Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 200: Vi công tử hạ

Hắn đem Đại Chu Thiên Tinh Đẩu Cấm Điển suy ngẫm qua một lượt. Bất giác trầm ngâm một lúc lâu.

Tu luyện Di La Thiên Yêu Đế Nguyên Thần Chân Giải phải dùng Thái Dương Chân Hỏa, mà nếu tu luyện Thái Dương Chân Hỏa thì phải tu luyện thiên thứ nhất của Cấm Điển-Đại Chu Thiên Nguyên Hóa Chân Kinh, nhờ đó mà hấp thu Thái Dương nguyên khí

Cái gọi là nguyên hóa, chính là chỉ việc nguyên khí hóa thành chân nguyên. Đây chính là tâm pháp tầng thứ hai ngay sau Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật

Mà nếu là đem Thái Dương Nguyên Khí luyện hóa thành Thái Dương Chân Hỏa, thì cần tu luyện bộ thứ hai của Cấm Điển, luyện chế ra một cây Thái Dương Tinh Phiên, dùng Thái Dương Tinh Phiên ngưng tụ Thái Dương Chân Hỏa.

Nhưng nguyên liệu để luyện chế tinh phiên quả thật kinh người, cơ hồ mỗi cây tinh phiên cần nguyên liệu tương đương với một tấm Tinh Đẩu Vi Trần Trận Đồ, cũng bằng với luyện chế một kiện trấn giáo vu bảo.

Hơn nữa, nếu muốn tập hợp một bộ tinh phiên đầy đủ phải có ba trăm sáu mươi lăm cây tinh phiên, tương đương với luyện chế ba trăm sáu mươi lăm kiện trấn giáo vu bảo, nguyên liệu cần dùng quả thật nhiều đến dọa người.

"Đây là ép ta đi ăn cướp à!"

Hắn cảm thán nói: " Kỳ thật, ta vẫn còn muốn làm một người tốt... "

Diệp Húc rời khỏi tầng thứ hai của ngọc lâu, về tới tầng thứ nhất, nhìn số nguyên liệu rực rỡ muôn màu do mình cực khổ tích lũy, hắn vốn tưởng rằng mình là một đại tài chủ, hiện giờ mới biết được hoá ra mình vẫn là kẻ cùng đinh. T.r.u.y.ệTrà Truyện

Số nguyên liệu này, ngay cả luyện chế một lá tinh phiên cũng không đủ.

" Ta vẫn còn quá nghèo, con đường cướp bóc này, quả là gánh nặng đường xa…ta thật sự rất muốn làm một người tốt... "

Diệp Húc chán nản, rời khỏi ngọc lâu, đem tòa ngọc lâu thu hồi. Luyện chế Thái Dương tinh phiên là cả một công trình, không thể một lần là xong, mà luyện chế ba trăm sáu mươi lăm lá tinh phiên, thì càng là một đại công trình không thể tưởng tượng.

Hắn hiện tại nguyên liệu tích lũy vẫn quá ít, chỉ sợ một lá Thái Dương tinh phiên còn chưa luyện thành, thì đã hết sạch, hơn nữa nguyên liệu của hắn cũng không phải là đủ hết các loại cần dùng, còn cần vài thứ kim loại khoáng vật thuộc tính dương.

"Hôn lễ của đại ca sắp tới,hay là trước tiên đến chúc mừng huynh ấy, chuyện sau này để sau hãy tính"

Diệp Húc phóng lên cao, Thiên La Địa Võng vẫn lơ lửng giữa không trung như trước, còn có một nửa chìm trong lòng đất, kiện vu bảo này là bảo vật của Mộng Xảo Vân, chuyên môn dùng để khắc chế Thú Hóa Đan của hắn, đề phòng hắn chạy trốn.

Nhưng Diệp Húc đại khai sát giới, Thiên La Địa Võng lại biến thành lá bùa đòi mạng bọn chúng. Cho nên cả đám Liễu Như đều chết dưới uy lực của Thần Chung ma âm.

Hiện giờ, Mộng Xảo Vân vừa chết, kiện vu bảo này liền trở thành vật vô chủ, tuy rằng vẫn bao phủ Dã Lang Cốc như trước, nhưng uy năng đại giảm.

Diệp Húc tế khởi Thiết Huyết Chiến Kỳ, trực tiếp đem mặt Thiên La bên này xé rách, thoát thân bay ra ngoài cốc, cũng ngay lập tức từ trong đám mây vàng trên đỉnh đầu hắn thò ra một bàn tay gầy trơ xương lớn chừng nửa mẫu hốt luôn cả Thiên La lẫn Địa Võng, đem kiện vu bảo này thu vào trong túi.

