Diệp Húc lòng vừa sợ vừa giận, Ngũ Độc giáo cấp cho mình tám gã đệ tử đắc lực, không ngờ trong vòng một ngày đều bị một đầu hắc hùng bắt lấy. Hơn nữa hắc hùng này không ngờ còn am hiểu cơ mưu, không ngờ thả một người để đi tìm viện binh, dẫn càng nhiều người hơn tới làm ruộng cho hắn!
"Phái thêm vài người đi qua? Chẳng lẽ đầu hắc hùng này còn muốn bắt hết toàn bộ đệ tử phân đà Thanh Châu này, hết thảy đi tới làm ruộng cho nó phải không?"
Diệp Húc dở khóc dở cười, kiên nhẫn dò hỏi: "Tiểu Nguyệt, ngươi cứ từ từ nói, đầu hắc hùng kia dùng thủ đoạn gì mà bắt được các ngươi?"
Tiêu Nguyệt tĩnh tâm lại, cẩn thận nói qua toàn bộ quá trình một lần. Hóa ra bảy người bọn họ tìm được thâm cốc sâu bên trong Vân Môn sơn kia, phát hiện bên trong nó có một mảnh dược viên, có hơn mười loại dược tài hiếm có. Trong đó thậm chí có Bích Huyết Kim Liên, chủng linh dược này đã đánh động lòng tham của bọn họ.
Bảy người bọn họ chuẩn bị hái dược, thì nào biết được bên cạnh một đầu hắc hùng cao hơn trượng nhảy ra. Nó không nói năng gì huy quyền đánh liền, đả thương hết thảy bọn họ chỉ có thảmột người trở về.
Đầu hắc hùng kia cũng không giết người, mà bắt bọn họ, cưỡng chế khai khẩn mấy đất hoang, làm cỏ bắt sâu, coi bọn họ trở thành nông phu để sai khiến.
"Bích Huyết Kim Liên?"
Diệp Húc nao nao, trong Ngũ Độc kinh ghi lại, huyết tàm bốn cánh nếu muốn tiến hóa thành Thiên Tàm hoặc là Kim Tàm phải dùng loại dược liệu là Bích Huyết Kim Liên này nuôi nấng.
Nếu như huyết tàm bốn cánh có thể tiến hóa thành Thiên Tàm hay Kim Tàm, uy lực của nó liền tương đương với vu bảo.
"Thạch Trường Thanh sao lại bị nó bắt được? chẳng lẽ vu bảo cũng không gây thương tổn được cho nó?" Diệp Húc tiếp tục hỏi.
Thạch Trường Thanh chính là Tam Chân cảnh Tam Nguyên kỳ cao thủ, có thể thao túng vu bảo, thực lực cực kỳ hùng mạnh, gần với những gia chủ thế gia Thanh Châu.
Tiêu Nguyệt xấu hổ nói: "Thạch sư huynh vừa mới tu luyện tới tam chân cảnh, còn không có luyện ra vu bảo, chỉ có một kiện vu binh. Thạch sư huynh vừa tế khởi vu binh, liền bị hắc hùng kia một quyền đánh nát, sau đó sư huynh thả ra cổ trùng, không ngờ được hắc hùng kia tu luyện ra yêu nguyên chân hỏa, đốt cháy hết cả đám cổ trùng. Sư huynh đành phải vận dụng vu pháp so chiêu với đầu hắc hùng kia. Hắn còn chưa xuất ra được mấy chiêu đã bị hùng yêu tới gần người, ôm lấy, bắt tới dược viên đi làm việc …Đầu hùng yêu khi động thủ, không hề dùng vu pháp hay vu binh vu bảo gì cả, chỉ có điều dựa vào thân thể mạnh mẽ, liền đánh cho chúng ta nước chảy hoa rơi."
Cd ở bên cạnh luôn lắng nghe, đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu sư huynh, đầu hùng yêu kia có phải bên sườn có cánh không?"
Tiêu Nguyệt cẩn thận suy nghĩ lại, gật đầu nói: "Đầu hùng yêu kia quả thật bên sườn có đôi cánh, nhưng mà cánh quá nhỏ đi, ta đoán chừng cũng không thể bay được."
Cd cười nói: "Diệp sư thúc, xem ra ẩn cư trong Vân Môn sơn này hơn phân nửa là một đầu Hùng Bi." Hắn thấy đám người Tiêu Nguyệt xưng Diệp Húc là sư thúc, cũng không dám tiếp tục kêu "Diệp lão đệ nữa, cho nên giống như đám người Tiêu Nguyệt, kêu Diệp Húc là sư thúc cho lành.
Diệp Húc quay đầu lại hỏi: "Hùng Bi là cái gì?"
