Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 171: Đối nghịch với ta, chỉ có đường chết!

Lão già kia lấy ra một cái ghế dựa lớn từ trong ngọc lâu của mình, thoải mái nằm xuống, một tiểu yêu tinh quyến rũ đi ra khỏi ngọc lâu của lão, ăn mặc bạo lộ, quần áo trên người chỉ sợ không bằng một cái tất, vội trước vội sau bưng trà đệ nước cho lão.

Diệp Húc vội vàng trở lại Tử Trúc tiểu viện, chỉ thấy lão già kia nhấp trà, nghiễm nhiên coi mình trở thành chủ nhân nơi đây, cười tủm tỉm nói: "Phong cảnh nơi này không tệ, giết Diệp Thiếu Bảo rồi, lão phu liền ở lại nơi này."

"Mộc Lam Sơn, khi nào thì đến lượt ngươi giết Diệp Thiếu Bảo?"

Lại có một gã vu sĩ trẻ tuổi hạ xuống, đi vào Tử Trúc tiểu viện, đẩy Diệp Húc ra một bên, cười lạnh nói: "Hắn chỉ có thể chết trên tay Tất Hồng Phúc ta!"

Bá bá bá!

Ba bốn mươi tên vu sĩ gào thét bay tới, rơi thẳng xuống Tử Trúc tiểu viện, một đám chen chúc, đẩy Diệp Húc đến góc tường. Một đại hán khôi ngô cười ha ha, lạnh lùng nói: "Mộc lão nhân, họ Tất, nếu các ngươi dám đoạt đầu Diệp Thiếu Bảo với Vũ An ta, chính là đối nghịch với ta! Chọc giận ta, ta làm thịt tất cả các ngươi trước!"

Những vu sĩ khác đều tức giận, một thiếu nữ tuổi không lớn lắm cười lạnh nói: "Diệp lão ma hung danh bên ngoài, giết không biết bao nhiêu người, nghe nói lão ma đầu này, mỗi cọng tơ đều là mấy mạng người, ngay cả lỗ chân lông cũng dính đầy máu! Họ Võ, chỉ sợ ngươi không phải đối thủ của người ta!"

"Tất cả mọi người đừng ồn nữa, nghe một lời của ta, Diệp lão ma hung tàn thành tính, làm nhiều chuyện ác, kẻ như thế chết còn không đủ! Nhưng mà, các ngươi có ai biết Diệp lão ma có bộ dạng gì không?"

"Hẳn là tráng hán hung thần ác sát, thân thể cường tráng như trâu?"

"Nói bừa, ta cảm thấy có lẽ là một lão ma đầu mắt như chuông đồng, mồm to có thể nuốt được cả trời, kẽ răng đều giắt mảnh thịt sợi cơ vu sĩ!"

Một đám người cãi cọ ầm ĩ, náo nhiệt phi thường.

Diệp Húc nhận thấy, tu vi đám người này chênh lệch không đều, có vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ, cũng có tiểu vu sĩ Tam Nguyên cảnh Bồi Nguyên kỳ Cố Nguyên kỳ, có nam có nữ, có già có trẻ, tâm pháp tu luyện cũng thiên kỳ bách quái, không hề giống nhau, điểm đó có thể cảm nhận được từ hơi thở bọn họ phát ra.

"Chẳng lẽ không phải người Hạ gia? Những hơi thở này hỗn tạp như thế, hẳn là không phải đệ tử cùng một môn phái…"

Diệp Húc tò mò vạn phần, thầm nhủ: "Bọn người này đến tột cùng có lai lịch gì? Chẳng lẽ là tán tu?"

Hắn ho khan một tiếng, cao giọng nói: "Chư vị, các ngươi im lặng một chút, ai có thể nói cho ta biết…"

"Tiểu tử, câm miệng cho lão phu!"

Lão già Mộc Lam Sơn trừng hắn một cái, quát: "Làm người phải biết quy củ, thứ tự trước sau hiểu không? Ngươi muốn giết Diệp lão ma, hãy xếp hàng đi, đến lượt ngươi thì ngươi mới có thể ra tay."

