Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Quyển 2 - Chương 51: Giải thoát

Mùa thu tháng bảy, Ngao Hán Sách Nặc Mộc Đỗ Lăng, Tắc Thần Trác Lễ Khắc Đồ và Nại Mạn Cổn Sở Khắc đều đã hoàn toàn phụ thuộc.

Tháng tám, Sát Cáp Nhĩ A Lạt Khắc Xước Thắc bộ Bối lặc Ba Nhĩ Ba Đồ Lỗ, Nặc Môn Đạt Lãi và Xuy Nhĩ Trát Mộc Tô đều đưa người tới quy thuận.

Các bộ Mông Cổ không ngừng quy thuận khiến cả nước Kiến Châu vô mừng không ngớt, mà lúc này trong thành Bắc Kinh bởi vì việc Thiên Khải Hoàng đế đột ngột băng hà đã rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Đảo mắt thu đi đông đến, ngày hôm đó khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, Hoàng Thái Cực dẫn tôi rời khỏi thành đi săn bắn.

Về đao pháp tôi đã luyện tương đối thành thạo, Hoàng Thái Cực nói nhược điểm của tôi chính là sức lực, có điều bởi vì tứ chi dẻo dai nhanh nhạy, trái lại có thể lấy khéo bù vụng. Chỉ là tài bắn cung của tôi không được tốt lắm, sức không đủ, lúc kéo cung lớn trước sau cũng không thể kéo căng hết cỡ được, thậm chí có bận chàng còn cười nói cung tên được đặc chế trong tay tôi có thể so với cung đồ chơi của con nít.

Dạo chơi bên ngoài hai ngày, Hoàng Thái Cực hỏi tôi còn muốn đi chỗ nào, tôi không suy nghĩ buột miệng nói: "Phí A Lạp!".

Chàng nhìn tôi cùng cười, vì thế hơn trăm người chen chúc chạy tới Phí A Lạp thành.Tuyết rơi hai ngày hai đêm, phủ lên cảnh vật một lớp trang sức màu bạc, hai chúng tôi sóng vai cưỡi ngựa trong thế giới óng ánh trong suốt.

Khi chỉ còn một đoạn đường nữa sẽ tới Phí A Lạp, trên đường núi đột nhiên có một con cáo đỏ nhảy tót ra, nhỏ nhắn nhanh chóng từ Đại Bạch chuồn qua móng Tiểu Bạch xông thẳng vào một khu rừng khác.

Tôi la to: "Cáo kìa!".

Lạch cạch, tiếng la của tôi còn chưa dừng, mũi tên lông vũ trong tay Hoàng Thái Cực đã mạnh mẽ bắn ra, con cáo lửa đang chuồn nhanh đó kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.

"Đáng tiếc!". Chàng thở dài.

Mũi tên đã xuyên sau gáy của con cáo.

"Lụt nghề rồi". Tôi giễu cợt đùa, "Hồi nhỏ chàng có thể làm da lông không bị tổn hại cơ mà...".

Chưa nói hết câu, chợt nghe một tiếng la thảm thiết, thị vệ chạy tới tìm cáo đã bị cắm một mũi tên tre dài thòng vào cổ họng, vẻ mặt đau đớn ôm lấy cổ của bản thân ngã khuỵu ra đất.

Cùng lúc đó, từ trong rừng cây vang lên tiếng còi huýt, tên theo những tia sáng âm u trong rừng bắn ra như châu chấu, chỉ trong chớp mắt cả trăm người tùy tùng đã bị loạn tiễn bắn chết hơn phân nửa.

Tôi rút đao cầm tay, liên tiếp ngăn lại ba bốn mũi tên, Hoàng Thái Cực bên cạnh chỉ huy hơn bốn mươi người còn lại kết thành một trận đội, chiếm cứ gò đất, vừa ngăn cản tên bắn đồng thời bắn tên phản kích vào trong rừng cây.

Đáng tiếc là kẻ địch ở trong tối mà ta lại ở ngoài sáng, cục diện thế này khá bất lợi.

