Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 216: Ứng Tông Đạo

"Ta còn không biết, sư phụ của ta có bộ dạng như thế nào nữa…" Diệp Húc đứng ở trước đại điện Quan Tinh Phong, im lặng thật lâu, trong lòng không biết là vui hay buồn.

Hắn sở dĩ muốn gia nhập Hoàng Tuyền Ma Tông một phần muốn tránh né kẻ thù, đặc biệt tránh Hạ gia đuổi giết, còn phương diện khác cũng là vì mình một mình tu luyện, dễ dàng lạc lối. Nếu trở thành đệ tử Ma Tông, có được người chỉ điểm tu luyện, thế tất sẽ thuận buồm xuôi gió.

Không ngờ hắn còn chưa kịp bái sư thì nguyên thần của sư phụ đã tán loạn. Bản thân hắn u u mê mê trở thành người đứng đầu của một phong(1 ngọn núi). Nhưng không có ai chỉ điểm tu hành, không có hậu trường, khiến cho hắn quả thực không thể cao hứng nổi.

"Mời phong chủ nhập điện!"

Dưới sự thúc giục của mấy trăm nô bộ, hắn lúc này mới chậm rãi đi vào bên trong đại điện tinh chủ.

Những nô bộc này chỉ có thể đứng ngoài xem chừng, cũng không có ai dám can đảm đi vào. Đại điện tinh chủ là vu bảo do phong chủ Quan Tinh phong luyện chế, đem toàn bộ Quan Tinh phong nắm trong tay. Trong đó có trung tâm hộ sơn đại trận, nhập vào đại điện tinh chủ, liền đại biểu cho phong chủ đời tiếp theo nhậm chức.

Diệp Húc tuy rằng chưa kịp bái sư nhưng trên danh nghĩa hắn vẫn là đệ tử của Vệ Đạt, địa vị có thể đặt song song với tông chủ Hoàng Tuyền Ma tông. Bởi vì vậy chỉ có hắn mới có tư cách kế thừa đại tiện tinh chủ này, những người khác cũng không có tư cách trở thành phong chủ của Quan Tinh phong.

Đại điện tinh chủ là truyền đời đời, chỉ có phong chủ mới có thể tế luyện. Hơn nữa sau khi phong chủ mất đi, không thể thu tòa đại điện này vào trong vu hồn giới của mình, phải lưu lại cho phong chủ đảm nhiệm tiếp theo. Đây là quy củ, bởi vậy sau khi Vệ Đạt chết đi, ngọc lâu phân giải, vu hồn giới tung bay đừng sừng sững ở một chỗ. Nhưng mà đại điện này vẫn ở chỗ này, lưu cho hậu nhân.

Bên trong đại điện tinh chủ, Diệp Húc từng bước đi tới vị trí trung tâm của tòa đại điện này.

Vệ Đạt là Ma Tông thái thượng trưởng lão, người này vẫn không có thu qua đệ tử, vẫn một mình ẩn cư trên Quan Tinh Phong. Tinh chủ đại điện có vẻ trống trải lạnh lùng, chỉ có mấy giá sách, một ao nước, cùng một khối bồ đoàn.

Trong ao nước có vài đóa hoa sen sinh trưởng, chỉ có lá sen lơ lửng trên mặt nước, cũng không có hoa sen.

Diệp Húc nhìn kĩ lại, chỉ thấy một lão già lông tóc bạc trắng đang khoanh chân ngồi trên một phiến lá sưn. Trên đầu lão mái tóc trắng như tuyết, lông mi dài bảy tám xích, không gió tự bay, phất phới bên người.

"Nói vậy đây chính là sư phụ của ta… trong lòng có mãnh hổ, mãnh chí tại thân à! Cao nhân ma giáo một thế hệ, khi còn sống thì long trời lở đất, sau khi chết không người nghe thấy, không người bái tế, thật sự đánh tiếc."

Diệp Húc đang định tế bái Vệ Đạt, thì đột nhiên thấy Vệ Đạt mở mắt, dường như mỉm cười với hắn. Diệp Húc không khỏi hoảng sợ, nhưng chỉ thấy vị lão già ngồi khoanh chân trên lá sen này thân hình đột nhiên hóa thành một đóa hoa sen trắng nõn, lơ lửng trên mặt nước.

