Đám người Hỗ Nhĩ Hán đã tra ra được kết quả, chứng thực giữa A Ba Hợi và Đại Thiện có sự qua lại không bình thường, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi cơn thịnh nộ, kịch liệt lên án Đại phúc tấn, đuổi nàng đi, nhưng lại công bố ra bên ngoài nguyên nhân vì trong khoảng thời gian quản lý Hãn cung hậu, nàng đã trộm giấu rất nhiều tơ lựa, Mãn gấm, vàng bạc, tiền của cho riêng mình. Hai a hoàn A Tế Căn và Đức Nhân Trạch vì có công tố cáo, được Nỗ Nhĩ Cáp Xích nạp làm tiểu phúc tấn, đồng thời ban vinh sủng được ngồi ăn cùng bàn với Hãn.
Cuối cùng, A Ba Hợi dẫn theo con trai nén hận rời đi. Từ lúc mười một tuổi theo Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến nay nàng đã sinh được ba người con, hầu như vinh sủng muôn vàn đều dành cho nàng, hưởng thụ vinh hoa phú quý suốt hai mươi năm trời, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, không khỏi khiến kẻ khác thổn thức tiếc thương. May là Thập nhị a ca A Tế Cách đã lớn khôn, lại là kỳ chủ Tương Bạch kỳ, ngoài cung đã có phủ đệ cùng tài sản riêng, có thể bảo vệ mẹ và em trai không đến mức trôi dạt khắp nơi, khốn đốn không nơi nương tựa.
Bởi vì vụ bê bối ấy, thanh danh của Đại bối lặc Đại Thiện bị ảnh hưởng cực lớn, hắn vốn đứng đầu trong Tứ đại bối lặc, quân công hiển hách, cái đích mà ai ai cũng mong hướng đến. Một trận ầm ĩ như thế, có thể thấy chắc rằng, ngôi vị trữ quân mà hắn nắm vững trong tay đã bắt đầu trở nên hư ảo.
Trong Tứ đại bối lặc, Tam bối lặc Mãng Cổ Nhĩ Thái vì hạ sát mẹ ruột đã khiến Nỗ Nhĩ Cáp Xích không vui, dư luận bên ngoài có rất nhiều người thầm phê bình hắn; Nhị bối lặc A Mẫn kể từ lúc cha ruột là Thư Nhĩ Cáp Tề qua đời, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã đưa hắn cho Cổn Đại nuôi dưỡng, người mẹ nuôi Cổn Đại phạm tội trộm cắp tài vật trong cung, A Mẫn cũng không tránh khỏi bị liên lụy; Đại bối lặc Đại Thiện và Đại phúc tấn qua lại thân thiết, tuy hành vi quá đáng này chưa được thẩm tra xác thực, nhưng điều đó cũng đã để lại một mũi nhọn khó san bằng trong lòng Nỗ Nhĩ Cáp Xích......
Thời tiết dần chuyển nóng, hai tháng nay Hoàng Thái Cực chỉ ru rú trong nhà, mỗi hôm nhàn rỗi chỉ lặng lẽ ngồi đọc sách cho tôi nghe, thỉnh thoảng thích thú là lập tức lấy mấy nhân vật quyền mưu trong Tam quốc ra để trêu chọc bình luận với tôi.
Vẻ mặt chàng bình tĩnh vô ba, nhưng khi nói như thế nào là điều khiển, khống chế, như thế nào là tung ra, như thế nào là bố trí thế cục, khi ấy trong đôi mắt chàng đều có một vòng xoáy âm u cứ đảo quanh. Lúc đầu tôi còn cãi lại chàng vài câu, nhưng sau đó chàng đã nhiều lần giải thích tôi nghe.
Luận về quyền mưu, Hoàng Thái Cực từ nhỏ tâm cơ đã khó dò, lòng dạ thâm sâu, đương nhiên ưu việt hơn tôi gấp trăm lần!
Tôi chỉ biết giấu nỗi bi an nhàn nhạt trong lòng, dường như chàng đang giấu tài trong những lúc nói nói cười cười, thật ra chàng đã lặng lẽ thi triển thủ đoạn, dễ dàng lật ngược cả cục diện......
