Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 437: Thiên giới mảnh vỡ

Diệp Húc trong lòng rùng mình, Bạch Nam Hiên chính là đệ tử quan môn của hải ngoại Thanh Đế Môn môn chủ, đường đường là môn phái do một thế hệ Thiên đế truyền tới ngày hôm nay. Tu vi của môn chủ môn phái này, chỉ sợ là nhân vật cùng cấp bậc với Ứng Tông Đạo.

Hiển nhiên môn chủ Thanh Đế môn khiến cho Bạch Nam Hiên tới đây, phân nửa là dã biết Bắc Hải Băng Nguyên có sự kiện phát sinh, cũng tức là bắc hải bí cảnh sắp xuất hiện.

Mà Ứng Tông Đạo trong ngọc phù cho Diệp Húc thấy trạm thứ nhất là Bắc Hải Băng Nguyên chỉ sợ cũng có nguyên nhân như vậy.

"Hai người này đa mưu túc trí, sẽ không vô duyên vô cớ để chúng ta tới nơi này, khẳng định có đại sự phát sinh, tới tột cùng thì Bắc Hải bí cảnh là gì?"

Diệp Húc trong lòng tò mò vạn phần, đánhgiá khắp mọi nơi, chỉ thấy Bắc Hải Băng Nguyên ngoại trừ sau đầu cự thú viễn cổ ra, cũng không có bất cứ cái gì khác, căn bản không nhìn ra được cái gì gọi là bí cảnh.

"Trung Châu Hạ gia thật là bá đạo, bắc hải bí cảnh không phải là của Hạ gia các ngươi, các ngươi Hạ gia thiên đỉnh đã sớm biến mất, thiên đỉnh mới được luyện chế này chỉ là do nhân hoàng đúc lên. Dựa vào thiên đỉnh này, các ngươi nghĩ rằng có thể chiếm lấy được Bắc Hải bí cảnh được sao?"

Đột nhiên lại có hơn mười người bay tới, chỉ thấy trên đỉnh đầu một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện ra một tòa linh lung hoàng kim bảo tháp 28 tầng. Còn có mỗ lão giả trên đỉnh đầu hiện lên pháp tướng, tôn pháp tướng này cao tới vạn trượng đang thở hổn hển mà khiêng một cái búa cực kỳ lớn. Lại có một người tế khởi hai thanh kim giản, cùng 36 tiết, va chạm lẫn nhau trong không trung như kim long vậy, phát ra những tiếng nổ rung trời.

Đây là ba kiện bất diệt chi bảo, ánh giao sinh huy, đồng thời đối kháng với uy áp của thiên đỉnh.

Những người khác đều là người trẻ tuổi, đứng giữa đám người lộ ra khí độ ung dung cao quý, cũng là người quen của Diệp Húc. Đại Đường Thái Tử Hỉ, về phần sáu người đằng sau, hẳn là tài năng tuấn kiệt trẻ tuổi của Thiên Sách Phủ.

Đột nhiên lại có người cười dài nói: "Thiên Vương phủ Linh Lung Hoàng kim bảo tháp, Trình vương phủ Liệt Thiên Phủ, Tần vương phủ Kim Long Song Giản. Đại đường thiên sách phủ Thượng tướng, trường sử, Tư Mã cùng nhau tới đây. Xem ra Thiên Sách Phủ đối với Bắc Hải bí cảnh, thật sự bỏ đủ tiền vốn!"

Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy mấy trăm cao thủ giáng lâm, lại tới từ các môn phái khác nhau. Cường giả chính ma yêu ba đạo đều tới, đều có cao thủ tam bất diệt cảnh trấn thủ, lai có bất diệt chi bảo, thực lực cực đoan hùng mạnh, tản mát ra từng đợt khí diễm thiên khung, chống lại thiên đỉnh Hạ gia.

Lúc này hiển nhiên thiên đỉnh Hạ gia không thể chống lại được rồi, bị hơn mười kiện bất diệt chi bảo ép tới, dần dần thu nhỏ lại, không còn lớn như trước.

Thiên đỉnh này dù sao cũng không phải là cấm bảo chân chính, mà là nhân hoàng kỳ cao thủ Hạ gia căn cứ vào thiên đỉnh chân chính mà rèn ra phỏng chế phẩm. Nó đối kháng với hơn mười kiện bất diệt chi bảo quả thực có chút lực bất tòng tâm.