"Cái chân con kiến dù nhỏ hơn nữa thì cũng là thịt. Sau này bất luận gặp được cái gì, đều phải thu vào hết thảy, tích ít thành nhiều. Ôi, ta quá nghèo, đến cái chân con kiến cũng muốn ôm lấy mà gặm vài miếng."

Mùa xuân, ngày mười lăm tháng ba, ngày lành tháng tốt, đại cát đại lợi, không có gì phải kiêng ky.

Diệp Phủ ở Liễu Châu sớm đã giăng đèn kết hoa, kèn sáo vang lừng, thanh âm cực kỳ êm tai.Trên đường người qua lại nườm nượp, không khí rất vui vẻ.Trong phủ sớm đã đầy khách quý, tất cả đều hướng Diệp Tần chúc mừng.

Mấy chục đứa trẻ hò nhau chạy xộc tới trước cửa Diệp phủ, to giọng xướng lên: "…trái thoát y, phải thoát váy, uyên ương ở trong chăn thành đôi. Lấy tiền mừng, đoạt kẹo cưới, không được quỳ kêu cha gọi mẹ!"

Trong Diệp phủ có một lão quản gia đi ra, mang theo một sọt tiền đồng, vãi ra cho bọn chúng,vừa cười vừa mắng: "Đám thỏ con này, phủ chủ của bọn ta vừa mới thành thân, làm sao sinh ra nhiều đứa nhóc con như các ngươi."

Đám trẻ nghịch ngợm này hoan hô một tiếng rồi tranh nhau xông vào cướp tiền mừng trên mặt đất

Trong Diệp phủ, Diệp Tần thân mặc áo đỏ, ngực cài hoa hồng, lo lắng đi tới đi lui, đột nhiên nói với Diệp Tư Mẫn đang ở bên cạnh: "Nhị thúc, cha cháu và Thiếu Bảo hai người bọn họ vẫn chưa về sao?"

Diệp Tư Mẫn nhỏ giọng nói: "Phủ chủ yên tâm, đại ca vu pháp thông thần, lần này ra ngoài du ngoạn, khẳng định không có việc gì, về phần Thiếu Bảo... "

Hắn mỉm cười không nói.

Diệp Tần liếc nhìn y một cái, biết y xem Diệp Húc có chút không vừa mắt, cũng là vì chuyện của Diệp Phong con y.

"Phủ chủ đã về!"

Trong sân đột nhiên truyền tới những tiếng vỗ tay hoan hô. Diệp Tần trong lòng vui vẻ, biết phủ chủ trong miệng mọi người khẳng định không phải là hắn mà là phụ thân Diệp Tư Đạo. Trong lòng hắn vừa mừng vừa kinh ngạc, vội vàng đi ra, chỉ thấy Diệp Tư Đạo có vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn như trước, bộ mặt khô cứng lạnh lùng, yên lặng đứng đó.

Diệp Tần liền bước lên phía trước, khom người nói: " Cha. "

Diệp Tư Đạo khẽ gật đầu, nói: " Hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi, không thể khiếm lễ trước mặt tân khách,Thiếu Bảo có về không? "

Diệp Tần lắc đầu. Diệp Tư Đạo nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ nó đã xảy ra chuyện? khi ta rời khỏi Liễu Châu, nghe nói nó bị Ưng tiên sinh bắt trói ở ngoài thành. Sau đó lại truy tìm con yêu quái kia, một đường đuổi tới hải ngoại, trước sau vẫn không bắt được hắn."

"Lão thất xưa nay thông minh cơ trí, Ưng tiên sinh chưa chắc đã bắt được hắn." Diệp Tần an ủi nói.

" Chỉ hy vọng như thế. " Diệp Tư Đạo thở dài một tiếng.Lão mấy tháng gần đây đều ở hải ngoại truy tìm tung tích của họ Ưng, cũng đã phải nếm qua một phen vất vả.

Chính vào lúc này, có tiếng mấy chục cỗ khí tức cường đại từ phương bắc truyền tới. Diệp Tư Đạo thần sắc khẽ động: "chẳng lẽ Thiếu Bảo đã đến?"

Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phương bắc cấp tốc bay tới một đám bạch hạc, ngồi trên bạch hạc là một đám thiếu nữ, mỗi người đều có khí tức cường đại, cầm đầu là một trung niên phụ nhân, khí tức lại càng đáng sợ, rõ ràng là đan đỉnh kỳ cao thủ.

