Bàn tay Phật đà kia chụp vỡ đại mạc phía dưới, lập tức tiêu tan, sau một lúc lâu, chỉ thấy vài vị cao thủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa đỉnh đầu đính bảo tháp tới, nhìn cửa động tối om phía dưới, hồi lâu không nói gì.
"Chúng ta tới chậm một bước…" Một vu sĩ trung nhiên mặt mang vẻ tận thế đã tới, thở dài nói.
Một lão già tóc trắng xóa khác bi phẫn nói: "Ma đầu, thật sự là ma đầu, ngay cả đệ tử xuất sắc nhất của Thánh Địa ta cũng bị kẻ này chém giết! Tên tiểu ma đầu kia rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là đệ tử bồi dưỡng bí mật của ma đạo, chuyên dùng để đối phó đồ đệ Úc Khánh Sơn của ta sao?"
"Có thể thao túng vu bảo liều mạng với chúng ta, kẻ này không phải Đặng Nguyên Giác Hoàng Tuyền Ma Tông cũng là Hầu Nhân Vực! Nghe nói hai người kia, là một trong những đệ tử xuất sắc nhất Ma Tông, tu thành nguyên thần, không hề kém chúng ta, cũng có vô số bảo vật trong tay. Nếu Úc Khánh Sơn gặp phải hai kẻ này, quả thật không còn đường sống! Trong đó, Hầu Nhân Vực cũng là thể chất đặc thù, là nhân vật lợi hại có thể vấn đỉnh Vu hoàng tương lai!"
"Hoàng Tuyền Ma Tông muốn khai chiến với Tiểu Quang Minh Thánh Địa chúng ta sao?"
"Cũng may thi thể Úc Khánh Sơn không bị người này thu đi, chỉ sợ kẻ này không phải Hầu Nhân Vực mà là Đặng Nguyên Giác, không biết bí mật lớn nhất của thể chất đặc thù."
Một vị cao thủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa trong đó giơ ra một chiêu, chỉ thấy bên trong cửa động tối om kia, thi thể Úc Khánh Sơn từ từ nổi lên, đầu của hắn bị mấy người kia trực tiếp bỏ qua, ánh mắt dừng trên đan điền của hắn.
"Thể chất đặc thù, quý báu nhất chính là nguyên thần và tinh khí. Úc Khánh Sơn chính là Mộc Đức Cú Mang chi thể, nguyên thần cậu ta chính là Mộc Đức Đại Đế trong Ngũ Đức Đại Đế cổ, nguyên thần Cú Mang, tinh khí trong cơ thể cũng là tinh khí Cú Mang Đại Đế. Có được loại nguyên thần và tinh khí này, liền có tư bản để vấn đỉnh Vu hoàng thậm chí Thiên đế!"
Một vị trưởng lão Thánh Địa giơ tay chộp tới đan điền Úc Khánh Sơn, chỉ thấy trong đan điền Úc Khánh Sơn, một gốc cây xanh mượt bị ông ta móc ra, gốc quái thụ này ngàn chi ngàn cành, vô số rễ lăng không bay múa, xùy một tiếng đâm vào trong bàn tay chân nguyên của vị trưởng lão kia, không ngừng hấp thu chân nguyên, trong chớp mắt liền hút khô bàn tay đó.
Quái thụ thoát thân, lập tức bay lên trời cao, lại bị mọi người liên thủ chặn lại, không cho nó chạy mất.
Mọi người cẩn thận thu hồi quái thụ, đựng vào trong một kiện vu bảo hình bình ngọc, liếc nhau, nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Có nguyên thần tinh khí Cú Mang Đại Đế, chỉ cần đánh nhốt vào trong cơ thể một gã đệ tử thiên tài hơn người, có thể bồi dưỡng ra một gã Úc Khánh Sơn khác cũng không nói chơi. Đáng tiếc, Úc Khánh Sơn và Thiên Đạo Tông, Nguyên Thủy Thánh Tông có quan hệ không mỏng, dù là có bồi dưỡng ra một gã đệ tử có Mộc Đức Cú Mang chi thể, cũng không thể kế thừa loại quan hệ này được."
