Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 283: Di La Thiên Ngọc Hư Cung

Thiên cổ bảo tràng và thiên phong bảo phiến thêm vào một chỗ, cũng không chắc so sánh được đại diễn thần chung. Tuy nhiên Cung Ngọc Nương lại cực kỳ vui mừng, thiên phong bảo phiến nàng không để trong lòng. Nhưng thiên cổ bảo tràng thì cũng là một kiện bảo vật.

Vu bảo này khi tế khởi không cần hao phí chân nguyên, tương đương với việc nàng nhiều hơn một thành nguyên đan giúp đỡ.

Vu sĩ trong chiến đấu hao khí chân nguyên kịch liệt, tuy nhiên có chút vu sĩ luyện chế đan dược, có thể bổ sung tu vi. Nhưng ở trong chiến đấu, ai cho ngươi có cơ hội ăn dược luyện hóa chứ?

Diệp Húc bảo hai người đi ra ngoài, phất tay thu lại đại chu thiên tinh đấu trận đồ, khoác ở trên người, trở về tinh chủ đại điện. Hắn lập tức tế khởi ngọc lâu của mình, tọa lạc bên trong tinh chủ đại điện.

Ngọc lâu của hắn hiện giờ chính là bốn tầng Tịch Nhiên Đâu Suất Bạch Ngọc Lâu, cao ước chừng mười bảy mét, sau khí tế khởi có vẻ có chút khí thế. Tuy nhiên bốn tầng Tịch Nhiên Đâu Suất Bạch Ngọc Lâu vẫn là xa xa kém ngọc lâu tám chín tầng. Diệp Húc từng thấy Mộ Dung Thùy buông xuống ngọc lâu tám tầng, sau khi tế khởi, cao tới ba bốn mươi mét, đồ sộ vô cùng.

"Ngọc lâu của ta, cần đại lượng linh khí mới có thể tiến hóa, hiện tại ta gần tu luyện tới tam đan cảnh, cũng không cần phải nóng lòng nhất thời."

Diệp Húc nghĩ tới đây, mới đi vào trong ngọc lâu, chỉ thấy không gian tầng thứ nhất của ngọc lâu dĩ nhiên rộng lớn ngàn dặm, vô số linh điền. Hùng Bi này suất lĩnh đông đảo dân chúng Đông lai thành khai khẩn linh điền, nuôi trồng linh dược.

Đầu Hùng Bi này được dưỡng béo tốt cường tráng, giơ tay nhấc chân rất có uy nghiêm, nghiễm nhiên bộ đạng hùng lão gia, thét to, chỉ huy người khác làm việc.

Trong Vạn Cổ Ma Vực, Diệp Húc từng thu một tòa núi lớn, trấn áp một điều linh mạch bậc ba màu xích hồng. Hiện giờ tòa núi lớn này bị hắc hùng chiếm cứ, tự xưng đại vương, kiến tạo một tòa cung điện.

Hắc hùng khi nhàn hạ, liền ở trong cung điện luyện đan, Can Sài Giao và hai đầu kim mãng thường thường đi tới cung điện tống tiền, trộm đan dược do hắc hùng luyện chế.

"Đầu hắc hùng này, luyện đan thật rất giỏi, rất có giá trị. Hôm nào đi tới Thạch đại cổ viện, tìm vài phương thuốc thượng thừa, cho hắn luyện chế linh đan." Diệp Húc thầm nghĩ.

Trong Ngọc Hoa Dao trì, Can Sài Giao và hai đầu Kim Mãng đang nghịch nước, gây sóng gió trong Dao Trì. Hai đầu Kim Mãng khác cũng là giao long, kim giao hậu đại. Hiện giờ đã sinh ra móng vuốt, đang bước tiến thành kim giao.

Hai đầu Kim Mãng này huyết thống còn muốn tốt hơn Can sài Giao nhiều, hiện giờ tu vi cũng tới Hạo Nguyệt kỳ.

Diệp Húc đi vào tầng thứ hai ngọc lâu, chỉ thấy nơi này vẫn trống trơn, không có bao nhiêu biến hóa. Chỉ có một vách đá cao chọc trời và tòa công đức liên hoa trì. Hắn đang định phá vỡ ngọc lâu tầng thứ hai tới tầng thứ ba, đột nhiên trong ý thức vô ý nhìn thoáng qua công đức liên hoa trì. Không ngờ không biết từ khi nào sinh trưởng ra một đóa hoa sen, ba phiến lá sen sinh trưởng phía dưới nâng lên một đóa hoa sen.

