Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 77: Chuẩn bị chạy trốn

Vụ Thiến cùng Lâm Phong cũng theo sau vào thư phòng, sắc mặt u ám, nói với Dịch Thiên: “Tra xét cả ngọai thành Quang Đô cùng bên trong thành tất cả các tòa nhà lớn, không phát hiện điều gì, có lẽ chúng ta suy đóan sai rồi, tẩu phu nhân căn bản là không có quay về Quang Đô, hoặc căn bản là đang ở trong hoàng cung.”

Dịch Thiên gật đầu không nói, xem ra chỉ có thể đợi đến đêm đi thăm dò hoàng cung thôi. Sau đó nhìn về phía Vụ Liệt hỏi: “Bên Vụ Huyền không có tin tức gì sao?” Vụ Liệt lắc đầu, tạm thời vẫn là không có tin tức gì, chỉ có thể trước chờ Vụ Minh trở về từ Dược cốc, có điều không biết Vụ Minh định làm gì, đi hai ngày rồi vẫn chưa trở về.

Lúc này có hạ nhân báo lại, Cô Thiên Ngạo cầu kiến, lúc này hắn lại định tới xem náo nhiệt cái gì. Dịch Thiên tuy có nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Cô Thiên Ngạo một mình đi đến nói: “Nếu như các ngươi tiếp theo muốn đi hoàng cung dạo một vòng, ta đây có thể dẫn đường, ta biết một mật đạo trực tiếp thông vào trong cung.” Mấy ngày hôm nay không khí trong Bồng Lai Các âm u như vậy, chỉ vừa nhìn thôi cũng đủ biết là có chuyện rồi, dù sao hắn cũng từng là một Minh chủ, đối với việc suy đóan cũng có vài phần chắn chắn. Lại thấy Dịch Thiên gióng trống khua chiêng lùng sục, có muốn không biết cũng khó. Hôm nay nội ngoại thành Quang Đô đều bị lật lên, chỉ còn lại mỗi hoàng cung.

“Ngươi làm sao mà biết mật đạo?” Dịch Thiên nhàn nhạt hỏi, bọn họ mặc dù đối với hoàng cung không có thẩm tra, nhưng đối với tổng thể thì vẫn biết đại khái, theo như những nguồn tin đáng tin cậy của bọn họ, chưa bao giờ nghe nói qua từ bên ngòai có mật đạo có thể đi vào, nhưng bên trong thật ra có không ít mật đạo.

“Hai mươi mấy năm trước, ta có việc đi ngang qua Quang Đô, đúng lúc gặp phải trời mưa, liền chạy vào một ngôi miếu đổ nát ở ngọai thành Quang Đô trú mưa, không ngờ tới đột nhiên nhìn thấy Hách Liên Hồng ôm một đứa bé mới sinh từ trong tượng phật đi ra. Chờ hắn đi xa rồi, ta liền đi vào xem, liền phát hiện ra, hôm nay ngôi miếu đổ nát này hẳn là vẫn còn.” Về phần Hách Liên Hồng tại sao ôm một đứa trẻ mới sinh từ đâu xuất hiện thì không biết được.

Dịch Thiên gật đầu nhàn nhạt nói: “Buổi tối xuất phát.” Trước tìm được Miểu Miểu quan trọng hơn, những thứ khác sau này nói tiếp.

Giờ phút này Miểu Miểu đang cùng Tiểu Vũ ở trong phòng thương lượng đại kế, “Tiểu Vũ, đệ bảo chúng ta nên làm thế nào để đi ra ngòai đây?” Miểu Miểu cau mày nói, cái địa phương quái quỷ này là nơi nào cũng không biết nữa, cửa cũng không có, hơn nữa cũng không có bất kì ai canh chừng bọn họ, không có người trông coi so với có người càng đáng sợ, không biết những kẻ đó trốn ở chỗ nào nhìn lén hai người bọn họ.

“Không phải tỷ có rất nhiều quỷ kế sao, trước mắt ta không có ý nào hay ho hết, được rồi, đừng hy vọng ta dụng độc hay gì đó, ta chỉ biết giải độc, không biết dùng độc.” Tiểu Vũ đem tình trạng bản thân nói cho nàng nghe trước, nếu không với cái tính nàng như vậy chắc chắn điểu nghĩ tới đầu tiên trong đầu chính là mình và đem ra lợi dụng đến triệt để luôn.