Diệp Húc chớp chớp mắt, những người này luôn miệng nói giết hắn, nhưng mà hắn rõ ràng đang đứng ở trước mặt bọn họ thế này, bọn họ lại thờ ơ, hiển nhiên cho hắn là vu sĩ cũng đến giết ma.

Trong một lát thời gian ngắn ngủn, lại có thêm mười mấy tên vu sĩ nữa vọt tới, làm cho Tử Trúc tiểu viện đầy ắp, chật đến mức con kiến chui không lọt. Những người này châu đầu ghé tai, bàn bạc sôi nổi.

Diệp Húc nghe một lúc lâu, mới hiểu được ngọn nguồn, hóa ra là Hạ gia biết được tin Hạ Dương Sóc và Hạ Mộ Bạch chết, truyền tru sát lệnh với hắn, hễ ai dẫn theo đầu Diệp Húc liền có thể đi tới Hạ gia Trung Châu lĩnh thưởng, tiền thưởng là một kiện vu bảo cấp trấn giáo, những người này đều vì tiền thưởng mà đến.

"Hạ gia không định tự mình động thủ?"

Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, loại quái vật như Hạ gia này, căn bản khinh thường chuyện lao sư động chúng, phái cường giả Hạ gia tới giết hắn, mà là phát tru sát lệnh, mượn tay kẻ khác diệt trừ hắn.

Những vu sĩ đó đến từ trời nam biển bắc, có người thậm chí không biết lẫn nhau, cũng không biết hắn có bộ dáng gì, điều này làm Diệp Húc vừa tức giận vừa buồn cười.

"Một đám ô hợp, không đáng sợ."

Hắn nghĩ tới đây, đột nhiên lớn tiếng nói: "Chư vị, Diệp lão ma chỉ có một, nhưng chúng ta có nhiều người như vậy, ai mới có thể lấy được đầu Diệp lão ma đi Hạ gia lĩnh thưởng đây? Theo ý ta, chi bằng chúng ta tuyển ra một vị minh chủ, để lão nhân gia hắn mang theo chúng ta giết Diệp lão ma, sau khi diệt trừ xong, tiền thưởng đương nhiên về lão nhân gia hắn!"

Mộc Lam Sơn cười ha ha nói: "Có lý, vị trí minh chủ giết Diệp Húc này, không phải ta thì là ai?"

Xuy!

Một kiện vu binh lặng lẽ xuyên thủng tim lão, Tất Hồng Phúc thu kiếm cười lạnh nói: "Ngươi làm minh chủ? Nằm mơ hả? Nơi này nhiều người như vậy, chỉ có ta mới có tư cách làm minh chủ giết Diệp Húc, tất cả các ngươi đều phải nghe mệnh lệnh của ta!"

Hắn còn chưa dứt lời, hơn mười kiện vu binh vu bảo lao ra từ trong đám người, đưa hắn oanh sát, thi cốt không còn.

Diệp Húc lặng lẽ rời khỏi đám người, ai tới làm minh chủ Sát diệp minh đương nhiên không liên quan đến hắn, những người này vì hắn mà đánh lẫn nhau, có thể sống sót chỉ sợ không nhiều lắm.

"Đại họa, thật sự là một hồi đại họa…"

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tử Trúc Phong, đao quang kiếm ảnh, chém giết không ngừng, cảm thán: "Nhưng nói gì thì nói, lấy bản lĩnh của ta, chỉ sợ cũng có thể lấy tài nghệ trấn áp quần hùng, đoạt cái minh chủ của Sát diệp minh nhỉ?"

Diệp Húc đi đến trước động phủ của Giao đạo nhân, chuẩn bị từ biệt Giao đạo nhân. Vân Sơn môn là địa bàn của hắn, chuyện này ai cũng biết, dù có giết hết những kẻ này, những người khác cũng sẽ ào ào tiến đến, tiếp tục ở lại Vân Môn sơn chỉ biết phiền toái càng ngày càng nhiều thêm.