Trung niên phụ nhân này mang theo đám thiếu nữ tới thành Liễu Châu, thẳng tới Diệp phủ, lập tức kinh động tất cả cao thủ ở Liễu Châu, tất cả đều kéo đến xem. Chu gia gia chủ Chu Văn Thanh và Phương gia gia chủ Phương Vạn Hào vội đến bên cạnh Diệp Tư Đạo, trầm giọng nói: "Diệp lão đệ, đây là khách quý ngươi mời đến sao?, tu vi thật đáng sợ!"

Diệp Tư Đạo chậm rãi lắc đầu, trong lòng cực kỳ kinh ngạc. Trung niên phụ nhân kia không nói, đám thiếu nữ này tuổi tác không lớn, không ngờ tu vi cũng đáng sợ như vậy. Mỗi người đều là cao thủ, đã tu luyện tới cảnh giới Tam Chân Chân Nguyên Kỳ, thậm chí còn có mấy người đã tiến vào Hạo Nguyệt Kỳ. Khí tức triển khai, chân nguyên trên đỉnh đầu tạo thành một vầng trăng sáng.

Phải biết rằng, lão cũng là nửa năm trước mới đột phá Hạo Nguyệt Kỳ, tiến vào Hỗn Nguyên Kỳ.

Chỉ cần mấy thiếu nữ này cũng đủ quét sạch Liễu Châu tam đại thế gia!

"Xin hỏi, vị nào là Diệp Tần công tử?"Trung niên phụ nhân khoan thai bước tới, vừa tủm tỉm cười vừa hỏi.

"Chẳng lẽ là người quen cũ của Tần nhi?"

Đám người Diệp Tư Đạo, Chu Văn Thanh liếc nhau một cái, nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Tần tiến lên, nghi hoặc nói: "Kẻ bất tài này chính là Diệp Tần. Xin hỏi người là... "

Trung niên phụ nhân kia mặt mang tiếu ý, hé miệng cười nói: "Lão thân Thanh Châu Bách Hoa Cung Nghiêm Lệ Dung, phụng mệnh cung chủ đến chúc mừng Diệp công tử"

Nàng nhẹ nhàng vỗ tay, lập tức có ba thiếu nữ cúi đầu tiến lên, tay bưng lễ mừng. Trung niên phụ nhân kia mỉm cười nói: "Cung chủ nghe nói hôm nay là ngày đại hôn của Diệp công tử, đặc biệt phái bọn lão thân đến dâng lễ chúc mừng."

Nàng vén tấm lụa hồng ở trên tay một thiếu nữ,lộ ra một bình ngọc,rồi mỉm cười nói: "Lễ vật thứ nhất của cung chủ là một quả Thiên Hương Tục Mệnh Đan."

Mấy người Diệp Tư Đạo, Chu Văn Thanh, Phương Vạn Hào không khỏi biến sắc, liếc nhau một cái, trong lòng đều chấn động: "Vị cung chủ Bách Hoa Cung Tần nhi quen biết này, xuất thủ thật rộng rãi!không ngờ ngay cả dị bảo Thiên Hương Tục Mệnh Đan cũng có thể mang ra tặng."

Trung niên phụ nhân lại vén tấm lụa hồng trên tay thiếu nữ thứ hai. Chỉ thấy trong tay thiếu nữ này là một mâm lễ vật, bên trên bày mười chiếc bình ngọc, cười nói: "Lễ vật thứ hai, Chân Nguyên Đan một lò, tổng cộng một trăm hai mươi viên. Tần công tử dùng cẩn thận, số Chân Nguyên Đan này đủ để giúp công tử trong vòng một tháng trở thành Chân Nguyên Kỳ vu sĩ."

Diệp Tư Đạo trong lòng càng kinh hoảng, Chu Văn Thanh và Phương Vạn Hào cũng bị món quà này của Bách Hoa Cung Chủ làm cho ngây ngốc.

"Lễ vật thứ ba, là ba kiện vu bảo do cung chủ tự tay luyện chế, gọi là Thiên Hương Bảo Y, đặc biệt dành tặng ba vị tân nhân." Trung niên phụ nhân mở tấm lụa hồng trong tay thiếu nữ thứ ba, lộ ra ba kiện bảo y, mỉm cười nói."

Diệp Tần cũng kinh sợ vạn phần.Vị cung chủ Bách Hoa Cung này vừa xuất thủ liền tung ra ngay ba kiện vu bảo, vậy mà chỉ coi là lễ mừng. Qủa thật vô cùng hào phóng!

Hắn đứng ngây ngốc tại chỗ, Diệp Tư Đạo là người đầu tiên khôi phục tinh thần, ngầm huých vào bên hông hắn. Diệp Tần lập tức tỉnh táo lại,vội gọi người tiếp nhận lễ vật, mời trung niên phụ nhân và chư nữ đệ tử Bách Hoa Cung ngồi xuống.