“A, ta đang suy nghĩ kĩ càng đây.” Miểu miểu vuốt cằm suy tư, dụng độc, chiêu này quả thật không tồi, vung tay một cái, ngã xuống một mảng lớn, có điều mình còn chưa kịp nghĩ tới Tiểu Vũ đã nói là không được rồi, như vậy phải suy nghĩ lại biện pháp khác. Miểu Miểu đi tới đi lui, đột nhiên vỗ tay một cái, hứng chí hô: “Có rồi.”

“Cái gì?” Tiểu Vũ vội vàng hỏi theo, nhanh như vậy đã nghĩ ra cách rồi, không tệ, không tệ.

“Vượt ngục, ta muốn học tập các tiền bối. Michael Scofield* chính là trốn từ trong ngục ra một cách thành công.” Mà người ta bị nhốt trong ngục kia thật là đẹp trai a, không tham khảo thì quá đáng tiếc rồi, trong lòng thật có chút cảm tạ đạo diễn đó, chọn diễn viên đóng phim thật không tệ.

*nhân vật chính trong phim Vượt ngục [Prison break]

“Đó là cái gì?” Tiểu Vũ hỏi, cái gì mà bay bay chứ. [L: bạn Tiểu Vũ nghe chữ field trong tên ra phi =.=]

“Một diễn viên trong TV, nói tóm lại là từ trong ngục giam trốn ra được, nói với đệ, đệ cũng không biết.” Miểu Miểu phẩy phẩy, một mình lâm vào trầm tư. Nhưng là người ta trước khi vào trong tù đã đem hết thảy mọi việc chuẩn bị cho tốt rồi mới tự chui vào nhà tù, đối với cấu tạo của nhà tù đều biết rõ như lòng bàn tay. Có điều, cổ đại này có cống ngầm sao? Coi như không có đi. Mà đừng nói là đào hang nha, chính mình cùng Tiểu Vũ chỉ có hai người, đào đến ngày tháng năm nào mới ra được hả.

Chẳng lẽ muốn đi gặp Andy trong Nhà tù Shawshank, đào hai mươi năm? Như vậy tốt hơn hết trực tiếp lấy mạng nàng. Hai mươi năm, chờ nàng đi ra ngòai cũng già rồi, Dịch Thiên có thể cũng không nhận ra nàng. Bịch, Miểu Miểu ngã lên giường, cái này ý muốn tuyên cáo là thất bại rồi.

“Này, này, đừng giả chết, nói suy nghĩ của tỷ cho ta nghe một chút.” Tiểu Vũ bước tới đá đá chân nàng. “Đào hang.” Miểu Miểu nói ngắn gọn. Tiểu Vũ nghe vậy, liền đen hết cả mặt, ta tưởng tỷ có ý tưởng gì hay ho: “Đào hang, vậy mà cũng nghĩ ra được, tỷ nghĩ rằng chúng ta là chuột hả, vài ngày có thể đào ra cái hang sao, trông cậy vào tỷ đúng là ta ngốc mà.” Tiểu Vũ thật không biết nói gì.

“Ta cũng không có biện pháp a, vốn là ta nghĩ nếu có cống ngầm như vậy dễ hơn nhiều, nhưng là cái nơi quỷ quái này làm gì có cống ngầm a, ý nghĩ vĩ đại của ta chỉ mới trong trứng nước đã bị ám sát rồi, trời ạ, ta làm gì sai a.” Miểu Miểu che mặt hét to.

“Được rồi, nhỏ giọng một chút, tỷ muốn cho tòan bộ thế giới đều biết hai người chúng ta đang bàn chuyện chạy trốn hả, thật không biết Dịch Thiên tại sao lại nhìn trúng tỷ, cả người trên dưới không có chỗ nào được cả.” Tiểu Vũ khinh bỉ nói, vóc người cho dù không đến nỗi tệ, nhưng đầu thì có vấn đề, cứ cho là võ công tạm được đi, nhưng lại thường xuyên quên sử dụng, lắc đầu lần nữa, quả thật là không được cái chỗ nào cả.