Vào hè, Hách Đồ A Lạp thành vốn đã khôi phục lại vẻ yên bình nay lại nổi sóng to gió lớn.
Người anh em họ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, là tâm phúc bên cạnh hắn, thị vệ A Đôn bí mật báo cho Đại bối lặc, nói Hoàng Thái Cực liên hợp với Mãng Cổ Nhĩ Thái, A Tế Cách chuẩn bị thời cơ ám hại hắn. Sau khi nghe được, Đại Thiện lo sợ không yên, rơi vào đường cùng bèn đến chỗ Đại Hãn, khẩn cầu Nỗ Nhĩ Cáp Xích chủ trì công đạo.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngay trong đêm triệu Hoàng Thái Cực vào Hãn cung, để những người con trai cùng đối chất với A Đôn.
Sau khi Hoàng Thái Cực rời đi, tôi từ trên giường ngồi dậy, chân trần bước trên mặt đất, ngơ ngác nhìn ánh trăng ảm đạm thê lương ngoài cửa sổ, lòng quặn đau chẳng nói nên lời.
Canh ba giờ Sửu, ngoài sân vang lên tiếng bước chân, tôi mờ mịt quay đầu, chỉ thấy Hoàng Thái Cực vẻ mặt u ám sải bước vào, ánh nến lập lòe, chiếu lên mặt chàng tạo nên những đường cong sáng tối rõ rệt. Tôi nghẹn họng, quơ lấy quyển 《Tam quốc diễn nghĩa》trên bàn, phẫn nộ giơ cao, dùng hết sức quăng về phía chàng.
Quyển sách bị tay chàng đỡ lại, nặng nề rơi xuống đất, trong đêm khuya yên tĩnh phát ra một tiếng vang lớn đến dọa người.
Cánh tay chậm rãi buông xuống, chàng tỏ vẻ khó hiểu, ấn đường ngưng lại một tia giận dữ.
"Vì sao? Vì sao......chàng đã thắng rồi, vì sao phải đuổi cùng giết tận cho bằng được?" Tôi thét chói tai, cả người run lẩy bẩy.
Khóe miệng chàng khẽ cong lên: "Nàng cũng tin mấy chuyện vô căn cứ đấy ư?"
Tôi tiu nghỉu, bi thương nở nụ cười.
Chuyện vô căn cứ? Chẳng lẽ chàng thật sự cho rằng tôi ngu dốt cái gì cũng không hiểu sao?
"Về chuyện này Hãn a mã đã có công luận, đừng nhắc lại nữa!" Chàng nghiêng người đi thẳng về phía đầu giường ngồi xuống, tay phải vỗ vỗ vào ván giường, "Sắc trời vẫn còn sớm, ta mệt quá, qua đây nằm với ta một lát......"
"Không thể bỏ qua cho hắn sao? Thật sự không thể bỏ qua cho hắn sao?" Tôi si ngốc hỏi, nước mắt không tự giác chảy xuống, "Hắn đã mất cơ hội thừa kế, vì sao chàng vẫn phải đặt hắn vào chỗ chết? Hoàng Thái Cực......lòng của chàng, không khỏi quá tàn nhẫn......"
"Ta tàn nhẫn?!" Chàng bật dậy, vô cớ nổi giận khẽ gầm lên, "Ta vốn không muốn giết hắn, giết hắn rồi với ta chưa chắc đã thật có lợi, nếu ra tay không cẩn thận sẽ dẫn lửa thiêu thân, được một mất mười, không đáng để ta ra tay......thế nhưng!" Chàng đột nhiên vọt nhanh sang, bắt lấy bả vai tôi, đau đớn trừng mắt nhìn tôi, "Nàng xem nàng kìa, nước mắt của nàng vì sao lại chảy? Nàng có thể nói trong lòng nàng không có hắn không? Ngày ấy trong phòng ta thấy nàng rơi lệ, nàng có biết được cảm giác của ta không? Du Nhiên......nàng rất tàn nhẫn với ta, ta từng nói muốn nàng trọn vẹn giao tim mình cho ta, nhưng đã qua nhiều năm như thế, vì sao nàng thủy chung chẳng quên nổi hắn? Hắn thì có gì tốt? Hắn rốt cuộc có cái gì tốt? Lẽ nào ta thật sự thua kém hắn?"
