Mọi người đang suy nghĩ làm sao giải quyết vụ ngâm nước Lâm thành này thì đột nhiên một thân người từ trên trời rơi xuống, tiếp theo sau là tiếng cười ngân nga của nữ nhân. “Ha ha ha, mình đến rồi đây, còn đem theo một chút lễ vật đến này.” Hắc y nữ tử đáp xuống.
Miểu Miểu nghe vậy tiến lên đá một cước, lập tức lộ ra khuôn mặt của Hách Liên Trạch. Liền giơ ngón cái với hắc y nữ tử, làm tốt lắm. Sau đó quay qua nhìn Hách Liên Thành một cách đắc ý, thấy chưa, đại ca ngươi đã thành một đống rồi, ngươi còn muốn đánh với ta.
“Ngươi là ai?” Hách Liên Thành nhìn về phía hắc y nữ tử trầm giọng hỏi, nhìn bộ dáng của nàng chắc chắc là cùng một phe với Dịch Thiên, nhưng mà tại sao không thèm liếc mắt nhìn bọn kia một cái, chỉ lo chăm chăm vào Nam Cung Linh.
“Bà cô ta không nói cho ngươi biết đâu.” Hắc y nữ tử cười xấu xa, sau đó chạy đến cạnh Nam Cung Linh, đưa tay sờ cằm Nam Cung Linh, không tệ không tệ, rất láng mịn, da dẻ rất đẹp.
“Này, mỹ nam, có nhớ thiếp không vậy?” Giọng điệu bắt đầu ngả ngớn.
“Khụ khụ khụ, vị cô nương này, nếu cô gọi ta là Nam Cung Linh, ta nghĩ ta sẽ nhớ cô một chút.” Nam Cung Linh thiệt tình không biết nói sao, mỹ nam, còn gọi tới gọi lui nữa chứ.
“Ta thích gọi chàng là mỹ nam, coi như vì ta là ân nhân của các người, chàng đồng ý đi mà.” Nói xong câu cuối, nữ tử bắt đầu làm nũng. Mặt Nam Cung Linh vô cùng bất đắc dĩ, rốt cuộc đây là tình huống gì a, hiện giờ đang phải đối đầu với kẻ địch rất mạnh a.
“Giết cho ta.” Hách Liên Thành đột nhiên hạ lệnh, đẩy binh lính bên cạnh lên trước hắn. Binh lính phản ứng không kịp, lao thẳng về phía trước. “Mẹ ơi, Vụ Kiếm cứu mạng a.” Uyển nhi thét lớn, tại sao không nói không rằng lại hướng thẳng về phía nàng vậy.
Một màn tiếp theo khiến cho tất cả mọi người hoa cả mắt. Chỉ thấy Vụ Kiếm lao lên, khẽ móc cổ tay binh lính trầm giọng nói: “Đao kiếm không có mắt, phải cẩn thận.” Đám binh lính lại còn gật đầu, sau đó lùi đến phía sau Nam Cung Linh.
Ách, tòan thể đều trợn tròn mắt, đây là tình huống gì thế này. “Các ngươi làm cái quái gì thế?” Hách Liên Thành giận giữ, binh lính của mình lại chạy đến phe cánh của người khác.
“Chúng ta muốn đi theo Hoàng đế chân chính.” Binh lính trả lời một cách hùng hồn. Thóang chốc đã tác động đến số đông còn lại, không ít binh lính cũng nhân cơ hội chạy đến sau lưng Nam Cung Linh, trừng mắt nhìn Hách Liên Thành.
Tòan bộ sự di chuyển này đã đẩy sự giận dữ của Hách Liên Thành tới cực hạn, quay qua số binh lính còn lại hét lớn một tiếng: “Lên cho ta.” Sau đó tự mình rút kiếm xông về phía nhóm người Miểu Miểu.
Dịch Thiên cùng Miểu Miểu liếc mắt nhìn nhau một cái cực kì phối hợp, một người rút Ngân Tiêu, một người rút Lưu Quang Phi Vũ, song song bao vây Hách Liên Thành. Tả hữu giáp công, Hách Liên Thành nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.
Hách Liên Thành cũng không phải kẻ ngốc, thấy mình đánh không lại không định tiếp tục dây dưa. Phi thân muốn rời đi, ngay cả đám binh lính còn lại cũng không cần để ý. Dịch Thiên cùng Miểu Miểu thấy vậy liền đuổi sát phía sau, lần này không để ngươi chạy trốn dễ như thế.
Một đường theo đuôi Hách Liên Thành không ngờ lại dẫn tới một vách núi. Miểu Miểu cảm thấy sao mà trùng hợp vừa khéo như vậy, năm đó Hách Liên Hồng đánh lão đầu rơi xuống vách núi, hôm nay mình đuổi theo con hắn lại cũng chạy đến vách núi, chẳng lẽ thật sự nhân quả báo ứng đã được định trước.
Hách Liên Thành cũng không nói tiếng nào lập tức quay đầu lại tấn công về phía hai người. Giờ đây tâm trí Hách Liên Thành đã hoàn tòan bấn lọan, kiếm chém ra không hề có chiêu thức, chỉ giống như một con thú bị rơi vào bẫy đang cố lồng lên giãy dụa lần cuối.
Dịch Thiên cùng Miểu Miểu cũng chỉ né tránh chứ không hề phản công lại, Hách Liên Thành cứ như vậy khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy đau lòng. Nam tử năm đó cười tươi sáng như gió xuân lồng lộng đã không còn thấy đâu nữa rồi.