Nếu đổi lại là thiên đỉnh chân chính, đừng nói hơn mười kiện bất diệt chi bảo, cho dù là 100 kiện, 1 vạn kiện, cũng đừng mơ tưởng chống lại được thiên đỉnh, chỉ bị trấn áp mà thôi.

Diệp Húc thấy thế, tâm niệm vi động, tế khởi linh cữu thanh đăng, nhỏ giọng nói: "Minh Tôn, lão nhân gia ngài còn không phát uy?"

Già La Minh Tôn trốn trong quan tài buồn bực không ngừng, nghe nói như thế vội vàng thúc dục uy năng của quan tài. Chỉ thấy khầu quan tài lớn này bay ngang trời, tản mát ra uy năng kinh thiên, hướng tới thiên đỉnh đè đi, thậm chí bức khẩu bất diệt chi bảo này liên tục lui về sau.

Có linh cữu thanh đăng và Già La Minh Tôn trấn áp, thiên đỉnh Hạ gia thu nhỏ lại, biến thành phạm vi trăm dặm, trong đỉnh khối lục địa bị ép tới sụp đổ từng mảng.

"Không sai! Trung Châu Hạ gia rất bá đạo, không ngờ dám độc chiếm Bắc hải bí cảnh, bắt nạt Hoàng Tuyền Thánh Tông ta và Thanh Đế Môn không người sao?" Diệp Húc uy phong lẫm lẫm, nhấc Bạch Nam Hiên lại đây, trầm giọng quát.

"Diệp huynh có phải chúng ta quá kiêu ngạo không?" Bạch Nam Hiên liếc mắt đánh giá khắp bốn phương, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều có cao thủ mạnh mẽ tới đáng sợ cùng với một đống kiện bất diệt chi bảo to lớn không gì sánh được, hắn không khỏi rùng mình một cái. Nguồn: http://Trà Truyện

Diệp Húc an ủi nói: "Không có gì, nơi này cao thủ nhiều lắm, không ai dám động thủ đâu. Hiện tại có thể nói thì phải mở miệng nói chuyện, cho thấy mình tồn tại, nếu không lợi ích sẽ bị người ta chia cắt sạch sẽ, không có phần cho chúng ta!"

Thái Tử Hỉ nhìn thấy quan tài màu đen này, hận nghiến răng nghiến lợi, tìm kiếm vị trí của Diệp Húc.

Quan tài màu đen nguyên là bảo vật của hắn, bất diệt chi bảo, tuy nhiên khi ở Bàn Hoàng Lăng, lại bị Diệp Húc lấy Nam Thiên Môn thu đi: "Diệp Thiếu Bảo căn bản đừng mơ tưởng tế khởi được linh cữu thanh đăng này. Hai là Hoàng Tuyền Ma Tông và Thanh Đế môn cũng có cao thủ tiến tới?"

"Thái tử không nên động nộ."

Tế khởi linh lung hoàng kim bảo tháp chính là đại thiên vương của thiên vương phủ, đồng thời cũng là thượng tướng Thiên Sác phủ, gần với Đường Hoàng, mỉm cười nói. "Diệp Thiếu Bảo là nhiều việc ác, giết con trai ta, lần này hắn trốn không thoát."

"Hóa ra là người của Hoàng Tuyền Ma Tông và Thanh Đế môn tới, xem ra lần này Bắc Hải bí cảnh mở ra, kinh động không ít thánh địa. Thậm chí ngay cả hải ngoại Thanh Đế môn cũng phái cao thủ tới." Có người tìm kiếm chung quanh không phát hiện ra đám người Diệp Húc, lẩm bẩm nói.

Đột nhiên, trên không trung từng ngôi sao rớt xuống, ở giữa không trung hóa thành một tấm trận đồ đại chu thiên tinh đấu thật lớn, bao phủ lấy mấy ngàn dặm, giống như vũ trụ tinh không giáng lâm xuống thế gian.

Tấm trận đồ đại chu thiên tinh đấu này đột nhiên phân giải, hóa thành một trận đồ lớn nhỏ trăm dặm rồi lập tức biến mất. Chỉ thấy hơn mười cao thủ chu thiên tinh cung xuất hiện, lấy Thạch Tinh Hải cầm đầu.

Tiếp theo, trên bầu trời xuất hiện một vầng trăng sáng thật lớn, ầm ầm rơi xuống phía trên băng nguyên, chỉ thấy ba thiếu nữ dắt tay nhau bay tới, phía sau các nàng hiện ra một vầng trăng thật lớn, chiếu rọi thiên địa.

