Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 186: Lạt thủ tồi hoa

Thiết Huyết Chiến Kỳ nặng nề vô cùng, Phương Thần ôm lấy cũng cố hết sức rồi. Loại vu bảo đại hình này bình thường đều là lấy chân nguyên tế khởi giữa không trung, đón gió mà phát triển, giống như Diệp Húc ôm trên tay, dùng sức đập người, thực ra ít ỏi không có mấy.

"Đại kỳ này là vu bảo cấp trấn giáo?" Chu Thế Văn thử thúc dục thiết huyết chiến kỳ, chiến kỳ vừa mới bay lên không trung, liền cắn nuốt sạch tu vi của hắn, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Lấy thực lực của hắn, căn bản đừng mơ tưởng có thể tế khởi phát huy ra uy lực của thiết huyết chiến kỳ được. Thậm chí còn không bằng ôm lấy nó mà đập người.

Phương Thần lúc này tu vi miễn cưỡng có thể tế khởi được thiết huyết chiến kỳ, nhưng cũng không thể hoàn toàn phát huy được uy lực của nó. Sau khi tế khởi vài lần thì tu vi cũng bị hút sạch.

Dù sao đây cũng là vu bảo cấp trấn giáo của cường giả Nguyên Đan kỳ tế luyện, uy lực hùng mạnh, tiêu hao cũng cực kỳ kinh người.

Chu Thế Văn lấy ra một quyển kinh thư, đưa cho Diệp Húc nói: "Thiếu Bảo, trong cất chứa của Mục Thiết Sơn có một quyển Bất Nhạc Thiên Âm Bảo Quyển, nói về âm sát thuật âm phạt, loại đồ vật này, ta cầm cũng vô dụng, ngươi lấy đi."

Diệp Húc nao nao, Bất Nhạc Thiên Âm Bảo Quyển hẳn là kinh điển của Thiên Âm tông. Chắc là sau khi Mục Thiết Sơn giết chết Tiêu Trường Thanh lấy được của hắn.

Bản lĩnh của Tiêu Trường Thanh thật ra cũng cực kỳ kinh người, âm phạt âm sát, một môn vu pháp thiên biến vạn hóa. Thậm chí có thể bắt chước hết thảy vu pháp của thế gian. Trong đó Kim Chung Thập Nhị Biên chính là một loại vu pháp trấn áp cực kỳ mạnh.

Đáng tiếc Tiêu Trường Thanh cũng không có tu luyện Bất Nhạc Thiên Âm Bảo Quyển tới cảnh giới cao thâm. Nếu không cho dù là Diệp Húc cũng phải tránh né.

Tuy nhiên, Diệp Húc đúng là dốt đặc cán mai về âm luật, hơn nữa hắn đã học Thanh Giao Cửu Kích. Thậm chí còn đạt được vu pháp tuyệt thế bí truyền của Trung Châu Hạ gia, Cửu Đỉnh Vu Hoàng Quyết, ngay cả Cửu Đỉnh Vu Hoàng Quyết này hắn cũng không rảnh mà tu luyện, đừng nói tới Thiên Âm Bảo quyển?"

"Đại ca Diệp Tần lại không giống ta, hắn tinh thông âm luật, cầm kỳ thư họa không thứ gì không giỏi. Cuốn Bất Nhạc Thiên Âm Bảo Quyển này không bằng đưa cho hắn."

Diệp Húc thu hồi lại kinh thư, lập tức đi tới một gốc cây cổ thụ, bẻ gãy một nhánh cây.

Nhánh cây này sau khi bẻ gãy cũng không có biến mất, gốc đại thụ kia cũng không có sinh trưởng thêm cành mới ngay lập tức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

"Quả thế, thung lũng này hẳn là một tòa đại trận, cây cối nơi này đều là thủ thuật che mắt mà thôi. Mà linh mạch trên bạch ngọc đài chính là trung tâm duy trì trận pháp. Ta thu đi bạch ngọc đài, trận pháp bị phá, đại trận liền không thể duy trì được."

"Thiếu Bảo, chúng ta đi tới thung lũng khác cũng thấy được loại bạch ngọc đài này, trong ngọc đài cũng phong ấn một điều linh mạch." Chu Thế Văn mở miệng nói.

