"Ba vị vu hoàng cùng mai táng trong một mộ? không có khả năng."
Đám người Tống Cao Đức buồn bực vạn phần, Hiên Viên Quang trầm giọng nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh, thân phận của vu hoàng tôn quý bực nào, cho dù là Đại Thương hoàng triều, trong thần tử cũng không có cường giả vu hoàng, căn bản không thể mai táng cùng một chỗ với Bàn Hoàng. Mặt khác Vu Hoàng mai táng ở Bàn Hoàng lăng, không khỏi có ý khách át giọng chủ. Đại Thương hoàng triều căn bản không cho phép chuyện này phát sinh."
Hắn xuất thân Thiên Đế thế gia, đúng là có nghiên cứu rất kỹ về nghi thức mai táng của hoàng thất cổ đại.
Trong lòng Diệp Húc cũng khó hiểu nói: "Minh Nguyệt, ngươi mở ta Tử Phủ, ta mượn ánh mắt ngươi nhìn một chút."
Hiên Viên Minh Nguyệt mở ra mi tâm lộ ra không gian Tử Phủ. Một nguyên thai giống như ánh mặt trời chói chang từ đằng sau lưng Diệp Húc bay lên, rơi vào bên trong không gian Tử Phủ của hắn. Hắn dùng nguyên thần trong nguyên thai, đánh giá thế giới bên trong Tử Phủ của Hiên Viên Minh Nguyệt. Chỉ thấy nơi này sắc màu rực rỡ, phồn hoa rực rỡ. Xa xa là một mảnh biển rộng, trên biển có một vầng trăng sáng tỏ trên không, khác xa một trời một vực với Tử Phủ của hắn.
Diệp Húc tán thưởng một phen, mượn hai tròng mắt của Hiên Viên Minh Nguyệt mà nhìn về phía ba thông đạo. Ánh mắt của hắn lướt qua hết mọi trở ngại, vượt qua những cấm chế mạnh mẽ, tốc hành đi sâu vào bên trong Hoàng Lăng.
Chỉ thấy cuối đường là một quan tài thật lớn, lơ lửng giữa không trung. Vô số các quan tài nhỏ vờn quanh, phiêu đãng qua lại, dường như đang bảo vệ chủ nhân.
Bên trong quan tài lớn, tràn ra từng đám mây tía, trên không trung của đám mây tía này hóa thành một ảo ảnh thật lớn. Đó là một cửu phượng đầu người thân chim, tất cả có chín đầu phượng, tản mát ra uy năng khủng bố, so với ảo ảnh cấm bảo Chu Thiên Tinh Cung còn khủng bố hơn!
"Cho dù là tuyệt thế cường giả Tam Bất Diệt cảnh cũng không có khả năng lưu lại khí thế hùng mạnh như vậy. Lưu lại dị tượng như thế này, đích thật là quan tài của một vị vu hoàng, nếu không không có khả năng nhiều người bị chôn cùng tới như vậy."
Diệp Húc hướng tới thông đạo bên phải nhìn lại, cuối thông đạo cũng là một quan tài lớn, giống như quan tài ở bên trái, cũng có không biết bao nhiêu quan tài nhỏ vờn quanh. Trong quan tài tràn ngập ra thanh khí, tiến hóa thành tầng tầng lớp lớp hoa sơn, nâng quan tài lên, mà trên không trung của quan tài, thanh khí ngưng tụ, hóa thành một bộ dạng thiếu nữ đầu người thân rắn.
Bên cạnh vu hoàng cổ mộ này, những quan tài chung quanh đã mở ra không ít, không ít thi thể đang trôi nổi ra ngoài, cũng là một vị thiếu nữ cung trang, dường như là Tần Phi Bàn Hoàng. Hiển nhiên đã có tuyệt thế cường giả tới đây, mở ra quan tài.
"Hai vị này hẳn là nữ vu hoàng, chẳng lẽ là Hoàng Hậu Bàn Hoàng?"
Diệp Húc trong lòng khiếp sợ vạn phần, nếu hắn nghĩ không sai, hai tòa cổ mộ này mai táng hai vị nữ vu hoàng tu vi cực kỳ khủng bố, có thể cùng mai táng một chỗ với Bàn Hoàng, tuyệt đối là Hoàng Hậu của Bàn Hoàng. Những quan tài nhỏ bên cạnh các nàng, hẳn là ba nghìn mỹ nữ trong cung Hoàng Hậu. Hai vị hoàng hậu này sau khi chết, những tần phi này hết thảy phải chôn cùng các nàng.