"Du Nhiên! Nàng cưỡi Tiểu Bạch đi đi, nơi này cách Phí A Lạp không xa đâu...".

"Ta không đi! Muốn đi thì cùng nhau đi!". Bằng sức chân của Đại Bạch và Tiểu Bạch, muốn phá vòng vây rời khỏi không phải không có khả năng.

"Không có được!". Hoàng Thế Cực ngạo nghễ nói, "Đàn ông con trai nhà Ái Tân Giác La không có người nào sợ đánh nhau! Người của đối phương cũng không nhiều, nếu ngay cả chút năng lực ấy cũng không có, ta còn là Đại Hãn để làm gì?". Dứt lời, rút yêu đao treo trên yên ngựa, dưới ánh phản chiếu của tuyết, mặt đao chói đến lóa mắt: "Nàng tới Phí A Lạp trước chờ ta là được!".

Tôi sốt ruột đến nỗi gào lớn: "Ngay cả đối phương là kẻ nào chàng còn không biết, sao có thể rõ được có bao nhiêu tên mai phục trong rừng chứ? Ngộ nhỡ... nếu như đây là cái bẫy...".

"Là người từ Sát Cáp Nhĩ bí mật lẻn vào Đại Kim ta, nhưng dù bọn chúng có là dũng sĩ dũng mãnh điêu luyện nhất dưới tay Lâm Đan đi nữa, cũng không thể dẫn theo cả trăm người thoải mái tiến vào biên giới mà không bị thám tử tra ra!".

"Sá... Sát Cáp Nhĩ?". Tôi kinh ngạc đến ngây người, "Lâm Đan Khả Hãn?!".

"Đi mau!". Đột nhiên chàng quay đầu quát chói tai với tôi, "Nàng sẽ chỉ khiến ta phân tâm! Hay là... nàng không tin ta?".

Chàng nghiến răng, từ trong con ngươi phản chiếu lại khuôn mặt trắng bệch của tôi.

Lòng tự tôn kiêu ngạo của chàng... tôi rùng mình, cuống quýt nói: "Được! Ta đi! Ta đi liền đây! Ta đến Phí A Lạp chờ chàng trở lại!".

Sắc mặt Hoàng Thái Cực thoáng dịu đi: "Vậy mới ngoan, đi đi!". Giơ tay nhẹ quất một roi vào cổ Tiểu Bạch, Tiểu Bạch trở nên hầm hập hí lên một tiếng rồi chạy đi.

Hạt tuyết cứng ngắc ập vào mặt tôi, hô hấp tôi hơi nghẹn lại, tiếng chém giết sau tai càng lúc càng yếu đi, tranh vào đó chỉ có tiếng gió Bắc rít gào lạnh thấu xương.

Sau khi chạy như bay chừng mười lăm phút, lòng tôi trống rỗng, tựa như đã đánh rơi thứ gì đó... đờ đẫn ghìm cương quay lại, đã thấy bông tuyết vờn bay đầy trời, trên đường lúc này chỉ còn một mảng trắng xóa, móng của Tiểu Bạch in xuống rất nhanh đã bị tuyết lớn che lấp, cuối cùng chẳng còn một chút dấu vết nào.

Tôi thở hổn hển, khí nóng trong mũi tôi khi bay ra ngoài tạo thành một luồng khói trắng.

Tim tôi đập loạn xạ.

Cứ như vậy bỏ mặc chàng! Bỏ mặc chàng ư...

Thật sự có thể sao?

Thật sự... có thể sao?

Tôi ngây ngốc trong gió tuyết hồi lâu, mãi đến khi hai vai đã đọng một lớp tuyết đến nửa tấc, Tiểu Bạch gật gù đầu vẫy rơi tuyết, trong mũi phát ra tiếng phì phì vang dội.

Tôi bỗng chốc bừng tỉnh – Dưới sự giật dây của Hoàng Thái Cực, các bộ lạc Mông Cổ đều đã quy thuận, gần đây chàng còn muốn xúi giục thêm Mông Cổ Khách Lạt Thấm bộ... Thù mới hận cũ, chỉ sợ Lâm Đan đã sớm coi chàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt rồi.