Phương Thần cũng gật đầu: "Không sai, tuy nhiên những ngọc đài khác có cấm chế lợi hại, lấy thực lực của chúng ta, không có cách nào thu đi. Tuy nhiên hiện giờ có vài phần nắm chắc rồi, có thể phá vỡ cấm chế, thu đi linh mạch.

"Chúng ta ở nơi nào cũng không phát hiện ra bất cứ bảo vật gì, khắp núi toàn là cây cối, địa phương khác hẳn cũng thế."

Diệp Húc trong lòng không khỏi hoảng sợ, phiến dãy núi này ước chừng có vài trăm cái thung lũng. Như vậy chẳng phải nói nơi này có mấy trăm điều linh mạch sao?

Phải biết rằng, Bách Hoa Cung, Ngũ Độc giáo hay các giáo phái giống như vậy, tuy nhiên chỉ có được gần 100 điều linh mạch. Những linh mạch này duy trì vận chuyển của một môn phái phi thường trọng yếu.

Vu sĩ sau khi tiến vào tam chân cảnh, dựa vào thái dương nguyên khí tu luyện, tốc độ tiến cảnh vô cùng chậm rãi. Chỉ có hấp thu linh khí mới có thể cho tu vi tiến nhanh được. Bất kể đối với vu sĩ môn phái nào đều vô cùng trọng yếu.

Mà nơi đây không ngờ có mấy trăm điều linh mạch, toàn bộ bị người phong ấn trên đầu bạch ngọc đài.Thật đúng là rất khủng bố đi.

Diệp Húc có thể đoán được, nơi đây tuyệt đối sắp biến thành chiến trường rồi. Tất cả các thế lực từ hoang mạc hay các thế lực khắp nơi đi lịch lãm, chỉ sợ sẽ liên tục chạy tới nối liền không dứt.

"Người kiến tạo lên phiến dãy núi này, phong ấn mấy trăm điều linh mạch rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn chung quanh, đám núi mênh mông, như thơ như họa, trong lòng không khỏi nghi hoặc vạn phần.

Phiến dãy núi thần bí đột nhiên xuất hiện này, tuyệt đối không phải là vu hồn giới, mà tự thành một giới, là không gian khác.

Diệp Húc ánh mắt lóe ra: "Hiện giờ người còn không nhiều, chúng ta tốt nhất đi chung quanh cướp đoạt. Nếu không nơi đây vu sĩ tiến tới ngày càng nhiều hơn. Đến lúc đó sẽ có một hồi ác chiến. Chu huynh, Phương huynh, chúng ta phân nhau hành động, các ngươi hai người một đội, cướp đoạt càng nhiều càng tốt.

Chu Thế Văn và Phương Thần hai mắt tỏa sáng, linh mạch không chỉ căn cơ của một môn phái, đồng thời cũng là căn cơ của vu sĩ, đây tuyệt đối là món tiền phi nghĩa của bọn họ.

"Thiếu Bảo kẻ thù ngươi nhiều, phải cẩn thận một chút."

Hai người dặn dò hắn mấy câu lập tức rời khỏi.

Diệp Húc đi thẳng tới thung lũng kế tiếp, trong phiến dãy núi này có không biết bao nhiêu cao thủ thám hiểm xâm nhập, căn bản không thể bay lên trên không. Nếu không bị người khác đánh lén, bởi vậy Diệp Húc chân dẫm kim tàm, xẹt qua bên dưới tầng thấp, tốc độ cũng không chậm.

Tới thung lũng kế tiếp, lập tức hàn khí vô biên vô hạn xâm nhập tới, cho dù là tu vi của hắn cũng không khỏi rùng mình mấy cái.

Hắn thở ra một hơi, dòng khí vừa mới rời khỏi bên miệng, lập tức biến thành băng rơi xuống đất.

Phiến thung lung này khác với phiến thung lũng kia, trắng như tuyết, hàn khí bức người. Hắn ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy một vòng tròn liệt dương khá lớn, sóng nhiệt cuồn cuộn, phân biệt rõ ràng nơi đây.