Đóa hoa sen này cực kỳ yêu dị, quanh thân tràn ngập yêu khí, nhưng không có hóa yêu, cũng không có bất luận suy nghĩ gì.

"Sau khi chết, thân thể hóa thành yêu liên, lão khi còn sống tu luyện công pháp gì vậy? sao lại quỷ dị như thế?"

Diệp Húc ổn định tâm thần, nhấc chân bước vào trong hồ nước, hướng tới yêu liên kia.

Hắn mới bước ra nửa bước đầu tiên, đóa hoa sen trước mắt đột nhiên càng lúc càng lớn hơn, khoảng cách cũng càng lúc càng xa, chỉ sợ có ngoài ngàn dặm đi.

Diệp Húc bước ra bước thứ hai, đóa yêu liên này đã giống như một ngọn núi trên mặt biển. Mà hồ nước cũng không còn là hồ nước nữa mà là một phiến biển rộng vô cùng.

Trong hồ nước nhấc lên sóng xanh, đó là sóng to gió lớn, gió thổi vi vu, tạo thành những cơn lốc trên mặt biển. Bên ngoài hồ nước hiện lên hơi nước như có như không, biến thành mây đen trước mặt hắn. Mây đen bay trên biển tạo thành lôi điện, khủng bố tới cực điểm.

Diệp Húc vội vàng lui về phía sau nhảy lên bờ, chỉ thấy biển lại biến thành hồ nước rộng có mấy trượng. Hoa sen trên lá sen vẫn như trước bình thường vô cùng.

Hắn thử lại vài lần, rốt cuộc cũng xác định, cái hồ nước diện tích không lớn này, chính là một mãnh đại dương mênh mông. Tuy nhiên đại dương mênh mông này đã bị một vị vu sĩ có thực lực thâm sâu không lường được cưỡng ép di chuyển tới Quan Tinh Phong, sau khi luyện hóa dung nhập vào trong đại điện tinh chủ.

"Nếu có thể thu được hóa hoa sen này, có thể mang trồng ở Công Đức Liên Hoa Trì của ta, nói không chừng còn có diệu dụng khác." Nguồn: http://Trà Truyện

Diệp Húc trong lòng khẽ động, nhưng lập tức lắc đầu, đóa hoa sen này, rễ cây như núi lớn cắm sâu vào trong biển rộng, thực lực của hắn không thể rút ra được.

Lúc này, hắn đi tới bên cạnh bồ đoàn, không có phát hiện gì khác thường, lập tức đi tới mấy cái giá sách.

"Cao Hư Yêu Liên Vô Lượng Thọ Nguyên Kinh? Đây là công pháp Vệ trưởng lão đã tu luyện. Đáng tiếc, lão cũng không thể có thọ nguyên vô lượng, vẫn là thân thể suy bại, hao hết thọ nguyên. Có thể thấy được, cái cấm pháp tàn khuyết này là khoác lác."

Diệp Húc đặt vô lượng thọ nguyên kinh xuống, tiếp tục đi kiếm sách khách. Tìm kiếm bút ký tu luyện của Vệ Đạt, hoặc là một chút chỉ điểm tu hành gì đó. Hiện giờ hắn không thiếu tâm pháp, chỉ thiếu người khác chỉ điểm, đương nhiên còn thiếu khuyết cả tài liệu luyện chế vu bảo.

"Nguyên thần thứ hai diệu giải?"

Diệp Húc lấy ra một quyển bút kí, trên mặt viết chữ cũng không biết là của Vệ Đạt hay phong chủ khác gi lại. Nó trình bày một môn vu pháp cực kỳ kỳ lạ, có thể làm cho vu sĩ tu luyện nguyên thần thứ hai, được xưng là thần thông quảng đại.

Tuy nhiên tu luyện vu pháp này, nhất định phải có cảnh giới cực cao, luyện nguyên thần của mình thành thực chất.

"Không có một chút tác dụng!"

Diệp Húc tiện tay trả lại bản bút kí này về chỗ cũ, lại lấy ra một quyển khác ánh mắt sáng lên nói: "Thân Ngoại Hóa Thân Vô Thượng Diệu Pháp?" Bản bút kí này có chữ viết khác với bản vừa nãy, không phải là của cùng một vị phong chủ lưu lại.