“Ai cần đệ lo, đồ nhóc xấu xa, nhanh nghĩ biện pháp đi.” Miểu Miểu bực bội nói, có dũng khí hòai nghi ánh mắt của Dịch Thiên hả, bản thân ta có chỗ nào không tốt chứ, chỉ trừ ra lâu lâu trêu chọc người, lâu lâu thần kinh phình to một chút, còn lại hình như không có chỗ nào có vấn đề a.

Đêm khuya, đòan người trong mật đạo nhanh chóng bước tới. “Mật đạo này thông đến nơi nào?” Vụ Liệt hỏi Cô Thiên Ngạo. “Mật đạo này có rất nhiều ngã rẽ, thông vào rất nhiều nơi trong cung, so với các ngươi đi vào tìm trực tiếp thì an tòan hơn rất nhiều, cũng tiện hơn nhiều, có lẽ còn có thể nghe được một số người không ngờ tới nói chuyện với nhau.”

Dịch Thiên nghe vậy, lập tức thấp giọng phân phó: “Chia nhau ra tìm.” Lập tức mọi người phân tán đi bốn phương tám hướng. Dịch Thiên vẫn hướng phía trước chạy đi, đi đến một chỗ, nhất thời dừng chân lại, cảm giác trên đầu có người đi lại.

“Nương nương, đã trễ thế này, hoàng thượng có lẽ sẽ không tới, nương nương có muốn nghỉ ngơi trước không?” Thanh âm có chút quen thuộc.

“Aiz, như vậy đi ngủ đi.” Giọng của Liễm Diễm

Thần Quang Dục không ở đây, chẳng lẽ ở chỗ Miểu Miểu? Ánh mắt Dịch Thiên nhất thời u ám. Vừa định rời đi, lại nghe được một lọat thanh âm huýt sáo cùng một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn.

“Ái phi của bổn vương trễ như vậy sao còn chưa ngủ?” Giọng của Thần Quang Dục truyền đến.

“Hoàng thượng, người đã tới.” Phong thanh vui vẻ của Liễm Diễm truyền đến.

“Bổn vương đã muốn đến từ sớm rồi, có điều quốc sự bận rộn, cùng hữu tướng Nam Cung Linh bàn thảo một vài chuyện nên đã tới chậm, đến cho bổn vương xem thử một chút ái phi hôm nay có gì thay đổi hay không?” Giọng nói Thần Quang Dục ngừng lại, sau đó là một lọat tiếng động cởi quần tháo áo.

Dịch Thiên nhanh chân rời đi, chẳng lẽ không phải là Thần Quang Dục? Nếu như Miểu Miểu ở trong tay hắn, hắn như thế nào còn có thể nhàn tình dật trí cùng với phi tử của hắn liếc mắt đưa tình, nhìn tình ý của hắn đối với Miểu Miểu không giống giả bộ, chẳng lẽ thật sự tìm sai hướng.

Mọi người rất nhanh trở lại điểm xuất phát, tất cả đều lắc đầu, không có. Dịch Thiên khẽ trầm tư nói: “Đi.” Trở về đem chuyện phân tích lại cẩn thận một lần nữa, coi thử xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Sau đó liền về tới Bồng Lai Các.

“Lâm Phong, ngươi thấy thế nào?” Dịch Thiên hỏi.

“Có lẽ chúng ta thật sự tìm sai phương hướng rồi, tẩu phu nhân căn bản không có ở Quang Đô, ta có chút dự cảm, tẩu phu nhân có thể còn đang ở phụ cận của Lâm Môn, lúc ấy mọi người vội vã trở về gấp, căn bản không có bận tâm đến tình trạng của Lâm Môn, hơn nữa cho tới bây giờ, cũng không nghe nói qua ở chỗ Lâm Môn có gió thổi cỏ lay gì, sát thủ đã ra sát lệnh như vậy, đó là chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Coi như là vì có mọi người ở đó đi, nhưng Sát Huyết Minh đối với Lâm Môn động thủ, trên giang hồ mọi người đều biết, nếu như không tiêu diệt Lâm Môn, như vậy mặt mũi của Sát Huyết Minh để đâu. Ta hòai nghi Lâm Môn cùng với bọn chúng là một, nói không chừng phu nhân vẫn còn đang ở trong Lâm Môn.” Lâm Phong vừa nói vừa phân tích đạo lý rõ ràng, trong chốc lát, mọi người đều rơi vào trầm tư.