Hoàng Thái Cực! Chàng gạt ta!

Lâm Đan cố ý muốn giết người, sao có thể chỉ sai có một ít người đến đây bứt mây động rừng chứ? Dày công sắp đặt như thế, tất nhiên là... dốc sức giết cho bằng được!

"Cha!". Tôi kéo ngựa chạy về.

Khí lạnh làm tê cứng các ngón tay, màu đỏ trắng tôn lên lẫn nhau, tôn đến nỗi nhìn vào mà rợn người! Xác của thị vệ Chính Hoàng kỳ nằm rải rác khắp nơi, nhưng Hoàng Thái Cực sớm đã không còn ở tại gò đất ban đầu nữa, không còn trông thấy tung tích.

Tim tôi như bị ai đèo khoét, để gió lạnh vù vù ập ngược vào trong.

"Hoàng... Hoàng Thái Cực!".

Chàng sẽ không có chuyện gì hết! Chàng là Hoàng Thái Cực! Chàng... không thể chết được!

Trong lòng cứ một lần rồi lại một lòng nói với bản thân phải bình tĩnh, thế nhưng nhìn vào đống máu hỗn độn trên đất, tôi càng muốn phát điên.

"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch... nếu mày thật sự có linh tính! Cầu xin mày tìm thấy chàng! Xin mày... xin mày đấy, đưa ta tới chỗ của chàng nhé...".

"Hí...". Tiểu Bạch giẫm tại chỗ hai bước, bỗng nhún người nhảy qua một con mương, xông thẳng vào phía rừng cây âm u.

Ánh sáng trong rừng tù mù, Tiểu Bạch nhanh nhẹn xuyên qua các kẽ cây, tiếng gót sắt kinh động đến đàn chim trong rừng, còn làm tuyết đọng trên cành cây rớt xuống, lã chã rơi xuống đỉnh đầu tôi.

Đưa mắt nhìn khắp nơi, lòng tôi nóng như lửa đốt, trên mặt đất cứ qua mỗi một đoạn đều sẽ xuất hiện vết máu tươi, trên một số thân cây đại thụ bị cấm loạn xạ mấy mũi tên... nơi này mỗi một chỗ đều từng là chiến trường đánh nhau.

Trái tim lo lắng lại bắt đầu đập dữ dội, trong lòng liên tục đọc thầm tên Hoàng Thái Cực, tôi nghẹn một hơi, ngón tay run rẩy.

Bỗng nhiên trên đỉnh đầu có tiếng xì xào dao động, không giống như âm thanh tuyết đọng rớt xuống, mà là âm thanh khi quần áo ma sát vào nhau. Tôi đột ngột ngẩng đầu, một bóng đen đã chụp xuống, ánh đao lóe sáng, sự lạnh lẽo lan ra bốn phía.

Bóng đen ấy đã cuốn lấy ánh sáng như tuyết của con đao đang bổ hướng về phía tôi, tôi không kịp suy nghĩ, tay đã theo phản xạ có điều kiện giơ đao lên. Keng! Tia lửa bắn tung tóe, eo bàn tay tôi tê rần, đao bị đối phương đè ép trước ngực sinh ra đau đớn, thế nhưng sức vẫn chưa tàn, tôi đã bị kẻ đó nhấc xuống ngựa.

Một đao của tên đó thuận thế hạ xuống, chém trúng vào yên ngựa bằng da, cái yên nứt ra rớt xuống đất, đồng thời Tiểu Bạch cũng vì thế mà bị thương, máu thịt bật ra, ồ ạt chảy xuống.

Tiểu Bạch đau đớn co giật, đá sau hí lên một tiếng lớn rồi bỏ chạy một mạch theo phía Đông.

Kẻ đó sửng sốt, tôi thấy gã ăn mặc như một người Nữ Chân, nhưng từ hình thái đến cử chỉ, tuyệt đối không phải dân chúng bình thường, ắt là dũng sĩ Mông Cổ cải trang thành.

Gã nhìn tôi, trên mặt dần lộ vẻ hung ác, sát ý dày đặc quẩn quanh trong đôi mắt đầy tơ máu của gã.

