Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Quyển 3 - Chương 6: Tốc độ và cơ tình

(Cơ tình: nền móng/ cơ sở/ khởi đầu tình cảm)

Jonathan kéo theo Evelyn, Imhotep thì khiêng Linh đang hôn mê cùng nhau rời khỏi bảo tàng. Thế nhưng, Jonathan sau khi thấy cái xe yêu dấu của mình, trong nháy mắt đã hóa thành Sparta rồi: “Là ai? Là thằng nào phá hủy xe của bố? Có cần phải vậy không chớ!”

Evelyn theo hướng của Jonathan chỉ nhìn lại, một chiếc xe con phong cách mới toanh đang đậu ở phía đối diện con đường, từ đầu xe đến đuôi xe đều bị phá vỡ không theo chút quy tắc nào, hai cái bánh lại càng móp méo, vốn là chiếc xe mới phong cách giờ đây vẹo hết về một phía.

“Xoẹt xẹt” một tiếng, một chiếc xe tải cũ rích dùng một động tác quẫy đuôi cực kỳ xinh đẹp dừng ngay trước mặt mọi người, nhìn Jonathan bi thương tức giận nơi nơi lên án, Rick từ trên xe tải nhảy xuống: “Lên xe của tôi đi. Đã biết cảm giác khi cái xe yêu quý bị hủy là gì chưa?” Rick vẫn nhớ rất rõ mấy cái xe của mình bị Jonathan hủy diệt.

“Ngươi lấy được từ đâu vậy?” Imhotep có chút khinh bỉ hỏi.

“Đoạt được. Có để lại mấy bảng Anh. Evelyn, em lái chứ?” Rick làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt của Imhotep.

“Đươn nhiên. Xem em đây!” Evelyn cuốn cuốn cái váy của mình lên, quen tay quen chân nhảy lên ghế lái.

“Ôi Chúa ơi, con đã yêu một người phụ nữ biết lái xe tải!” Rick mỉm cười thổ tào.

“Còn có một cái xe là xe chở pháo hoa đầy ắp hỏa lực, tương đương với một quả bom hẹn giờ… Anh thấy thế nào?” Rick không khách khí nói, “So với cái xe ngựa của ai đó còn đáng tin hơn!”

Evelyn bất đắc dĩ thở dài, đàn ông thật là om sòm, một tên đàn ông biết ăn nói còn hơn một ngàn con chim sáo đậu, trong nhà mình cố tình lại có đến ba tên. Chị dâu Imhotep thì không tính, y là quân tử động thủ không động khẩu, so về tài ăn nói, Imhotep chưa bao giờ là đối thủ của ba tên đàn ông khác, cho nên, quả đấm thay thế cho sự phẫn nộ của y…

Đàn ông vẫn nên dựa vào nắm đấm để nói chuyện… Đây là bài học thứ nhất Imhotep học được sau khi bước chân vào cửa nhà Carnahan ~ đây chính là nguyên nhân mà Rick và Imhotep mỗi lần gặp mặt không nói một lời nào tất sẽ sống mái với nhau.

Giữa chị em dâu, bất kể là cổ kim nội ngoại, cũng là một loại bất hòa vi diệu nha ~

Evelyn buồn bực mà bất đắc dĩ đạp chân ga xuống, đột ngột khởi động xe tải, thành công khiến cho mấy tên đàn ông phía sau ngưng đấu võ mồm, bắt đầu nghĩ biện pháp làm thế nào để bắt được xác ướp Trung Quốc, hơn nữa thành công cứu được Alex.

Cuối cùng, Rick và Jonathan ra sức xé rách tất cả các bao cát trên xe tải, cát vàng đổ ra, Imhotep nhìn bốn con mắt chỉnh tề mà mong đợi nhìn về phía mình, bất đắc dĩ gật đầu.

Rick và Jonathan ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, đương nhiên, sóng não của hai người hoàn toàn không hề khít với nhau.

“Hừ hừ, cho các ngươi nếm thử cảm giác tự dưng bị xác ướp cho cát vàng biến thành món thịt người cuộn Mexico! Chuẩn bị ăn cát đi!” Đây là Rick, anh dường như có thể nhìn thấy một cái miệng của xác ướp khổng lồ bằng cát cắn nuốt hai người vào, cùng với cái xe ngựa nát bấy, năm đó anh cũng nhận không ít món này, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội làm một khán giả, cười nhạo đám người bị hại rồi.

