tự nhiên bóp không chết hắn, sau một lúc lâu, chỉ có thể oán hận buông ra.
"Ngươi câm miệng cho ta! Nói thêm một chữ nữa, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!" Kiều Quốc Lão hung tợn nói, lập tức quay đầy liên tục lắc đầu với Phương Bất Quần.
Phương Bất Quần thấy thế đành phải nhẫn nhịn xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trên không trung truyền tới một thanh âm: "Phương Bất Thần, thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?"
Phương Bất Thần liên tục bị hai người vạch thêm vào vết sẹo của hắn, trong lòng lửa giận bốc lên, không thể nhẫn nhịn được nữa, sát khí bắn ra từ trong hai mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn lại không khỏi giật mình kinh hãi, lập tức kiềm chế lửa giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hóa ra là yêu tông thất thánh … Ồ, ta nói nhầm rồi, hẳn là yêu tông lục thánh mới đúng. Bạch Tê Yêu thánh đã bị Diệp Thiếu Bảo một chiêu đánh chết. Nghe nói Bạch tê yêu thánh chết cực thảm, Khổng Chiêu Yêu thánh cũng bị một kích của Diệp Thiếu Bảo đánh trọng thương, chạy trối chết. Tại hạ rất thông cảm."
Sáu bóng dáng từ trên trời giáng xuống, sắc mặt đều không tốt lắm. Nguyên ưng yêu thánh tức giận hừ một tiếng, đi nhanh tới lạnh lùng nói: "Phương Bất Thần, ngươi nếu là nam nhân, đứng ra cùng ta sinh tử chiến một trận."
Hắn đang chuẩn bị động thủ lại bị một người thanh niên trai tráng khoác đại bào màu xanh thẫm, mắt to mày rậm, tiến tới ngăn lại, cười lạnh nói: "Nguyên Ưng, không cần phải kích động. Hạ gia và Hiên Viên gia hôm nay là diễn viên chính. Về phần Phương Bất Thần, Bạch Tê sư đệ không có giết hắn, vi huynh sẽ thay hắn hoàn thành di nguyện này. Sau khi Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương quyết chiến xong, ta phải ăn sống hắn! Không chỉ có Phương Bất Thần phải chết, ngay cả Diệp Thiếu Bảo kia cũng phải chết!"
Khí thế của hắn cực kỳ hùng mạnh, phía sau hiện lên một đầu thiên bằng cự điểu, bao phủ Mục Vương Thành, trấn áp thiên địa, vượt xa các vị yêu thánh khác. Hiển nhiên hắn là người đứng đầu yêu tông thất thánh, Thiên Bằng Đại Thánh!
Phần tu vi và thực lực này, kỹ áp quần hùng, so với những cường giả thế hệ trước của nhiều thánh địa còn mạnh hơn nhiều, Thiên Bằng Đại Thánh quả là danh bất hư truyền.
"Diệp Thiếu Bảo ăn nói ngông cuồng, nói trong yêu tông thất thánh ta chỉ có Đại sư huynh mới xứng là đối thủ của hắn, không biết lần này Diệp Thiếu Bảo có tơi hay không? Ta ngược lại muốn nhìn xem một chút thủ đoạn của hắn!" Phía sau Thiên Bằng đại thánh, một đại hán kim mao (lông vàng) cười lạnh nói.
Trong giây lát, lại có rất nhiều cao thủ đi vào Mục Vương Thành, đều dừng trên quan tinh đài.
"Thiên Đạo Tông Lý Tông Sơn cũng tới, còn có Vạn Kiếp Môn Đồ Ngọc Đường, Thiên Yêu Tông Cửu Đầu Giao Thánh, Vu Đạo Tông, Nguyên Thủy Ma Tông, Luyện Khí Tông đều có cao thủ tiến tới!"
"Hôm nay thực sự là một sự kiện rất lớn, còn có cường giả trẻ tuổi của Đại Ngụy quốc, Đại Tấn quốc cũng tới. Không nghĩ tới một trận chiến của Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương lại có nhiều cao thủ trẻ tuổi như vậy xuất hiện!"
"Mau nhìn, bên kia là cường giả Hoàng Tuyền Ma Tông cũng tới! đệ tử của Hoàng Tuyền Ma Tông tông chủ Vinh Lâm, Đặng Nguyên Giác và Hầu Nhân Vực, ba đại cường giả này cũng tới sao!"
"Không biết Diệp Thiếu Bảo lão ma đầu nổi danh nhất Hoàng Tuyền Ma Tông có xuất hiện hay không? Hiện giờ quần hùng thiên hạ, luận nổi bật, không ai so được với hắn?"
"Diệp Thiếu Bảo làm sao dám ra đây, hắn độc chiếm kho báu Tây Hoàng, lại ở trong Bắc Hải bí cảnh giết nhiều cường giả các thánh địa như vậy, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, không biết chừng ngay cả lão quái vật tam bất diệt cảnh cũng ra tay. Nói không chừng thậm chí còn đưa tới các vị bá chủ cấp thánh chủ nữa."
Thiên Bằng Đại Thánh mắt lộ thần quang, hướng tới ba người Vinh Lâm, Đặng Nguyên Giác, và Hầu Nhân Vực mà quét đi, chiến ý hừng hực, nhưng không có phát hiện ra bóng dáng Diệp Húc, không khỏi hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Diệp Thiếu Bảo con chuột nhắt nhát gan, có dám chiến một trận với ta không?"
"Diệp Thiếu Bảo nếu dám tới, một bàn tay của ta cũng có thể bóp nát hắn!" Một người cười độc ác nói.
"Muốn giết chết Diệp Thiếu Bảo cũng không tới lượt yêu tông lục thánh các ngươi!"
Thiên Đạo Tông Lý Đạo Sơn cười ha hả, thần thái bay lên, cao giọng nói: "Diệp Thiếu Bảo liên tiếp giết nhân sĩ chính đạo, các vị tiền bối Thiên Đạo Tông ta đi tới Bắc Hải bí cảnh hết thảy bị hắn dùng quỷ kế giết chết, thi cốt không còn! Hắn chỉ cần dám xuất hiện, Lý mỗ là người đầu tiên lấy tính mạng hắn!"
"Trang mỗ cũng rất muốn biết vị Diệp Thiếu Bảo này tới cùng là có năng lực gì?" Trang Cổ Đạo lạnh lùng nói.
Cơ Xương Canh khẽ cười một tiếng nói: "Diệp Thiếu Bảo dù sao cũng chỉ là người mới, đối phó với hạng người hàng mã như Bạch Tê yêu thánh còn được. Nếu đối phó với những cao thủ sớm thành danh như chúng ta, lại có vẻ có chút không đủ."
Diệp Húc khóe mắt có chút nhảy lên, nhiều người khiêu khích trước mặt như vậy, cho dù là hắn, cũng không kìm nổi sự tức giận, hận không thể lập tức ra tay, giết hết thảy đám người kia!