Đoạt Mộng

Chương 2: Ngủ Say



Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành.

CHƯƠNG 1: NGỦ SAY.

- Sinh ra làm người, tự do bình đẳng.

----------------------------------------------
Thường nói: Sinh ra làm người, tự do bình đẳng., nhưng cái giờ khắc mà mỗi người được sinh ra ấy, số phận của mỗi người gắn liền với sự bất công, hai chữ bình đẳng gần như là không thể.

Mà cái loại bất công này, trước mắt đang được thể hiện trong một cuộc họp Làm thế nào để xử lí bạn học Dư Hạo ăn trộm đồ của người khác, tham dự có phụ đạo viên, trưởng phòng giáo dục cùng ba bí thư đoàn ủy của học viện.

Mọi người bàn luận những vấn đề của cậu sinh viên ấy, triển khai cuộc họp để lấy lại minh bạch, thấm nhuần chân tướng, vì mục đích đúng đắn mà bàn bạc với nhau.

Đương nhiên, người trong cuộc kia hoàn toàn không được mời tham dự cuộc họp quan trọng này của bọn họ.

"Mọi người cũng đã đến đông đủ, tôi sẽ bắt đầu.

Trước tiên thì để dễ hiểu, tôi sẽ nhắc đến em Dư Hạo cùng gia cảnh nhà em ấy một chút cho dễ hiểu.

Nam sinh, người địa phương, năm em ấy năm tuổi thì gia đình có xảy ra một chút biến cố, cha mẹ em ấy đều bỏ đi, em ấy được bà nội nuôi nấng lớn lên, không có người thân thích nào khác.

"Trong khoảng thời gian lớp 12, bà nội Dư Hạo bị bệnh liệt giường, vào buổi chiều khi em ấy thi đại học xong thì qua đời, em ấy bán nhà, làm đám tang, còn trả bớt một vài khoản nợ, thu thập đồ đạc rồi đến trường học báo danh, thành tích thi đại học cũng chỉ ở mức trung bình, nếu không thì chắc cũng chẳng đến trường chúng ta.

"Hồi đi tập quân sự tôi có để ý, đứa nhỏ này ít nói chuyện với người khác.

Sau khi quân huấn kết thúc, vì cuộc sống sinh hoạt của em ấy cũng khó khăn gian khổ nên đã đến phòng quản lý việc làm thêm của trường tìm chút việc làm ngoài giờ, rồi nhận được một công việc là làm gia sư tại gia cho một đứa nhỏ lớp sáu, cụ thể là phụ đạo tiếng Anh....!
"....!Kết quả thì sao? Dạy không đến hai tháng, gia đình đấy tìm đến trường, nói thời gian em ấy dạy bổ túc, thừa dịp đứa bé kia lơ là mà lấy mất cái đồng hồ người ta để trong thư phòng.

Trưởng phòng giáo dục ngồi một bên nghe phụ đạo viên nói kể về những chuyện đã xảy ra, tay còn lau kính bằng tấm vải nhung, trước mặt là hồ sơ của Dư Hạo, lão nhìn chăm chú một hồi liền nói: "Tôi xem hồ sơ của em này, còn có tiền án khác à?
"Ầy, hồi học trung học nó có ăn trộm ví tiền của bạn cùng lớp một lần, cái này được viết rõ trong hồ sơ, nhưng vì chưa thành niên, cuối cùng không giải quyết được gì.

Trưởng phòng giáo dục đeo kính lão lên, cầm lấy hồ sơ, tức giận đập xuống bàn, bày tỏ lão đang rất bất mãn.

Thứ sáu tuần trước, vị phụ huynh kia mang theo cảnh sát tìm đến, còn nói rõ sự tình.

Ai dô! Ông trời ơi! Toàn bộ sinh viên trong trường đến xem còn chỉ chỉ chỏ chỏ.

Lúc ý tôi đang ở ngay cửa, bị hỏi một câu còn sợ đến nỗi không dám trả lời! Cái đồng hồ đeo tay 60 vạn, là 60 vạn đó! Bản án cũng kết án đến vài năm lận! Chuyện này viện trưởng cũng có nhắc nhở qua, nhất định! Nhất định phải điều tra rõ ràng! Nghiêm túc xử lí! Không được xuất hiện tâm lí thương hại!
Phụ đạo viên Ừ một tiếng, đối với chuyện lớn hóa nhỏ này cũng không ôm hy vọng gì, ăn bớt chút tiền này trốn cũng không thoát.