Tôi lắc đầu, khóc không thành tiếng: "Không phải......"
"Nàng là của ta! Nàng chỉ thuộc về ta!" Chàng ôm lấy tôi, hai tay khóa chặt, ép đến xương ngực tôi phát đau, "Ngày nào hắn còn tồn tại, nàng vĩnh viễn không quên được hắn! Giữa ta và Đại Thiện, đã định chỉ có thể có một người thắng! Ta muốn nàng trọn vẹn chỉ thuộc về một mình ta."
"Đủ rồi!" Tôi lớn tiếng thét chói tai, vùng vẫy đẩy chàng ra, "Cái gì mà trọn vẹn, cái gì mà độc nhất vô nhị......chàng luôn lấy những thứ đó để đòi hỏi em, thế còn chàng? Không phải bản thân chàng cũng đã lần lượt cưới vợ đấy sao? Em được xem là gì đây? Trong nhà này em là gì đây? Trong lòng chàng em là gì đây? Đủ rồi——Đủ rồi! Em chịu đủ rồi——"
"Nàng......"
Tôi ngồi xổm xuống, vùi mặt vào khuỷu tay, lớn tiếng khóc rống lên.
Như một đứa con nít bị tủi thân, tôi mặc sức phát tiết hết những bất mãn của mình!
Trong đêm tôi nghe thấy một tiếng động vang trời, dường như có thứ gì bị đập nát, sau đó......tất cả quay về vẻ yên tĩnh.
Tôi mông lung ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, trong phòng ánh vàng mờ tối, những mảnh sứ xanh bóng rơi đầy trên đất, Hoàng Thái Cực đã không còn tăm hơi.
Cửa lớn mở rộng, gió đêm vù vù thổi vào, lạnh cả mắt.
Chuyện đêm đó đối chất sau cùng trở thành một câu chuyện đùa châm chọc, Hoàng Thái Cực, Mãng Cổ Nhĩ Thái, A Tế Cách thề thốt phủ nhận, A Đôn hết đường chối cãi, cuối cùng chỉ có thể oan ức cúi người.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích lấy tội danh châm ngòi chia rẻ quan hệ giữa các bối lặc a ca, trói xích sắt, nhốt thân tín của vị thống lĩnh Chính Hoàng kỳ này vào nhà lao.
Một hồi phong ba đã bị áp chế như thế, nhưng kể từ ngày đó, giữa tôi và Hoàng Thái Cực bắt đầu chiến tranh lạnh, cả hai rơi vào trầm mặc. Suốt một tháng trời, chàng chưa hề bước chân vào cửa phòng tôi nửa bước, đêm đến chỉ ngủ ở gian ngoài.
Ca Linh Trạch có vài lần khuyên tôi nhận sai, tôi chỉ quyết cắn răng đến cùng, không chịu cúi đầu nhân nhượng. Mãi đến mấy ngày gần đây, chẳng thấy bóng dáng chàng đâu, tối cũng không về ngủ, rốt cuộc tôi không kìm chế được, hỏi Ca Linh Trạch có phải gần đây Tứ bối lặc bận bịu gì đúng không? Nàng trước là khó xử ấp úng, sau dưới sự truy hỏi không ngừng của tôi, mới nói ra sự thật.
"Mấy ngày nay, sau khi trở về từ Đại Nha Môn, tối đến gia liền ở nhà lớn uống rượu, say rồi thì nghỉ ở phòng Đại phúc tấn......"
Tôi run lên, ngây người nói không nên lời, sau đó trong lòng bắt đầu đau nhói. Cơn đau ấy chậm rãi lan ra, sau cùng thì ùn ùn kéo đến quét sạch tất cả.
Đau đến chẳng thể nào hình dung. Hoàng Thái Cực, chàng thật tàn nhẫn, rất tàn nhẫn, chàng biết rõ điểm yếu của em, nhưng vẫn phải đả kích em như thế!