Đóa hoa sen này màu hồng, không biết sinh trưởng trong ao từ lúc nào, lặng yên nở rộ, hồng hào diễm lệ, có cảm ứng như có như không với công đức kim luân của hắn.

Diệp Húc tâm niệm hơi động, chỉ thấy hồng liên cả liên diệp nay lên, ông một tiếng rơi vào trong nhân bảo kim luân, bổ khuyết chỗ trống bên trong nhân bảo kim luân, giống như cắm rễ bên trong đó.

Vô số xúc tu của hồng liên vũ động, kẹp vào bên trong nhân bảo kim luân, lôi kéo nhân bảo kim luân và địa bảo kim luân thành hình trứng.

Nhân bảo kim luân được đóa hồng liên này nhập vào, lập tức xuất hiện biến hóa phát triển mới. Một đóa hỏa diễm màu hồng chậm rãi lưu chuyển bên trong kim luân.

Kim luân chuyển động, ngọn lửa lưu chuyển, duy chỉ có liên diệp của hồng liên bất động. Cảnh tượng này cực kỳ đẹp lại cực kỳ yêu dị, mang theo tà khí dày đặc.

"Đóa hồng liên này có tác dụng gì?"

Diệp Húc nghi hoặc khó hiểu, chỉ cảm thấy ác quả công đức của bản thân cũng không biến hóa. Tuy nhiên hồng liên nhập vào công đức kim luân khiến cho tâm tư của hắn thông minh, dường như một giếng nước vậy, cho dù bên ngoài cuồng phong gào thét thế nào, nước giếng vẫn bình tĩnh không gợn sóng như trước.

Hắn lúc này không để ý tới nữa, phi thân dựng lên, tới lá chắn tầng thứ ba ngọc lâu.

Hồng liên trú nhập vào công đức kim luân, hẳn là cũng không xấu, về phần tác dụng gì, có thể chậm rãi tìm hiểu. Hiện giờ đối với hắn mà nói, mở ra tầng thư ba đạt được truyền thừa tâm pháp tam đan cảnh mới là trọng yếu.

"Không gian tầng thứ hai ngọc lâu của ta, nếu không khai phá, tự nhiên lãng phí. Lần sau khi đi ra ngoài, thu mấy chục tòa linh sơn, lại thu thêm người, khai thác phát triển tầng thứ hai cho đỡ lãng phí…đại chu thiên tinh đấu trận đồ, tế!"

Song chưởng Diệp Húc rung lên, trên người tinh bào lập tức bay lên, hóa thành đại chu thiên tinh đấu trận đồ, lạc ấn ở trên không gian tầng thứ hai.

Trận đồ dần dần biến mất, chỉ để lại chu thiên tinh đấu, mặt trời mọc mặt trời lạnh, trăng tròn trăng khuyết, chu thiên lưu chuyển.

Diệp Húc thả người dựng lên, xuyên thật mạnh qua trở ngại, hướng tới tầng thứ ba mà đi. Bên tai hắn lại truyền tới một thanh âm tang thương, không ngừng phát ra "tỉnh lại, tỉnh lại!" những lời vô nghĩa. Hắn mắt điếc tai ngơ, rốt cuộc phá vỡ cái chắn, tiến vào tầng thứ ba ngọc lâu.

Lúc trước khi hắn mở ra không gian tầng thứ hai ngọc lâu, thanh âm này không ngừng nói thầm bên tai.

Thanh âm già nua thấy hắn mắt điếc tai ngơ, thở dài một tiếng, lập tức biến mất.

Tới tầng thứ ba rồi, Diệp Húc không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy không gian tầng thứ ba ngọc lâu vô cùng hoang vắng. Ngoại trừ ngọc thụ kia, chính là một mảnh đất khô cằn, phía trên mảnh đất khô cằn này, nơi nơi đều là lửa lớn, tràn ngập khắp nơi, thế lửa ngập trời, không có bất luận đồ vật gì.