Tôi căng thẳng đến mức tim muốn trào ra họng, gã tiến gần từng bước, giơ cao thanh đao sắt nhuốm máu trong tay. Tôi cắn răng ngây người ra, quan sát kẽ hở lúc thanh đao bổ xuống, tôi bật người dậy rồi xông thẳng vào trong lồng ngực gã. Gã vô cùng kinh ngạc, nhưng không hề lường trước được cổ tay phải tôi vừa xoay lại, trường đao trong tay gã lại bắt đầu giơ lên, mũi đao sắc nhọn của tôi đã đâm tới, âm thanh khẽ vang nhưng đao không đâm tới bụng gã.

"Phập...". Áo mùa đông quá dày, tôi lại không đủ sức, một đao đó chỉ thoáng đâm tới da thịt gã. Gã đau đớn thét lớn, khuỷu tay hạ xuống, nện mạnh vào lưng tôi.

Tôi kêu lên một tiếng đau đớn, trước mắt tối sầm, đau đến suýt không thở nổi.

Hai tay tôi nắm chặt chuôi đao, tôi nhún chân nhảy lên, với sức của cú nhảy này, tôi đưa thân đao mạnh mẽ ấn sát vào bụng gã. Ngay sau đó mặt tôi nóng lên, máu nóng phun tung tóe, trước đó gã vẫn còn co giật đánh trả, dần dần thì bất động.

Tôi khom người giằng co rất lâu, đột nhiên cả người giật nảy, ngã "bịch" ra đất. Trợn mắt nhìn lòng bàn tay nhuốm đầy máu tươi của mình, tôi choáng váng và tai cũng ù đi, hoảng sợ không ngớt.

Giế... giết người rồi!

Tôi giết người rồi!

TÔI... GIẾT NGƯỜI RỒI...

"Du Nhiên!". Một tiếng kêu gào quen thuộc lôi tôi đang lưu lạc trong địa ngục ra, tôi mù mờ ngẩng đầu, Hoàng Thái Cực đang căng thẳng đứng trước mặt tôi, "Nàng bị thương rồi...".

Chàng sốt ruột ôm tôi dậy, lúc này tôi mới để ý vào lúc đâm nhát đao vừa nãy, gã Mông Cổ đó khi giãy giụa sắp chết đã cắt hai nhát vào lưng tôi. Tôi không tổn hại đến xương cốt, nhưng chỉ hơi nhúc nhích, đã đau đến tôi méo mặt.

"Vì sao phải quay lại hả! Cô gái ngốc nàng...".

Tôi mù tịt, thấp giọng líu nhíu: "Ta... giết người rồi, chàng thấy chưa?".

"Ngốc! Nàng hù chết ta thì có! Nếu ta mà đoản thọ, nhất định là do cô gái ngốc nàng hại...". Chàng càng thét càng lớn.

"Ta...". Tầm mắt tôi nhìn về phía sau chàng, đồng tử đột nhiên co rút.

Một khắc đó, mọi suy nghĩ trong đầu đều dừng lại, tôi không chút chần chừ đưa tay cố sức đẩy chàng ra, sải bước chắn trước người chàng.

Một tia lạnh thấu xương lướt qua, tôi trừng mắt nhìn vào kẻ đánh lén trước mặt, phát hiện thấy trong mắt gã cũng mang vẻ kinh hoàng... Phải rồi, nỗi sợ hãi trong nội tâm của kẻ sát nhân e là đều giống như thế!

Bụng đau nhức, dao nhỏ đâm vào không hề nông! Máu loãng nhanh chóng nhuộm đỏ áo lông chồn tuyết trắng!

Sức lực cả người tôi nhanh chóng bị rút sạch, khi một chút ý thức cuối cùng bị cơn đau đớn kịch liệt phá hủy, phảng phất tôi nhìn thấy đầu của gã đó bị một đao của Hoàng Thái Cực chém rơi...

Đau quá...

Không chỉ cơ thể đau, mà ngay cả linh hồn cũng như bị xé vụn...

