Diệp Húc thu hồi lại kiến mộc long chương, Viên Thiên Công vẫn như trước quỳ lạy trong lòng bàn tay hắn, chưa từng đứng dậy. Hồ Tiên Nhi và năm vị yêu vương khác đầu óc mê muội hiện ra bên trong bàn tay khác của hắn.
Năm vị yêu vương hiện giờ mới biết, vừa rồi bọn họ cực cực khổ khổ, liều mạng tế khởi Tốn Phong Ba Tiêu Phiến, đi vội ngàn dặm, kỳ thực chỉ là đảo quanh lòng bàn tay của Diệp Húc mà thôi.
Bàn tay Diệp Húc nhẹ nhàng rung lên, tán đi U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, bỏ sáu vị yêu vương xuống.
Viên Thiên Công đứng dậy, nhìn năm vị yêu vương khác, trầm giọng nói: "Chư vị, Viên mỗ đã thuần phục Diệp phong chủ, khẩn cầu phong chủ buông tha ta và chư vị đồng đạo Kiềm Hải, các ngươi ý như thế nào?"
Hồ Tiên Nhi, Lý Huyền Quy và những yêu vương khác sắc mặt lộ vẻ sầu thảm. Tất cả yên lặng không nói gì, bọn họ cũng ý thức được chỗ hùng mạnh của Diệp Húc. Sau giây lát, mười một vị yêu vương Kiềm Hải, có năm người chết, bọn họ xuất ra tất cả thế võ của mình, cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Diệp Húc. Thực lực của bọn họ kém Diệp Húc quá lớn, căn bản không thể phản kháng, không thể trốn thoát (dg: Thằng Diệp Húc này giống phật tổ vãi lúa.)
Sau một lúc lâu, Hồ Tiên Nhi và Lý Huyền Quy cùng bốn vị yêu vương liếc nhau, nhất tề quỳ lạy Diệp Húc, cười nói: "Ta nguyện ý thuần phục…"
"Viên Thiên Công, các ngươi cam tâm làm nô tài của người khác, lão tử ta không cam lòng!"
Vị yêu vương còn lại đột nhiên cười ha hả, rồi hiện ra nguyên hình, giống như rồng lại không phải rồng, giống như giao trên biển lớn, gây lên sóng to gió lớn, rít gào mà đi: "Diệp Thiếu Bảo, ngươi vừa rồi có thể vây trụ được ta, tuy nhiên chỉ là vận khí mà thôi…"
"Hải Thu Vương, ngươi muốn chết đừng liên lụy chúng ta!"
Hồ Tiên Nhi đột nhiên phóng người lên, hóa thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, tế khởi Tốn Phong Ba Tiêu Phiến, hô một tiếng phiến bay lên. Tấm phiến làm cho Hải Thu Vương không tự chủ được mà đánh vào phía trên cửa chính Bàn Hoàng Lăng.
Cùng lúc đó, lại có một vị yêu vương ra tay, hóa thành một đầu yêu lớn, hai móng bắt lấy hai cái thau đồng lớn, hướng tới Hải Thu Vương mà hung hăng chụp đi. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, Hải Thu Vương bị chấn động choáng váng mặt mày.
Những vị yêu vương khác cũng đều ra tay, tế khởi vu bảo bản thân, đưa hắn đóng đinh tại chỗ.
Viên Thiên Công kêu lên một tiếng, một tay xuất hiện, nắm lấy đầu Hải Thu Vương. Một tiếng răng rắc vang lên, đầu của Hải Thu Vương lập tức dập nát. Bàn tay to của hắn dùng sức kéo một cái, rút toàn bộ nguyên thần của Hải Thu Vương ra khỏi thân thể.
Vài vị yêu vương nhất tề xoay người, Viên Thiên Công cầm đầu, quỳ một gối, cầm nguyên thần của Hải Thu Vương, hướng Diệp Húc cung kính nói: "Phong chủ, ta đã xử trí phản đồ, mời phong chủ nhận lấy nguyên thần phản đồ, xử trí!"
