Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 4: Huynh đệ phản bội

"Lão thất bị phế, đây đúng là sự kiện tốt đáng để ăn mừng, đợi sau khi luyện xong, tất cả đi Vạn Hoa lầu, ta mời ca kỹ uống rượu!"

Diệp Phong cười ha ha, đột nhiên nhìn thẳng ra ngoài võ trường. Diệp Húc đứng lẳng lặng nơi đó, không khỏi sắc mặt kịch biến, kinh hô: "Lão thất!"

Những đệ tử khác cũng ồ lên một mảnh, liếc mắt nhìn một cái, cúi đầu không biết nói cái gì.

Diệp Húc trong lòng lúc này thất vọng với huynh đệ vạn phần, xoay người yên lặng tránh ra.

Diệp Phong vội vàng nhảy đuổi theo, ngăn trước mặt Diệp Húc, sắc mặt xấu hổ nói: "Thiếu Bảo, vừa rồi chúng ta chỉ nói giỡn, ngươi đừng để ở trong lòng…"

Diệp Húc lạnh lùng liếc hắn một cái, Diệp Phong chỉ cảm thấy ánh mắt đảo qua người hắn, lập tức người như bị cắt một nhát. Hắn dường như biến lại thành người trước kia vẫn cung kính, trong ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét cùng hâm mộ đáng thương.

Hắn đột nhiên dường như cảm thấy khuất nhục vô cùng, đột nhiên một vỗ lửa giận vọt lên trong lòng. Hai mắt Diệp Phong đỏ bừng, gương mặt vặn vẹo, hướng tới Diệp Húc hét lớn: "Không sai! Chúng ta vừa rồi là cười nhạo ngươi! Ngươi có thể làm gì được? từ trước tới giờ ngươi cưỡi trên đầu bọn ta, ngươi mạnh hơn ta, thậm chí ngay cả cha ta lúc ăn cơm cũng khen ngươi, mà không phải khen ta! Ngoại trừ tư chất của ngươi tốt hơn chúng ta một chút, ta chưa điểm nào kém ngươi cả? Ngươi đã không phải là Diệp Thiếu Bảo của ngày trước, ngươi chỉ là một kẻ đáng thương, một rác rưởi, một mã nô, một thằng hề! giả vờ thanh cao cái gì? Ta nhổ vào!"

Diệp Phong đem những gì đè nén tận đáy lòng nhiều năm hết thảy phun ra hết, chỉ thấy sảng khoái hơn rất nhiều, những không vui từ trước biến thành hư không, ngạo nghễ nhìn Diệp Húc.

Hiện tại phải ăn nói khép nép không phải là hắn, mà là thiên tài đã ngã xuống Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo này!

Diệp Húc lẳng lặng nghe hắn nói xong, thản nhiên nói: "Lục ca, ngươi thất thố rồi."

Nghe nói như thế, lòng hưng phấn của Diệp Phong lập tức biến mất. Hắn thậm chí cảm thấy mình rống lên như vừa rồi, đổi lấy sự bình thản của đối phương, chính mình mới như một thằng hề.

Loại tư vị này khiến hắn thẹn quá thành giận, hét lớn một tiếng, giơ tay tát thẳng vào mặt Diệp Húc. Hắn muốn đáng cho Diệp Húc hết kiêu ngạo, khiến hắn quỳ xuống đất xin tha thứ.

"Lão lục, dừng tay!"

Đột nhiên một bàn tay lớn bắt lấy cổ tay hắn, Diệp Phong quay đầu nhìn lại, là nhị ca Diệp Bân, hổn hển nói: "Nhị ca, ngươi làm gì? Hắn từng cưỡi lên đầu ta, chẳng lẽ không cưỡi lên đầu của ngươi?"

Diệp Bân khóe miệng run rẩy, hừ lạnh một tiếng: "Không có tiền đồ! Thiếu Bảo tu vi từng cao hơn ngươi với ta, tự nhiên đáng để kính nể. Hiện giờ hắn gặp rủi ro, lại động thủ với hắn, chính là khi dễ nhỏ yếu. Tông thất đệ tử tu dưỡng ở đâu hả? truyền ra bên ngoài làm mất thể diện Diệp gia ta!"