Tháng sáu, tiếp tục chiến tranh lạnh, Ca Linh Trạch cũng không dám cầu xin tôi chủ động đi tìm Hoàng Thái Cực nữa, lần nào cũng dùng ánh mắt thương hại dò xét tôi. Nàng và Tát Nhĩ Mã nghiền ngẫm không ra vui buồn của tôi, chỉ đành nơm nớp lo sợ hầu hạ bên cạnh, cực kỳ chăm chỉ.
Hôm đó là sáng mồng ba tháng bảy, tôi theo quán tính nhìn về phía bên cạnh, cảm thấy trong lòng trống trải. Đang chuẩn bị gọi Ca Linh Trạch vào, chợt nghe có tiếng gõ cửa: "Chủ tử......người dậy rồi ạ?"
Cửa kéo ra thành một khe hở, Ca Linh Trạch cẩn thận ló đầu vào: "Chủ tử......Bác Nhĩ Tế Cát Đặc phúc tấn tới ạ."
Tôi vừa mang giày, nghe thế không khỏi ngẩn ra.
Triết Triết......nàng đến đây tìm tôi làm gì? Một năm nay, trừ lễ cúng mừng năm mới có gặp nàng một lần ra, giữa tôi và nàng không còn thấy nhau nữa.
Mù tịt ăn mặc xong xuôi, Ca Linh Trạch cùng Tát Nhĩ Mã tiến vào hầu hạ tôi súc miệng, xong rồi dâng đồ ăn sáng lên.
Tôi đã sớm không còn hứng thú, sự hiếu kỳ đều đặt vào Triết Triết cả. Tục ngữ có câu: Vô sự bất đăng Tam Bảo điện*, nàng đột nhiên đến chơi, khẳng định sẽ không đơn thuần là tìm tôi tán gẫu chuyện nhà.
*Không có chuyện gì sẽ không tìm đến điện Tam Bảo (chùa), ý nói không có chuyện gì thì sẽ không tự dưng đến.
Trên danh phận thì nàng là phúc tấn, tôi là tiểu phúc tấn, nàng là thê, tôi là thiếp, dựa theo tôn ti lễ nghĩa tôi vốn nên hành lễ với nàng, nhưng khi đối mặt với nữ tử nhã nhặn trầm tĩnh, tuổi tác chỉ mới hơn hai mươi này, phần lễ nghi gia đình ấy tôi làm không được. Nếu nàng nhất định cho là tôi ngạo mạn vô lễ, không kính trọng người "Bề trên", tôi cũng chỉ đành cười khổ.
"Phúc tấn sắp phải đi đâu à? Đi ngang qua còn phiền người vào xem ta, thật ngại quá." Tôi thản nhiên mở miệng, không tin nàng thật sự nhàm chán đến mức phải lại đây.
"Ừ, ta đi nhà lớn......cô có muốn cùng ta tới chúc mừng Đại phúc tấn không?"
"Chúc mừng?"
"Đúng rồi." Nàng lộ ra vẻ mặt hoang mang, "Lẽ nào......cô vẫn chưa hay biết gì à?" Đặt chung trà trong tay xuống, nàng đứng khỏi ghế, có chút khó xử, "Nếu......nếu cô không tiện, ta một mình đi trước vậy."
"Chờ chút! Đại phúc tấn nàng......" Tôi chuyển tầm mắt, bỗng nhìn về phía Ca Linh Trạch.
Ca Linh Trạch khẽ run lên, thấp giọng nói: "Bẩm chủ tử, suốt đêm qua bên nhà lớn đã gọi đại phu, là......Đại phúc tấn mang thai......" Hai chữ sau cùng ấp úng dần biến mất bên môi nàng, tôi đờ đẫn, đầu như bị ai đó hất vào một chậu nước lạnh, phúc chốc rét từ đầu đến chân.
Tôi không rõ Triết Triết rời đi từ lúc nào, cũng không rõ lúc nào mình rời khỏi phủ bối lặc, vô tri vô giác chỉ thấy mọi thứ trước mặt đều mơ hồ. Đến khi ý thức dần khôi phục lại rõ ràng, mới phát hiện mình đang đứng trên đường lớn, đám người nhốn nháo rộn ràng, tôi đang đứng đối diện với người thợ rèn khí thế ngất trời ở phố đối diện.
