Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 292: Bắt cóc thiếu nữ

Thiên sơn thanh điện đồ chính là bảo vậy chính tay Tây Hoàng luyện chế, kiện bảo vật này triển khai, rộng lớn ngàn dặm, chính là một kiện trọng bảo hiếm thấy. Nó so với thiên ma sách còn muốn cao hơn mấy cấp bậc.

Diệp Húc trong thanh điện đồ này thu hoạch được không ít bảo vật.

"Cổ Côn Luân thánh địa xuất thế, trong đó bảo tàng chỉ sợ không kém Vạn Cổ Ma Vực. Tuy nhiên, việc này so với đi Vạn Cổ Ma Vực còn nguy hiểm hơn." Diệp Húc chần chừ một lát, tay áo phiêu phiêu, đi theo sau những vu sĩ này.

Cổ Côn Luân thánh địa tới tột cùng là ở nơi nào, hắn cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên chỉ cần đi theo những vu sĩ này, vậy là tìm được chỗ di tích kia rồi.

Hơn mười vu sĩ này đột nhiên có một người chú ý tới hắn, vội vàng hướng tới lão già thủ lĩnh tóc trắng xóa kia bĩu môi nhỏ giọng nói: "Chưởng giáo, có người theo dõi chúng ta!"

Lão già kia đã tu luyện ra nguyên đan, hướng Diệp Húc nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, nhỏ giọng nói: "Đi theo chúng ta, rõ ràng là tính toán đoạt kinh doanh của chúng ta! Cổ côn luân thánh địa đã có quá nhiều vu sĩ rồi. Thêm một đối thủ cạnh tranh, cơ hội của chúng ta chẳng phải mất đi vài phần sao?"

"Chưởng giáo, ý của ngài là?"

Lão già kia điềm nhiên nói: "Đương nhiên giết…"

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên trong sa mạc một đạo hàn quang nổi lên, quét ngang mà đi. Hơn mười vu sĩ này tính cả lão già luyện ra nguyên đan kia, hết thảy không phản ứng kịp, bị đạo hàn quang này cắt thành hai đoạn.

Diệp Húc trong lòng phát lạnh, vội vàng dừng lại, đạo hàn quang kia xuất hiện quá nhanh, thị lực của hắn cũng không thể nhìn rõ, không biết tới cùng đó là bảo vật gì. Thế nhưng lại giết hết được tất cả những người này.

Đột nhiên, trong sa mạc một bóng người như mây khói xuất hiện, phóng lên cao, tay áo phiêu phiêu, cuốn đi hết thảy những cất chứa của đám người vu sĩ kia. Đây là một thiếu nữ, chân trần trạm trên không trung, hơi thở mờ ảo không chừng, giống như tiên tử, phóng khoáng xuất trần, dường như không dính chút nhân gian khói lửa nào cả.

Đạo hàn quang bỗng nhiên chui vào trong tay áo nữ nhân này, ánh mắt như sương, nhìn về phía Diệp Húc.

Diệp Húc trong lòng giật mình, nhân vật giống như tiên tử siêu phàm thoát tục này, không ngờ ra tay tàn nhẫn như vậy. Nàng mai phục giết người bên trong sa mạc, giết ngươi không chút tính toán!

Thiếu nữ này giết người, không cần nguyên do, chẳng phân thiện ác, bất kể chính đạo hay ma đạo, hết thảy đều giết, so với Diệp Húc còn độc ác hơn!

Để cho Diệp Húc kinh tâm chính là, nàng xuất quỷ nhập thần, liên tục giết không biết bao nhiêu vu sĩ, chưa bao giờ lỡ tay cả, đều một chiêu mất mạng.

"Cô nương, xin hỏi Cổ Côn Luân thánh địa đi như thế nào?" Diệp Húc áp chế khiếp sợ trong lòng, ngẩng đầu cười nói.

Thiếu nữ ngẩn ngơ, nâng ngón tay chỉ về phương tây nam.

"Cảm tạ!" Diệp Húc bước chân đi, hướng tây nam phóng như bay.