Từ cổ chí kim, nữ nhân trở thành vu hoàng mặc dù có, nhưng tuyệt đối không nhiều lắm. Diệp Húc biết nữ vu hoàng cũng có ba vị, một vị là Nam Thiên môn chủ nhân Tây Hoàng, nghe nói mẹ của Tây Hoàng là một nữ vu hoàng. Còn có một vị là Thiên Yêu Cung Hi Hoàng, cuối cùng là người khai sáng ra Hàn Nguyệt Cung, Nga Hoàng.
Nhưng trong Bàn Hoàng Lăng không ngờ xuất hiện hai cỗ quan tài của hai vị nữ vu hoàng, thật sự là ngoài dự kiện của hắn. Hai nữ nhân này có thể thành vu hoàng, thật sự kinh người, thế gian hãn hữu, không chút kém với vị hoàng đế Bàn Hoàng này.
"Trong thông đạo chính giữa này, đó hẳn là nơi đi thông tới Bàn Hoàng chi mộ!"
Hắn mượn hai tròng mắt của Hiên Viên Minh Nguyệt, nhìn lại con đường ở giữa. Nhưng chỉ thấy thông đạo này vô cùng sâu dài, sương mù trắng như tuyết. Cho dù thần nhãn của Hiên Viên Minh Nguyệt cũng không thể nhìn thấu trong mộ.
Diệp Húc chú ý kỹ, còn có mấy người đang đi trong thông đạo, ý đồ phá vỡ cấm chế, tiến sâu vào bên trong Bàn Hoàng Lăng. Đột nhiên sương mù thoáng tản ra, một con thuyền vô cùng to lớn xuất hiện trước mắt hắn.
Lâu thuyền này đang bay trên trời, tự động bay ở sâu bên trong Bàn hoàng lăng, dường như một vị hoàng đế đã chết xuống âm phủ, vẫn lo lắng hoàng triều mình thành lập, khống chế thuyền rồng tuần tra chung quanh.
Quan tài của Bàn Hoàng hẳn ở trong lâu thuyền này.
"Bàn Hoàng sau khi chết, có hai vị hoàng hậu và tần phi làm bạn, lại khống chế lâu thuyền đi dạo chung quanh, sau khi chết vẫn là vô cùng tôn quý, vô cùng thoải mái!"
Diệp Húc cực kỳ quen mắt cái lâu thuyền này, thuyền lớn vô cùng, thuyền rồng mà Thái Tử Sơ không chế lúc trước cũng xa xỉ hoa lệ không kém. Nhưng so với lâu thuyền này thì quả đúng là một trời một vực, một gã nhà quê đi so sánh với người giàu thành phố, không thể nào so sánh nổi.
Đột nhiên hắn cảm giác trong lâu thuyền có một đôi mắt đang nhìn tới chính mình. Đây là một loại cảm giác mông lung, dường như một vị khủng bố nào đó bên trong lâu thuyền cảm ứng được hắn đang nhìn trộm, mở to mắt mà tìm kiếm xem ai đang âm thầm rình mình.
"Không nên nhìn nữa!" Hiên Viên Minh Nguyệt thanh âm run rẩy, hai mắt đột nhiên chảy xuống hai dòng huyết lệ. Tồn tại thần bí bên trong lâu thuyền kia chỉ quét mắt một cái, đã làm thần nhãn của nàng bị thương.
Diệp Húc có thể cảm giác được, ánh mắt này vượt qua không gian rất mạnh, một cỗ lực lượng khủng bố quỷ dị hướng tới Hiên viên Minh Nguyệt mà đánh úp.
Một ánh mắt có thể giết người, việc này nói năng lượng chất chứa bên trong ánh mắt này tuyệt đối có thể gạt bỏ được Hiên Viên Minh Nguyệt tại chỗ.
Hắn vội vàng rời khỏi Tử Phủ của Hiên Viên Minh Nguyệt, thu hồi lại nguyên thai nguyên thần của mình. Hắn nhìn thoáng qua sâu bên trong Bàn Hoàng Lăng, một địa phương tiếp cận lâu thuyền, có một bóng dáng quen thuộc đang bị nhốt bên trong cấm chế rất mạnh, tràn ngập nguy cơ.
Diệp Húc không kịp nhìn kỹ, vội vàng đưa thân tới trước mặt thiếu nữ, lấy thân mình bảo hộ Hiên Viên Minh Nguyệt.
Rầm!