"Huống chi, Úc Khánh Sơn đạt được Quân thiên tiên tháp chín tầng, trong đó cấm pháp cũng không có lưu lại, đáng tiếc, đáng tiếc."
"Thù này nhất định phải báo, tên tiểu tử giết Úc Khánh Sơn kia, bất kể là Hầu Nhân Vực hay Đặng Nguyên Giác, hay là kẻ nào khác, đều phải chết!"
"Sau khi chúng ta trở về Thánh Địa, lập tức liên hợp Thiên Đạo Tông, Nguyên Thủy Thánh Tông ban bố Tru sát lệnh, trừ phi hắn trốn ỏ trong Hoàng Tuyền Ma Tông không ra ngoài, nếu không dám rời núi một bước, liền làm cho hắn chết không chỗ chôn!"
…
"Ta đây là đang ở nơi nào?"
Diệp Húc từ mê man tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt, ngẩng đầu đánh giá xung quanh, trước mắt tối om, nhưng bên tai lại liên tục truyền đến tiếng dị thú rống, lại có tiếng chim hót, có cả hương hoa truyền đến, không khỏi nghi hoặc nói.
Sức sống mỏng manh từ trong ngọc lâu hắn truyền đến, không ngừng chữa trị tổn thương trên thân thể, cho dù thương thế hắn nặng, hiện giờ cũng đã khỏi gần hết.
"Diệp lão đệ, ngươi tỉnh rồi?"
Bên tai hắn truyền đến một giọng nói hào hùng, giọng nói này cực kỳ quen tai, đúng là Khoa Phụ Mão, vỗ thật mạnh vào bờ vai hắn, cười ha ha nói: "Thân thể của ngươi quả nhiên đủ mạnh, chỉ là kém ta vài phần mà thôi. Nếu ngươi tỉnh rồi, không bằng chúng ta so đấu một chút?"
Diệp Húc cười khổ, gân cốt hắn hầu như bị người ta đánh vỡ, lắc đầu nói: "Khoa Phụ tộc các huynh dị bẩm trời sinh, sức mạnh to lớn vô cùng, ta sao có thể là đối thủ của Hữu Tài huynh. Mà nơi này rốt cuộc là nơi nào?"
"Nơi này chính là Vân Mộng, chính là đầm lầy! Lão đệ, thế nào? Nhà ta có đồ sộ hay không?"
Khoa Phụ Mão đắc ý dào dạt, cười nói: "Khoa Phụ tộc chúng ta tuy rằng không thể bay lên trời cao, nhưng lại ở trên không trung, gốc cây Phù Tang này chính là tổ tiên ta ở trong Thang Cốc đấu với Đông Hoàng gia, cưỡng ép đoạt được, bị tổ tiên nhà ta luyện thành cấm bảo!"
Diệp Húc ánh mắt mờ mịt, trước mắt tối tăm, đột nhiên trong lòng khẽ động, cười nói: "Hữu Tài huynh, hiện giờ là buổi tối sao?"
"Hiện giờ là ban ngày, mặt trời bên ngoài đều chiếu đến mông rồi, có cây Phù Tang ở đây, cho dù là đêm tối, Khoa Phụ gia ta cũng là đèn chiếu sáng như ban ngày."
Khoa Phụ Mão lải nhải, nói không ngừng, sau một lúc lâu mới im miệng, cười nói: "Lão đệ, ngươi không nhìn thấy sao?"
Diệp Húc nâng hai tay lên đặt trước mắt, trầm mặc một lúc, nghiêm nghị nói: "Ta ngay cả chính tay mình đều không thấy, đôi mắt của ta…"
Hắn thần sắc đờ đẫn, phun ra hai chữ: "… Mù rồi."
Hắn vận dụng Âm Dương nhị khí quá lâu, thân mình liền đối với đôi mắt chính là một gánh nặng lớn, lại bị dư âm của ngọc thủ Phật đà đánh trọng thương, khiến hai mắt hắn bị thương lại càng nặng hơn, rốt cuộc mù, dù là sức sống bừng bừng truyền đến từ trong ngọc lâu cũng không thể chữa trị được.