Thiếu nữ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nâng bước muốn đuổi theo, ngẫm nghĩ một chút, lại dừng lại, dịu dàng nói: "Tiểu Thanh, người ta bị u mê để cho hắn chạy mất rồi…"

Một đạo hàn quang màu xanh từ trong áo của nàng chui ra ấp a ấp úng, không biết đây là bảo vật gì, dường như có được linh tính, giống như đang giao lưu với nàng.

Đột nhiên, Diệp Húc vội vàng tức tốc trở về, lại hiện ra trước mặt nàng ôn nhu cười nói: "Quên hỏi một câu, xin hỏi cô nương tính danh là gì?"

Thiếu nữ ngẩn ngơ, không kịp nghĩ ngợi nói: "Ta họ Phượng tên Yên Nhu…"

"Ta họ Diệp, tên một chữ Húc, tự Thiếu Bảo!"

Diệp Húc cười cười, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời nói: "Phượng cô nương tiên hương ở đâu?"

"Nhà của ta ở Vân Mộng." Thiếu nữ áo trắng thành thật nói.

"Ồ, vậy là hàng xóm của Khoa Phụ tộc rồi." Diệp Húc cười nói.

Phượng Yên Nhu nhỏ giọng nói: "Người Khoa Phụ thật sự không tốt, cao lớn thô kệch, thường xuyên ức hiếp chúng ta, nói chuyện cũng rất thô lỗ…"

"Phượng cô nương lần đầu tiên ra ngoài chơi?"

Diệp Húc cười nói: "Bên ngoài có rất nhiều người xấu, nàng không sợ sao?"

"Ta và nhị tỷ đi ra ngoài, nhị tỷ đi Cổ Côn Luân thánh địa rồi, nói bên trong rất hung hiểm, không cho ta đi."

Phượng Yên Nhu cắn móng tay nhỏ giọng nói: "Nhị tỷ nói, nhân loại đều là bại hoại, gặp được sẽ giết, ngàn vạn lần không được nói chuyện với người xa lạ, nếu không dễ dàng bị người ta lừa. Diệp thiếu bảo ngươi là nhân loại sao?"

"Nàng là yêu tộc?"

Diệp Húc ngẩn ngơ, cẩn thận nhớ lại một chút, thiếu nữ này sau khi xử lý nhóm người vừa rồi đích xác cũng không có thu chiến lợi phẩm vào bảo tháp hay ngọc lâu. Việc này nói nàng không có bảo tháp hay ngọc lâu, đích xác có khả năng là yêu tộc.

"Ta là nhân loại." hắn cười nói.

Phượng Yên Nhu nghe thấy như thế, sắc mặt khẽ biến, yên lặng không nói gì, bàn tay mềm lui vào bên trong tay áo.

"Kỳ thực, ta là người tốt."

Diệp Húc cười ha hả nói: "Không tin nàng có thể đi hỏi thăm, ai chẳng biết thanh danh Diệp Thiếu Bảo ta nhiệt tình hay cứu giúp người khác? Phượng cô nương, cô nương có muốn đi Cổ Côn Luân thánh địa nhìn coi không?"

Phượng Yên Nhu nhẹ nhàng thở ra, hiển nhiên tin tưởng hắn là người tốt, gật đầu nói: "Muốn đi, tuy nhiên nhị tỷ không cho ta vào…"

"Muốn đi vậy thì đi thôi, có ta Diệp Thiếu Bảo chuyên cứu giúp người khác ở đây bảo hộ nàng không có vấn đề gì đâu? Ai dám đối với nàng bất lợi chính là đối với ta bất lợi!" Diệp Húc cười nói, bay về phía trước.

Phượng Yên Nhu chần chừ một chút, rốt cuộc cũng lấy dũng khí đuổi hắn, nhỏ giọng nói: "Khi nhị tỷ hỏi tới, ngươi giúp ta nói với nàng, nhị tỷ rất hung dữ."

Diệp Húc gật đầu nói phải với nàng, rồi cười cười đi tới hướng tây nam.

Thiếu nữ này môi phấn hồng, mặt như thoa phấn, làn da trắng nỗn, dường như vô cùng mịn màng. Hơn nữa nói chuyện mềm nhẹ, đáy lòng đơn thuần như gương sáng. Ngươi con gái có bộ dạng như vậy, nhìn như thế nào cũng không giống một ma đầu giết người không chớp mắt. Nhưng dù vậy đứng trước mặt nàng, Diệp Húc một người lòng lang dạ sói giết không biết bao nhiêu vu sĩ, dường như vẫn cảm thấy lương tâm bất an.

