Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 439: Thuần dương cung

Già La Minh Tôn không kìm nổi mà đả kích hắn, cười lạnh nói: "Nếu có thuần dương linh mạch, còn tới được tay ngươi sao?đã sớm bị cường giả Trung Châu Hạ gia thu đi rồi. Ta phỏng đoán, nơi đây sở dĩ tràn ngập thuần dương linh khí, hẳn là có một thuần dương linh mạch bậc chín bị phá nát, linh khí rơi rụng bên trong thiên địa, mọi người không cần phải lãng phí, hấp thụ nhiều một chút…"

Hắn còn chưa kịp nói xong, Diệp Húc đã tế khởi ngọc lâu, trong lâu truyền tới hấp lực thật lớn, điên cuồng thổi quét thuần dương linh khí. Di la thiên địa tháp lại được tế khởi, giống như hai ống thông gió, làm cho thuần dương linh khí chung quanh vài trăm dặm trở thành hư không!

Diệp Húc ra tay cực nhanh, ngọc lâu và di la thiên địa tháp hút mạnh, khiến cho Già La Minh Tôn và Bạch Nam Hiên trợn mắt nhìn trân trối, sau một lúc lâu không nói ra được câu nào.

"Con bà nó, cùng ở một chỗ với tiểu tử này, xuống tay phải sớm một chút, nếu không ngay cả canh cũng không có mà húp!" Già La Minh Tôn từ trong quan tài nhảy ra, căm tức nói.

Bạch Nam Hiên chính là vu sĩ yêu tộc, không có ngọc lâu hay bảo tháp chỉ có trơ mắt nhìn Diệp Húc thổi quét thuần dương linh khí, buồn bực vạn phần nói: "Diệp huynh, người khác chỉ có một tòa ngọc lâu hoặc là một tòa bảo tháp, ngươi không ngờ làm ra hai tòa, mang theo nghịch ngợm nữa…"

"Chất lượng của linh khí đích xác rất cao à…" Diệp Húc làm cho thuần dương linh khí phạm vi vài trăm dặm trở thành hư không, chỉ thấy ngọc lâu của mình hấp thụ nhưng thuần dương linh khí này, phát ra tiếng răng rắc, không ngờ trưởng thành thêm một tầng, hóa thành 6 tầng Động Thiên Nguyên Hóa Hắc Ngọc Thiên Tinh Lâu, không khỏi vui sướng vạn phần cười nói.

Ngọc lâu của hắn ở quan tinh phong hấp thụ linh khí mấy tháng mới trưởng tành năm tầng Ba La Diệu Thiện Hắc Ngọc Lâu, hiện giờ ngắn ngủi một lát, đã hấp thụ nhiều thuần dương linh khí, không ngờ liên tục đột phá bốn tiểu phẩm bậc, tăng một đại phẩm bậc, thực khiến cho hắn rất vui vẻ.

Thuần dương linh khí này phẩm bậc rất cao, nếu là linh mạch bình thường, cho dù là linh mạch bậc năm bậc sau, chỉ sợ cũng không đủ cho ngọc lâu của hắn nâng cao nhanh như vậy. Chỉ có bực thuần dương linh mạch bậc chín này tản mát ra linh khí, mới có thể nâng cao được phẩm chất ngọc lâu của hắn một cách nhanh chóng.

"Không phải nói, nhân loại khi trở thành vu sĩ, ngọc lâu hoặc bảo tháp liền định hình sao? Diệp huynh ngọc lâu làm sao có thể trưởng thành được?" Bạch Nam Hiên hiếu kỳ nói.

Hắn là vu sĩ yêu tộc, trời sinh đã không có khả năng đạt được thiên đạo kế thừa, đúng là đối với ngọc lâu vào bảo tháp của vu sĩ nhân loại cũng không rõ lắm, cũng không quá kinh ngạc.

Già La Minh Tôn chính là ma tộc hoàng tộc, ma tộc vu sĩ cũng không đạt được ngọc lâu hoặc là bảo tháp, không được thiên đạo kế thừa.