Khoa Phụ Mão im lặng một lát, lại lải nhải: "Không sao, hai mắt dù mù vẫn có thể trở thành vu sĩ, có rảnh chúng ta tiếp tục so đấu…"
Diệp Húc không để ý đến anh ta, tâm niệm khẽ động, ngọc lâu từ trong đan điền hiện lên, một kiện vu bảo bị hắn tế ra, hắn lấy vu bảo làm mắt, lấy nguyên thần làm con ngươi, cuối cùng có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Chỉ thấy hắn đang ở trong một căn phòng gỗ thật lớn, căn phòng này lớn đến không thể tưởng tượng được, giống như một cung điện của người khổng lồ, bất cứ thứ gì trong phòng, đều so với đồ của nhà bình thường phải lớn gấp mấy lần.
Bất kể là bàn trà ghế ngồi hay bát đĩa, đều so với những thứ Diệp Húc từng thấy lớn hơn rất nhiều, một cái bát ngọc thậm chí còn to như một cái chậu rửa mặt.
Mà lúc này, hắn đang nằm trên một cái sạp gỗ, cái sạp gỗ này cũng lớn cực kỳ, hắn như là một đứa trẻ, chỉ chiếm một góc nhỏ của cái sạp gỗ đó.
Ở bên người hắn còn có một cái thùng sắt cực lớn, phía dưới những hỏa tinh nhỏ như bàn tay, hừng hực bốc cháy, những tiểu hoa tinh đó lui tới lui đi, đun cho thang dược bên trong sôi ùng ục.
Khoa Phụ Mạo ngồi bên trong thùng sắt đó, tên tráng hán này cũng bị trọng thương, còn có thể động một tay, buồn chán chộp tới chộp lui.
Khoa Phụ Mão vì cứu hắn, cũng bị ngọc thủ Phật đà đánh cho bị thương, cùng hắn tĩnh dưỡng chữa thương trong một phòng bệnh.
Diệp Húc thao túng kiện vu bảo này bay ra phòng, chỉ thấy bên ngoài mây trắng từ từ trôi, trời xanh trên cao, mà cái phòng bệnh này ở trên trời xanh, được kiến tạo trên một cành cây của một gốc đại thụ thật lớn, phía dưới là vực sâu vạn trượng, cao không thể đếm được.
Mà trên những cành cây khác, hàng đống phòng gỗ được kiến tạo trên trời cao vạn trượng này, thậm chí còn có một tòa thành thị!
Gốc đại thụ này lớn đến không thể tin nổi, đỏ như lửa, tản ra hào quang và nhiệt lượng vô cùng vô tận, mặc dù là một cành nhỏ nhất, ở bên trên cũng là một đống phòng ở thật to!
"Khoa Phụ! Khoa Phụ!"
Xa xa có mấy thằng nhóc Khoa Phụ tộc so với người trưởng thành còn cao lớn hơn đang chạy như bay trên cành cây, trong miệng truyền đến tiếng hô gọi to.
Diệp Húc nhìn hướng xa xa, chỉ thấy dãy núi liên miên chập chùng, từng đám mây trắng bồng bềnh trên sườn núi, tất cả đều ở dưới chân hắn, đẹp không sao tả xiết, thi thoảng có mấy con yêu cầm từ giữa không trung bay qua, phát ra những tiếng hót cao vút.
"Đầm lầy! Đầm lầy!" Những con yêu cầm đó nói.
Nơi này chính là Vân Mộng, một thế giới như mộng như ảo, như tiên cảnh xinh đẹp nhất trong thần thoại.
Cảnh sắc tuy rằng đẹp đến kinh tâm, đẹp đến động phách, nhưng Diệp Húc lại không hề có chút vui sướng, những cảnh sắc được hắn thu vào trong "mắt" đó, chỉ là nhờ dùng nguyên thần và vu bảo để thấy, dù sao không sinh động, chân thật bằng tận mắt nhìn đến.
"Sao cậu lại ra đây? Quay về!"