Nơi này nằm ở cổng Đông của Hách Đồ A Lạp, là nơi sinh sống của những người thấp hèn, tiệm rèn hỗn tạp khắp phố, ở đây hơn phân nửa là nô tài bao y của Bát kỳ. Mưu sinh bằng nghề rèn, vũ khí mà quân Bát kỳ dùng trong chiến đấu đều từ nơi này làm ra.
Nhìn quanh trái phải, Đôn Đạt Lý và Tát Nhĩ Mã ở sau cách tôi hơn một trượng đang theo sát không rời, hai vợ chồng mồ hôi đầy đầu nhưng chẳng dám lau, chỉ mở to dán vào tôi, dường như đang sợ chỉ cần sơ ý một chút là tôi lại chạy trốn.
Tôi cười khổ, ánh mặt trời chói chang rọi xuống đầu, hè tháng bảy oi bức như muốn thiêu cháy người ta.
Lớp áo mỏng dần ướt đẫm mồ hôi, tôi thở hổn hển.
"Tránh ra——Tránh ra——Người phía trước nhìn một chút, nhường một chút......"
Đột nhiên quay đầu, đã thấy một đám ngựa chen chúc đang hướng về phía tôi, tôi nhanh chóng tránh đi, nhìn hơn một trăm con ngựa lướt sát qua người mình——Đây là những con ngựa quan được nuôi trong thành, xem tình hình này là muốn đi từ cổng Đông thả ra ngoài thành.
Đường chật hẹp, một số con sợ lửa, mấy tiếng leng keng của nghề rèn dễ dàng kích thích chúng, bầy ngựa dần đi loạn.
Chờ tôi lấy lại tinh thần, lại dò xét trái phải, đã không còn thấy bóng dáng của Đôn Đạt Lý và Tát Nhĩ Mã. Theo dõi tìm tận nửa ngày cũng không phát hiện, chắc hẳn đã rời đi lúc nãy. Vì thế đành dọc theo phía Tây con phố để tìm, đi rồi lại dừng, thỉnh thoảng nhìn sang xung quanh.
Ước chừng đã dạo hơn một ngày trời, tôi vừa mệt vừa đói, ánh nắng dần yếu đi, đột nhiên thời tiết thay đổi. Giông tố mùa hè nói đến là đến, chẳng thèm để ý ai cả.
Khi hạt mưa bắt đầu nện xuống, tôi chật vật trốn vào hông cửa đục mưa. Mái hiên không lớn lắm, không đủ để tôi nương thân, tôi đang nghĩ mình sắp phải chịu đựng thì bỗng nhiên cửa gỗ sau lưng bổng mở ra, suýt nữa tôi đã ngã về sau.
"Ơ? Mưa mà người vẫn tới à? Không phải gia đã nói sau này không cần tới nữa à......"
Cả mặt toàn là nước, từ trên trán chảy xuống lấp đầy mắt, tóc tai lộn xộn dính vào gò má trái, che khuất hơn phân nửa gương mặt, có sợi tóc lọt vào mồm, tôi thuận miệng phun ra, dùng sức chớp mắt nhìn người nọ.
Người đàn ông trước mặt ngoài bốn mươi, mặt chữ quốc, không cao không thấp, nhưng trái lại dáng vẻ khôi ngô, quả thực rất lạ mặt. Tôi híp hai mắt quan sát, vẫn không thể nhớ ra hắn là ai, nhưng trông bộ dạng như là đang nói chuyện với tôi.
Chốc lát ngây ra, không biết phải trả lời thế nào.
"Ôi, hay là người vào trong trước vậy......" Thấy tôi còn đang ở ngoài mưa, hắn vội đưa chiếc ô giấy sang. Cung kính cúi người, mí mắt buông xuống, thái độ kính cẩn tựa hồ không dám liếc nhìn tôi.
Tôi mờ mịt nhận lấy ô, nhẹ xoay chiếc ô trong tay, hắn làm động tác mời, chậm rãi ở phía trước dẫn đường.
Từ hông cửa bước vào, ngoặt nơi đó là một khu viện xinh xắn mới lạ, hai bên trái phải là hàng cây ăn quả thưa thớt, hạt mưa rơi trên cành là phát ra tiếng vang, khắp nơi trong không khí tỏa ra một mùi hương thanh nhã.
