Từ khi rời khỏi Hoàng Tuyền Ma Tông tới nay, Diệp Húc vẫn không hề ở trạng thái toàn thịnh, hắn cùng lúc cần dùng cửu đỉnh đến trấn áp Lục Nhãn Kim Thiềm, lại cần Di La Thiên Địa Tháp trấn áp Đào Ngột. Tuy thực lực hắn vẫn cực kỳ hùng mạnh như trước, nhưng khi động thủ với người khác lại có phần bó tay bó chân.
Hiện giờ hắn linh hoạt mạnh mẽ, một tay diệt cổ thi, đây mới là Diệp Húc ở trạng thái toàn thịnh!
Hắn không chỉ có cửu đỉnh và Di La Thiên Địa Tháp đồng thời được giải thoát, có thể sử dụng hai món bảo vật này, hơn nữa được hai đại nguyên thần là Đào Ngột và Lục Nhãn Kim Thiềm gia trì, khiến thực lực của hắn trong chớp mắt tăng lên mấy chục lần, có thể thoải mái đánh Khổng Chiêu, thậm chí bức lui một tia phân thân của Thiên Bằng Đại Thánh!
Thực lực của hắn giờ phút này mạnh hoàn toàn đã đến một độ cao mới, có thể phân thắng thua với những nhân vật bá chủ trẻ tuổi như Thái tử Sơ, Đặng Nguyên Giác.
"Phượng cô nương, Diệp mỗ có thể có thành tựu hôm nay đều là công lao của cô nương." Diệp Húc mời Phượng Yên Nhu ra Di La Thiên Địa Tháp, vái lạy đến đất, hết sức chân thành nói.
Phượng Yên Nhu chân tay luống cuống, đỏ mặt đáp lễ lại.
Đám người Hiên Viên Quang Khoa Phụ Sơn cũng bay ra khỏi cơ thể cổ thi, bọn họ vừa mới đi ra liền cảm thấy áp lực đột nhiên trở nên vô cùng nặng, gần như không bay lên nổi.
Những long khí đó ngay cả thuyền rồng của Thái tử Sơ đều có thể đâm nát, đụng chết cao thủ mãn thuyền, chỉ có vài người chạy thoát được, có thể thấy long khí thủ hộ hoàng lăng nặng đến mức bọn họ không thể tưởng tượng được.
Lúc này, cổ thi đã bị một chưởng của Diệp Húc đánh chết, mà cái quan tài cực lớn này cũng đã vỡ ra một cái động lớn, long khí không ngừng rót vào trong quan tài.
Nếu long khí rót đầy chiếc quan tài này, bọn họ những người tu vi thấp, nhất là đám người Hiên Viên Như Nguyệt Khoa Phụ Mão sẽ trực tiếp bị long khí đè chết.
Diệp Húc tế Di La Thiên Địa Tháp lên, chỉ thấy tòa bảo tháp này cao mấy trượng, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, không ngừng buông xuống từng làn sóng gợn, quét long khí trong phạm vi trăm mét quanh thân hắn ra.
"Long khí nơi này vô cùng vô tận, là một thứ cực tốt, có chút tương tự với Chúc long khí của Hiên Viên gia ta."
Hiên Viên Như Nguyệt vui vẻ nói: "Loại long khí này bất kể là dùng để luyện chế vu bảo hay là tự mình hấp thu luyện hóa đều là bảo vật rất tốt, có được công hiệu không tưởng. Trong Hiên Viên gia ta cũng có không ít người dùng long khí tu luyện, có được uy lực rất mạnh."
Cô ta lấy ra một kiện vu bảo trấn giáo của mình, chính là một tấm Côn Ngô kính, tự mình bắt lấy một tia long khí, đánh vào bên trong Côn Ngô kính, chỉ thấy tấm bảo kính này lập tức có thêm một con du long, không ngừng bơi qua bơi lại trong đó.
Hiên Viên Như Nguyệt quát một tiếng, lấy nguyên đan tế khởi Côn Ngô kính, chỉ thấy một đạo kính quang bắn ra, dài hơn mười dặm, con du long trong kính quang giương nanh múa vuốt vồ đến, hung ác tới cực điểm.