Bí thư đoàn ủy là một nữ sinh, cô nàng đang tập trung gửi Wechat, ngẩng đầu hỏi phụ đạo viên: Bình thường cuộc sống học đường của cậu ấy ra sao ạ? Có bạn bè gì không ạ? Chúng ta có thể từ cái đó để tìm hiểu thêm một chút mà?
Dư Hạo ở phòng 405, phòng đấy có 7 người, trong đấy 3 đứa ở ban thể dục, 4 đứa ở ban tâm lí.

Mấy đứa nó nói lại, Dư Hạo này, nó ghét mấy người gia cảnh khá giả.


Với lại cũng ít giao tiếp với chúng, nói việc mình nghèo làm cớ, sau khi kết thúc quân sự, nó với bạn cùng phòng cũng có mấy lần mâu thuẫn nhưng không nghiêm trọng lắm.

Bạn cùng phòng đều không thích cậu ấy sao ạ?
Sinh hoạt khó khăn nên không chơi chung được với nhau, cũng không phải là cô lập, chỉ là nói chuyện rất ít.

Vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một nam sinh đi vào phòng hội đồng, hình như là ban thể dục.

Người này cao một mét tám, người mặc quần áo thể thao, có vẻ là vừa đi tập về, tóc đỏ, người đầy mồ hôi.

Bí thư đoàn ủy đưa cho hắn một bình nước, nam sinh kia cầm lấy, sau đó nhanh chóng uống mấy ngụm to.

Bí thư đoàn ủy hỏi: Không phải là gọi Tiểu Phó đến ư? Cậu đến đây làm gì?
Lãnh đạo hội nghị ghét bỏ nhìn nam sinh tóc đỏ này một lúc.

Chu Thăng, tóc tai của em vẫn chưa hẳn hoi nữa à.

Trưởng phòng giáo dục chỉ vào nam sinh tóc đỏ tên Chu Thăng kia, Nhuộm tóc lại cho tôi!
Mọc lại là được rồi còn gì.

Chu Thăng không nhịn được nói, Phó Lập Quần chiều nay có trận đấu, nên để tôi thay cậu ta tham gia họp bàn.

Hắn nói xong liền giơ chân lên, sau đó bị ánh mắt của trưởng phòng giáo dục nhìn qua, không thể làm gì khác đành buông xuống, hỏi: Có chuyện gì à?
Bí thư đoàn ủy bất đắc dĩ nói: "Vốn là tôi muốn tìm đội trưởng bóng rổ của trường, cậu ấy có giúp Ủy ban Đoàn Thanh niên và bên quản lý việc làm vài công việc của sinh viên.

Việc làm ngoài giờ của bạn học Dư Hạo là do cậu ấy đề cử....!Chu Thăng, cậu có biết Dư Hạo không? Nói cho các thầy giáo nghe một chút?
Chu Thăng suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu.

Dư Hạo? Mấy người chung phòng với tôi đều không thân không quen cậu ta thì phải? Phó Lập Quần đề cử cậu ta là bởi vì mấy lần ở sân bóng, nhìn thấy cậu ta đang bê nước.

Chắc là nghĩ sinh hoạt của cậu ta khó khăn, nên liền giúp cậu ta tìm công việc.

Hỏi cậu ta có thể làm gì, thì cậu ta trả lời sau khi tốt nghiệp đại học thì đi phụ đạo cho học sinh tiểu học, cũng vừa vặn Phó Lập Quần đang giúp việc cho bên quản lý việc làm, thuận tiện giúp cậu ta xin việc luôn,....!Sự việc là như thế thì phải? Nghe nói thế.

Bí thư đoàn ủy: Vậy về cậu ấy, cậu cảm thấy thế nào?
Chu Thăng nghi ngờ đánh giá bí thư đoàn ủy một chút, thuận miệng nói: Chưa hề nói chuyện.