Hắn cũng không có kết giao nhiều lắm với nhân loại vu sĩ, cũng không biết loại chuyện ngọc lâu Diệp Húc có thể trưởng thành trọng yếu như thế nào. Bởi vậy đúng là đối với bí mật của Diệp Húc cũng hồn nhiên không để trong lòng, cười ha hả nói: "Hơn phân nửa là một loại ngọc lâu kỳ lạ do thiên đạo truyền thừa rồi. Diệp lão đệ trên người cũng có không ít bí mật. Ta nguyên tưởng rằng tu vi của hắn sẽ dừng lại ở tam dương cảnh, hiện giờ xem ra, tiểu tử này hơn phân nửa có thể tu luyện tới cảnh giới cực cao hơn, thậm chí không chừng có thể dẹp ngang được đại tôn ta!"

Đột nhiên, từ sâu trong mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên, truyền tới tiếng thú hô liên tiếp, thanh âm cực kỳ to. Nghe thấy thanh âm này, có thể tưởng tượng ra tiếng rống của yêu thú phát ra, thể tích tất nhiên là không nhỏ, thậm chí có khả năng là viễn cổ cự thú. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

Diệp Húc trong lòng nao nao nói: "Chẳng lẽ trong bắc hải bí cảnh cũng có yêu thú?"

Khối đại lục này từng là thiên giới, bên trong sung mãn thần bí, đối với bọn họ mà nói, đã là một kỳ ngộ thật lớn, đồng thời cũng có nguy hiểm rất lớn.

"Bạch huynh, ta cần mở ra ngọc lâu tầng thứ năm, đạt được công pháp tu luyện tam dương cảnh. Ngọc lâu của ta, liền giao cho ngươi xử lý!"

Bạch Nam Hiên còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Húc tâm niệm vừa động, thu hồi Di la thiên địa tháp, chính mình Động Thiên Nguyên Hóa Hắc Ngọc Thiên Tinh Lâu dừng ở trên đầu Bạch Nam Hiên, thân hình khẽ nhúc nhích, tiến nhập vào bên trong ngọc lâu.

Cho tới nay, Diệp Húc rất nhiều chuyện phải làm, hắn nguyên bản tính toán thu thập thiên địa cửu sát, sau đó lại mở ra ngọc lâu tầng thứ năm, đạt được tâm pháp tam dương cảnh.

Tuy nhiên tới bắc hải bí cảnh rồi, nơi nguy hiểm như vậy nếu thực lực không đủ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết. Bởi vậy hắn không khỏi cảm giác được một loại cảm giác gấp gáp, tính toán hiện tại lập tức tìm được tâm pháp tu luyện tam dương cảnh.

"Minh Tôn, ta hiện tại nhìn giống một vu sĩ ma đạo không?" Bạch Nam Hiên ngẩng đầu đánh giá ngọc lâu trên đầu mình, cười ha hả nói.

"Không giống."

Già La Minh Tôn khép quan tài lại, thanh âm từ trong quan tài truyền tới, nhỏ giọng nói: "Lão Bạch, có người tới."

Bạch Nam Hiên trong lòng rùng mình, vội vàng nhìn quét khắp nơi, đột nhiên xa xa truyền tới tiếng vang. Chỉ thấy hai gã vu sĩ trẻ tuổi được một lão già suất lĩnh đi tới. Hai người trẻ tuổi này trên đỉnh đầu có bảo tháp, cao tới hơn mười trượng, thụy khí ngàn cành, nhè nhẹ phả ra từng đợt, cực kỳ mỹ quan.

Mà phía sau bọn họ, thì phân biệt xuất hiện một vòng thái cực âm dương ngư thật lớn, thay đổi qua lại không ngừng.

Về phần lão giả kia, hắn tự cho rằng mình cực cao, cũng không có tế khởi ra bảo tháp bản thân.

Tu vi của ba người này không kém, hai người trẻ tuổi đã tu luyện tới tam thần cảnh hóa thần kỳ, mà lão già thì tu luyện tới Hợp thể kỳ. Bọn họ hẳn là cao thủ Đại Hán nho vu Thái Cực Tông, khí thế làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ luân hồi không thôi.