"Côn Ngô kính của ta, uy lực tăng lên ít nhất gấp hai lần!" Cô ta vui sướng vạn phần, cười khanh khách nói.
Đám người Khoa Phụ Man cũng nhìn ra uy lực của món vu bảo trấn giáo của cô ta, quả thật tăng lên không ít, không khỏi mê tít, lập tức vươn tay ra bắt lấy long khí, đánh nhốt vào trong Phù Tang trượng.
Tu vi bọn họ đều cao hơn Hiên Viên Như Nguyệt rất nhiều, rút lấy long khí càng vô biên, chỉ thấy thể tích Phù Tang trượng càng lúc càng lớn, biến thành một cây cự mộc, phía trên thân trượng trong chớp mắt liền sinh ra chi chít long lân, biến thành những món dị bảo.
Khoa Phụ Minh Nguyệt thì tế một cái nồi sắt lớn lên, bên trên là cái nắp do gỗ Phù Tang khắc thành, không ngừng rút lấy long khí thu vào trong nồi, lấy nắp gỗ trấn áp, tránh cho long khí thoát ra ngoài.
Hiên Viên Quang thì lại tế một vu bảo hình một con rồng, trong miệng ngậm nến, hình như là bản thu nhỏ của Chúc long, tên là Chúc Long Giản, đây là thứ phỏng chế do hắn dựa theo thân thể cấu tạo của Chúc long mà rèn thành.
Chúc Long Giản vừa ra, lập tức dắt đến càng thêm nhiều long khí, điên cuồng tuôn vào trong Chúc Long Giản, khiến cho uy năng của món vu bảo này liên tục tăng vọt lên, trong chớp mắt liền vượt qua cả Hiên Viên kiếm mà hắn luyện chế, hơn nữa uy lực vẫn đang không ngừng tăng lên!
Tống Cao Đức cũng tế khởi Bạch Cốt Yêu Thành, không ngừng rút lấy long khí, trong mắt hắn đột nhiên chuyển vòng vòng, cười nói: "Vừa rồi Như Nguyệt nói loại long khí này có thể hấp thu luyện hóa, không biết ta luyện hóa long khí rồi sẽ biến hóa như nào nhỉ?"
Hắn há mồm hút một cái, hút từng dòng long khí vào trong miệng.
Sau một lúc lâu, từ trong yết hầu của Tống Cao Đức truyền đến tiếng thống khổ gầm nhẹ, mọi người cả kinh vội vàng nhìn lại, chỉ thấy thân hình Tống Cao Đức càng ngày càng cao, càng ngày càng cường tráng, trong chớp mắt liền từ một đứa trẻ thấp bé biến lớn như người trưởng thành.
Hơn nữa thân hình hắn còn đang không ngừng phồng lên, dưới lớp quần áo, từng khối cơ bắp lồi lên, bên ngoài ra một mảng long lân rậm rạp mọc ra.
Trong chốc lát, thân hình hắn liền to như người Khoa Phụ tộc!
Hắn phấn khích rống lên một tiếng, bên trong yết hầu truyền đến tiếng rồng ngâm. Chỉ thấy xương trán hắn hở ra, hình dạng như sừng rồng, bàn tay và móng tay đều dài ra, long lân trải rộng từ mu bàn tay đến lòng bàn tay, rõ ràng đã biến thành một cái long trảo!
Miệng hắn rộng dữ tợn, răng cũ rụng xuống, từng cái răng rồng mới mọc ra, không ngờ còn có hai cái răng nanh từ trong miệng hắn thò ra.
"Không xong, lão tử sắp mọc thêm cái đuôi rồi!"
Tống Cao Đức kinh hãi kêu lên một tiếng, chỉ nghe một tiếng két vang lên, sau quần của hắn đột nhiên rách ra, một cái đuôi rồng cùng xương mọc ra. Hắn ta hấp thu long khí, không ngờ lại biến thành quái vật giống rồng mà không phải rồng, giống như người mà lại không phải người!
"Không ngờ long khí hoàng lăng lại kỳ diệu như thế, chuyến này không tệ, không tệ a!"