Trong phòng họp mọi người trầm mặc một hồi, Chu Thăng suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu: Nhìn dáng dấp cũng không tồi, Phó Lập Quần bảo tiếng anh của cậu ta rất tốt nhưng về khoa học tự nhiên thì tệ.

Bí thư ra hiệu hắn có thể đi rồi, Chu Thăng cầm bình nước rồi rời đi, trưởng phòng giáo dục lại hỏi: Lúc đó, cái đồng hồ đeo tay này là tìm được từ trong túi của em ấy sao?
Phụ đạo viên: Người đầu tiên phát hiện là bạn cùng phòng của em ấy, thứ năm tuần trước, trong phòng nhìn thấy em ấy ngồi nghịch đồng hồ đeo tay.

Trưởng phòng giáo dục: Đường hoàng đeo trên tay sao?
Phụ đạo viên cũng không rõ, chỉ có thể lắc đầu một cái.

Có ai chứng kiến không?
Nhà Thi tiên sinh không có camera.

Ý tôi là lúc mà em ấy đưa đồ ra ấy.

Có giám sát, ở phòng làm việc của tôi, tôi vừa hỏi em ấy, em ấy liền lấy ra đưa cho tôi.

Bí thư đoàn ủy gật đầu nói: Chí ít thì cũng không lấp liếm.

Trưởng phòng giáo dục bất đắc dĩ nói: Cái này thì lấp liếm làm sao? Lấp liếm thế nào được? Em ấy có nhận sai không?
Phụ đạo viên lấy làm tiếc đáp: Không nhận, em ấy nói có người vu oan giá họa cho mình.

Nhưng căn cứ theo lời khai của đứa nhỏ kia, cô bé nói tận mắt thấy, Dư Hạo đeo đồng hồ đứng trước tủ sách.

Bí thư đoàn ủy: Liệu có phải cô nhóc đó cố tình trêu đùa cậu ấy không? Kiểu như, chỉ muốn chọc cậu ấy chút nên thả vào trong túi của cậu ấy chẳng hạn?
Cũng không bài trừ khả năng này.

Nhưng mà Dư Hạo em ấy...!phải nói thế nào nhỉ? Cũng là người theo đuổi vật chất, thân là sinh viên nghèo, còn phải xin trợ cấp, thế mà lại dùng điện thoại quả táo (Iphone).

Ngày hôm sau, có người còn gặp em ấy ở cổng sau trường, lấy tiền và điện thoại di động từ cố vấn địa phương, còn để ông chủ cửa hàng nhìn đồng hồ, định gỡ cái đồng hồ khỏi tay, cuối cùng cũng không bán, không biết có phải cảm thấy ăn năn hay không nữa."
Bí thư đoàn ủy không nói gì.

Trưởng phòng giáo dục cả giận nói: Ngang ngược! Thực sự là quá ngang ngược rồi! Có hồ sơ về đồng hồ bị bán đi không, có ghi lại không? Có theo dõi không?
Phụ đạo viên bất đắc dĩ nói: Cảnh sát đã ghi âm lời khai của ông chủ quán đó, rồi vào thu dọn hiện trường bên trong.

Trưởng phòng giáo dục: Tiểu Tiết, tôi chỉ hỏi anh một câu, em ấy là học sinh của anh, anh có cảm thấy em ấy oan uổng hay gì đấy không? Anh ăn ngay nói thật là được, cuộc họp này của chúng ta, ra ngoài rồi sẽ không ai nhắc đến nữa.

Phụ đạo viên nghĩ thầm, tôi mới không thèm nhận cái nồi này vào đâu, mịt mờ trả lời một câu: Coi như là em ấy không lấy đi, nhưng cái hành vi có ý định bán nó đi cũng có chút...!một chút...!thầy Lý, thầy thấy sao?
Bí thư đoàn ủy nói: Bình thường người ta phát hiện trong túi của mình có thêm một món đồ quý, ngay lập tức phải muốn trả lại chủ cũ mới đúng, chàng trai này...!ôi...!
Trưởng phòng giáo dục bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, khẩn trương hẳn lên, lại hỏi: Bên phía gia đình kia không tìm đến truyền thông chứ? Những hồ sơ nội dung kia hiện đang ở trên tay ai?
Không mời.