Đạo ánh mắt kia vượt qua không gian, dừng trên người Diệp Húc, làm cho thân hình hắn rung lên bần bật, nguyên thai lay động không ngừng. Hắn giận dữ quát lên một tiếng, nâng hai tay thi triển dường thiên thần vương diệt kiếp ấn, hung hăng chụp xuống. Chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn hai đạo mặt trời chói chang đột nhiên tắt, két một tiếng, trong lòng bàn tay hiện ra hai dấu ấn hình con mắt.
Đây là đạo ánh mắt kia lưu lại dấu vết trong lòng bàn tay hắn.
"Chẳng lẽ Bàn Hoàng còn sống?" Diệp Húc trong lòng khiếp sợ vạn phần, Bàn Hoàng đã sống cách đây không biết bao nhiêu vạn năm, không có khả năng tiếp tục sống tới hiện tại.
Nhưng đạo ánh mắt kia lại ẩn chứa lực lượng hung hãn vô cùng, so với một cái liếc mắt chết một khâm sai đại thần của Ứng Tông Đạo còn muốn kinh người hơn nhiều. Tuyệt đối là tồn tại cấp bậc vu hoàng!
"Diệp huynh nơi này thật sự là hung hiểm, chúng ta không cần phải đi vào, mau rời đi thôi!" Hiên Viên Quang vội vàng đỡ lấy muội muội mình, lau đi hai hàng huyết lệ trên khóe mắt nàng, đau lòng vạn phần, trầm giọng nói.
"Không sai, chúng ta tiếp tục đi tới trước mà nói, chết cũng không biết thế nào." Tống Cao Đức cũng có vẻ có chút mao cốt tủng thiên, nói.
Vài tên Khoa Phụ liếc nhau, Khoa Phụ Man lắc đầu nói: "Đường đi phía trước, đã đủ vây chết các người đứng đầu các đại thánh địa rồi. Nếu tiếp tục mà đi tới trước, chỉ sợ chúng ta đều phải táng thân trong đó. Hiện giờ ly khai còn kịp, nếu thật sự bị vùi lấp bên trong, chúng ta chỉ còn con đường chết thôi."
Viên Thiên Công và vài vị yêu vương cũng lộ ra thần sắc sợ hãi. Diệp Húc tuy là mượn ánh mắt của Hiên Viên Minh Nguyệt rình mò ba tòa mộ, thậm chí suýt nữa bị gạt bỏ. Ngay cả thần nhãn của Hiên Viên Minh Nguyệt cũng bị thương không nhẹ. Nếu không có Diệp Húc bảo vệ, cô nương này thậm chí còn đột tử tại chỗ mà không hiểu vì sao nữa.
Có thể thấy được nếu tiếp tục xâm nhập, nguy hiểm khẳng định sẽ tăng gấp bội, quả thực không nên tiếp tục đi tới.
Lại nói, thu hoạch của ba người đã cực kỳ kinh người rồi, có thể nói việc này không sai. Hơn nữa Diệp Húc, ở trong mật thất đã đoạt không biết bao nhiêu linh mạch, bao nhiêu tài liệu, thậm chí đại vu tam thần cảnh, cả đời cũng không gặp được nhiều của cải tới như vậy.
Diệp Húc im lặng một lát, gật đầu nói: "Chúng ta đích xác không nên tiếp tục đi tới. Tuy nhiên bên trong Bàn Hoàng Lăng có một bằng hữu của ta bị nhốt. Bất kể thế nào ta cũng phải đi cứu hắn. Tống huynh, Hiên Viên huynh, A Man huynh, các ngươi trước tiên lui lại ở ngoài Bàn Hoàng Lăng, đợi ta đi. Ta đi một chút rồi quay lại."
"Thiếu Bảo, ta liều mình cùng ngươi!" Tống Cao Đức cắn chặt răng, cười nói.
Diệp Húc lắc đầu, cười nói: "Đây là chuyện của Hoàng Tuyền Thánh Tông, ta đi một mình cũng được rồi. Các ngươi đi theo chỉ sợ cũng không giúp được gì nhiều ở sâu trong Bàn Hoàng Lăng này. Viên Thiên Công, các người ở lại bảo vệ mấy người bạn tốt của ta rời khỏi Hoàng Lăng, cần phải bảo vệ bọn họ an toàn!"
Viên Thiên Công trịnh trọng gật đầu, Phượng Yên Nhu đi tới bên người Diệp Húc, dịu dàng nói: "Ta nhận biết được nhiều cấm chế, có ta cùng với ngươi đi vào, nguy hiểm cũng giảm đi nhiều."