Phía sau Diệp Húc, đám người Hiên Viên Quang và Tống Cao Đức sắc mặt khẽ biến. Từ lúc Hải Thu Vương chạy trốn tới khi đám người Viên Thiên Công đánh chết hắn, chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Đường đường là một thế hệ yêu vương, cứ như vậy mà chết trong tay đồng bạn mình, cũng đủ oan ức.
"Những yên vương Kiềm Hải này, thật sự là lòng lang dạ sói, không chút lưu tình. Bọn họ lo lắng Hải Thu Vương chạy trốn, sợ Thiếu Bảo giận lây bọn họ, lúc này mới đánh chết đồng bạn của mình, cho thấy lòng trung tâm của mình!" Tống Cao Đức thầm nghĩ.
Hiên Viên Quang trong lòng thầm nghĩ: "Những yêu vương này, tuyệt đối là đám người hung độc, ngay cả đồng bọn của chính mình cũng không buông tha. Nếu không có Diệp huynh có thể trấn áp được bọn họ, chỉ sợ lần này chúng ta không ai có thể sống sót mà rời khỏi."
Diệp Húc tán thưởng nhìn đám người Viên Thiên Công, mỉm cười nói: "Tốt, các ngươi làm tốt lắm. Ta không phải không thông tình lý. Nguyên thần của Hải Thu Vương là các ngươi đoạt được, tự nhiên các ngươi tự mình chia nhau đi."
Đám người Viên Thiên Công đứng dậy, liếc nhau, nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt vui mừng.
Bọn họ cũng lo lắng Diệp Húc sẽ cướp đi bảo vật trên người bọn họ. Hiện giờ Diệp Húc ngay cả nguyên thần của Hải Thu Vương cũng không thu, tự nhiên không bức bách bọn họ giao ra cất chứa của bản thân.
Diệp Húc cũng biết đám yêu vương Kiềm Hải này thần phục mình cũng không phải là thật tâm, mà là do vũ lực dũng mãnh của mình trấn áp, không thể không phục được. Nếu ngày nào đó chính mình không trấn áp được bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức phản bội, thậm chí là đánh chết cả chủ nhân.
Tuy nhiên, điểm này, Diệp Húc cũng không để trong lòng, hiện tại thực lực của hắn đang bay vọt. Tu vi và thực lực ngày càng mạnh hơn. Thời gian càng dài, thực lực của hắn càng lợi hại, liền có thể trấn áp được đám yêu vương này, làm cho bọn họ không dám sinh ra hai lòng.
"Tòa cửa chính này là do tức nhưỡng xây thành, tức nhưỡng là thổ tinh khí thuần túy, cho nên phiến cửa chính này đã hợp thành một thể thống nhất với phiến núi lớn, căn bản không thể đẩy được cửa chính này ra." Bên ngoài Bàn Hoàng lăng, Viên Thiên Công trầm giọng nói.
Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị đồng ý với cách nhìn của hắn. Hắn cũng đã từng tiếp xúc qua loại bảo vật tức nhưỡng này, biết rõ đặc tính của tức nhưỡng. Loại này sẽ hấp thu địa khí cuồn cuồn không ngừng, nếu tức nhưỡng tiếp xúc với mặt đất, sẽ dung hợp với mặt đất, tuy hai mà một.
"Cũng tức là nói, muốn tiến vào Bàn Hoàng lăng, chỉ có một biện pháp, phải khai thông cửa chính làm bằng tức nhưỡng này, trực tiếp xuyên qua." Hiên Viên Như Nguyệt nhấy nháy mắt, cười nói.
Phượng Yên Nhu gật đầu, mày cau lại nói: "Tuy nhiên đây là mộ địa của Bàn Hoàng Đại Thương, phiến cửa chính này là vu bảo kinh khủng, chỉ sợ chúng ta không có thực lực đánh vỡ nó…"
"Phượng cô nương, ngươi nói sai rồi."
Khoa Phụ Man nhanh chóng tiến lên, cười nói: "Bàn Hoàng lăng thả ở trong này đã không biết bao nhiêu vạn năm, không biết bao nhiêu cường giả đi vào. Phiến cửa chính này chỉ sợ đã sớm bị oanh thủng. May mà còn lại bảo vật như tức nhưỡng, duy chỉ cửa chính ráp lại nguyên trạng mà thôi."