Cd vội vàng giải thích: "Hùng Bi hay còn gọi là Phi hùng, rất ít gặp, sườn sinh ra hai cánh, có thể bay được. Loại yêu thú này có thực lực lớn vô cùng, toàn thân như thép, đao binh khó thương. Hơn nữa Hùng Bi được công nhận là bách thảo, bách độc bất xâm, thường xuyên gieo trồng linh thảo cho chính mình. Loại này mà tu thành tinh thì chính là khắc tinh của Ngũ Độc giáo ta."
Hắn nghiễm nhiên coi mình là đệ tử của Ngũ Độc giáo, mở miệng ra là nói: "Ngũ độc giáo chúng ta."
Tiêu Nguyệt không khỏi nhìn lão già này bằng cặp mắt khác xưa, hắn lúc vừa tới, từng có chút coi thường cd, hiện giờ lại không thể không bội phục kiến thức uyên bác của hắn.
"Sư thúc, hay là đi tới ngũ độc giáo xin thêm viện binh?"
Diệp Húc nghe vậy cười nói: "Ta mới trở thành đà chủ không lâu, gặp chút chuyện nhỏ thì tìm viện binh, chẳng phải là khiến cho Cố sư huynh bị chê cười sao? Đầu hùng Bi này, để ta tới đối phó đi. Ta vừa vặn thiếu một đồng tử xử lý chuyện dược viên. Trời có mắt mà, đầu Hùng Bi này tự nhiên lại tới cửa! Các ngươi chờ ta một lát, ta tu luyện trong chốc lát khôi phục lại tu vi thì sẽ đi thu phục con hắc hùng kia!" Dứt lời, đi vào phía sau tử trúc tiểu viện. Sau một lúc lâu, hắn vội vàng đi ra, về phía sau núi mà tới.
Tiêu Nguyệt và cd đứng ngơ ngác nhìn nhau, qua thật lâu sau, Tiêu Nguyệt mới phát ra một ngụm trọc khí cười nói: "Công Dương lão ca, đà chủ muốn đích thân động thủ với hắc hùng kia? Có nắm chắc được không?"
Trong lòng hắn đúng là cực kỳ hoài nghi bản lĩnh của Diệp Húc. Dù sao Diệp Húc cũng chỉ là Bồi Nguyên cửu phẩm, thậm chí còn không có hoàn toàn bước vào Cố Nguyên kỳ. Tu vi đừng nói là không bằng hắn, cho dù là cd cũng phải cao hơn so với Diệp Húc mấy phần.
Ngay cả Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ Thạch Trường Thanh cũng bị đầu Hùng Bi kia bắt, huống chi tu vi còn xa mới bằng được bọn họ, Diệp Húc.
Cd do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Diệp sư thúc, hơn phân nửa muốn sử dụng thú hóa đan rồi, mượn uy lực của thú hóa đan sẽ hàng phục được đầu Hùng Bi kia."
Tiêu Nguyên cũng từng nghe Cố Ngôn Chi nói, biết được Diệp Húc dùng một viên thú hóa đan, hóa thân thành Kim mao Thủy Viên, gần như làm thịt hết bát đại gia chủ của thế gia Thanh Châu.
Hắn đúng là ôm thái độ hoài nghi về việc này, thầm nghĩ: "Có thể đưa tu vi tăng lên tới Hạo Nguyệt kỳ thú hóa đan, phải là vu sĩ Chân Nguyên kỳ mới có thể dùng. Diệp sư thúc tu vi thấp như vậy, ăn thú hóa đan vào khẳng định là bị nổ tan xác mà chết! Hơn phân nửa là Cố sư thúc vì thành toàn cho hắn mới thêm mắm thêm muối khoa trương lên rất nhiều."
Trong ngũ độc giáo, đệ tử luyện chế thú hóa đan cũng không ít, hắn còn chưa bao giờ nghe thấy việc có ai có thể liên tục vượt qua mười cấp bậc, dùng thú hóa đan cao đẳng.
Hai đều mang tâm tư riêng, đợi một lát, lại nghe thấy sau núi truyền tới từng đợt thú rống. Một cỗ khí thế cuồng bạo khác thường dâng lên, trong lòng hai người không khỏi hồ nghi: "Diệp sư thúc tới cùng là tu luyện vu pháp gì vậy?"
Lại đợi tiếp nửa canh giờ, Diệp Húc thản nhiên từ phía sau đi tới, cười nói: "Đi thôi, theo ta đi hàng phục đầu Hùng Bi kia!"
Hai người trong lòng buồn bực vạn phần, Tiêu Nguyệt đánh bạo nói: "Sư thúc, ngài có nắm chắc chứ? Nếu ngay cả ngài cũng bị đầu hùng yêu kia chộp tới làm nông phu, phân đà Thanh Châu chúng ta không còn người nữarồi!"