Lập tức, phía đông của băng nguyên trên biển rộng dâng lên một vầng mặt trời chói trang, bay nhanh tới đây. Mặt trời chói chang rơi xuống đất hóa thành hai vu sĩ, một vị là Đông Hoàng Mục, người còn lại là một lão già cổ lão, lông mi trắng, râu cũng bạc trắng.

Mặt trời chói chang sau lưng lão già lay động, hóa thành một cái đồng lô thật lớn.

"Ngay cả cường giả ma đạo tam cung cũng tới đây, Đông Hoàng Mục và Thái Dương thần cung cường giả thế hệ trước cùng nhau tới đây. Chẳng lẽ hắn đã đột phá đại vu tam thần cảnh, chính thức trở thành đệ tử Thái Dương thần cung?"

Có người nhận ra hai người này, không khỏi kinh hô nói: "Đông Hoàng Mục mới bao nhiêu tuổi, không ngờ đã trở thành đại vu, tương lai nếu truyền ra tin tức hắn trở thành vu hoàng. Ta nhất định sẽ không kinh ngạc!"

Diệp Húc trong lòng chấn động, lần trước khi hắn nhìn thấy Đông Hoàng Mục, người này vẫn là tam dương cảnh, Dương Thần cửu phẩm, bị Già La Minh Tôn bức đi, hiện giờ lại xuất hiện không ngờ đã là đại vu tam thần cảnh.

"Đông Hoàng Mục tu vi tăng trưởng, thật sự vô cùng nhanh chóng, có thể nói là thần tốc được rồi! Hay là hắn có thể chất đặc thù, nếu không tại sao lại nhanh như thế được?"

Lúc này, nhiều cao thủ giáng lâm, Trung Châu Hạ gia càng không thể trấn áp được tràng diện. Chỉ bằng một kiện thiên đỉnh phỏng chế phẩm, bọn họ tuyệt đối không thể chống lại nhiều cường giả thánh địa như vậy, trừ phi vận dụng cấm bảo chân chính của Hạ gia.

Tuy nhiên, thúc dục cấm bảo tiêu hao thật sự quá lớn, đủ có thể hút khô một cường giả tam bất diệt cảnh trong nháy mắt. Cho dù là Hạ gia vận dụng cấm bảo chân chính tới trấn áp, nhưng thánh địa khác khẳng định cũng có cấm bảo. Tới lúc đó sẽ là đại chiến giữa các cấm bảo, toàn bộ thế giới đều bị đánh cho dập nát, mất nhiều hơn được. Không có thánh địa nào có thể chịu được tổn thất lớn như vậy.

Vì một Bắc Hải bí cảnh, khẳng định không đáng giá.

"Chư vị đồng đạo, bắc hải bí cảnh này là tổ tiên Hạ gia lưu lại bí cảnh, chư vị chẳng lẽ phải nhất định đối nghịch với Hạ ta ta?" Mấy lão giả tam bất diệt cảnh trong thiên đỉnh Hạ gia xuất hiện, trong đó một lão già trầm giọng nói.

Có người cười ha hả nói: "Bắc Hải bí cảnh là của Hạ gia tổ tiên các ngươi lưu lại sao? Thật sự làm cho người ta cười tới rụng răng!"

"Không sai, bắc hải bí cảnh chính là Nghệ Hoàng lưu lại, toàn bộ bí cảnh là Nghệ Hoàng cướp đoạt mảnh vỡ tam thập tam thiên, 33 tầng thiên giới bị phá nát, chỉ còn lại chín tầng. Bắc Hải bí cảnh là mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên, bị Nghệ Hoàng lưu lại sáu đầu viễn cổ cự thú trông coi!"

"Mà Nghệ Hoàng tuy rằng là vu hoàng Đại Thương, cũng không phải là người Hạ gia các ngươi, mà là cướp đoạt ngôi vị Hoàng Đế của Hạ gia, thậm chí đánh cắp cửu đỉnh, làm cho ba đỉnh thiên địa dương của các ngươi không biết rõ tung tích! Làm cho Đại Hạ hoàng triều xuống dốc, sau đó mới bị Thang hoàng lật đổ!"

"Nghìn vạn năm qua, Hạ gia các ngươi không chỉ một lần tiến vào Bắc Hải Bí Cảnh, đơn giản là tìm kiếm tung tích thiên địa dương ba đỉnh. Đáng tiếc nhiều năm như vậy vẫn không có tìm được tới. Hiện giờ Bắc Hải bí cảnh, bởi vì ưu đàm hỏa năm trăm năm nở một lần mà sắp mở, bí cảnh sắp xuất hiện, hiện tại có nói thế nào cũng không thể để cho Hạ gia ngươi độc chiếm bí cảnh!"