Dứt lời hắn quay sang hướng Diệp Húc nhận lỗi nói: "Thất đệ, chuyện vừa rồi, vi huynh thật không phải."

Diệp Húc trong lòng ấm áp, đang muốn nói chuyện, đã thấy Diệp Bân cười âm âm nói: "Ồ, ta nói sai rồi, ngươi đã không phải đệ tử tông thất nữa, đương nhiên không thể gọi ngươi là thất đệ, đúng không mã nô tiên sinh?"

Diệp Húc nhìn chằm chằm vào nhị ca Diệp Bân đang ra vẻ thật thà chất phác kia. Dường như đây là lần đầu tiên Diệp Húc nhận biến hắn vậy, rồi xoay người rời đi.

Diệp Phong kiêu ngạo cười to ở phía sau: "Nhị ca, cũng là ngươi lợi hại, dễ dàng đem tiểu mã nô tức chết đi được! tiểu mã nô, nhà của ngươi ta đã định rồi, ngươi là một nô tài, làm sao có tư cách ở lại trong nội phủ…"

Tiếng cười chói tai truyền tới, những đệ tử Diệp gia khác cũng đều tiến lên, khen tặng Diệp Bân.

Diệp Húc lúc này mặt trầm như nước, lần trải qua này khiến hắn ý thức được, thực lực hùng mạnh trọng yếu như thế nào!

Chỉ cần có đủ thực lực, người khác sẽ kính trọng ngươi, không có thực lực, sẽ giống như hôm nay vậy. Ngay cả tòa nhà cha mẹ để lại cũng không giữ được!

Diệp Húc chậm rãi đi về nhà, trong lòng âm thầm thề: "Mã nô sao? Hôm nay ta cho các ngươi nhìn xem, mã nô này làm sao có thể trùng tu tiên thiên, đoạt lại vinh dự thuộc về ta!"

Lúc đi qua Bích Xuân viên, hắn đột nhiên dừng chân, bên tai truyền tới thanh âm quen thuộc: "Đại tổng quản, van cầu ngươi thư thả cho mấy ngày, thiếu gia đã tốt rồi, khoản tiền đó ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi…"

Diệp Húc nghe thấy thanh âm chói tai truyền tới: "Kiều Kiều, mấy ngày nay vì xem bệnh cho tên rác rưởi kia, ngươi đã mượn của ta 125 lượng bạc rồi! trả lại cho ta? Ngươi lấy gì mà trả? Trông cậy vào thiếu gia rác rưởi của ngươi sao? Diệp Thiếu Bảo đã bị phế đi, nay cả vu sĩ nội phủ cũng bó tay không có biện pháp. Ngươi cho rằng đám lang băm ở Liễu Châu này có biện pháp gì sao?"

Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tô Kiều Kiều quỳ gối đau khổ cầu xin trước mặt lão già âm u lạnh lẽo.

Lão già kia là quản gia ngoại môn Diệp phủ tên là Diệp Ly, phụ trách quản lý gia nô ngoại môn.

Diệp gia chính là Liễu Châu thành vu hoang thế gia, gia nô cũng tinh tu võ đạo, lão bộc Diệp Ly này trong mấy ngàn gia nô của Diệp phủ chính là một cường giả Tiên Thiên cảnh giới xếp top 10. Tên hiệu của hắn là Càn Khôn Thủ, địa vị của hắn ở trong Diệp phủ, thậm chí còn ở phía trên một ít tông thất đệ tử chi thứ.

"Kiều Kiều, không phải lão phu vô tình, số bạc này cả đời ngươi cũng không kiếm được! tuy nhiên, lão phu thương ngươi, cho ngươi một con đường sáng!"

Trong mắt Diệp Ly đã sớm thèm thuồng nhỏ dãi không ngừng rồi.

Nếu không phải Tô Kiều Kiều là nha hoàn của Diệp Húc, hắn đã sớm xuống tay.

Tô Kiều Kiều nhìn ánh mắt hắn, thân mình run lên, dường như hiểu được điều gì. Diệp Ly không phải là người tốt, nàng nghe nói lão già đã bước nửa chân vào quan tài này, háo sắc vô cùng, đã gây tai họa cho không ít nha hoàn Diệp phủ.