Động phủ của Giao đạo nhân xây dựng ở nơi linh mạch và địa sát khí giao nhau, sâu dưới lòng đất gần ngàn thước.

Bên tai Diệp Húc truyền đến tiếng gió vù vù, thân hình rơi nhanh xuống, qua hồi lâu mới chạm chân xuống, ổn định thân hình, cách đó không xa là một con sông dung nham, chảy cuồn cuộn mãnh liệt, tản ra nhiệt lực vô cùng vô tận.

Chân hắn giẫm lên một con Tứ Sí Kim Tàm, bay dọc theo dòng sông dung nham kia, bay tầm sáu bảy dặm, nghe thấy phía trước truyền đến tiếng lôi âm ầm ầm, vô cùng vô tận địa sát khí cuồn cuộn từ dưới nền đất đi lên, gào thét xông qua, cắt ngang dòng dung nham kia, làm nền đất vỡ nát.

Đây là sát khí màu vàng đất, vô cùng nặng, một chút sát khí thôi cũng có thể đè chết một gã vu sĩ Chân Nguyên kỳ.

Địa sát khí khi chấn động thường phát ra tiếng ầm long trời lở đất, giống như tiếng sấm, như có linh tính.

Bên cạnh địa sát khí, còn có một linh mạch, giống như một con trường long trắng, đó chính là gốc linh mạch của Vân Môn sơn.

Động phủ của Giao đạo nhân xây dựng cách đó không xa, con thanh giao này trực tiếp đem cung điện của mình đến đây, bảo vệ địa sát khí và linh mạch, tu luyện ở đây.

"Hiền đệ, đệ định rời đi?" Giao đạo nhân đột nhiên hiện ra bên người hắn.

Diệp Húc gật đầu, cười nói: "Đại ca có đi cùng đệ không?"

Giao đạo nhân lắc lắc đầu, nói: "Địa sát khí rất khó tìm, sau này cũng muốn tu luyện huyễn thai, tôi luyện nguyên thần, còn cần dùng sát khí nơi đây để rèn luyện, không thể rời đi. Hiền đệ, đệ ra ngoài một mình, nhất thiết phải cẩn thận."

Sauk hi Diệp Húc từ biệt Giao đạo nhân, lập tức rời đi Vân Môn sơn, thầm nghĩ: "Tối đa hai tháng, ta sẽ tu luyện đến Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ, sau đó là ngày hỉ của Diệp Tần đại ca, cũng nên chạy về chúc mừng. Nếu đại ca nhìn thấy tu vi của ta cao hơn hắn, không biết sẽ là vẻ mặt gì nhỉ…"

Hắn vừa mới bay ra Vân Môn sơn, đột nhiên thấy bầu trời phía trước hiện ra một vầng trăng màu đen tinh khiết, chân nguyên cuồn cuộn chảy ở trung tâm, đục ngầu không chịu nổi.

Dưới vầng trăng này, một gã vu sĩ trung niên đứng ở đó, cười tủm tỉm nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Húc cả kinh, vu sĩ Tam Chân cảnh ba cảnh giới, Chân Nguyên kỳ luyện thành chân hỏa, Hạo Nguyệt kỳ chân nguyên như ánh trăng sáng, Hỗn Nguyên kỳ chân nguyên hỗn độn như dòng sông lớn chảy xiết, vị vu sĩ trung niên này, hiển nhiên là một cao thủ đã tu luyện đến Hạo Nguyệt kỳ.

Chỉ là, không biết người này tu luyện tâm pháp gì, làm cho chân nguyên của mình biến thành vẩn đục như thế.

"Vị tiên sinh này, ngươi không đi Tử Trúc Phong tranh đoạt minh chủ vị Sát diệp minh, lại ở nơi này ngăn tiểu đệ lại là có ý gì?" Diệp Húc cười nói.