"Hôm nay là sinh nhật gia, nhưng gia không cho chúng nô tài tổ chức rùm beng, sáng sớm đã nhốt mình trong Đông các......" Tôi sửng sốt, không khỏi dừng bước.
Dường như hắn đã nhận nhầm tôi thành ai đó, từ đầu đến cuối không ngừng nói liên miên, tôi vốn còn muốn mượn hắn một nơi để trú mưa, trái lại xem ra không tiện để mở miệng rồi. Đang lúc cảm thấy khó xử, hắn bỗng kinh ngạc quay đầu, sau khi liếc tôi một cái thật nhanh thì vội vã cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đường đá cụi dưới chân, ồm ồm nói: "Vậy......nô tài sẽ không quấy rầy nữa, nô tài cáo lui."
Không chờ tôi phản ứng lại, hắn đã xoay người chậm rãi chạy đi. Mưa to tầm tã, tôi giơ ta muốn gọi, nhưng vẫn chưa kịp lên tiếng, đã sớm không còn thấy bóng dáng hắn trong vườn.
Lúng túng đứng dưới làn mưa, tôi cảm thấy không hiểu gì cả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?!
Mưa càng lúc càng to, tôi không dám nán lại thêm, vội vã trở về đường cũ. Đi chưa được mấy bước, bỗng nghe thấy ở góc Tây Bắc có tiếng động không ngừng truyền đến, tôi tò mò ghé mắt trông sang, xuyên qua kẽ lá thưa thớt, một bóng người cao lớn mặc chiếc áo ngoài màu nguyệt bạch nhanh chóng đập vào mắt tôi.
Hô hấp bất ngờ cứng lại, tôi lảo đảo lùi về sau nửa bước, chiếc ô tuột khỏi tay rơi xuống.
Bịch......ô rơi trên mặt đất, quay tròn bên chân tôi.
Giương cung, cài tên......mỗi một động tác đều thuần thục lưu loát, tựa như một bức tranh hoàn mĩ.
Mưa rơi như dệt nên một bức màn, tiếng nước róc rách phảng phất như không còn tồn tại, tai tôi chỉ nghe thấy hai tiếng vun vút ấy, vô cùng rõ ràng. Ba mũi tên theo âm thanh ấy cấm vào tấm bia đối diện, tay cầm cung hạ xuống, một đầu của cự cung gỗ chống xuống đất, hắn lặng như tờ không nói gì, mưa to như trút nước, hạt mưa tí tách từ tóc chảy xuống vạt áo, bóng lưng thẳng tắp đầy thê lương đứng lặng trong màn mưa, vẻ mặt vừa cô độc vừa vắng vẻ.
Tôi cắn môi, nước mưa từ hai má chảy xuống, tôi đã không còn phân rõ, đây rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt......
Bỗng dưng hắn vung tay, cự cung bị ném đi thật xa, đập mạnh vào thân cây, cứ thế bị gãy ra làm hai, dây cung bắn lên cao, gỗ vụn bay tứ tung.
Sau đó......hắn đột nhiên quay đầu!
Lòng tôi căng thẳng, theo bản năng co người lại, vội cầm lấy chiếc ô từ trên mặt đất lên, hai tay run rẩy nghiêng ô về trước nhằm che khuất tầm mắt hắn.
Im hơi lặng tiếng, dưới tán ô tôi có thể nhìn rõ một đôi giày da đang đứng trước mặt tôi. Tim điên cuồng run rẩy, giờ khắc này tôi rất muốn quăng ô đi, xoay người chạy trốn.
Quần áo đã bị mưa xối ướt, tôi há miệng lớn, đau đớn dùng sức hít thở.
"Không phải đã nói......không cần tới đây nữa sao?" Thanh âm thuần hậu trầm thấp, có hơi khàn khàn, trái tim đang đập thình thịch do kinh hoảng của tôi bởi vì câu này thoáng dừng lại.
Ngạc nhiên.
"Trở về đi! Sau này đừng tới nữa......mặc kệ cô có làm thế nào, cô thủy chung vẫn không phải nàng. Dù cô có mặc đồ của nàng, đeo trang sức của nàng, hóa trang giống nàng thế nào đi nữa, cô, chung quy cũng không phải nàng......"