Tử Quyên, Phượng Trúc hai nha hoàn này trong lúc Diệp Húc hôn mê đã cuỗm đi không ít tài vật. Mà Diệp Húc bản thân trọng thương, kinh mạch đứt đoạn, rất nhanh làm tiền tài trong nhà tiêu sạch hết. Nếu không có tiền mua thuốc chữa bệnh, rất nhanh sẽ có khả năng bị chết bất cứ lúc nào!

Ngày xưa mọi người trong Diệp phủ nhìn thấy Tô Kiều Kiều đều dùng đủ mọi cách khen tặng. Nhưng sau khi Diệp Húc hôn mê bất tỉnh, những người này lập tức thay đổi sắc mặt, giống như tránh né ôn thần vậy.

Nàng ăn nói khép nép cầu rất nhiều người, nhưng một văn tiền cũng không mượn được, bất đắc dĩ chỉ có thể đi cầu lão sắc quỷ Diệp Ly này.

Diệp Ly yết hầu chuyển động, nói: "Tối nay ngươi tới phòng của ta, nợ của ngươi ta liền xóa bỏ! lão phu nơi này còn có 4 lượng bạc, cầm lấy mà đi mua thuộc cho rác rưởi kia!" Dứt lời bàn tay khô gầy của lão vừa lật, trong lòng bàn tay nhiều hơn mấy khối bạc vụn.

Tô Kiều Kiều cắn môi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, móng tay trắng bệch, khuôn mặt không một chút huyết sắc. Đột nhiên bàn tay mở ra, run rẩy chộp tới mấy khối bạc kia.

Diệp Ly trên mặt lộ ra tia vui vẻ, thầm nghĩ: "Nữ nhân của Diệp Húc thì thế nào? Không phải cũng lên giường của ta sao?"

Mắt thấy Tô Kiều Kiều lấy ngân lượng, đột nhiên nghe thấy thanh âm tức giận bên cạnh truyền tới: "Kiều Kiều, tới bên cạnh ta!"

Tô Kiều Kiều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Húc vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa. Trong lòng không yên, nhưng cũng vui vẻ, vội vàng đứng dậy, cúi đầu nhu thuận tới bên cạnh Diệp Húc, ngón tay cầm chéo áo, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Thiếu gia, sao người lại tới đây…"

"Ta nếu không đến, ngươi bán mình cho người khác rồi!"

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đột nhiên dịu dàng nói: "Ngươi mua thuốc được rồi, thương thế của ta tốt lắm rồi, không cần uống thuốc nữa, theo ta về nhà đi…"

Tô Kiều Kiều nghe thấy hai chữ về nhà, trong lòng ấm áp, nhu thuận lên tiếng, cúi đầu đi theo sau Diệp Húc.

Diệp Ly sắc mặt đột biến, bóng dáng chợt lóe, ngăn trước người Diệp Húc, âm âm cười nói: "Thất gia muốn đi sao? Chỉ sợ ngươi đã quên một chuyện! nha hoàn của thất gia vì mua thuốc cho ngươi, đã mượn của ta 120 lượng bạc. Giết người thường mạng, thiếu nợ trả tiền, hoàn toàn là chính đáng! Hắc, thất gia, ngươi giao tiền hoặc gia người!"

Diệp Húc trong lòng nhất thời nổi giận vô cùng, nếu là thường ngày, Diệp Ly sao dám dùng lời này nói với mình?

Đơn giản hắn nhìn thấy mình trắc thí vu sĩ thất bại, tu vi bị phế, ở diệp gia thất thế, lúc này mới giậu đổ bìm leo!

"Giao người sao?"

Diệp Húc không kìm nổi cười nói: "Vì sao ta phải gia người? đại tổng quản hẳn là hiểu được, khế ước bán mình của Kiều Kiều còn ở trong tay, chỉ cần nàng còn một hơi thở, thì vẫn là người của Diệp Thiếu Bảo ta!"

Diệp Ly tức giận hừ một tiếng: "Thất gia nếu nói như vậy, chúng ta chỉ có gặp quan."