Vu sĩ trung nhiên kia khẽ mỉm cười, vỗ tay nói: "Diệp đà chủ thật thủ đoạn, câu đầu tiên liền làm cho đám ngu xuẩn kia đánh lẫn nhau, máu chảy thành sông, không hổ với cái tên ma đầu! Nhưng Kỳ Liên Phong ta cũng không phải loại ngu xuẩn đó, Kỳ mỗ từng tìm hiểu ở trong Thanh Châu, mời người vẽ một bức họa Diệp đà chủ. Diệp đà chủ, ngươi nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, đừng bức Kỳ mỗ ra tay!"

Diệp Húc đột nhiên hét to một tiếng, phóng nhanh hướng Kỳ Liên, cười lạnh nói: "Bó tay chịu trói? Thật buồn cười!"

Tốc độ hắn cực nhanh, vừa lao ra, vừa tế khởi ngọc lâu, tòa ngọc lâu này đã trở thành Long độ phạm biến bạch ngọc lâu, vô cùng chắc chắn, hơn hẳn vu bảo, bị hắn đặt ngang, như đổ xuống dưới.

Hai tay Diệp Húc nâng bệ ngọc lâu, đột nhiên phát lực, đẩy ngọc lâu đánh tới Kỳ Liên Phong thật mạnh!

Ngọc lâu của hắn cao gần mười thước, bị hắn đẩy bay lên, dấy lên một trận cuồng phong, ầm ầm khắp nơi!

"A! A! A! A! A!"

Diệp Húc quát lớn, thúc dục ngọc lâu điên cuồng phóng hướng Kỳ Liên Phong, Cửu chuyển nguyên công lúc này bị hắn vận chuyển tới cực hạn, thân thể lập tức trở nên vừa khô vừa gầy, lại tràn đầy lực lượng mênh mông dị thường, một cước hạ xuống, không khí bị hắn giẫm lên lập tức đọng lại, hình thành một dấu chân thật lớn giữa không trung.

Xuy! Xuy!

Từng mảnh long lân chui ra khỏi da hắn, điên cuồng sinh trưởng, trong nháy mắt liền trải rộng toàn thân, Diệp Húc chỉ cảm thấy lực lượng của mình điên cuồng tăng lên, bước chân càng lúc càng nhanh, loại uy thế này, ngay cả Kỳ Liên Phong cũng phải ghé mắt!

Nguyên khí của hắn mênh mông, đại nhật như luân, hừng hực thiêu đốt sau người. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

Trong nguyên khí, từng con giao long bay ra, bay lượn khắp bầu trời!

Trong mi tâm của hắn, mi mắt vỡ ra, lập tức chu thiên tinh lực phạm vi năm sáu mươi dặm, bao gồm cả thiên địa nguyên khí, đều hướng đến Tinh đầu vi trần trận đồ, cuồn cuộn nổi lên một lốc xoáy thật lớn!

Có chu thiên tinh lực ùn ùn không ngừng hóa thành nguyên khí, càng nhiều con giao long từ phía sau hắn bay ra, che trời phủ đất bổ nhào xuống Kỳ Liên Phong!

Hiện giờ Thanh giao cửu kích của hắn đã tu luyện tới độ cao làm cho người ta phải nghẹn họng trân trối, uy lực lớn mạnh đủ để liều mạng với cường giả Hạo Nguyệt kỳ!

Cùng lúc đó, thiên cổ bảo tràng lơ lửng đỉnh đầu Diệp Húc, đón gió lay động, hai con Tứ Sí Kim Tàm từ trong bảo tràng bay ra, rít gào phóng hướng Kỳ Liên Phong!

"Kỳ Liên Phong, loại như ngươi, ở La Phù đảo Diệp mỗ đã giết không biết bao nhiêu! Chỉ bằng ngươi, cũng muốn động thủ với ta sao?" Diệp Húc dáng vẻ lạnh lùng, nháy mắt bức đến gần Kỳ Liên Phong.

Ầm!

Ngọc lâu hung hăng đánh vào người Kỳ Liên Phong, tiếp theo vô số con ác giao chen chúc nhau tới, hai con Tứ Sí Kim Tàm xen lẫn trong đó, bao phủ Kỳ Liên Phong.

"Đối nghịch với ta, chỉ có một kết cục, chết!"