Tôi dần run lên, theo bản năng lùi về sau.
"Giữa ta và cô không cần so đo ai đúng ai sai, ân ban cơm của cô, ta khắc sâu trong lòng, đa tạ......suy cho cùng, cô đã thay nàng chu toàn cho giấc mộng của ta." Thanh âm chợt nhỏ đi, nỉ non ôn nhu, giọng điệu trầm tĩnh, tràn đầy tình cảm, dịu dàng vô tận, "Cô biết không, ta từng chính miệng hứa với nàng, sẽ có ngày ta cùng nàng ngồi ăn cơm chung một bàn......chỉ tiếc......chỉ tiếc......" Nói đến lời cuối cùng, đã hóa thành âm thanh nghẹn ngào.
Hai tay tôi nắm chặt ô, cầm đến mười ngón phát đau, chỉ thấy ngực nhói buốt từng cơn.
Đại Thiện a......vì sao phải ngốc nghếch cố chấp như thế, vì sao chứ......
"Nàng ấy bảo ta phải đối xử tốt với Nhạc Thác và Thạc Thác, ta đáp ứng rồi, nhưng muội muội nàng ấy vì sự lạnh nhạt của ta suốt mấy năm qua mà lòng sinh oán hận, thật sự là báo ứng, báo ứng mà, Tế Lan nói đây là báo ứng. Nàng ta và Thạc Thác tư thông bị phát hiện, Thạc Thác sợ ta giết nàng ta, cuối cùng âm mưu trốn sang Minh quốc, hiện giờ a mã đã tra hỏi việc này, ta thật sự......không biết phải trả lời ra sao? Ta thật sự không biết phải làm gì bây giờ, Đông Ca, Đông Ca, nếu như nàng còn sống, xin nàng hãy nói ta biết......"
Một đạo sấm sét bổ trên đỉnh đầu tôi, không trung u ám đột nhiên lóe sáng.
Tôi choáng váng, sau đó Đại Thiện đã liên miên nói thêm gì đó, đều không còn lọt vào tai tôi, mãi đến khi một vật trơn mịn lạnh như băng được nhét vào tay tôi: "Cái này, trả lại cô!"
Ngón tay chạm phải đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn, tôi khẽ run lên. Giọng hắn giương cao, mơ hồ lộ ra vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ: "Sau này, cô và ta không còn liên quan! Ta cũng không thể xem cô là nàng! Cô đi đi!"
Tôi cúi đầu, khi nhìn thấy thứ đồ nằm trong tay là gì, lòng bàn tay chợt tê rần, như bị thứ gì đó cắn vào. Ngón tay thả lỏng, chiếc ô đồng thời rơi xuống, tay trái của tôi chỉ kịp bắt lấy sự giá lạnh.
Vật trong tay lạnh lẽo.
Mười tám hạt bích tỉ xanh biếc, dưới mỗi một hạt đều gắn hình đầu Phật, ba viên Đông châu nhỏ nhắn được tô điểm bằng bản thắt khảm hồng ngọc.
Đầu ngón tay nhẹ xoa, tựa như bị điện giật, vật sáng bóng quen thuộc trong tầm mắt tôi vẫn rực rỡ như trước.
Tay nhẹ nhàng động, vòng tay phỉ thúy trượt vào cổ tay, hai chuỗi hạt có kiểu dáng gần như giống hệt hòa lẫn với nhau, dưới sự cọ rửa của nước mưa nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng mềm mại của châu ngọc.
Một giọng lệ đọng lại nơi mi mắt, lặng lẽ chảy xuống, rơi vào vũng nước, chốc lát đã tan biến.
Tôi nghẹn ngào không nói gì, chậm rãi ngẩng đầu lên, đã thấy Đại Thiện xoay lưng, chắp tay sau người, phiền muộn cùng tịch liêu nhìn về phía xa xa.
Tôi đưa tay, hai chuỗi hạt như kim châm vào mắt tôi, đau đớn bỏng tim. Tôi đột ngột thu tay, cắn răng rút ra.
Lảo đảo đi mấy bước, nước mắt mãnh liệt trào ra, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, bắt đầu chạy như điên một hơi lao ra khỏi cửa.