Diệp Húc trong lòng trầm xuống, chuyện này đích thật hắn đuối lý. Nếu bị mang ra công đường, chỉ sợ Kiều Kiều bất lợi. Hắn hơi suy nghĩ một chút, cởi ngọc bội bên hông ra, đặt ở trong tay Tô Kiều Kiều, thản nhiên nói: "Kiều Kiều, đem ngọc bội này đi cầm đi, đem tiền trả lại cho hắn, miễn cho hắn khiến cho ta phải ghê tởm!"

"Thiếu gia, đây là ngọc bội lão gia để lại cho người, không thể bán à!" Tô Kiều Kiều thấy miếng ngọc bội, dường như cầm phải khoai lang nóng, trong long lo sợ bất an, kinh hô.

Nàng biết, khối ngọc bội này là di vật duy nhất của phụ thân Diệp Húc lưu lại cho hắn, nó có ý nghĩa vô cùng trọng đại với Diệp Húc. Từ trước tới nay, Diệp Húc giữ nó kỹ như sinh mạng mình vậy, tùy thân mang theo, không nghĩ lúc này vì nàng mà tính toán đem khối ngọc bội này bán đi trả nợ!

"Ngọc bội trọng yếu, nhưng không bằng ngươi!"

Diệp Húc lắc đầu, khinh miệt liếc mắt nhìn Diệp Ly một cái nói: "Đại tổng quản nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ngày khác gặp lại, Kiều Kiều chúng ta đi!"

"Thiếu gia…"

Tô Kiều Kiều trong lòng phức tạp vạn phần, cảm thấy cảm động lại sợ hãi, tỉnh tỉnh mê mê đi theo sau Diệp Húc.

Diệp Ly sắc mặt ngày càng khó nhìn, nhìn theo hai người, trong cơn giận dữ, âm âm nói: "Thất gia, ngươi đừng quên hiện giờ đã không còn là Diệp gia thiếu gia, là một rác rưỡi, một mã nô! Lão nô ta quản lý ngoại môn Diệp phủ, chính là để quản lý những nô tài ngươi các ngươi đó! Thất gia, ngài tốt nhất ngày đêm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có rơi vào trong tay của lão nô!"

Diệp Húc dừng chân, trong mắt sát khí hiện lên, thản nhiên nói: "Diệp Ly, nếu là trước đây, ngươi dám nói chuyện với ta vậy không?"

Diệp Ly cười ha hả, trong lòng cảm thấy khoái ý vô cùng, trào phúng nói: "Đó là trước đây! Hiện giờ ngươi chỉ là rác rưởi, là nô tài, nói không chừng có một ngày, thất gia sẽ ngoan ngoãn đem tiểu nữ nhân này, tự mình đưa tới giường của ta, cầu ta sủng hạnh nàng đó!"

Diệp Húc trong lòng đã phán tử hình hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đại tổng quản, ngươi sống không tới ngày đó." Dứt lời kéo tay Tô Kiều Kiều nghênh ngang rời đi.

Tô Kiều Kiều nhìn vẻ mặt âm trầm như nước của hắn, đôi mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, ta sai rồi…"

"Ngươi không sai!"

Diệp Húc sắc mặt dịu đi, Tô Kiều Kiều làm hết thảy để cứu mạng của hắn, thậm chí không tiếc hủy đi thân thể của mình, phần tâm ý này, trong lòng hắn sao không rõ?

"Kiều Kiều ta sẽ cho ngươi sống những ngày tháng yên lành, khiến cho tất cả mọi người phải hối hận vì đã xem thường ta. Tất cả mọi người sẽ hâm mộ ngươi! Ta sẽ trở thành vu sĩ! Tuy nhiên ngươi phải đáp ứng ta một việc…."

Diệp Húc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, vô cùng kiên định nói: "Ta không muốn ngươi lãng phí bản thân mình!" Text được lấy tại http://Trà Truyện

Tô Kiều Kiều bị hắn nhìn, tâm loạn như nai con, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, gật đầu liên tục.

Diệp Húc khẽ mỉm cười nói: "Đi thôi, chúng ta chuyển nhà, tới mã trường!"