Diệp Húc nhìn tới, không ít vu sĩ chờ đợi sát khí ở đây tóc đã trắng xóa, thậm chí ngay cả chòm râu cũng màu trắng. Hiển nhiên bọn họ ở trong này quá dài rồi, vì thu hoạch sát khí hoàn chỉnh, đã đợi không biết bao nhiêu lâu.
Những người này cũng không dám thâm nhập vào sâu bên trong Thiên Phong Hạp Cốc, đều là tam dương cảnh, thực lực vu sĩ có khả năng chênh lệch mấy trăm tới mấy ngàn lần. Những người khoanh chân ngồi bên trong thung lũng này đều là vu sĩ tam dương cảnh không đủ thực lực xâm nhập vào bên trong Thiên Phong hạp cốc, chỉ có thể chờ đợi phong sát từ trong cốc thổi ra, sau đó nhân cơ hội thu đi phong sát.
Diệp Húc từ khi là tam đan cảnh, đã từng dùng bảy thứ sát khí rèn luyện qua nguyên đan thân thể và nguyên thần. Tuy nhiên khi đó hắn chỉ tẩy lễ một lần đã khiến cho nguyên thần và chân nguyên của hắn có chứa đựng khí tức thuần dương, cũng không có hấp thu bảy đạo sát khí kia.
Mà vu sĩ tam dương cảnh, lại cần hấp thu sát khí, khu trừ tất cả tạp chất bên trong thân thể nguyên thai nguyên thần. Như vậy mới thành tựu nguyên thần, tu thành đại vu.
"Có phong sát thổi ra kìa!" đột nhiên có người kêu lớn, thanh âm tràn ngập vui mừng.
Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đạo phong sát màu xanh dài không tới ba dặm đang từ sâu trong thung lũng thổi tới. Hiển nhiên những phong sát này chính là phế phẩm đã sử dụng qua, đã có người dùng sát khí này rèn luyện nguyên thần nguyên thai, còn lại một ít sát khí không tinh thuần.
Tuy nhiên, những vu sĩ trong thung lũng này lại kích động vạn phần, đều ra tay, hướng cái phong sát không trọn vẹn kia mà chộp tới. Thậm chí có người vì thế mà đánh đập tàn nhẫn, công kích tới người cạnh tranh với mình, tiếng chém giết ầm ầm một mảnh.
Diệp Húc thấy thế, không khỏi âm thầm lắc đầu, đệ nghị nói: "Bạch huynh, nơi này không biết năm nào tháng nào mới xuất hiện một phong sát, chúng ta tốt nhất nên xâm nhập vào sâu bên trong Thiên Phong Hạp cốc, tới bên trong sưu tầm."
Hai người bay thẳng vào sâu bên trong hạp cốc, tới cuối, chỉ thấy một cửa động màu đen thui rất lớn, cuồng phong từ trong cửa động thổi quét ra, quét sạch hết thảy, phong thanh giống như hàng vạn quỳ ngưu ngửa cổ rống giận, đinh tai nhức óc.
Động huyệt thật lớn này phạm vi hơn mười dặm, giống như một cái miệng quái vật thật lớn, chỉ thấy bốn phía vách tường của động huyệt đều là bông tuyết, kỳ hàn vô cùng.
Hai người dọc theo động này bay vào sâu bên trong, càng ngày càng xâm nhập xuống nền đất. Chỉ nghe thấy phong thanh ngày càng vang, uy lực của cương phong cũng ngày càng mạnh, đủ làm thuần dương chi bảo bị dập nát, vu sĩ tam dương cảnh bình thường căn bản tới đây chỉ có một đường chết.
Diệp Húc và Bạch Nam Hiên xâm nhập hơn mười dặm vào động huyệt, chỉ cảm thấy áp lực ngày càng mạnh hơn. Mà nơi bọn họ đi qua cũng có không ít vu sĩ đang khoanh chân mà ngồi, thủ vững ở đây chờ đợi phong sát từ trong huyệt động thổi ra.