Loại đại hỏa này chính là thái dương chân hỏa, nhiệt độ cực cao, ngọc thụ đắm chìm trong thái dương chân hỏa. Nhưng nó không những không bị đốt thành tro tẫn, ngược lại càng khỏe mạnh tươi tốt hơn.

"Khó trách tâm pháp tầng thứ hai ngọc lâu là Di La Thiên Yêu Đế Nguyên Thần chân giải. Nếu không có tu luyện môn tâm pháp này, chỉ sợ ta vừa mới mở ra tầng thứ ba, sẽ bị đốt thành tro tẫn."

Diệp Húc trong lòng thất kinh, thái dương chân hỏa nhiệt độ cao tới đáng sợ, lại thiện đốt cháy nguyên thần thân thể người khác. Cho dù là cường giả nguyên đan, chỉ sợ ở trong chân hỏa này cũng không kiên trì được bao lâu, sẽ bị hồn bay phách lạc, hóa thành tro bụi.

Tuy nhiên hắn tu luyện Di La Thiên Yêu Đế nguyên thần chân giải, miễn dịch với thái dương chân hỏa. Hắn đi thẳng trong biển lửa, hướng tới ngọc thụ mà bay đi.

Chỉ thấy ngọc thụ cành lá sum xuê, một đóa hoa lớn lặng yên nở rộ trên lá cây. Đóa hoa này ước chừng lớn nhỏ ba thước, đóa hoa chồng chất, tuy nhiên cũng không phải màu hồng mà là màu tím.

Diệp Húc bay tới cận đại hoa, phát hiện ra trung tâm đóa hoa, không ngờ có một tòa cung điện nhỏ. Trên cung điện không ngờ có một tấm biển, mặt trên chữ rất nhỏ, hắn vận dụng thị lực nhìn lại, trong lòng không khỏi máy động: "Di La Thiên Ngọc Hư Cung!"

"Chẳng lẽ là cung điện mà Di La Thiên Yêu đế ở?"

Di La Thiên Ngọc Hư Cung làm cho người ta có cảm giác như không như có, như thế là ảo giác, chạm tay vào là có thể biến mất.

Diệp Húc lấy tay chộp tới Di La Thiên Ngọc Hư cung, chỉ thấy bàn tay mình càng ngày càng nhỏ, trong lòng khẽ động, lúc này đứng dậy hướng tới đóa hoa mà bay tới.

Trước mắt hắn, tòa Di La Thiên Ngọc Hư cung này càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một tòa quái vật thật lớn, đứng ở trước mặt hắn.

Hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy đóa hoa màu nâu non kia giống như một tòa núi lớn, vây quanh Di La Thiên Ngọc Hư cung, biến thành một tòa thâm cốc.

Lá cây ngọc thụ, cũng biến thành mây xanh che trời, lớn vô cùng.

Hắn đi tới sâu bên trong Di La Thiên Ngọc Hư Cung, cung điện trống trơn, chỉ có một cây đồng trụ, đi tới sâu bên trong, chỉ thấy một bảo tọa hiện ra trước mặt.

Diệp Húc hết nhìn đông lại nhìn tây, cung điện bên trong chẳng có cái gì, lúc này đi tới bảo tọa, chậm rãi ngồi lên phía trên bảo tọa.

Lúc hắn ngồi xuống, trong lòng dường như có gì xúc động, dường như chính mình biến thành yêu đế cao cao tại thượng, tay cầm quyền cao, có được pháp lực hạo hãn vô biên, nắm trong tay sinh tử hàng tỉ vạn chúng sinh thiên hạ.

Hai mắt của hắn đỏ thẫm, dã tâm đột nhiên bành trướng, dục vọng bị bảo tọa phóng đại vô số lần. Dường như chính mình thật sự biến thành yêu đế, thiên hạ chúng sinh, chính ma yêu ba bạo, đều trong lòng bàn tay mình, muốn giết ai thì giết, trên trời dưới đất, không có người là đối thủ!

Đột nhiên, công đức kim luân sau đầu hắn, hồng liên hơi hơi lay động. Diệp Húc trong mắt màu đỏ thẫm dần dần lui bước, thậm chí khôi phục thanh minh, không khỏi một thân mồ hôi lạnh.