Tống Cao Đức không quan tâm lắm đến bộ dáng của mình, quan sát thân hình mình từ trên xuống dưới, cực kỳ vừa lòng với thân thể hiện tại. Chỉ thấy da thịt hắn kín đầy long lân, dưới từng cái long lân đều có thể thấy rõ, thân thể hắn tràn đầy sức mạnh mênh mông!
Hắn vận chuyển Cửu Chuyển Nguyên Công và Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh, sức chống đỡ của thân thể và sức mạnh lại điên cuồng tăng lên, gần như gấp mấy lần trước đây!
"Chỉ là cái đuôi này hơi bị xấu xí, ảnh hưởng đến hình tượng của ta."
Tống Cao Đức khẽ động tâm niệm, cái đuôi rồng vẫy đến lắc đi sau người, cười nịnh với Hiên Viên Như Nguyệt nói: "Như Nguyệt muội muội, làm sao mới có thể tiêu trù ảnh hưởng của long khí, khôi phục hình thể ban đầu?"
"Muội không biết." Hiên Viên Như Nguyệt chớp chớp mắt, lắc đầu cười nói.
"Bà cô ơi, sao muội không nói sớm hơn?"
"Huynh cũng đâu có hỏi đâu." Hiên Viên Như Nguyệt không hề tức giận nói.
Tống Cao Đức khóc không ra nước mắt, mở to mắt nhìn về phía Hiên Viên Quang. Hiên Viên Như Nguyệt lập tức trừng hắn một cái, Hiên Viên Quang câm như hến, không dám nói câu nào.
Tống Cao Đức nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: "Hiên Viên gia chắc chắn có tâm pháp trừ đi hiệu quả xấu của long khí, chờ bà cô nhỏ này chơi chán rồi thì chắc sẽ truyền thụ cho ta… À, cái xác ướp không đầu này quả thật là một món bảo vật rất tốt, nếu gắn đầu con vượn lông vàng kia lên thân thể nó, ha ha…"
Hắn ta lập tức động thủ, thu cái xác ướp cổ không đầu này lại, cất vào trong ngọc lâu của mình.
Diệp Húc cũng nhìn ra tác dụng kỳ diệu của long khí, lập tức tế khởi ngọc lâu, không ngừng thu gom long khí. Những long khí đó tuy hắn không cần dùng đến, nhưng đưa cho Giao đạo nhân hoặc cái tạo những yêu thú khác thì lại là một thứ vô cùng tốt.
Trong ngọc lâu, Can Sài Giao và hai tên trẻ con Kim Giác Ngân Giác thấy long khí từ trên bầu trời cuồn cuộn không ngừng hạ xuống, đều mừng rỡ, hóa thành bản thể của chính mình, điên cuồng hấp thu long khí. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Bọn chúng đều là dị chủng của loài giao, thân thể có chứa huyết mạch của giao long. Nhưng huyết mạch chúng lại không tinh khiết, khi tu luyện đến Nguyên Đan kỳ thì tỷ lệ hóa giao thành công sẽ rất thấp, Nguyên Thần kỳ thì tỷ lệ hóa rồng gần như không có.
Nhưng lúc này bọn chúng hấp thu được long khí dồi dào, lập tức thân hình bắt đầu tiến hóa hướng chân long, huyết thống càng thêm tinh thuần, có tư chất tu luyện thành chân long, luyện thành nguyên thần!
Không gian vẫn bỏ trống của tầng thứ ba ngọc lâu của Diệp Húc lúc này rốt cuộc có tác dụng. Những long khí đó ngoại trừ một phần nuôi nấng Can Sài Giao vài con dị chủng giao loại kia, những phần long khí khác đều bị hắn cất vào trong ngọc lâu tầng thứ ba.
Không gian tầng thứ ba ngọc lâu cực kỳ rộng rãi, to ngang tầng thứ nhất, nếu không phải pháp lực hắn có hạn, kỳ thật hoàn toàn có thể thu hết sạch long khí đi.
Dù vậy, Diệp Húc vẫn thu tiếp, sớm muộn gì cũng sẽ đưa hết long khí này vào trong ngọc lâu của hắn, biến thành của mình.