Nhưng người này có thể tới được đây, hiển nhiên thực lực tương đối cao minh, hơn xa vu sĩ tam dương cảnh bình thường.
Càng đi sâu vào bên trong, Diệp Húc càng thấy vu sĩ thưa thớt hơn, bọn họ khi xâm nhập vào sâu trong động huyệt 100 dặm, cương phong mãnh liệt, bức hai người phi hành gian nan. Ven đường không thấy bất luận một vu sĩ nào, hiển nhiên sức gió trong đây rất mạnh, vu sĩ tam dương cảnh rất ít người có thể tới được nơi này.
Đột nhiên bọn họ chỉ cảm thấy áp lực chợt nhẹ đi, vội vàng đánh giá khắp nơi. Chỉ thấy động huyệt tới nơi này trở nên vô cùng trống trải, phạm vi ngàn dặm, giống như một thế giới loại nhỏ.
Nơi này phong thanh không lớn, tuy nhiên trên đầu bọn họ là sát khí màu xanh nồng đậm vô cùng, tất cả đang xung đãng trên bầu trời. Không trung dưới nền đất này xanh ngọc một mảnh, không ngừng có cương phong lẫn với sát khí, từ trong động huyết rít gào lao ra phía bên ngoài.
Đây là một phong sát khí rộng lớn ngàn dặm hình thành mây trôi, những đám mây sát khí này, đúng là nguyên nhân làm cho cương phong hàng năm không ngừng thổi trên Bắc Hải Băng Nguyên.
Đột nhiên, một đạo phong sát khí dài tới năm sáu mươi dặm theo đám mây sát khí từ sâu bên trong lao ra ầm ầm, giống như một rồng đang giận dữ, mãnh liệt hướng tới huyệt động mà bay đi.
Phong sát cực kỳ thuần túy, hẳn là sát khí tự nhiên sinh ra bên trong thung lũng này.
Diệp Húc lấy tay chộp tới, trong bàn tay một vầng trăng sáng dâng lên, bao lấy phong sát này lại, thu vào trong lòng bàn tay, cười nói: "Bạch huynh, không bằng chúng ta thăm dò tìm tòi đám mây sát khí, nhìn xem bên trong có tột cùng là cái gì, ý của ngươi thế nào?"
Bạch Nam Hiên gật đầu, hai người tài cao lớn mật, cấp tốc phóng lên cao, nhảy vào bên trong đám mây sát khí. Diệp Húc chỉ cảm thấy áp lực bốn phía gia tăng mãnh liệt, gần như có cảm giác như ở trong Bàn Hoàng lăng, khí tức của Bàn Hoàng tạo áp lực cho hắn.
"Chẳng lẽ nơi này là tự nhiên hình thành? Thiên nhiên quả thực là kỳ diệu, chưa có tới nơi này, ta không thể biết được thế gian này có địa phương kỳ lạ như vậy?" Trong lòng hắn không khỏi cảm thán.
Hắn tế khởi Di La Thiên Địa Tháp, tòa bảo tháp này vừa phủ xuống, lập tức áp lực lên hắn giảm đi, bức phong sát khí ra xa xa.
Bạch Nam Hiên cũng tế khởi ra tấm tranh cuộn của mình, bức tranh cuộn này mở ra, hiện ra một đám yêu văn hình thù kỳ quái, bức lui cương phong sát khí.
Hai người trong đám mây sát khí này lững thững di chuyển, chỉ thấy thỉnh thoảng có một đạo phong sát đi sát qua bên người bọn họ. Những phong sát này bị mây sát khí áp chế, thu lại chỉ còn lớn nhỏ hơn trượng, giống như một đầu tiểu thanh long vậy.
Diệp Húc và Bạch Nam Hiên đều tự ra tay, không ngừng thu sát khí, không bao lâu, Bạch Nam Hiên đã thu được hơn mười đạo phong sát, chỉ thấy Diệp Húc vẫn lấy tay chộp tới chộp lui, bắt từng đạo phong sát vào trong lòng bàn tay mình, trong lòng hắn không khỏi tò mò hỏi: "Diệp huynh đã góp nhặt hơn 20 đạo phong sát rồi, chẳng lẽ nhiều sát khí như vậy, còn không đủ làm nguyên thần nguyên thai tẩy đi được tạp chất hoàn toàn sao?"