"...Cái gì gọi là hết thẩy đều nghe theo ý trời?! Ngươi nói lại lần nữa thử xem! Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ nghiền các ngươi thành tro, chôn cùng với cô ấy...".

Cơn đau trên người dần bớt đi, tôi cảm thấy như đang ngâm mình trong nước tuyết, cả người lạnh như băng.

Hoàng Thái Cực đang rống giận trước giường tôi, mất mặt quá đi... hiện tại chàng chính là Đại Hãn đó! Sao có thể...

Ôi... bụng đau quá.

Hạ mí mắt nhìn xuống, tôi phát hiện bản thân đang yên ổn nằm trên giường, nhưng thứ khiến kẻ khác lạnh người chính là thanh đao dài cả thước đang cắm trên người tôi.

Tôi đau đớn nhắm mắt... hóa ra toàn bộ không phải là mơ...

"Xin Đại Hãn tha mạng! Không phải nô tài vô năng, chỉ là y giả có chữa được bệnh đi nữa, cũng không cứu được mạng! Một đao này đã hại đến kinh mạch của Phúc tấn, nếu không ngậm nhân sâm bổ sung nguyên khí, chỉ sợ... không tới được Phí A Lạp...".

"Hạng người vô năng mà còn ngụy biện cho mình! Lôi ra ngoài... Chặt hai tay, khoét bỏ hai mắt...".

"Đại Hãn bớt giận!". Một đám người run rẩy nói, "Không phải A Cáp Hách không tận tâm, mà thực sự là... Phúc tấn bị thương quá nặng, đao này... không rút ra được!".

"Ngươi... một đám các ngươi...".

"Hoàng... Thái... Cực...". Tôi cúi đầu khẽ gọi, chỉ tiếc âm thanh yếu ớt chẳng khác gì ruồi muỗi.

Người chàng thoáng cứng lại, bất ngờ xoay người.

"Để... bọn họ ra ngoài đi, ta... chỉ muốn yên tĩnh... với chàng... một lát...". Tôi miễn cưỡng gặng ra vẻ tươi cười.

Chàng tức giận quay đầu, mọi người trong phòng lập tức đứng dậy lui ra, âm thanh lịch bịch không ngớt.

Hoàng Thái Cực cầm lấy tay tôi, hai tay kịch liệt run rẩy: "Đau lắm phải không?".

Tôi có thể cảm nhận được sự hoảng hốt và sợ hãi trong tim chàng, nhìn vẻ bi thương đau đớn hiện lên khuôn mặt chàng, tôi vừa nhói vừa thương: "Không đau".

"Du Nhiên... Du Nhiên...". Chàng hôn tay tôi, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, "Đừng rời bỏ ta! Ta không cho phép... Ta không cho phép...". Hoàng Thái Cực nghẹn ngào, đột nhiên bật khóc nức nở như một đứa trẻ.

"Hoàng... Thái Cực...".

"Nàng đã từng đồng ý đã ở bên ta cả đời! Nàng đã từng đồng ý với ta mà!". Nước mắt chàng rơi từng giọt lên mu bàn tay tôi, mỗi một giọt như hằn in một con dấu bỏng rát vào tim tôi.

"Xin lỗi...". Cơ thể trở nên lạ lẫm, chẳng còn cảm giác đau đớn, tôi nghĩ có lẽ đây chính là sắp đi xa mà mọi người hay gọi.

Chết cũng đâu có đáng sợ, thế nhưng vì sao tim lại đau đến thế?

Không nỡ... không nỡ!

Hoàng Thái Cực... làm sao tôi lại vứt bỏ chàng, để chàng một mình chẳng còn ai nương tựa, đau đớn chống chịu cuộc đời này! Con đường sau này của chàng vất vả như thế, nhưng chỉ có thể để chàng tự mình đi tiếp... tôi lại không thể đi cùng chàng được nữa...

Tim như bị đao cắt, đau đến không thở nổi.

"Du Nhiên! Du Nhiên! Du Nhiên!". Chàng như phát điên nhào đến, ôm lấy tôi, "Đời này kiếp này, không xa không rời! Nếu nàng chết đi ta tuyệt đối không sống một mình!".