Trung niên phụ nhân kia cười nói: "Không vội. Ở đây lão thân còn một lễ vật, là do tiểu cung chủ ủy thác lão thân đem tới."

Nàng lấy ra một cây cổ cầm đưa cho Diệp Tần, nói: "Thiếu cung chủ biết Tần công tử cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, cho nên tặng công tử một cây dao cầm."

Diệp Tần nhận lấy cây cổ cầm. Cây cổ cầm này không phải vu bảo, cũng không phải vu binh, chỉ là một cây đàn cổ của thế tục, tuy trân quý nhưng luận về giá trị thì thua xa mấy món lễ vật kia.

Trung niên phụ nhân và mấy nữ đệ tử Bách Hoa Cung cùng ngồi xuống. Diệp Tư Đạo vội kéo Diệp Tần lại, thấp giọng hỏi: "Tần nhi, ngươi kết giao với mấy cao nhân Bách Hoa Cung này ở đâu vậy?"

Chu Phương gia chủ hai nhà cũng lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ, vội nghiêng tai lắng nghe.

Diệp Tần vẻ mặt mờ mịt nói: "Thời gian con xa nhà, thì vẫn luôn ở trong quân ngũ của Tần quân, làm sao có cơ hội kết giao với mấy nhân vật cỡ này."

Bọn Diệp Tư Đạo ba người liếc nhau, không khỏi nghi hoặc vạn phần. Vào lúc này, lại có bốn đạo khí tức cường hoành truyền đến, chúng nhân vội ngước nhìn. Chỉ thấy phương đông yêu khí cuồn cuộn, có bốn đám yêu vân gào thét bay tới, từ bên trong hạ xuống bốn con yêu quái lớn.

Người cầm đầu mặt như hắc thiết, thân như thiết tháp, hùng tráng vô cùng. Người tiếp theo cao lớn thô kệch, toàn thân đầy thịt,đầu to tai lớn, hai người phía sau một người tướng mạo xấu xí, một người trên thân mọc lông trắng như hồ li.

Bốn người này, rõ ràng chính là đại yêu tu luyện thành công, hóa thành hình người!

Đám người Diệp Tư Đạo trong lòng phát run,vội ngấm ngầm đề phòng. Chỉ thấy tráng hán mặt đen vừa vào cửa đã cao giọng nói: "Ai là Diệp Tần?"

Diệp Tần cứng cỏi bước lên, không kiêu không nịnhnói: "Chính là tại hạ"

"Ca ca, xin nhận của bọn tiểu đệ một lạy". Bốn người vội bước tới,nhất tề sụp xuống lạy.

Diệp Tần không lường được chuyện này, chân tay luống cuống.

Bốn người kia lại không tự xem mình là người ngoài, lập tức đứng dậy, trong tay mỗi người mang một vật, ha hả cười nói: "Bọn đệ La Phù Đảo Tứ Quân Tử gần đây trúng một món tiểu tài. Nghe nói hôm nay là ngày đại hôn của Tần đại ca, đặc biệt đến đây dâng lễ mừng để tỏ chút tâm ý.

"Ngưu Đức dâng tặng một đôi vu bảo Phụng Sí Lưu Kim Đang, chúc mừng công tử."

"Chu Thiên Cương dâng tặng một chiếc Thanh Vân Xa, chúc mừng công tử."

"Viên Phương dâng tặng một chiếc Thiên Thanh Ngọc Bình, chúc mừng công tử."

"Hồ Phương Tẩu dâng tặng một cây Thất Cầm Thất Dục Phong Hỏa Phiến, chúc mừng công tử."

Diệp Tần có chút choáng váng, chẳng hiểu ra sao nhưng cũng thu nhận tất cả lễ vật rồi lại mời bốn người kia ngồi. Bốn người kia cười ha hả đi thẳng tới chỗ mấy người Bách Hoa Cung ngồi xuống, đôi bên chào hỏi lẫn nhau.

Diệp Tư Đạo cũng bị việc này làm cho kinh hoảng tay chân luống cuống. Diệp phủ tổng cộng chỉ có hai ba kiện vu bảo, vậy mà trong ngày Diệp Tần đại hỷ, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi đã đột nhiên tăng thêm bảy kiện. Khoản hoành tài (của bất nghĩa) này đột nhiên tới cửa, khiến lão cũng loạn cào cào luôn.

Diệp Tư Đạo nghĩ thầm: "Ta không có mặt mũi lớn đến như vậy, Tần nhi tự nhiên cũng không có khả năng. Rốt cuộc là ai có mặt mũi lớn đến mức có thể khiến cho mấy cao thủ này đích thân đến đây chúc mừng Tần nhi?"