“Aiz aiz, có một bà xã mẫu mực phong cách năng lực chiến đấu số zách so với có được ngoại quải càng tuyệt vời hơn nha, rốt cuộc lại có thể nhìn thấy cảnh sắc hùng vĩ kia rồi!” Jonathan nhu tình mật ý nhìn Imhotep.

Imhotep nhắm mắt lại, hai tay mở rộng, trên con đường chật chội náo nhiệt trong nháy mắt nổi lên cơn cuồng phong cuồn cuộn, mọi người trên đường không nhịn được thét chói tai nhìn một màn bất khả tư nghị xảy ra trước mắt.

Cát vàng chất đầy trên xe tải theo gió nổi lên, như một con cự long màu vàng tráng kiện nhanh chóng đuổi theo chiếc chiến xa đang bôn ba phía trước. Long Đế nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tư Đồ Dạ, quay đầu nhìn lại. Trên ngũ quan vẫn còn mơ hồ của hắn, hàng lông mày hơi nhíu lại, đưa dây cương trên tay cho Tư Đồ Dạ bên cạnh: “Lái đi!”

Hắn đứng lên, nhìn về cự long bằng cát vàng đang truy sát phía sau, một khắc kia, hắn tựa hồ chính là vị đế vương từng bách chiến bách thắng, không gì cản nổi, mà không phải là sự tồn tại không phải người cũng không phải quỷ như lúc này. Trong giây phút khi cự long nhích đến gần hắn, Long Đế trọng quyền toàn lực đánh ra, cát vàng tan tác, rồi lại tiếp tục tụ lại, lấy tốc độ và hình dáng càng thêm đáng sợ tiếp tục bay về phía Long Đế.

Long Đế nhắm mắt lại, hai tay không ngừng lật, nước đọng trên con đường, mặt đất, mái hiên của cửa hàng vẫn còn ướt cơn mưa vào ban ngày nhanh chóng bay đến bên cạnh Long Đế, chỉ thấy một con thủy long ở bên cạnh Long Đế lượn vòng.

“Đây là tình huống gì vậy? Hắn còn có thể điều khiển nước á? Có cần phải nghịch thiên như vậy không!” Alex vẫn núp dưới đáy xe tìm kiếm cơ hội tấn công nghi ngờ hỏi.

“Có vẻ như, trong nhà ngươi cũng có cao thủ!” Tư Đồ Minh nhàn nhạt tổng kết.

Imhotep mở hai mắt ra, hoàng sa cự long đột nhiên mở cái miệng ra thật lớn, cắn nuốt con thủy long xông về phía nó.

Thấy thủy long bị đối phương cắn nuốt, trong mắt của Long Đế hiện lên sự dao động và do dự.

“Yeahhhh!” Rick và Jonathan vỗ tay hoan hô. “Đúng, tiếp tục, cứ giống như vậy, nuốt bọn chúng đi! Cho bọn chúng ăn cát!” Rick lớn tiếng nói.

Sắc mặt của Imhotep có hơi tái nhợt, chỉ là che dấu trong đêm tối nên cũng không rõ ràng. Y nhắm mắt lại, tiếp tục khống chế cát vàng, hoàng sa cự long đột nhiên biến hình, một khuôn mặt khổng lồ dữ tợn cười nhạo xuất hiện trước mặt Long Đế. Long Đế khống chế ngọn lửa trên đường công kích khuôn mặt cát, nhưng không hề có tác dụng. Gương mặt cát khổng lồ giễu cợt mở miệng thật to, vặn vẹo mà dữ tợn chuẩn bị cắn nuốt Long Đế và chiến xa.

“Chúng ta có nên nhảy xe không?” Alex hỏi.

“Chờ một chút!” Tư Đồ Minh tỉnh táo trả lời.

Ngay giây phút Long Đế cho rằng mình sắp bị cắn nuốt kia, cát vàng phút chốc tan tác khắp nơi, dường như sức mạnh thao túng nó đã bị mất đi.

Trên cái trán trơn bóng của Imhotep mồ hôi đầm đìa, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Jonathan thấy vậy không khỏi lo lắng: “Sao vậy? Thân thể không sao chứ!”