"Nhân loại giết hại yêu tộc, cũng không cảm thấy được lương tâm bất an."

Diệp Húc suy tư một chút, liền hồn nhiên không để trong lòng, thầm than một tiếng: "Nếu những người này ở dưới suối vàng biết được, bản thân mình vì soa mà chết, nhất định sẽ cảm giác mình chết cực kỳ oan uổng. Phượng Yên Nhu nhị tỷ cũng vậy, không ngờ xúi giục một thiếu nữ nhỏ tuổi làm như vậy, không sợ làm hỏng trẻ con sao? May mắn gặp ta, nếu không một cô gái như Phượng Yên Nhu thật sự có khả năng biến thành nữ ma đầu người người sợ hãi. Ta hiện tại cuối cùng cũng có ngày làm việc thiện…"

Phượng Yên Nhu tay áo phiêu phiêu, chân trần đi lại trên không trung, nàng như thể là yêu tinh trong rừng rậm, không mang theo một chút hơi thở phàm trần. Vẻ xinh đẹp của nàng, làm cho người ta kinh tâm động phách, cho dù là Diệp Húc, cũng có chút tự ti. Nguồn: http://Trà Truyện

Hai người đi về phía trước mấy ngày, rốt cuộc cũng tới được mục đích của mình. Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn phía cát vàng, một tấm gương sáng cao tới vạn trượng, đang lẻ loi đứng bên trong đại mạc.

Trong gương từng tòa núi lớn phập phồng không ngừng, từng con sông dài đổ xuống, linh khí tràn ngập mặt sông, giống như trong tiên cảnh vậy.

Hắn cẩn thận đánh giá, lúc này mới phát hiện kỳ thực đây không phải là một tấm gương, mà là một khối không gian trong suốt bị phong ấn, so với lưỡi đao còn mỏng hơn, mặt sau chính là đại mạc khôn cùng.

Chắc là có người lấy pháp lực vô biên của mình, đem toàn bộ thánh địa Cổ Côn Luân phong ấn vào bên trong một thời không khác, không muốn cho người ta dễ dàng tìm được.

Hiện giờ tần hán giao chiến, Bạch Quân hầu và Vệ Hầu gia hai cường giả giao thủ, dư âm của cuộc chiến khiến cho phong ấn buông lỏng. Phiến cổ tích này mới từ trong thời không khác lộ ra ngoài.

"Nơi này chính là Cổ Côn Luân thánh địa."

Phượng Yên Nhu nhỏ giọng nói: "Ta nghe nhị tỷ nói, phạm vi của Cổ Côn Luân thánh địa chính là toàn bộ đại mạc Tây Hoang. Tây Hoàng trước khi chết thi triển ra thần thông lớn lao, đem toàn bộ Cổ Côn Luân đặt ở bên trong một thời không khác. Lúc này phiến thổ địa này mới biến thành sa mạc cát vàng, cằn cỗi không chịu nổi. Cổ Côn Luân có thể nói là tiên cảnh ngày xưa, cứ như vậy mà biến mất.

Diệp Húc có chút hoảng sợ, địa vực Tây Hoang đại mạc có thể nói là rộng lớn vô cùng, so sánh với Thập Vạn Đại Sơn của Hoàng Tuyền ma tông cũng không kém. Tây Hoàng trước khi chết lại có thể đem một khu vực lớn như vậy phong ấn bên trong thời không khác, thủ đoạn này trên đời khó thấy.

"Phong ấn lãnh thổ quốc gia lớn như vậy, chỉ sợ cho dù là thánh tông tông chủ Ứng Tông Đạo sư huynh cũng không làm được! Vu hoàng, không hổ là vu hoàng! Vũ Hoàng luyện chế cửu đỉnh trấn áp Thần Châu, Tây Hoàng phong ấn lãnh thổ quốc gia ngàn dặm, loại thủ đoạn này, không biết năm nào tháng nào ta mới có thể làm được!"