Qua không lâu, Diệp Húc rốt cuộc cũng thu đủ 36 đạo phong sát, đang muốn rời khỏi, đột nhiên trong mây sát khí truyền tới tiếng nổ như sấm, toàn bộ địa huyệt chấn động không ngừng.
Hô!
Một cái đầu thật lớn từ trong hư không xuất hiện, mở cái miệng rộng của mình, răng rắc cắn một cái, làm cho phiến mây sát khí này bị cắn rơi hơn một nửa!
"Đây là cái gì?" Bạch Nam Hiên nhìn xem mà nghẹn họng nhìn trân trối, chân tay luống cuống.
Đột nhiên xuất hiện một sinh vật hình dạng như trăn như rồng, trên đầu hở ra một đám cốt bao thật lớn, hình thể cực kỳ to lớn. Nó thò ra cái đầu từ bên trong hư không, cái mồm to lớn phải tới trăm dặm, không khỏi làm cho Bạch Nam Hiên nhìn xem mà ngây người, ngay cả Diệp Húc trong lòng cũng túa ra hàn khí.
Từ khi sinh ra tới giờ, đây là sinh vật khổng lồ nhất mà hắn từng được nhìn thấy. Loại quái vật như trăn như rồng này chỉ cắn một cái là mất một nửa mây sát khí, lập tức há miệng hút một cái, chỉ thấy vô số sát khí nháo nhào dũng mãnh trôi vào bên trong miệng nó.
"Vị huynh đài long mãng này, làm ngươi không thể không phúc hậu như vậy. Ngươi đem tất cả sát khí ăn sạch, những người khác phải làm sao giờ…" Bạch Nam Hiên ngẩng đầu nhìn về phía sinh vật to lớn kia, kêu lớn.
"Đi mau!"
Diệp Húc không khỏi phân trần, tế khởi cột buồm lôi kéo hắn chạy trốn. Đầu cự mạng này khổng lồ như vậy không ngờ Bạch Nam Hiên còn muốn đi nói lý với nó, thật sự là kẻ không biết thì không biết sợ.
Tốc độ của hắn cực nhanh, trong chớp mắt đã mang theo Bạch Nam Hiên chạy ra mấy trăm dặm, lao ra khỏi mây sát khí, dọc theo thông đạo hướng thẳng ra bên ngoài mà chạy như điên.
Phía sau, long mãng thật lớn kia một hơi hút sạch mây sát khí, lập tức nhúc nhích thân thể, dọc theo thông đạo bơi về phía trước.
"Diệp huynh, ta biết là chuyện gì xảy ra!"
Bạch Nam Hiên sắc mặt kịch biến, trầm giọng nói: "Long mãng kia, nhất định là sinh vật viễn cổ. Nếu ta không lầm mà nói, bên ngoài mặt trời đã xuống núi, ngày mặt trời không lặn đã chuyển hóa cực dạ rồi!"
"Cực dạ?"
Diệp Húc nao nao, lúc này mới nhớ tới Bạch Nam Hiên đã từng nói, nếu cực dạ giáng lâm, sẽ gặp không biết bao nhiêu tồn tại không biết tên du dãng ở bắc Hải Băng Nguyên này.
Long mãng thật lớn phía sau bọn họ, hiển nhiên là một loại tồn tại không biết tên.
Thực lực của long mãng này tuyệt đối có thể so với đại vu tam thần cảnh, nếu vào cực dạ ở Bắc Hải Băng Nguyên đều là quái vật khủng bố này du đãng. Diệp Húc gần như không thể tưởng tượng được những người này còn có thể sinh tồn ở nơi nguy hiểm này được sao.
Long mang phía sau bơi tới, tuy rằng di chuyển rất chậm rãi, nhưng hình thể nó thật lớn, tốc độ ngược lại nhanh tới kinh người, bức thẳng tới bọn họ.