Phụ đạo viên lập tức làm sáng tỏ, Lời làm chứng lẫn chứng cứ đều ở chỗ của cảnh sát, không ai muốn đem việc này làm to ra, nhưng nếu như học viện không xử lí cho tốt thì sẽ khá khó nói.

Trưởng phòng giáo dục: Nhất định phải mau chóng xử lí, giải quyết nhanh chóng, một sự nhịn chín sự lành, bằng không ảnh hưởng của nó đến trường ta cũng không tốt.

Bí thư đoàn ủy hỏi: Thầy Tiết, lúc mà gia đình kia tìm đến, theo căn cứ quan sát của thầy, Dư Hạo có biểu hiện gì không, như xấu hổ chẳng hạn?
Phụ đạo viên do dự một lát, có câu muốn nói mà lại không biết có nên nói hay không.

Một lúc sau, phụ đạo viên mới nói: Vẻ mặt của em ấy lúc đó rất bình tĩnh, có lẽ là nghĩ vẫn thể chưa đưa ra được kết luận gì chăng? Tôi có đáp ứng em ấy, nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sau đó còn dặn dò mấy em cùng phòng đó nữa, nhắc nhở quan sát nhất cử nhất động của em ấy.

Bí thư đoàn ủy: Ừ một tiếng, nói: Sau đó về phòng, có lẽ thái độ cũng sẽ thay đổi.


Phụ đạo viên suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn đem những lời kia nói ra.

Hôm đầu tiên Dư Hạo đi gia sư ở nhà kia, đã ở ngay trong phòng 405 mà nói nhà này rất có tiền, dựa vào cái gì mà mình lại phải nghèo khổ đến thế, còn mấy người kia thì lại có tiền? Còn nghi ngờ nhà đó có phải là làm ăn phi pháp gì không.

Tối ngày hôm qua, sau khi tắt đèn, em ấy còn tìm đến bạn cùng phòng tâm sự, bực tức, nói mình oan uổng, muốn giết chết cha và con gái nhà kia.

Bạn cùng phòng đó chụp lại gửi cho tôi.

Phụ đạo viên mở điện thoại ra, để cho bọn họ xem, trưởng phòng giáo dục bỏ kính xuống, một tay cầm lấy điện thoại, chà chà cảm khái vài tiếng.

Phụ đạo viên càng làm tới, đi đến lấy điện thoại di động phát lại video được camera quay lại.

Hình ảnh ở văn phòng quản chế cũng khá mờ, người trong cuộc cũng chưa đến, Dư Hạo quay lưng lại với camera, chỉ bình tĩnh đứng nghe, không có bất kì một cử chỉ kích động nào.

Bỗng nhiên, trưởng phòng giáo dục kích động nói: Đây chẳng phải là chứng rối loạn nhân cách phản xã hội à! Mọi người xem xem? Đặc biệt là lúc giao đồng hồ ra, thái độ như này à! Rõ ràng là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, có sao cũng chẳng là gì!
Bí thư đoàn ủy: Nếu là thực sự bị oan uổng thì phải nổi nóng một chút, thật ra cũng là tốt chán....!
Trưởng phòng giáo dục ngắt lời, nói: Trên hồ sơ trước đây có ghi lại, lấy trộm đồ của bạn cùng lớp, đây lại là tái phạm rồi.

Xét theo tình huống thực, nếu khuyên không được thì dừng đi, sau đó giao cho cảnh sát xử lí, đừng kích động đến nó.

Phụ đạo viên cảm thấy cách giải quyết này cũng có chút phần thô bạo quá đáng, nhưng nếu làm thế sẽ trút bỏ được gánh nặng, thật ra gã cũng muốn lão chủ nhiệm nói câu này lâu rồi.

Trường học dạy dỗ không được, thì để cho xã hội dạy dỗ đi, ra xã hội rồi mới biết được trường học còn khoan dung đến mức độ nào.

Không lỡ như lại xuất hiện thêm một Mã Gia Tước[2] thì thực sự là phiền hà đấy.