Phượng Yên Nhu còn nghiêm túc nhìn hắn dịu dàng nói: "Diệp sư huynh, đợi khi gặp được nhị tỷ, ngươi đừng quên nói lời tốt cho ta nhé, nếu không nhị tỷ khẳng định sẽ răn dạy ta!"

Diệp Húc luôn mồm cam đoan, Phượng Yên Nhu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hai người nhất tề đi vào Cổ Côn Luân, chỉ thấy gương sáng lay động. Bọn họ hiện ra ngay bên trong thời không phong ấn.

Diệp Húc vừa tiến vào phiến thế giới này, chỉ thấy không khí dường như tươi mát hơn bên ngoài rất nhiều. Giữa đám núi, nhiều loại hoa giống như gấm, muôn mầu muôn vẻ, rực rỡ sắc màu. Cách đó không xa có một thác nước chảy xuống như ngân hà. Trong núi rừng xanh miết, có một đám mây trắng từ từ thổi qua, tao nhã nhàn tĩnh vô cùng, giống như một thiếu nữ xinh đẹp giỏi trang điểm cho mình vậy.

Gió núi phất phơ thổi qua, trong không khí truyền tới mùi vị thiên nhiên nhẹ nhàng.

Hương thơm này làm cho người ta thần thanh khí sảng, tinh thần rung lên.

"Cổ Côn Luân đã bị phong ấn không biết bao nhiêu năm. Những dược tài ở trong này từ năm đó, chỉ sợ đều có trên vạn năm thậm chí mấy vạn năm tuổi. Cho dù là một gốc cây linh dược bình thường nhất, cũng có được dược lực khó có thể tưởng tượng được."

Diệp Húc trong lòng loạn nhảy, dược tài ở Cổ Côn Luân thánh địa khẳng định không ít. Nếu có thể hái vài cọng tới luyện chế đan dược, dược lực mạnh mẽ, chỉ sợ còn thắng được sinh sinh tạo hóa đan hắn thu ở Vạn Cổ Ma Vực không biết bao nhiêu lần.

Đây tuyệt đối là một số của cải kinh người.

Hắn đang muốn bay tới dãy núi phía trước, Phượng Yên Nhu kéo lấy vạt áo hắn nói: "Không được bay qua đó, không trung có nguy hiểm."

Diệp Húc nao nao, đang muốn hỏi xem có nguy hiểm gì, đột nhiên chỉ thấy phía sau không gian rung động. Mười mấy tên vu sĩ theo đó mà vào. Diệp Húc đánh giá những người này, không khỏi hừ lạnh một tiếng, những người này vu sĩ bên trong Đồng Quan cả.

"Ta vừa mới tới, những người này đã theo tới đây, hiển nhiên là truy tung ta mà tới, không có ý tốt!"

Những vu sĩ này nhìn thấy Diệp Húc và Phượng Yên Nhu, không khỏi ngẩn ngơ, trước mắt sáng ngời: "Thế gian có nữ nhân xinh đẹp như vậy! Đáng tiếc, đáng tiếc à, làm sao lại rơi vào trong tay của Diệp lão ma…"

"Nữ nhân này chỉ sợ còn không biết, Diệp lão ma giết ngươi như ngóe, ác danh vang dội!"

Mọi người liếc nhau, tuy rằng biết trên người Diệp Húc mang theo trọng bảo. Nhưng Cổ Côn Luân thánh địa bên trong của cải quá nhiều, so sánh lại thì số của cải của Diệp Húc không tính là cái gì. Những người này phóng lên cao, đều theo bốn phương tám hướng mà bay đi.

Rầm rầm rầm rầm!

Bọn họ vừa mới khởi bước, không có bay ra được trăm mét, thân thể đột nhiên nổ tung nổ tung biến thành một đoàn sương máu. Những người này bên trong còn đủ cường giả Tam Thai cảnh. Nhưng không ai có thể thoát được, thân thể bùng nổ tại chỗ, thi cốt không còn.

Diệp Húc thấy tình hình này, không khỏi mao cốt tủng thiên: "Trên không trung của Cổ Côn Luân thánh địa, không ngờ lại có cấm chế! Chẳng lẽ nói, chúng ta phải đi bộ qua sao?"