Diệp Húc không kịp suy nghĩ, toàn lực thúc dục cột buồn dọc theo thông đạo bão táp mà đi. Tuy nhiên một lát sau, hắn liền mang theo Bạch Nam Hiên lao ra khỏi Thiên Phong Hạp Cốc, trong chớp mắt đã là trăm dặm đường.
Lúc này bên ngoài trời đã tối, cực quang nhiều màu sắc từ trên cao hạ xuống, bị ngăn cản quay ngược lại, miễn cưỡng còn vài tia sáng.
Lúc này, Bắc Hải Băng Nguyên quả thực đã tới cực dạ, xa xa truyền tới những thanh âm gầm rút liên tiếp, thanh âm lớn tới dọa người.
Mà những vu sĩ tam dương cảnh ngồi bên trong thung lũng thiên phong hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp phải hiện tượng cực dạ này. Lúc này những người này đã sớm tránh né, trong thung lũng không còn một bóng người.
Long mãng thật lớn kia đột nhiên thò đầu ra khỏi thiên phong hạp cốc, cái mồm rộng lớn hơn trăm dặm hung hăng táp thẳng tới hai người bọn họ.
Diệp Húc khống chế cột buồm hiểm hiểm bay ra từ khe hở giữa răng nanh của nó. Chỉ nghe thấy phía sau truyền tới thanh âm răng rắc, Diệp Húc quay đầu nhìn lại, nương theo ánh sáng mờ tỏ của cực quang, chỉ thấy long mãng kia cắn vào bên trong hư không, xuất hiện một khối hắc động lớn nhỏ trăm dặm xuất hiện, qua ngắn ngủi chớp mắt, hắc động lúc này mới biến mất, hư không trở lại như cũ!
Long mãng này lực cắn kinh người, dường như ngay cả hư không cũng có thể ăn.
"Ngươi muốn làm cái gì? Mọi người sao không ngồi xuống từ từ nói chuyện, làm gì mà đánh đánh giết giết?" Bạch Nam Hiên đứng ở đuôi cột buồm, hướng về phía long mãng kia nói.
Phốc xuy!
Long mãng này phun ra hai dòng khí lưu, gần như thổi bay hắn đi. Thân hình của nó quá dài, lúc này còn chưa có rời khỏi thiên phong hạp cốc, thân hình vẫn du động không hư không không ngừng nghỉ, đuổi theo hai người Diệp Húc.
Diệp Húc trong chớp mắt đã bay ra ngàn dặm, đột nhiên chỉ nghe thấy phía sau truyền tới tiếng kêu lên đau đớn của long mãng kia, sau đó tiếng xích sắt ầm ầm vang lên.
Diệp Húc vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn thân long mãng đã trườn ra khỏi thiên phong hạp cốc. Nhưng xương đuôi của nó lại bị một xích sắt cột lại, cột lại với thiên phong hạp cốc, dài tới trên dưới trăm dặm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Xích sắt này xuyên thủng thân hình của nó, khóa trụ đầu long mãng có thực lực đại vu tam bất diệt cảnh này, trấn áp nó, làm cho nó hoàn toàn không thể rời khỏi thiên phong hạp cốc!
"Đây là có chuyện gì vậy? người nào có thể trấn áp được loại dị thú này?"
Diệp Húc ngẩn ngơ, hỏi Bạch Nam Hiên: "Bạch huynh, sư tôn của ngươi có nói qua chuyện này không?"
"Ta xem xem."
Bạch Nam Hiên vội vàng tế khởi trang cuộn, cẩn thận xem một lần, lắc đầu mờ mịt nói: "Không có!"
"Ta tìm người hỏi một chút!"
Diệp Húc lấy ra linh cữu thanh đăng, gõ nắp quan tài, Già La Minh Tôn đẩy quan tài chui cái đầu ra nhìn thấy long mãng thật lớn, ánh mắt lập tức thẳng lại, nước miếng chảy ròng ròng nói: "Thật là một đầu hư không long mãng thật lớn, thật muốn ăn nó…"