( Mã Gia Tước: thủ phạm của vụ án giết 4 người sau đó nhét vào tủ quần áo trong kí túc xá của trường, trong đó giết 3 người là bạn cùng KTX vì xích mích, còn người kia MGT giết vì sợ bị ngáng chân)
Phụ đạo viên còn nói: Ngày mai có thể cảnh sát còn đến lần nữa, căn cứ theo kết quả mà đối phương điều tra được, trước hết cứ viết cái báo cáo đi đã, tận lực xác thực cho tỉ mỉ vào, phụ giúp trên đồn ghi chép, để em ấy xác nhận vào rồi kí tên.

Vốn là cuộc đối thoại tuyên cáo này kết thúc tại đây.

Bí thư đoàn ủy không nhịn được, hỏi một câu.

Bạn cùng phòng không thích Dư Hạo? Thật sự chỉ là vì cậu ấy khó khăn thôi sao?
Phụ đạo viên lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: Mấy đứa đó nói, Dư Hạo là đồng tính.

Bí thư đoàn ủy muốn hỏi thêm một câu nữa Bọn họ sao mà biết được việc này? nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi ra miệng.

Thời đại bây giờ không như xưa nữa.

Trưởng phòng giáo dục nói, Loại bài xích này vẫn còn, nam sinh có quy tắc của nam sinh, không thể yêu cầu mỗi người đều phải tỏ ra thiện ý đối xử với việc này.

Nhưng mà, đồng tính luyến ái cũng được, yêu người khác phái cũng chẳng sao, yêu đương thế nào cũng ổn, tôi cảm thấy chẳng liên quan.

Phụ đạo viên luôn mồm trả lời đúng thế đúng thế, cứ vậy cả ba người liền tan họp.

Hai mùa xuân thu ở Dĩnh Thị này được xếp vào top 10 mỹ cảnh ở Hoa Trung, cũng được xuất hiện trên trang bìa , xuân tới anh hoa đầy trời, thu đi bạch quả khắp nơi.

Học viện giáo dục khoa học kỹ thuật Hoa Trung được xây ở phía Bắc thành phố hơi hoang vắng, trường này còn quản lí thêm vài trường học khác, cũng đã sắp đến hai mấy năm rồi.

Vài năm trước, còn có người đến dãy núi sau học viện để chụp ảnh cưới với bạch quả.

Cách sân thể dục sau núi một bức tường xây, giảng viên mang theo con nhỏ, đến sân thể dục thả diều.

Chiều thu trời xanh quang đãng, mặt trời cao vút, sau giấc ngủ trưa tỉnh lại là tiếng mấy đứa nhỏ đùa giỡn hòa vào phong cảnh, quả nhiên khiến người ta quên đi hiện tại vẫn đang trong thời gian ầm ĩ.

Dư Hạo đeo lên vai hai quai cặp sách, mặc áo khoác lên, hai tay đút trong túi quần, rời khỏi ký túc xá, từ trên thao trường đi thẳng một mạch.

Sắc mặt y trắng xám, môi bởi vì ăn chay trường kỳ mà thiếu đi màu máu.

Tóc rối tung mù, dài dài ngắn ngắn không rảnh cắt sửa.

Cơn gió thổi đến lộ ra hai gò má u ám, lông mày như hai mảnh liễu diệp trong gió, dáng người gầy gò được bọc bởi chiếc áo khoác đơn bạc, co ro trong làn gió thu.

Gần đây y thường có một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy bản thân đứng trên một đoạn trường thành cao chót vót, nhìn xuống, dưới chân là một mảnh hắc ám vô hạn, sau lưng còn có người đẩy y.

Y đi dọc theo con đường thẳng tắp, chia khuôn viên phía sau thành hai, với sáu sân bóng rổ ở bên trái và một sân bóng đá ở bên phải.

Quãng thời gian trước, mỗi khi tan học y đều đến cạnh sân bóng đá nhìn một đám nam sinh luyện tập.

Một nam sinh thường ở đây luyện tập ba môn phối hợp rất bắt mắt, như một con thú lông đỏ trong mùa đông hiu quạnh nhưng lại ẩn chứa đầy sinh mệnh, hung hãn tràn đầy.

Ngoại trừ ba môn phối hợp, hắn còn là tiền đạo sân đội.

Nhưng hôm nay Dư Hạo không nhìn thấy hắn.