Một cô nương Khoa Phụ cao lớn thô kệch đi tới, tóc buộc thành hai bím to, lắc đến lắc đi. Cô ta một tay bưng một chậu gỗ to đến kỳ cục, tay kia đưa ra bắt lấy kiện vu bảo kia của Diệp Húc, dùng sức rung lên liền rung cho nguyên thần của hắn thoát ra khỏi vu bảo, trở lại trong cơ thể. Nguồn truyện: Trà Truyện
Vị cô nương này đi vào trong phòng bệnh, trả lại vu bảo cho Diệp Húc, lập tức đổ hết dược tài trong chậu gỗ vào trong thùng sắt, sau đó lấy chậu gỗ đậy lên đầu Khoa Phụ Mão, xoay người nhìn về phía Diệp Húc, giọng nói to chấn cho màng tai hắn ong ong cả lên
"Nhóc con, hai mắt của cậu nhập Âm Dương nhị khí, lúc này từng đợt từng đợt Âm Dương nhị khí xâm nhập vào trong mắt cậu, gánh vác quá lớn, đã mù. Muốn chữa khỏi không khó, ta có ba loại phương pháp có thể trị liệu."
Diệp Húc trong lòng không khỏi dâng lên hy vọng, vội vàng ngồi dậy cẩn thận lắng nghe.
"Thứ nhất là tìm được Bất tử thảo, dùng Bất tử thảo trị liệt tật mắt, có thể làm cho hai mắt cậu giống hai mặt trời nhỏ, mở mắt ra có thể bắn ra từng luồng kim quang. Nhưng Bất tử thảo đã tuyệt tích, bà cô ta tìm cả trăm năm đều không được nửa cây nào!"
Vị cô nương Khoa Phụ tộc này thấy Khoa Phụ Mão định bỏ chậu gỗ ra, một cái tát đánh qua, ấn đầu anh ta vào trong dược thang, chỉ còn đôi tay vùng vẫy bên ngoài, trong thùng dược phát ra từng chuỗi bọt khí, ba ba nổ tung.
"Tiểu Mão Mão, cậu bị thương rất nặng đấy, thành thật một chút cho cô!"
Sức mạnh của cô ta quả thực giống mấy trăm con man long, trị cho Khoa Phụ Mão phải ngoan ngoãn nghe lời, quay đầu cười nói với Diệp Húc: "Phương pháp thứ hai, đó là móc hai mắt cậu xuống, ta thay cho cậu một đôi long nhãn!"
Cô bước đến từng bước nói: "Bất tử thảo thật sự tìm quá khó, không bằng dùng long nhãn đi? Long nhãn rất to, ước chừng to bằng cái chậu gỗ này, dáng người của cậu nhỏ như vậy, thay đôi mắt đó vào, rất dễ hấp dẫn các cô gái đó!"
Diệp Húc không khỏi rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu: "Cô nương, còn có loại phương pháp thứ ba hay không?"
Vị cô nương Khoa Phụ tộc này thở dài, dường như đang tiếc hận sao hắn không chịu đổi một đôi long nhãn, mệt mỏi nói: "Phương pháp thứ ba đơn giản nhất, không có kỹ thuật nhất, không đáng để thần y ta đây động thủ. Cậu tăng tu vi tới cảnh giới đủ để có thể dễ dàng khống chế Âm Dương nhị khí, hai mắt tự nhiên sẽ hồi phục thị lực… Cậu thật sự không muốn đổi một đôi long nhãn sao? Rất lớn đó!"
Được câu trả lời chối bỏ rồi, cô nàng bất mãn rời khỏi phòng bệnh, Khoa Phụ Mão từ trong thùng sắt thò đầu ra, cười ha ha nói: "Diệp lão đệ, vị này chính là Đại vu y Khoa Phụ Minh Nguyệt của Khoa Phụ tộc chúng ta, là người có y thuật cao nhất! Cô ấy giỏi y thuật, lại xinh đẹp, chính là viên minh châu của Khoa Phụ tộc ta! Đáng tiếc, nếu không phải ta đã có người trong lòng, nhất định phải cưới cô ấy làm vợ…"
Khoa Phụ Mão tiếp tục lải nhải, Diệp Húc thật sự hoài nghi Minh Nguyệt ấn anh ta vào trong thùng không phải vì trị liệu thương thế của anh ta, mà là miễn cho người này mở miệng lải nhải suốt như thế.
"Tăng tu vi tới cảnh giới có thể khống chế Âm Dương nhị khí sao? Này thật đơn giản…" Diệp Húc thầm nghĩ.