"Tu luyện Thân Ngoại Hóa Thân, cần cảnh giới cao tới đáng sợ, đối với ta mà nói cũng không có một điểm tác dụng nào!"

Diệp Húc từng quyển xem xuống, chỉ thấy có nào là tâm đắc Ma Thiên pháp, Bất Tử Chân Thân chú giải, Cực Đạo Thiên La đại pháp,… đều cần phải có tu vi cực cao.

Nếu đổi lại là Bách Hoa cung chủ, Lệ Thượng Dương những cường giả kia ở đây, nhìn thấy tất như si như mộng, như lấy được trọng bảo vậy. Tuy nhiên những bút kí này ghi lại đủ loại pháp môn, đều cần cảnh giới cực cao, đúng là có rất ít tác dụng với Diệp Húc, còn không bằng cho hắn một quyển tâm đắc tu luyện tới tam chân cảnh.

Tuy nhiên, tâm đắc tu luyện tới tam chân cảnh, tinh chủ đại điện thực sự không có, dù sao đối với vị thái thượng trưởng lão tu vi cảnh giới cực cao mà nói. Tam Chân Cảnh thực sự quá thấp, không đáng để cho bọn họ phải chú ý.

"Chẳng lẽ không có một quyển sách có tác dụng sao?"

Diệp Húc buồn rầu vạn phần, lại không biết mỗi một bản bút kí này, nếu tùy tiện bỏ ra một quyển mà nói, đủ để không ít vu sĩ tranh đoạt vỡ đầu, thậm chí còn nhấc lên một trận gió tanh mừa máu.

"Vẫn là từng bước tu luyện vậy, chậm rãi mà tu luyện."

Hắn tâm niệm vừa động, mi tâm mở ra, Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ xoay tròn bay ra ngoài điện. Ông Ông mấy tiếng, bao phủ lấy hơn mười dặm đỉnh núi, lập tức dẫn dắt chu thiên tinh lực cuồn cuộn hạ xuống không ngừng.

Trận đồ này dần dần trở nên ảm đạm, chỉ còn lại có 365 tòa tinh đấu, vô số ngôi sao, lơ lửng trong không trung. Nó chiếu rọi Quan Tinh phong giống như tiên cảnh nhân gian, tinh tú như biển.

Diệp Húc tùy ý để trận đồ hấp thu tinh lực, chính mình đi ra khỏi đại điện, chỉ thấy có rất nhiều nô bộc quỳ ở ngoài điện.

"Đứng lên đi."

"Tạ ơn phong chủ!"

Những nô bộc này đứng dậy, có người đi xử lý linh điền, có người đánh bạo tiến lên chờ đợi sai khiến bất cứ lúc nào. Diệp Húc đưa tay, một gã nô bộc bước tới phía trước cười nói: "Phong chủ có gì chỉ bảo?"

"Ngươi đi tổng đàn, thông tri một tiếng, nói Vệ phong chủ đã quá cố. Còn nữa nếu gặp được Tiết trưởng lão, thay ta mắng lão một câu."

Diệp Húc thầm nghĩ một chút nói: "Nhân tiện giúp ta mắng Lỗ trưởng lão một câu, phải mắng lão trước mặt, nhớ rõ chưa?"

Người hầu kia mặt như mướp đắng, vội vàng vâng vâng dạ dạ chạy như bay tới tổng đàn Hoàng Tuyền ma tông.

Những người khác thấy hắn như thế, có chút thông cảm, nhìn theo hắn đi xa, thầm nghĩ: "Tiểu tử này nếu thật sự giáp mặt mà nhục mạ Tiết trưởng lão, Lỗ trưởng lão, như vậy chết chắc rồi…"

Diệp Húc lại biết Tiết trưởng lão cùng Lỗ trưởng lão hai người này tuyệt không vì vậy mà xử lí người nô bộc này. Nhiều nhất chỉ cười mắng một câu, dù sao hai người bọn họ đuối lý, an bài cho mình bái một vị thái thượng trưởng lão gần đất xa trời là sư phụ.

Hắn nhìn về phía tám tòa vu hồn giới trên Quan Tinh phong thầm nghĩ: "Đại điện tinh chủ xem ra là trung tâm trận pháp của Quan Tinh phong này. Ta còn chưa có thể tế luyện được vu bảo này, chỉ có tám tòa vu hồn giới này mới là bảo vật chân chính."