Sau một lúc ngắn ngủi, hắn dừng lại, trời khỏi sân điền kinh, đưa mặt nhìn về phía tường bức tường khuôn viên, một mạch đi đến rào chắn phía sau núi kia, sau đó lượn qua phòng dụng cụ, một thanh âm gọi hắn lại.

Ây, có bật lửa không? Cho mượn cái.

Một giọng nam vang lên, Dư Hạo không khỏi rùng mình.

Chính là cái tên mà Dư Hạo hay gặp kia, cái tên người sắt luyện ba môn phối hợp nhuộm tóc đỏ rực á!
Lúc này hắn đang đứng sau phòng dụng cụ, tay đang mân mê bật lửa, cái đầu cụt ngủn, còn nhuộm đỏ, mặc trên mình bộ đồ thể thao đã nhiễm bẩn, ống quần cuốn lên đầu gối, hiển nhiên là vừa luyện tập xong chưa kịp hạ xuống.

Lần đầu tiên đối mặt trò chuyện, Dư Hạo đột nhiên phát hiện cái tên này nhìn gần chẳng khác gì thằng lưu manh.

Mà lưu manh ở trong ba cái trường này thì đầy một đống, học viện khoa giáo, lại không quan tâm sách vở, toàn yêu mới chẳng đương, xong một số thì suốt ngày mạng mẽo, bài bạc, sống mơ mơ màng màng.


Dư Hạo đưa cho hắn bật lửa trong túi, tóc đỏ nhận lấy rồi bật lên, phía sau phòng dụng cụ tràn ngập mùi khói thuốc.

Lưu manh kia cũng đưa cho y một điếu, Dư Hạo xua tay ra hiệu không hút, chỉ lấy lại cái bật lửa.

Y tỉ mỉ đánh giá người này, lưu manh lớn lên cũng thật đẹp trai, không tính là trắng nhưng da dẻ có vẻ cũng rất tốt, cao hơn Dư Hạo non nửa cái đầu, vóc người cũng không lớn nhưng kiên cường, còn có cảm giác đã trải sự đời.

Trên lông mày hắn có một vết sẹo nhàn nhạt, nhìn qua cũng biết là tên này không thích sạch sẽ, mùi mồ hôi trên người vô cùng nức mũi, quần áo cũng không biết mấy ngày chưa giặt.

Y có nghe qua tên của hắn, là Chu Thăng ở ban giáo dục thể chất sát vách, tên nghe có vẻ nho nhã, kết hợp với thanh âm trong trẻo, phối hợp tổng thể cùng dáng người này khiến người ta thấy có một cái gì đấy rất ngược đời.

Tuần trước, lúc Dư Hạo đến đăng kí sinh viên nghèo, cái tên này đang đứng ngoài hành lang, đứng cạnh là bí thư đoàn ủy đang tận tình chỉ dạy, muốn hắn nhuộm lại tóc, cắt ngắn chút cũng được, sau đó hắn liền cạo thành cái đầu cua luôn.

Có mùi lẩu.

Chu Thăng hít hít mũi, nói, Vừa đi ăn lẩu hả?
Dư Hạo không phản ứng lại câu hỏi của hắn, sau khi lấy lại bật lửa thì cất vào trong túi, vòng qua phòng đạo cụ rồi rời đi.

Chu Thăng đứng đó nhìn một chút, đi tới bên sân, miệng vẫn ngậm thuốc lá, đem ống quần cuốn lên đầu gối, ngồi nhìn bọn họ chơi bóng rổ.

Dư Hạo rời đi không lâu, đội bóng rổ của trường cũng vừa đến, vẫy vẫy tay với Chu Thăng, hô: Ey, lông đỏ!
Chu Thăng vứt điếu thuốc vào thùng tác, cởi áo, lộ ra nửa người trên là cơ bắp cường tráng, bước lên gia nhập cùng bọn họ.

Dư Hạo đi khoảng chừng mười phút, đi đến phía sau lớp học của Khoa Giáo dục thể chất - nơi có mấy bức tường chắn giữa, y tìm đến cái hang ra được phía sau núi, ném balo qua tường rồi bò qua.

Dọc theo tường quanh co trở lại, đến đỉnh núi đối diện sân thể dục, nơi đó có một phòng xi măng bị bỏ hoang, có một tầng hàng rào tre ở trước cửa.