Diệp Húc biết, đây là tác dụng của tận pháp, không chế thời tiết biến hóa. Chỉ cần thu đi linh mạch trong thung lũng, trạm pháp tự nhiên sẽ bị phá, thung lũng sẽ giống với bên ngoài.

Hắn dán mặt vào tuyết mà bay nhanh qua, đột nhiên thấy thời tiết trong thung lũng này ấm lại, tuyết hòa tan tạo thành những vũng nước lớn.

"Xem ra đã có người tới trước ta một bước, thu đi linh mạch nơi này rồi."

Hắn đang định chạy tới thung lũng khác, chỉ thấy một vu sĩ ma đạo thân hình gầy yếu từ trong cốc bay ra. Trên đỉnh đầu hắn là bốn tầng ngọc lâu, trong ngọc lâu từng đạo ma khí buông xuống, giống như rắn độc quấn thân vậy. Nó xoay quanh thân thể của hắn, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Tu vi người này tuy rằng không có đạt tới Hỗn nguyên kỳ, nhưng khí thế rất mạnh hiển nhiên cũng là một hung nhân ma đạo, giết người vô tình.

"Hắn chính là người thu đi linh mạch kia sao?"

Diệp Húc trong lòng vừa động, tính toán truy đuổi qua, cá lớn nuốt cá bé. Trong hoang đại mạc này có quy luật đã được công nhận, mỗi ngày sẽ có chuyện giết người đoạt bảo này xảy ra, mỗi này đều là vụ lớn.

Linh mạch có tính chất trọng yếu, không cần phải nói thì vu sĩ khác cũng biết, nói cực kỳ trọng yếu cũng đúng, nhưng với Diệp Húc mà nói nó cũng không quá quan trọng.

Ngọc lâu của hắn tăng trưởng thành Long Độ Phạm Biến Lâu. Mỗi lần nâng cao phẩm cấp đều cần dùng số lượng linh khí rất lớn. Hắn cưới đoạt nhiều linh mạch để nuôi cho ngọc lâu trưởng thành.

Diệp Húc vừa mới đi một bước bước, đột nhiên thấy dưới bầu trời trong xanh này xuất hiện ra một vòng trăng sáng. Bên trong nó một tòa bảo tháp bốn tầng lơ lửng, lơ lửng trên đỉnh đầu vu sĩ kia.

Răng rắc! một đạo thiểm điện lao từ trong bảo giáp bay ra, bổ thẳng vào đỉnh đầu của vu sĩ kia, lập tức đem vu sĩ này phá thành tám mảnh nhỏ đều nhau.

Lại là một đạo thiểm điện bổ xuống, làm cho hắn bị cháy xém, không tự chủ được mà rơi từ trên không xuống.

"Vị sư huynh này, ngươi thay tiểu muội mở ra cấm chết trên ngọc đài, tiểu muội cảm ơn!" một thiếu nữ mắt sáng răng trắng tinh đột nhiên cười cười hiện lên không trung, cười khanh khách không nói gì.

Thiếu nữ này hiển nhiên là vu sĩ chính đạo, tuy nhiên xuống tay cực kỳ sắc bén, linh hoạt, lòng lang dạ sói. Từng đạo lôi điện bổ xuoogs vu sĩ thân hình gầy yếu kia. Trong chớp mắt đã đã bỏ người vu sĩ ma đạo kia biến thành một cục đồng cháy sém, chết hết sức bi thảm.

Kỳ thực thực lực của hắn và người thiếu nữ này là tương đương nhau. Nếu ngay từ đầu đối địch, thủ thắng cũng không biết nhưng cũng không bị loại nhanh tới như vậy.

Tuy nhiên, hắn bị người thiếu nữ này đánh lén kích thứ nhất phá vỡ ma khí hộ thân, không có một thân vu bảo và thủ đoạn, đều không thể sử dụng, lúc này mới dễ dàng chết đi.

Ngọc lâu bốn tầng của hắn bị phân giải, tòa bạch ngọc đaià kia bị hắn luyện chế thành vu bảo, cực cực khổ khổ sưu tầm tài liệu hết thảy đều rơi rụng xuống.