“A…” Hách Liên Thành đột nhiên ném kiếm trong tay xuống ôm đầu thét lên, giống như bộc phát bất mãn trong lòng, cũng có thể là đang than khóc cho vận mệnh của bản thân.
Bịch một tiếng, Hách Liên Thành đột nhiên quỳ cả hai chân xuống đất, vươn hai tay ra, hai mắt nhìn chằm chằm đôi tay với vẻ không thể tin nổi, cứ thế mà lầm bầm: “Tại sao ta lại biến thành thế này, tại sao ta lại …”
Miểu Miểu thấy vậy thì đôi mắt ánh lên một tia nửa ngạc nhiên nửa vui mừng, chẳng lẽ Hách Liên Thành đã khôi phục được thần trí. Liền tiến lên khẽ khàng gọi: “Hách Liên…”
“Nàng đừng tới đây.” Hách Liên Thành hai chân đang quỳ đột nhiên lùi về phía sau, đưa tay ngăn Miểu Miểu bước tới.
Hách Liên Thành ngẩng đầu, nhìn Miểu Miểu. Ánh mắt đó chứa đựng rất nhiều thứ phức tạp, chính là không dám tin, lại thêm áy náy, mất mát, thậm chí là cả hỗn lọan và mang theo vài phần tuyệt vọng. “Xin lỗi, Miểu Miểu.” Hách Liên Thành ngơ ngẩn thốt lên một câu.
“Hách Liên, ngươi khôi phục rồi?” Miểu Miểu hỏi một cách vui vẻ, nàng vẫn luôn hy vọng Hách Liên Thành lịch sự tao nhã kia có thể trở về, dù cho tất cả đều đã không còn như xưa nữa.
Hách Liên Thành khẽ gật đầu, mặc dù hắn không hiểu tại sao lại đột nhiên khôi phục, nhưng sau khi khôi phục liền bắt hắn phải nếm trải mùi vị của hối hận cùng tuyệt vọng. Đôi tay này của hắn đã giết vô số người, đã làm vô số chuyện có lỗi với mọi người, đã thế còn ra tay với Miểu Miểu. Nếu như có thể, hắn thật sự hy vọng không nhớ chuyện gì cả, hết thảy đều quên đi.
“Hách Liên, như vậy thật là tốt quá, tất cả qua rồi thì chúng ta cứ thế mà quên …” Miểu Miểu còn chưa nói xong, Hách Liên Thành đã cắt lời nàng.
“Không thể quên, những chuyện mà ta đã gây ra làm sao có thể quên…” Hách Liên Thành đột nhiên cười khổ, ngẩng đầu nhìn Miểu Miểu, nở một nụ cười ấm áp như gió xuân: “Miểu Miểu, kỳ thật ta rất thích nàng, nếu như lúc ấy ta bất chấp mà đến cứu nàng, có lẽ tất cả sẽ không giống thế này.” Lời cuối cùng lại giống như đang tự nói với bản thân.
“Hách Liên…” Miểu Miểu có chút bất đắc dĩ, lúc này không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Nếu như lúc đó ta đi, người nàng yêu có thể là ta không?” Hách Liên Thành đột nhiên hỏi tràn ngập chờ mong.
“Ta không cho phép.” Dịch Thiên đột nhiên đi đến, đưa tay ôm lấy Miểu Miểu, nàng chỉ có thể là người của hắn, chắc chắn là như vậy.
Miểu Miểu quay lại nhìn Dịch Thiên, nhoẻn miệng cười sáng lạn, sau đó lại quay đầu nhìn Hách Liên Thành, mỉm cười nói: “Xin lỗi, Hách Liên, ta biết nói như thế sẽ tổn thương ngươi, nhưng ta vẫn muốn thành thật với ngươi, đời này kiếp này, ta chỉ yêu Dịch Thiên.”
Hách Liên Thành nghe vậy cúi đầu cười khổ, kỳ thật hắn vẫn biết sẽ nói như vậy, cho dù hắn có đi thì sao, Miểu Miểu vẫn yêu Dịch Thiên, một nam nhân ưu tú như vậy, yêu tên đó thì có gì không thể giải thích chứ.
“Chúc hai người hạnh phúc.” Hách Liên Thành thành tâm thành ý nói một câu, sau đó thừa lúc hai người không chú ý, đứng lên xoay người nhảy xuống vách núi.
“Hách Liên…” Dịch Thiên cùng Miểu Miểu vọt tới vách đá, chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt Hách Liên Thành đang cười mãn nguyện rơi xuống rất nhanh, nếu như chết có thể khiến ngươi thỏa mãn, chúng ta cũng chân thành chúc phúc cho ngươi.
Đại quân như rắn mất đầu liền nhanh chóng thần phục Nam Cung Linh, một hồi đại chiến cứ như thế mà được dẹp lọan. Hắc y nữ tử nghe được tin tức Hách Liên Thành lạc nhai liền khe khẽ thở dài: “Hạt giống tốt như vậy a.” Khiến cho mọi người đều ngơ ngác khó hiểu, chỉ có Miểu Miểu, vẻ mặt giật giật, như vậy mà cô ta cũng dám nói ra.
Sau trận chiến, Lâm thành nhanh chóng khôi phục lại sự phồn hoa của ngày xưa, mà các vị đại thần trong triều cũng đều chạy cả đến Lâm thành, hy vọng Nam Cung Linh sớm trở về chủ trì đại cục, kể từ đó Lâm thành lại càng náo nhiệt hơn xưa.