Tôi chợt sửng sốt, hai mắt đang từ từ nhắm lại phút chốc mở to ra, bậy dậy khỏi giường.

Giây kế tiếp, tôi hoàn toàn đờ ra.

Tôi đang trôi nổi giữa không trung, dưới chân là Hoàng Thái Cực đang ôm lấy "tôi" gào khóc thảm thiết: "...Vì sao phải đối xử tàn nhẫn với ta như thế? Vì sao cuối cùng vẫn bỏ ta một mình? Nàng rất ích kỷ... nàng rất ích kỷ, Du Nhiên! Du Nhiên!... Nàng rất ích kỷ...". Tiếng khóc bỗng nhiên bị nghẹn đứng lại, chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Hoàng Thái Cực đã ngửa mặt lên trời ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Tôi hoảng sợ biến sắc, quýnh quáng gọi: "Hoàng Thái Cực!". Tôi lao xuống vươn tay đỡ chàng, nhưng ai biết được hai tay tôi cứ thế xuyên thẳng qua người chàng mà chẳng cần tốn sức.

Ngạc nhiên...

Chàng đóng chặt khớp hàm, ngất xỉu ngã xuống đất, nhưng hai tay vẫn ôm chặt "tôi"... Khuôn mặt quen thuộc đó đã trở nên trắng bệch, môi đã bắt đầu tím tái, ngã vào lòng chàng đã không còn một chút sức sống nào.

Tôi bắt đầu có hơi ngộ ra...

Giải thoát rồi! Cuối cùng tôi đã có thể giải thoát khỏi cái thể xác xiềng sích trói buộc suốt ba mươi lăm năm đó!

Thế nhưng... vì sao tôi lại chẳng hề vui mừng? Vì sao trong lòng lại đau như thế?!

Nước mắt rốt cuộc không kìm được lăn xuống.

"Hoàng Thái Cực! Hoàng Thái Cực!..". Tôi ra sức khóc, như điên dại không ngừng gọi, "Ta đang ở đây! Cầu xin chàng hãy nhìn ta, cầu xin chàng... tỉnh lại đi... Nhìn ta này... Ta ở đây này...".

"Du... Nhiên...". Chàng nhắm chặt hai mắt, khẽ gọi tên tôi, nước mắt chàng từ trên khóe lặng lẽ chảy xuống, tim tôi đau nhói: "Đời này... kiếp này... không xa... không rời...".

Tôi sợ hãi run lẩy bẩy.

Đời này kiếp này! Không xa không rời!

Đừng nói là chàng... không phải là chàng muốn...

"Không được!". Tôi thét chói tai, bổ nhào về phía chàng, nhưng lúc này tôi lại có thể chạm vào mặt chàng. Mắt chàng hơi run lên, chàng chậm rãi mở mắt ra.

"Du Nhiên!...". Chàng gọi to một tiếng, nhưng sau đó lập tức kinh ngạc đến ngây ra, "Ngươi là ai?".

Nước mắt tôi rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng, vừa muốn nói, lại nghe trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng giòn rụm, như có thứ gì đó đã vỡ vụn.

Một cơn mê muội ập đến, tôi trơ mắt nhìn cơ thể mình đang nhạt dần, trở nên trống rỗng, xuyên thấu. Vô số chấm sao lốm đốm từ trong cơ thể tôi chậm rãi tản ra bốn phía.

Vẻ mặt Hoàng Thái Cực từ ngạc nhiên chuyển thành kinh sợ, ánh mắt tôi bi ai xót xa chăm chú nhìn về phía chàng, chỉ thấy vô cùng đau đớn nhưng chẳng biết phải làm sao...

"Du Nhiên?!". Sau cùng chàng không thể tin kêu lên một tiếng, đưa tay đến chạm vào tôi.

Phụt! Tựa như màn hình TV đột nhiên đóng lại, trước mắt tôi tối sầm và hình ảnh chàng cũng đột nhiên biến mất!

"Hãy sống thật tốt... cầu xin chàng nhất định phải sống tiếp...".

Hết Quyển II