Bạch Nam Hiên nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: "Hóa ra là cao thủ chính đạo Thái Cực Tông, nếu là người chính đạo, như vậy chúng ta nhất định sẽ bình an vô sự…"

"Hóa ra là một thằng nhóc ma đạo!"

Người trẻ tuổi áo xanh trong đó nhìn thẳng vào Bạch Nam Hiên, cười lạnh nói: "Khó trách sẽ tế khởi ngọc lâu, làm thuần dương linh khí thổi quét không còn! Sư thúc, thằng nhãi này một mình, bằng không nhân cơ hội xử lý hắn!"

Bạch Nam Hiên hoảng sợ lắp bắp nói: "Vị sư huynh này, chúng ta giảng đạo lý…"

"Ma đạo tặc tử, mỗi người đều muốn giết, người nào nói chuyện đạo lý với ngươi!" Một thanh niên áo vàng khác cười lạnh nói.

Lão già thản nhiên cười, nhỏ giọng nói: "Ma đạo không ngờ cũng muốn nói chuyện đạo lý với chính đạo? chuyện này lão phu lần đầu tiên gặp được nha, ha ha thú vị, thú vị…"

"Chư vị làm gì phải bức người như vậy…"

Bạch Nam Hiên không khỏi đầu lớn như đấu, truyền âm vào bên trong quan tài hỏi Già La Minh Tôn nói: "Minh Tôn, ta lần đầu đi ra ngoài, không thông đạo lý đối nhân xử thế, sợ nói sai thì đắc tội với người. Diệp huynh là người nhân hậu, hắn gặp chuyện này thì phải xử lý thế nào?"

Già La Minh Tôn sắc mặt quái dị: "Lão Bạch, ngươi xác nhận ngươi muốn học tập Diệp lão đệ?"

"Tất nhiên rồi, Diệp huynh đạo đức tốt, chính là tấm gương cho ta, ta từng nghe nói người trên giang hồ bất cứ kẻ nào nhắc tới tên hắn cũng phải giơ ngón tay cái lên!" Bạch Nam Hiên thành thành thật thật nói.



"Một khi đã như vậy, đại tôn ta nói một câu, ngươi liền học câu, ta sẽ cho ngươi biết phong cách hành xử của Diệp lão đệ!"

Già La Minh Tôn buồn cười, cười ha hả nói: "Ngươi hiện tại ngẩng đầu, ánh mắt phải ngạo mạn, cực độ ngạo mạn, khóe miệng lộ ra nụ cười, đúng, là như thế này…sau đó nói với bọn họ…"

"Các ngươi là muốn chết sao?" Bạch Nam Hiên lập lại những lời này của hắn, lập tức hối hận. Chỉ thấy ba cao thủ Thái Cực Tông giận tím mặt, đều gầm lên, đủ loại vu pháp vu bảo che trời phủ đất của Thái Cực Tông hướng tới hắn mà đập.

"Khốn khiếp!"

"Làm càn!"

"Người trẻ tuổi kiêu ngạo, giọng điệu ngông cuồng, lão phu ngược lại nhìn xem là ai muốn chết!"

Bạch Nam Hiên sắc mặt đỏ lên, vội vàng tế khởi tranh cuốn, chỉ nghe thấy tiếng rầm vang lên, bức họa cuộn tròn triển khai, hóa thành một bức tranh vẽ dài tới hơn mười dặm. Trong đó vô số yêu văn xuất động, tràn ngập ra khí tức thần bí.

Đại vu tam thần cảnh Thái Cực tông phát ra vu pháp, vu bảo oanh lên trên mặt bức tranh chữ, không chỉ có vu pháp bị hấp thu, thậm chí ngay cả vu bảo cũng rơi vào trong bức tranh chữ, biến mất không thấy.

"Chư vị, đây là một hồi hiểu lầm, ta có thể trả lại vu bảo cho các ngươi…" Bạch Nam Hiên vội vàng biện giải.