Mọi người mỗi người một câu, Diệp Húc nghe xong một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn. Hóa ra Đại Thương hoàng triều xuất hiện ra một vị Nghệ Hoàng, cướp lấy ngôi vị hoàng đế của Hạ gia, lấy đi thiên địa dương ba đỉnh, sau đó Hạ gia xuất hiện một vị vu hoàng Thiếu Khang, đoạt lại ngôi vị hoàng đế. Đáng tiếc thủy chung vẫn không tìm được ba cấm bảo này, làm cho Đại Hạ ngày càng lụn bại, rốt cuộc cũng bị Thang hoàng lật đổ.

Người của Hạ gia hoài nhi ba đại đỉnh này bị Nghệ Hoàng giấu ở bên trong Bắc Hải bí cảnh, mới chiếm lấy bí cảnh này, sưu tầm tung tích ba đại đỉnh.

"Bắc Hải bí cảnh chính là mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên do Nghệ Hoàng sưu tập? mãnh vỡ của viễn cổ thiên giới, chỉ sợ của cải bên trong kinh người vô cùng, khó trách các thánh địa khác cũng phải động tâm!"

Thiên giới chinhs là nơi cư ngụ của Thiên đế và Thần vương. Viễn cổ thiên giới là nơi thần vương và viễn cổ tiên nhân trong truyền thuyết sinh sống, có thể nghĩ được của cải kinh người thế nào?

"Tuy nhiên, Bắc hải băng nguyên mỗi một năm đều trải qua một lần cực dạ, vì sao năm trăm năm mới mở một lần?"

Diệp Húc trong lòng có chút khó hiểu, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ lại là do Ưu đàm hoa?"

Hắn vừa nghĩ tới đây đột nhiên bắc hải băng nguyên rung lên kịch liệt, chỉ thấy trung tâm băng nguyên một khối huyền băng thật lớn dần dần đi về phía trước, dường như dưới lòng đất có một đầu quái vật lớn đang cố sức đẩy huyền băng bao trùm băng nguyên để lao ra vậy.

Ầm vang!

Vô số huyền băng trên đỉnh núi rơi xuống, chỉ thấy trên mặt đất băng nguyên xuất hiện một nụ hoa thật lớn trồi lên từ mặt đất tồi tàn.

Đóa hoa lớn này, so với tất cả các loại dị hoa mà Diệp Húc từng chứng kiến thì phải khổng lồ hơn nhiều. Chỉ là nụ hoa đã cao tới vạn trượng, to lớn không gì sánh được, theo như lời mọi người, nó là ưu đàm hoa!

Chỉ thấy đóa ưu đàm hoa này nhanh chóng nợ rộ lên, chung quanh đóa hoa, tràn ngập một dòng khí màu hồng phấn mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Nó giống như là cuồng phong rít gào, làm hư không bị xé rách ra từng vệt đen, trong không khí lúc này tràn ngập một mùi thơm lạ lùng, xông vào mũi.

Diệp Húc ngửi ngửi, chỉ thấy choáng váng đầu óc, nguyên thần gần như bị hòa tan phân giải, trong lòng rùng mình, vội vàng ngưng thở.

"Ưu đàm hoa này có kịch độc, chỉ mùi hoa có thể dễ dàng độc chết một đại vu tam thần cảnh!"

Tuy nhiên Áp Dữ, Tạc Xỉ, Cửu Anh, Đại Phong, Phong Hi, Long Mãng, sáu con viễn cổ cự thú này ngửi được mùi hoa, lại xao động bất an. Dường như chúng ngửi thấy mỹ vị vậy, tất cả đều đi tới ưu đàm hoa, cho dù là Khánh Kỵ liên tục huy động roi đánh trên đầu chúng cũng không thể ngăn trở được chúng nó.

Rầm!

Những sợi xích sắt khóa chúng nó lập tức bị kéo ra thẳng tắp, chỉ nghe thấy sáu đầu cự thú viễn cổ rống giận liên tục, kéo động xích sắt, cố gắng đi về phía ưu đàm hoa.

Băng! Băng! Băng!

Xích sắt bị lôi kéo từ dưới bắn lên, mà một đầu xích khác lại biến mất bên trong hư không, dường như là xuyên vào một loại đồ vật gì đó vô cùng khổng lồ.

....

Lời tác giả: Thế giới độc bộ càng ngày càng khổng lồ, mọi người nghĩ sao?