Phu nhân bị bắt cóc, tất cả mọi người đều thần trí bối rối, cứ nghĩ trong lòng là phu nhân vốn sẽ bị mang đi về hướng Quang Đô, không nghĩ tới kẻ đó còn có thể quay lại. Hơn nữa, quy mô của Lâm Môn so với Bồng Lai Các không khác biệt lắm, rất có khả năng chính là căn cứ của Sát Huyết Minh. Nghĩ lại như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng rồi, Sát Huyết Minh Minh chủ căn bản không phải là Thần Quang Dục, nhưng lại đem hết mọi sự làm giống như là do Thần Quang Dục làm, để cho triều đình cùng Vụ Thiên Các tranh đấu, lưỡng bại câu thương, như vậy hắn có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi rồi.

Nghĩ đến đây, Dịch Thiên đột nhiên đứng dậy, thanh âm lạnh lùng: “Xuất phát.” Mọi người mới đi ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Vụ Minh đang lôi kéo một con sói về. “Đây là?” Lâm Phong hỏi.

“Đây là Tiểu Lục.” Vụ Minh vừa trả lời vừa dùng sức kéo lại dây buộc trên cổ con sói: “Chủ thượng, Dược Vương nói mang theo Tiểu Lục là có thể tìm được Tiểu Vũ.” Dịch Thiên nghe vậy nói: “Mang theo.” Rồi dẫn đầu đi trước. Đại khái đã biết Miểu Miểu ở đâu rồi, Dịch Thiên chính là một khắc cũng không chờ được nữa.

Vụ Liệt cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao lần này Vụ Minh lại đi lâu như vậy, mang theo một con sói không nghe lời như thế, sợ là mệt chết đi rồi. Lúc đi ngang qua bên người Vụ Minh, vỗ vỗ vai của hắn, huynh đệ, ngươi chịu khổ rồi. Cái việc này so với giết người còn cực hơn. Vụ Minh không biết nói gì, cái con này vẫn còn cho hắn mặt mũi, không cắn hắn đã là rất may rồi.

Miểu Miểu nằm ở trên giường lật qua lật lại, ngủ không được, trừ ra ngày đầu tiên thật sự quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, sau đó cũng ngủ không được nữa, vành mắt đen còn lợi hại hơn gấu trúc. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, làm như thế nào để tẩu thóat. Nhìn ngọn đèn cuối cùng chợt tắt, trong đầu Miểu Miểu linh quang chợt lóe, có rồi.

Trở mình đứng dậy, Miểu Miểu gõ nhẹ cửa phòng Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, rời giường, Tiểu Vũ.” “Làm cái gì vậy, đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi.” Tiểu Vũ mở cửa phòng hỏi. “Ta có cách rồi.” Miểu Miểu hưng phấn nói.

Ngươi lại có biện pháp gì nữa, ánh mắt Tiểu Vũ hòai nghi nhìn về phía nàng. “Chúng ta gây hỗn loạn, thừa dịp náo lọan chạy đi. Ta đã nghĩ qua, nếu đem chỗ này phóng hỏa, như vậy người bên ngòai sẽ chạy vào cứu hỏa, đến lúc đó chúng ta chuồn mất là đại cát rồi a.” Miểu Miểu cười đến chói lóa, phảng phất giống như thấy được kết cục tốt đẹp.

Đây là chủ ý đi vào cửa chết đó a, khóe miệng Tiểu Vũ giật giật, quả nhiên không thể trông cậy vào nàng ta, nhưng mà trong đầu nàng có lẽ cũng chỉ có thể nghĩ được tới đó. Bất quá trước mắt cũng chẳng có biện pháp gì hay ho, thử một lần cũng được, nói không chừng thật đúng là giúp bọn họ hai người chạy thóat.

____________________________

L: Thx Lục Hoa, Kei với ss Thúy Thúy đã giúp bạn vụ cái tên phim “nhà tù Shawshank” ko là bạn mò tới ngày mai cũng chưa ra.