Qua nhiêu thế hệ, phong chủ Quan Tinh Phong, đều luyện chế vu bảo của mình, vu bảo của bọn họ, tài liệu,…đều cất bên trong ngọc lâu. Sau khi bọn họ chết bảo vật đương nhiên ở trong vu hồn giới rồi.

Nếu muốn lấy những bảo vật này, chỉ có tự mình tiến vào vu hồn giới.

Khác với vu hồn giới ở Mã Đạp hồ, vu hồn giới này cũng không có thiết lập cấm chế. Bởi vậy người có thể tự do tiến vào, không cần lo lắng bị cấm pháp gạt bỏ.

Hoàn toàn có thể nói, tám tòa vu hồn giới này, của cải bên trong, tuyệt đối còn muốn kinh người hơn vu hồn giới Mã Đạp hồ không biết bao nhiêu lần.

Diệp Húc đang định tiến vào một tòa vu hồn giới, đột nhiên có thanh âm nhẹ nhàng truyền tới: "Diệp phong chủ, Diệp sư đệ có ở đây không?"

Hắn theo âm thanh nhìn lại chỉ thấy một thanh niên áo trắng đáp xuống đỉnh núi. Người thanh niên này nhìn tuổi tác không lớn, giống như Diệp Húc vậy, nhưng có một khí độ ung dung, dường như trong tay nắm giữ sinh mệnh của ngàn vạn người vậy.

Mi mắt của hắn mang theo một chút ai thương, ánh mắt tang thương, dường như không phù hợp với tuổi tác bên ngoài. Hắn nhìn về phía tinh chủ đại điện mà thở dài: "Tông Đạo tới chậm một bước, không có thể đưa tiễn Vệ sư thúc một đoạn đường."

Diệp Húc nghi hoặc nói: "Vị sư huynh, ngươi là?"

Thiếu niên áo trắng thản nhiên nói: "Ta họ Ứng, tên một chữ Thiệu, tự Tông Đạo."

"Hóa ra là Ứng huynh, tiểu đệ họ Diệp tên Húc, tự Thiếu Bảo." Diệp Húc chắp tay nói.

Ứng Tông Đạo nghi hoặc nói: "Ngươi chưa từng nghe qua tên của ta?"

Diệp Húc lắc đầu: "Không có, tiểu đệ vừa mới trở thành đệ tử của Thánh tông, đúng là còn chưa biết gì về Thánh Tông cả, vừa mới có sư phụ thì sư phụ lại cưỡi hạc quy tiên."

Ứng Tông Đạo mặt cười nói: "Đây là Lỗ sư đệ, Tiết sư đệ nghịch ngợm, bọn họ lo lắng ngươi là gian tế của Chu Thiên Tinh Cung, cho nên mới có hạ sách này. Hai người này, thực sự rất càn quấy."

Lỗ trưởng lão, Tiết trưởng lão hai người tuổi tác đã rất lớn, nhưng trong miệng hắn lại biến thành sư đệ. Diệp Húc lúc này không khỏi buồn bực, Ứng Tông Đạo này tuổi tác tuyệt đối lớn hơn so với vẻ bề ngoài rất nhiều, không biết hắn làm thế nào duy trì được dung mạo không thay đổi.

Ứng Tông Đạo ngẩng đầu, nhìn về phía Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, lộ ra thần sắc tán thưởng nói: "Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển, không hổ là tuyệt học tinh cung! Tuy nhiên ngươi tu luyện tinh đấu cấm điển, chỉ tốt ở bề ngoài, còn không được chân truyền của tinh cung. Chỉ có thể cùng vu sĩ bình thường tranh hùng, nhưng gặp được vu sĩ chân chính, sẽ không chịu nổi một kích."

Diệp Húc lơ đễnh, trước đây mình một đường đánh tới, không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay mình.

Ứng Tông Đạo nhìn thần sắc của hắn, chân nguyên ngưng tụ thành mây trên đỉnh đầu, thản nhiên nói: "Diệp sư đệ, ta tự phong tu vi, đồng dạng là Tam Chân cảnh Chân Nguyên nhất phẩm. Ngươi sử dụng tất cả bản lĩnh của ngươi công ta, cho ngươi xem, vu sĩ chân chính khác biệt như thế nào."