"Di La Thiên Yêu Đế bảo tọa, xem ra không phải dễ dàng ngồi lên như vậy, rất dễ bị dục vọng khống chế. Tòa Di La Cung và bảo tọa yêu đế này, đều là ảo giác, thiếu chút nữa mê hoặc bản tâm ta!"

Hắn đang muốn đứng dậy, đột nhiên trước mắt chậm rãi đang lên một quả nguyên đan, lẳng lặng lơ lửng trước bảo tọa. Nguyên đan màu tím, dườn như có dẫn lực vô cùng truyền tới, chỉ thấy tòa cung điện này đột nhiên sụp đổ. Gạch, đồng trụ, mái ngói,.. tất cả đều bị nguyên đan này cắn nuốt, thậm chí ngay cả bảo tọa dưới chân Diệp Húc, cũng bị nguyên đan hấp thu.

Tử hoa phân giải, cũng dung nhập tới bên trong nguyên đan.

Nguyên đan màu tím lơ lửng trước mặt Diệp Húc, mặt ngoài bóng loáng chiếu xạ dáng người hắn, chỉ thấy phía trên tử đan, Diệp Húc nắm tay, thân khoác đế bào, dường như trở thành thiên đế. Trong đám mây mù mờ ảo này hàng tỉ vạn chúng sinh đang hướng tới mình cúng bái.

"Đây cũng là ảo giác!" Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, giơ tay hướng nguyên đan màu tím chộp tới. Nguyên đan này đột nhiên phân giải, hóa thành văn tự cuồn cuộn như nước lũ, dũng mãnh tiến vào trong đại não hắn, biến thành một môn tâm pháp.

"Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo Quyển, chẳng lẽ có liên quan tới Nguyên Thủy Ma Tông…"

Diệp Húc không khỏi im lặng, Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo Quyển và Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển giống nhau, rõ ràng cũng là một môn cấp pháp không trọn vẹn.

Cấm pháp này cũng không được đầy đủ, chia làm ba cuốn, thứ nhất là một môn tâm pháp, tên là Di La Hỗn Nguyên chân kinh, chủ yếu giảng thuật như thế nào luyện hóa chân nguyên, cô đọng một quả Hỗn Nguyên nguyên đan.

Tuy nhiên khác với Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển, môn cấm pháp này không hề dùng chu thiên tinh lực mà dùng linh khí tăng cường tu vi, đúng là cần rất nhiều linh khí.

"Dùng linh khí tăng cường tu vi…"

Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Cũng may linh mạch của ta đủ nhiều, nếu tu luyện Đại Chu Thiên Nguyên Hóa chân kinh, còn cần hối hả ngược xuôi, sưu tầm tinh thần nguyên từ tinh thạch. Nhưng Di La Hỗn Nguyên Chân Kinh này chỉ dùng linh khí tu luyện, đỡ phải chạy loạn chung quanh, có thể an tâm tu luyện."

Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo Quyển cuốn thứ hai vẫn là Di La Thiên Yêu Đế Nguyên Thần chân giải. Tuy nhiên so với Diệp Húc tu luyện thiên kia nội dung còn phong phú hơn mấy chục lần. Nó kể lại tỉ mỉ làm thế nào dùng Thái Dương chân hỏa rèn luyện nguyên thần, khiến nguyên thần trở nên càng hùng mạnh hơn.

Về phần cuốn thứ ba, là phương pháp luyện chế một kiện vu bảo, vu bảo này tên là Di La Thiên địa tháp, thân tháp trải rộng vô số chu thiên tinh thần. Tài liệu cần nhiều, xa xa phía trên chu thiên tinh phiên và đại diễn thần chung, quả thực có thể nói là một con số thiên văn.

"Di La Thiên địa tháp, thân tháp trải rộng chu thiên tinh đấu, có thể dùng đại chu thiên tinh đấu trận đồ luyện chế. Xem ra ta còn cần chạy quanh sưu tầm tinh thần nguyên từ tinh thạch a."

Diệp Húc thở dài, rời khỏi không gian ngọc lâu, thầm nghĩ: "Những tài liệu khác cũng không nói làm gì, nhưng cái tức nhưỡng này, tới cùng là tài liệu cấp bậc gì, ta còn chưa từng nghe nói qua…"