"Hi hi đánh lén vu sĩ ma đạo thật sự là cách phát tài tốt nhất. Tên này ngu xuẩn, cực khổ phá vỡ cấm chế của bạch ngọc đài còn không phải tiện nghi cho Mai Vô Tà ta sao? Tính cả điều linh mạch này, hiện giờ ta đã có ba điều linh mạch rồi."

Thiếu nữ kia ngón tay nâng má, cười hì hì nói, vẻ mặt băng tuyết đáng yêu, nhưng thực tế lòng lang dạ sói, xuống tay âm độc.

Nàng nhìn xuống, tính toán thu hết thảy bảo vậy của vu sĩ gầy yếu kia. Chính lúc này đột nhiên một thanh âm hùng hậu từ phía sau lưng nàng truyền tới, cười nói: "Tiểu muội muội, bảo tháp của ngươi đã có hai điều linh mạch rồi sao?"

Mai Vô Tà sợ tới mức lông gáy dựng thẳng lên, vội vàng tế khởi bốn tầng chu thiên bảo tháp, buông xuống chân nguyên bảo vệ quanh thân. Cùng lúc đó, trong hạo nguyệt trên đỉnh đầu nàng, lôi quang như nước, phun ra khắp nơi.

Vô số đạo lôi quang, giống như kiếm sắc cắt qua, làm cho không gian mấy trăm mét phía sau nàng biến thành một mảnh lôi trì, nơi nơi đều là lôi quang sắc bén vô ngần.

Đây là Ngũ Lôi Chính Pháp của nàng, ở trong chính đạo cũng có uy danh khá lớn, lấy công kích sắc bén mà nổi danh.

Mai Vô Tà rất tin tưởng, người đột nhiên xuất hiện phía sau nàng tuyệt đối bị Ngũ Lôi Chính Pháp đánh thành nhiều mảnh.

"Dám cùng tỷ tỷ chơi âm chiêu, lúc tỷ chơi xấu, chỉ sợ ngươi còn không có sinh ra…"

Mai Vô Tà cười khanh khách nói, quay đầu lại nhìn coi. Nụ cười trên mặt nàng lập tức cứng ngắc lại, chỉ thấy phía sau rỗng tuếch không một bóng người.

Một đầu nguyên khí giao long chậm rãi xuất hiện cách nàng không xa, đầu ác giao này mở miệng ra nói ngôn ngữ của người, cười ha hả nói: "Tiểu muội muội, ngươi tâm địa ác độc như vậy, chỉ sợ tương lai không được tốt nha."

"Sai rồi."

Lại một huyết giao chậm rãi ngưng tụ thành hình bên cạnh nàng, miệng hé lớn ồm ồm nói: "Nàng căn bản không thể sống tới lúc lập gia đình."

Bá! Bá! Bá!

Mấy trăm đầu huyết giao thật lớn đột nhiên xuất hiện, bao vây Mai Vô Tà vào trong. Thậm chí ngay cả không trung cũng có huyết ác giao bay lượn chung quanh. Những đầu ác giao này bay qua bay lại, sát khí vô cùng nồng đậm, khiến cho nàng cảm thấy như rơi vào trong ao máu, khó có thể thở dốc được.

Tình hình khủng bố này làm cho người ta không rét mà run.

"Đại ca ca, ngươi thực sự muốn giết nhân gia sao?" Mai Vô Tà khổ sở đáng thương, nhấp nháy mắt, nước chảy như mưa. Nàng biết, những nguyên khí giao long này sở dĩ có thể nói chuyện được, đơn giản là có người điều khiển.

Rầm!

Mấy trăm đầu giao long ầm ầm đập xuống, trong chớp mắt đã bao phủ lấy nàng!

"Tiểu tử thối, một tiểu vu sĩ ngay cả chân nguyên cũng chưa luyện thành, không ngờ dám đấu với tỷ tỷ!" Mai Vô Tà lôi quang quanh thân bùng nổ, phóng lên cao, phá vỡ vô số huyết giao, lớn tiếng quát.

Diệp Húc trong tay cầm Bàn Long Kim Trượng, nhìn nàng vọt tới bên mình, không thèm lên tiếng cầm lấy trượng nện xuống thẳng vào trán của thiếu nữ.

"Xem ra, ta có bốn điều linh mạch rồi…" Diệp Húc thu trượng khẽ cười nói.