Một quyền của hắn đánh mạnh về phía cửa chính, chỉ thấy phiến cửa chính này bị hắn oanh ra một cái quyền ấn thật lớn. Khoa Phụ Man cười nói: "Các ngươi xem, ta nói đúng chứ?"
Mọi người gật đầu, chỉ thấy quyền ấn trên cửa lấy một tốc độ cực nhanh mà biến mất không thấy. Cửa chính khôi phục lại nguyên trạng, đây chính là bởi tức nhưỡng có năng lực tự mình chữa trị cực kỳ kinh người.
Khoa Phụ Man không khỏi nhíu mày, năng lực khôi phục của cửa chính Bàn Hoàng lăng này quá mạnh mẽ. Hơn nữa còn dày không biết bao nhiêu, lấy lực lượng của hắn, căn bản không kịp oanh xuyên được nó.
"A Man lão đệ, vẫn là để ta tới đi." Viên Thiên Công cười ha hả, há mồm phun ra một đạo kim tinh khí hướng tới cửa chính hoàng lăng mà oanh đi. Chỉ thấy bạch quang này lập tức xuyên thủng cửa chính, trên cửa xuất hiện một thông đạo rộng hơn mười mét, dài hơn hai mươi mét.
"Chủ nhân, xin đi theo ta!"
Viên Thiên Công bước đi trước một bước, rít gào bay vào trong thông đạo. Hắn nóng lòng biểu hiện thực lực của mình trước mặt Diệp Húc, cho thấy thực lực của mình cũng đủ để Diệp Húc trọng dụng. Bởi vậy hắn không tiếc tiêu hao tu vi, dùng kim tinh khí khai thông phiến cửa chính bằng tức nhưỡng này.
Diệp Húc cũng có đủ thực lực làm ra chuyện này, tuy nhiên lục nhãn kim thiềm của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa. Bởi vậy mới vui vẻ, tùy ý cho Viên Thiên Công buông tay mà làm.
Mọi người nối đuôi mà vào, chỉ thấy Viên Thiên Công đang bay nhanh ở phía trước, miệng phun bạch quang, không ngừng oanh mở tức nhưỡng. Mà ở phía sau bọn họ phiến cửa chính này không ngừng tự chữa trị, đóng kín nơi này lại.
Tức nhưỡng khép lại với tốc độ cực nhanh, thông đạo phía sau bọn họ nhanh chóng khép lại, đè ép về phía bọn họ. Mà độ dày của phiến cửa chính này, hiển nhiên vượt quả tưởng tượng của mọi người. Tất cả đi theo sau Viên Thiên Công, tiến về phía trước hai ba dặm, vẫn không thoát khỏi phiến cửa chính này!
Xuy!
Bạch quang trong miệng Viên Thiên Công đột nhiên cắt ra một kiện vu bảo bên trong cửa, kim tinh khí thật sự sắc bén, không ngờ cắt vu bảo này làm hai mảnh.
Tống Cao Đức vội vàng nhặt vu bảo này lên, chậc chậc lưỡi thở dài nói: "Không ngờ là một kiện thuần dương chi bảo vượt qua bảy lần sát khí tẩy lễ. Đáng tiếc, một kiện bảo bối như vậy lại bị lão Viên làm hỏng rồi."
Viên Thiên Công mắt điếc tai ngơ, vận dụng kim tinh khí, tiêu hao đại lượng tu vi của hắn, cho dù là Diệp Húc, cũng không dám tiêu xài như vậy. Đột nhiên hắn lại cắt một đại vu tam thần cảnh ở bên trong tức nhưỡng. Vu sĩ này hiển nhiên bị nhốt trong tức nhưỡng này không bao lâu, còn chưa có chết, có thể thấy được thực lực của hắn hùng mạnh thế nào.
Tuy nhiên kim tinh khí này cắt qua người hắn, đại vu này chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết, liền bị chặt đứt ra làm hai, nguyên thần cắt đôi, đột tử tại chỗ.