Y đẩy ra cánh cửa sắt, trong phòng chất mấy cái thùng gỗ, chính giữa bày một cái thùng sắt đốt mấy thứ không dùng đến, trên đất trải ra toàn đệm cũ nát.

Trong phòng có hai cánh cửa, xung quanh mờ mịt vì bụi bặm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng xi măng.

Dư Hạo đốt một ít lửa trong phòng.

Ngọn lửa từ lò nhảy nhót, y ngồi một bên, xuất thần nhìn một lúc.

Thẳng thắn mà nói, nếu như hỏi y có gì còn tiếc nuối chưa làm khi còn sống thì chắc chính là chưa từng trải qua mối tình nào ----- dù cho có mấy ngày nhỏ bé cũng chưa từng.

Chưa từng có, mà với gia cảnh như này, cũng chẳng có hy vọng xa vời gì.

Còn trẻ không có được, mấy năm sau, kéo dài hơi tàn sống tiếp, già rồi lại càng không đạt được.

Y mang tai nghe ra, lấy di động bật bài < Life on a String > của Lý Vinh Hạo, lại mang ra hộp thuốc, cho mấy viên vào miệng rồi nuốt một ngụm nước, y nằm trên giường, nhắm mắt lại.

Ngoài phòng xi măng, xa xa truyền đến tiếng cổ vũ của trận bóng rổ, không biết là ai vừa ném vào rổ một quả ba điểm...!Thanh âm của đứa trẻ nào cười đùa trong gió, lá bạch quả rơi đầy đất bị gió cuốn lên, bay lượn xung quanh.

Cái chết ngay trước mắt, mọi thứ cuối cùng cũng coi như là bình đẳng, sinh ra không thể lựa chọn, nhưng ít ra cũng có thể quyết định được, có nên từ bỏ thế giới này hay không.

Dư Hạo nghĩ thầm, điều này cũng tạm coi như là tự do bình đẳng đi.

Trong bóng đêm, ý thức của y dần tách rời thân thể, âm nhạc nhỏ dần, bốn phía đột nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, một dãy tường thành to lớn uốn lượn như vô tận về phía chân trời, dãy núi cao chót vót, thế gian đen kịt một màu.

Trước đó, y cũng vô số lần tưởng tượng thế giới sau khi chết là như nào, từ khi bà nội tạ thế, y cũng tìm hiểu rất nhiều truyền thuyết về cái chết.

Y không tin trên đời có quỷ, cũng chẳng tin có sự tồn tại của Thiên Đường hay Địa Ngục.

Đã từng có một khoa học giả giải thích về linh hồn: Linh hồn của con người tồn tại trong một không gian cao duy, kể cả thân thể có bị hủy diệt hay chết đi, tư duy vẫn tồn tại.

Y miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, ngược lại sống đã chẳng có hy vọng, chết rồi thì còn có thể như nào? Hay là không có cái gì, cũng chẳng thể nếm chẳng thể tiếp thu nổi.

Nhưng y không ngờ rằng, ý thức của y đến lúc này rồi vẫn còn rõ ràng, khung cảnh bốn phía cũng có vẻ rất chân thực.

Vạn Lý Trường Thành nguy nga sừng sững, ngoài tường là vực sâu cùng bóng tối, ở đó truyền đến tiếng gầm rú trầm thấp, như có quái vật đang gào thét.

Thiên địa mênh mông, dãy núi chập chùng, một mình y nhỏ bé đứng giữa đỉnh tường thành cao tới ba mươi mét, trở thành điểm đen nhỏ trong đất trời.

Dư Hạo nhất thời có chút bối rối, không biết phải làm gì, nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy dường như là có quái vật đang leo lên dọc theo tường thành.

Bóng tối làm y choáng váng hoa mắt một hồi, suýt nữa hòa làm một với nó.

Sống có cái gì không tốt, tại sao lại phải tìm tới đây?
Đột nhiên, sau lưng có một bàn tay, kim loại lạnh lẽo nắm lấy tay y, Dư Hạo sợ hãi đến mức hét lên một tiếng, quay đầu, theo bản năng mà lùi lại phía sau, trước mắt hiện lên một người đàn ông toàn thân mặc bộ đồ sắt.

[1/6/2020].