Diệp Húc mỉm cười không nói, nghĩ thầm: "Đám đệ tử Ngũ Độc giáo phái tới này, tuy rằng đối với ta tôn kính, nhưng thấy tu vi của ta không bằng bọn họ, tuổi lại nhỏ hơn bọn họ, trong lòng vẫn là có chút khinh thường ta. Nhân cơ hội này, làm cho bọn họ phải kinh sợ, để cho bọn họ biết được ta có thể trở thành sư thúc của bọn họ, chưởng quản Thanh Châu phân đà hoàn toàn không phải là may mắn."
Ba người đi tới bên trong một mảnh thung lũng. Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phiến thung lũng này giống như miệng cái chén lớn, trong cốc cực kỳ bằng phẳng, chung quanh vách đá bóng loáng như gương. Trong núi kỳ hoa dị thỏa rực rỡ muôn mầu, thường thường từ trong rừng rậm chạy ra một đầu hươu sao, liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi lặng yên trở lại trong rừng.
"Địa phương này thật tốt, không ngờ đầu Hùng Bi cũng có ánh mắt, ẩn cư ở trong này!"
Diệp Húc đi theo Tiêu Nguyệt tới phía trước, đi được không bao xa thì thấy mấy gian thảo lư đã xuất hiện ngay trước mắt. Mấy gian thảo lư này là xây dựa vào vách núi. Phía trước thảo lư có một mảnh bình nguyên, kiến thành một mảnh dược viên, dược tài đủ loại, có hoa có cỏ.
Đám người Thạch Trường Thanh vẻ mặt đau khổ, có người đang khai khẩn ruộng đồng, có người đang làm cỏ bắt sâu.
Mà ở bên cạnh dược viên, một đầu hắc hùng đang nằm trên một cái ghế trúc, một đệ tử Ngũ Độc giáo đứng ở bên cạnh, dùng sức huy động cái quạt quạt cho hắn…Bộ dạng nghiễm nhiên như một địa chủ vậy.
Đầu hắc hùng kia cực kỳ hùng tráng, biến hóa thành hình người, nhưng vẫn như trước là một thân lông đen, so với A Ngưu của La Phù Đảo còn muốn có lực hơn rất nhiều.
Đệ tử kia nhìn thấy Diệp Húc, vội vàng nhướn mày nháy mắt với chung quanh, ra hiệu không thể tiến lên.
Đám người Thạch Trường Thanh cũng lưu ý tới ba người Diệp Húc, trong lòng âm thầm kêu khổ: "Tốt quá rồi, ngay cả sư thúc cũng chui đầu vô lưới. Phân đà Thanh Châu Ngũ Độc giáo chúng ta có thể nói là toàn quân bị diệt. Tất cả đều bị đầu hắc hùng này nắm trong tay, tin này mà lan truyền ra ngoài, ngay cả tổng đàn cũng không có thể diện mà gặp người nữa…"
"Ha hả, quả nhiên lại có thêm vài viện binh nữa tới!" T.r.u.y.ệTrà Truyện
Đầu đại hắc hùng kia nhìn đám người Diệp Húc tới, lập tức nhảy dựng lên. Nó đứng lên, thân cao hơn trượng, sườn hé ra hai cái cánh nhỏ mỏng như ve, quả nhiên là lưng hùm vai gấu, uy phong lẫm lẫm, cười ha hả nói: "Vài người các ngươi, cũng không cần phải đi nữa, ngoan ngoãn lưu lại trồng trọt cho Hùng lão gia ta."
Diệp Húc đứng ở xa xa chắp tay, cười nói: "Hùng huynh, tiểu đệ…"
Đầu Hùng Bi kia rít gào một tiếng, nhanh chóng đi về phía hắn, cả giận nói: "Tiểu tử kia, nghe cho rõ đây, lão gia tên là Hùng Bá Thiên, không được gọi cái danh tự hùng hùng gì nữa…"
"Hùng Bá Thiên, cái tên này, rất hùng tráng đi…"
Diệp Húc ngạc nhiên cười nói: "Tiểu đệ là địa chủ phiến Vân Môn sơn này, phạm vi trăm dặm đều là địa bàn của tiểu đệ. Ngươi ở địa bàn của ta, bắt người của ta đi, chỉ sợ không thể nào nói nổi đi?"
Đầu hắc hùng kia nắm chặt tay tạo nên những tiếng rung động ba ba, nhe răng cười độc ác nói: "Địa bàn của ngươi sao? Lão gia ta ở trong này tu luyện đã vài chục năm, từ thú hóa yêu, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi. Hãy bớt sàm ngôn đi, ai nắm tay mạnh hơn thì người đó là địa chủ! Chúng ta đánh một hồi, ngươi nếu thắng dược, Vân Môn sơn về ngươi, nếu ngươi thua, phạm vi trăm dặm quanh đỉnh núi này hết thảy thuộc về ta, vài người các ngươi cũng phải lưu lại, để xử lý dược viên cho lão gia ta."
Diệp Húc cười nói: "Được, ta đáp ứng rồi! tuy nhiên còn một điều kiện nữa, nếu như ngươi thua, cũng phải xử lý dược viên thay ta!"