Diệp Húc lấy tay chộp tới, thu nguyên thần của người này lại, nhìn thoáng quá, lập tức há mồm nuốt vào trong bụng, mỉm cười nói: "Thật sự là có thu hoạch bất ngờ nha, không ngờ có người bị nhốt bên trong tức nhưỡng. Người này hình như là ma đạo đại vu theo bên người Hạ Tùng Giang, chẳng lẽ Hạ Tùng Giang cũng tiến vào Bàn Hoàng lăng?"
Hạ Tùng Giang thực lực cực kỳ hùng mạnh, còn ở phía trên đám người Viên Thiên Công. Cho dù là Diệp Húc, trong tình huống không dùng ánh mắt của đệ nhất thần sát, cũng không dám khẳng định thắng được hắn.
Người này đích xác là có thực lực tiến vào bên trong Bàn Hoàng lăng.
Không quá lâu sau, áp lực lên đám người Diệp Húc chợt giảm mạnh, rốt cuộc cũng phá tan được phiến cửa chính tức nhưỡng này, đi vào trong Bàn Hoàng lăng.
Tống Cao Đức líu lưỡi nói: "Trời ạ, phiến cửa chính này dày năm sáu dặm, cho dù là tức nhưỡng không nói nối tiếp với mặt đất, chỉ sợ cũng không ai có thể đẩy được nó ra!"
Viên Thiên Công mệt mỏi không ít, tu vi tổn hao nhiều, một thân vu vi của hắn gần như bị tiêu hao hơn một nửa trong đám tức nhưỡng này. Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, điều tức nguyên thần. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thông đạo sâu thẳm rộng lớn hiện ra trước mắt bọn họ. Thông đạo này được xây bằng bạch ngọc, những cái đèn màu xanh bắt trên vách tường ngọc, mỗi một trăm bước đều có một thanh đăng (đèn xanh).
Nhưng thanh đăng này tản mát ra thuần dương khí tự nhiên, làm cho người ta cảm thấy như cây đón gió mới, không tới mức quá nóng, cũng không quá lạnh. Nơi này giống như không phải là một lăng mộ lạnh lẽo, mà là một hoàng cung tráng lệ.
"Những thanh đăng này, không ngờ đều là thuần dương chi bảo…"
Tống Cao Đức tiến lên, gỡ một thanh đăng xuống, chỉ thấy trong thanh đăng không phải là dầu thắp sáng, mà là linh mạch bậc bốn. Đúng là linh mạch bậc bốn, cung cấp năng lượng cho cái thuần dương vu bảo thanh đăng này, khiến cho nó vẫn đốt sáng tới giờ.
Diệp Húc nghe nói như vậy, ánh mắt không khỏi nhìn thẳng, trước mặt bọn họ, hàng loạt thanh đăng xếp dọc theo thông đạo bạch ngọc, kéo dài tới cực xa.
Bàn Hoàng lăng bốn phía thông suốt, thông đạo như mạng nhện, số lượng thanh đăng trong này nhiều vô cùng. Chỉ cần trong những thanh đăng này là một linh mạch bậc bốn, cũng là một số lượng của cải khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này, cho dù là đám người Phượng Yên Nhu, Hiên Viên Quang kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi hô hấp dồn dập. Số lượng của cải khổng lồ như vậy đập vào mắt họ, trời biết trong Bàn Hoàng lăng tới tột cùng là có bao nhiêu của cải đang chờ bọn họ.
"Vì sao không ai lấy đi những thanh đăng này?" Tống Cao Đức quơ quơ thanh đăng trong tay cười ha hả nói.
Răng rắc!
Một đạo sét đánh đột nhiên xuất hiện, hung hăng bổ thẳng vào đầu hắn, làm cho hắn bổ ngã xuống đất không ngừng co giật, tóc cháy nổ giống như điện giật bình thường vậy.
"Đây là nguyên nhân."
Phượng Yên Nhu dịu dàng giải thích nói: "Mỗi một thanh đăng này đều bố trí cấm chế, càng đi vào trong cấm chế càng mạnh. Chỉ cần tháo thanh đăng xuống, sẽ xúc động cấm chế."
Chỉ thấy sét đánh không ngừng, cho dù Tống Cao Đức thực lực tăng nhiều, lại có thân thể bán long, cũng bị bổ tới sùi bọt mét, co giật không ngừng.