"Trả lại vu bảo cho chúng ta? Tiểu tử ngươi còn quá kiêu ngạo, ngươi còn dám làm nhục Thái Cực Tông!"

Ba người càng thêm tức giận, phía sau lão gia đồng thời cũng hiện ra một đồ án thái cực âm dương ngư, chỉ thấy trung tâm đồ án có hai đầu âm dương ngư chuyển động nhanh chóng. Trong đó xuất hiện một bàn tay to, bao phủ thiên địa, ngang nhiên hướng tới Bạch Nam Hiên chộp tới, điềm nhiên nói: "Nhìn không ra thằng nhãi tiểu ma đầu này tu vi không cao, vu bảo thật ra không tồi, vẫn là giao cho lão phu bảo quản đi!"

Lão già này thực lực cực cao, chính là đại vu hợp thể kỳ, gần với bá chủ tam tướng cảnh. Chiêu thức này của hắn còn hung hăng hơn trước gấp chục lần, hiển nhiên không chỉ tính toán thu đi bức tranh này của Bạch Nam Hiên, thậm chí tính toán xử tử hắn.

Bạch Nam Hiên vội vàng chống đỡ, trong lòng âm thầm kêu khổ: "Diệp huynh không phải được xưng là nhiệt tình vì lợi ích chung, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sao? Như thế nào lại nói ra những lời như vậy? đúng rồi, nhất định là minh tôn cố ý gạt ta…Ma tộc Đại Minh Tôn Vương, quả nhiên không phải là loại người lương thiện gì!"

Bọn họ ở bên ngoài đánh giết long trời lở đất, mà Diệp Húc lại lững thững ở trong ngọc lâu của mình. Lúc này hắn đã đi vào ngọc lâu tầng thứ tư, tế khởi Di la thiên địa tháp, đột phá trở ngại tầng thứ tư, giáng lâm tới tầng thứ năm.

"Tuy rằng nói ta tu tập đô thiên thập nhị thần sát của Thủy hoàng đế, cửu chuyển nguyên công của tiểu quang minh thánh địa, vạn kiếp vô lượng tâm kinh của vạn kiếp môn, và nhiều tâm pháp khác. Nhưng tâm pháp căn bản nhất của ta, vẫn là đoạt được trong ngọc lâu. Chỉ có tâm pháp trong ngọc lâu, mới đặc biệt coi trọng, là hệ thống tu luyện căn cơ của ta!"

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy ngọc thụ trong ngọc lâu của hắn, hấp thu rất nhiều thuần dương linh khí bên trong Thái Hoàng Thiên này. Biến hóa này hoàn toàn khác trước, ngọc thụ này dường như cũng chất chứa một tia thuần dương khí, trở nên tươi tốt hơn trước, càng thêm giàu sức sống.

"Xem ra thuần dương linh khí, không chỉ nâng cao nguyên thần nguyên thai và thân thể của vu sĩ, đối với ngọc lâu của ta cũng có tác dụng."

Ánh mắt của hắn rời khỏi ngọc lâu, đánh giá khắp nơi, chỉ thấy ngọc lâu tầng thứ năm và thứ tư của hắn hoàn toàn khác nhau. Tầng thứ tư trống trơn, ngoại trự ngọc thụ ra không có vật gì khác, mà không gian tầng thứ năm lại có một tòa cung điện.

Cung điện này gồm những bức tường nối liền nhau, hình thành ra một quần thể thật lớn, giống như một tòa thiên cung thần vương, mà trung tâm của những cung điện này, còn có một tòa kim điện thật lớn, cao lớn hơn xa xa những cung điện khác, tráng lệ phi phàm.

Những cung điện khác tồn tại chung quanh là muốn bảo vệ tòa kim điện này, chỉ là muốn đột hiển và bảo hộ uy nghiêm cho tòa kim điện này.

Diệp Húc bay lên, lướt qua cung điện, rốt cuộc cũng đi tới trước tòa kim điện này. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đại điện có tấm biển viết ba chữ vàng rồng bay phượng múa.

"Thuần Dương cung!"