Đám người khác thấy thế, lập tức nhận ra đó là một ý kiến hay, đều tế khởi ngọc lâu bảo tháp, thu lấy long khí.
Diệp Húc tế Di La Thiên Địa Tháp lên, phi thân bay lên, từ cửa động của cái quan tài này bay ra, lập tức cảm thấy vô cùng áp lực, Di La Thiên Địa Tháp lập tức bị ép cho nhanh chóng thu nhỏ lại.
Diệp Húc đau đớn kêu lên một tiếng, để Đào Ngột nguyên thần nhập vào trong tháp, lúc này mới giảm bớt được vài phần áp lực, lập tức tế khởi ngọc lâu, tiếp tục thu long khí.
Long khí bên ngoài vô cùng vô tận, dư thừa hơn hẳn số long khí chảy vào bên trong quan tài. Nhưng dù là như vậy, bọn họ chỉ có thể thu được một phần nhỏ của dòng long khí dài đến ngàn dặm này, so sánh dòng sông long khí cực lớn này mà nói, chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Đằng xa truyền đến những tiếng bành bành, Diệp Húc giương mắt nhìn lại, hắn có thể mang máng nhìn thấy những cái quan tài lớn theo long khí lái tới, tất cả quan tài đều đậy nắp lại. Những chiếc quan tài đó cực kỳ khổng lồ, giống như những chiếc thuyền lớn chạy trên sông lớn, bơi tới cùng một phương hướng.
"Những quan tài đó lại không bị long khí nặng trĩu này đập vụn, cũng là một món bảo bối rất tốt." Diệp Húc thầm nghĩ.
Chiếc quan tài dưới chân hắn này cùng rất nhiều chiếc quan tài khác chạy vào bên trong hoàng lăng, khá là vững chãi.
Vù-
Đám quan tài trôi qua một cái pho tượng người cực lớn, bức tượng đó điêu khắc trang phục cực kỳ kỳ lạ, không phải quần áo của vu sĩ hiện nay, mà là phong cách độc đáo của thời kỳ thượng cổ, đơn giản mà cổ xưa.
Diệp Húc cẩn thận đánh giá, chỉ thấy pho tượng này hẳn là điêu khắc một vị Thương hoàng nào đó của Đại Thương hoàng triều, một bàn tay đặt trước ngực, nắm lấy một cái thủ ấn không biết tên, tay kia thì đặt ở đan điền, nắm lấy một cái thủ ấn kỳ quái.
Phía sau nó hiện ra một vầng Công Đức Kim Luân, tạo thành một hình ảnh kỳ lạ quái dị. Nhân bảo, địa bảo, thiên bảo, nghiệp hỏa, đại bảo, đại đức, đạo đức, công đức, có tổng cộng bảy tầng kim luân, mỗi một tầng dường như chứa ảo diệu vô cùng vô tận.
"Không ngờ Thương hoàng từng tu luyện Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết!"
Trong tâm Diệp Húc khiếp sợ vạn phần. Mọi người đều bay ra khỏi quan tài, cũng nhìn đến pho tượng này, không nhịn được tán thưởng liên tục.
"Đây là người đứng đầu thời phục hưng của Đại Thương, Đế Canh, nguyên danh là Bàn Canh, đời sau xưng là Bàn hoàng! Xem ra lần này chúng ta bị cái quan tài này đưa đến mộ Đế Canh rồi!" Hiên Viên Quang trầm giọng nói.
Hắn xuất thân từ thế gia, cho nên biết không ít về các hoàng đế của hoàng triều Đại Thương thượng cổ.
"Bàn hoàng…"
Diệp Húc lẩm bẩm nói. Chỉ thấy vị Bàn hoàng kia hình dáng trang nghiêm, khuôn mặt lại dường như mang theo từ bi, thủ ấn của ông ta cực kỳ kỳ lạ, Diệp Húc dường như cảm thấy thứ ông ta nắm trong tay không phải là thủ ấn, mà là thiên địa, ẩn chứa một cỗ đạo lý lớn lao trong đó.