Diệp Húc trầm mạc, lập tức gật đầu, nắm Thạch Tinh Vân lên đi thẳng vào thông đạo ở giữa. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Phượng Yên Nhu đi theo bên người hắn, hướng mọi người đằng sau cười, phất tay nói: "Các ngươi đi về trước, chúng ta đi một chút rồi quay lại."
Hai người đi sâu vào bên trong Bàn Hoàng Lăng, Tống Cao Đức thở dài một tiếng nói: "Chúng ta trở về đi, cho dù cùng đi qua cũng không giúp được cái gì, ngược lại chỉ càng thêm loạn."
Mọi người liếc nhau, đều thở dài, biết lời nói của hắn là không sai. Bọn họ có thể tới được nơi này, ngoài trừ công lao của Hiên Viên Minh Nguyệt và Phượng Yên Nhu ra, Diệp Húc là người xuất nhiều lực nhất, dốc sức phá cấm, làm cho bọn họ có nhiều thu hoạch. Nhưng nếu tiếp tục đi tiếp, chỉ sợ trở thành trói buộc cho Diệp Húc, sẽ không giúp được gì cho hắn.
Trong thông đạo, Phượng Yên Nhu đánh giá chung quanh, cẩn thận tránh đi từng đạo cấm chế, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, người bị nhốt bên trong là ai?"
Diệp Húc từ từ thở ra một ngụm trọc khí, cười khổ nói: "Đại sư huynh của Thánh Tông ta, Vinh Lâm. Vinh Lâm huynh đối nhân xử thế hào sảng, lại có ân với ta. Nếu là người khác, ta có thể không cứu, nhưng hắn, ta nhất định phải cứu."
Phượng Yên Nhu không nói gì nữa, chuyên tâm công phá cấm chế, tận lực không để Diệp Húc nhọc lòng ra tay.
Diệp Húc cũng không mở miệng nói gì, mà không ngừng điên cuồng thúc dục Di la thiên bảo nguyên thai quyết, liều mạng luyện hóa nguyên thần tích tụ trong cơ thể, cố sống cố chết nâng cao tu vi. Cùng lúc đó, hắn lấy ra một tấm kiến mộc long chương, tế khởi long chương, dung nhập vào nguyên thai của mình. Chỉ thấy nguyên thần bên trong nguyên thai bắt đầu khởi động, từng đạo xúc tu bay mua, đâm vào long cương, hấp thu mộc tinh chi khí bên trong long chương.
Hắn trong binh doanh cấm quân Đại Thương lấy được tám mặt kiến mộc long chương. Hơn nữa đoạt được trong tay Hắc Kiêu Vương cũng có chín tấm. nguyên thần của hắn hấp thu mộc tinh khí ở trong long chương, nhanh chóng lớn mạnh. Lực lượng của nguyên thần, vượt xa nguyên thần hiển hóa mà cảnh giới tam dương cảnh thuần dương kỳ nên có.
Cường độ nguyên thần của hắn, thậm chí có thể dẹp ngang đại vu tam thần cảnh rồi.
Hắn nâng cao cường độ nguyên thần, thực lực tuy rằng bạo tăng, nhưng khiếm khuyết cũng rất lớn.
Khiếm khuyết lớn nhất là khi hắn tu luyện tới tam dương cảnh, cần phải có càng nhiều sát khí rèn luyện nguyên thần nguyên thai. Số lượng sát khí cần tiêu hao vượt qua bất luận một vu sĩ nào.
Những sát khí khác thì không nói làm gì, thiên sát địa sát là hai loại khó tìm nhất. Cũng tức là nói, nếu Diệp Húc muốn nguyền thần của mình được rèn luyện thành thuần dương no đủ, cần tiêu hao sát khí đủ để ăn sạch những gì mà thánh địa ma đạo Hoàng Tuyền Ma Tông cất chứa hàng ngàn vạn năm qua.
Ngay cả Hoàng Tuyền Ma Tông cũng không nuôi nổi hắn, vô lực xuất ra đủ sát khí cho hắn rèn luyện nguyên thần nguyên thai. Nếu không thể tu luyện tới cảnh giới thuần dương no đủ, sau này tu vi của hắn sẽ bị nhốt ở Tam Thần cảnh, không có khả năng tiến vàm tam tướng cảnh, tam bất diệt cảnh.
Có thể nói, Diệp Húc vì cứu Vinh Lâm, đã đẩy mình tới một con đường tiền đồ hạn hẹp.