Rick nhướn mày nghi ngờ.

“Khụ, cát đúng lúc dùng hết rồi.” Imhotep thản nhiên nói, linh lực của hắn còn chưa bằng một phần ba lúc ở Ai Cập, mới vừa rồi nuốt hết con thủy long đã là gắng gượng khi nỏ mạnh hết đà rồi.

Jonathan lo lắng lau mồ hôi cho y.

“Này, em nghĩ, cô gái nhỏ này có một số việc muốn nói với chúng ta đấy!” Giọng nói của Evelyn truyền đến.

“Nhân lúc này!” Tư Đồ Minh bên dưới chiến xa nhìn cát vàng bỗng chốc rơi rụng nói với Alex. Hai người ra sức trèo lên trên, Tư Đồ Dạ rút súng ra nhanh chóng bắn về phía Long Đế, Alex trái lại công kích Tư Đồ Dạ.

Rick ở trên xe tải xem một cảnh vô cùng kinh động này, “Evelyn, mau nghĩ cách đi, chạy đến trước bọn họ! Alex chết tiệt!”

Linh lúc này đã từ vị trí ghế lái phụ trèo ra phía sau xe tải. Rick trợn mắt hốc mồm nhìn cô: “Tiểu thư à, vậy rất nguy hiểm đấy.”

“Yểm hộ tôi lên chiến xa của Long Đế.” Linh mặt không chút thay đổi nói.

“Tiểu thư à, đối phó với xác ướp, tôi mới là chuyên gia!” Rick nhìn lướt qua Imhotep, bề nghễ nói. Imhotep thì không thèm nói gì.

“Nhưng tôi có vũ khí duy nhất có thể giết được hắn! Chỉ khi đâm con dao này vào trái tim hắn, hắn mới có thể chết thật sự!” Linh rút con dao thần bí được khắc hoa văn tinh xảo bên hông ra nói.

“Được rồi, tôi che cho cô!” Rick gật đầu, gặp phải bà xã như vậy, con trai như vậy, anh rể như vậy, bà xã của anh rể như vậy, cuộc đời của anh sao có thể dùng hai chữ bi thôi(1) mà hình dung được chứ!

(1) bi: bi thương; thôi: giục dã, hối thúc

“Cẩn thận nhé! Chúng ta sắp gặp chướng ngại vật rồi!” Evelyn dũng cảm nói. Mọi người vội vàng ngồi xổm □ xuống, “Rầm rầm” một tiếng vang thật lớn, Evelyn khí phách trắc lộ lái xe phá luôn bức tường

Lúc một lần nữa trở lại trên đường phố, chiếc chiến xa mà Long Đế lái bây giờ đã ở phía sau bọn họ.

“Ôi, Evelyn, em gái yêu dấu, sự tao nhã của em đâu? Lễ nghi của em đâu?” Jonathan lay lau mấy mảnh vụn trên mặt buồn bực nói.

“Ôi, John à, đã nói là đi đường tắt rồi mà!” Evelyn cười giải thích.

Rick và Jonathan lại đồng thời nhìn nhau, một thì nói “Em gái anh đấy!” một thì nói “Vợ của chú đấy!”

“Nhân lúc này!” Rick nói với Linh, sau đó phi người nhảy chồm lên một con chiến mã ngay trước chiến xa. “Bây giờ, mày là của tao!” Rick rút con dao ra cắt đứt dây cương trên cổ chiến mã, thành công hấp dẫn lực chú ý của Long Đế.

Long Đế một bên đem Tư Đồ Minh đang công kích hắn đánh vào trong cỗ quan tài xa hoa đặt trên chiến xa, một bên nhìn chằm chằm con chiến mã bị Rick “bắt cóc”, chiến mã nhanh chóng phát ra một tiếng hí đáng sợ, không còn bị Rick khống chế nữa, mà giống hệt như một con ngựa hoang không ngừng lắc lư cơ thể, cố gắng hất cái tên đang ở trên người nó xuống, đồng thời không hề có phương hướng hay mục đích gì mà chạy loạn trên đường phố.

“Ôi ôi, bình tĩnh! Bình tĩnh!” Rick cố gắng không chế con ngựa hoang thoát cương này, nhưng không hề có tác dụng. Ngay lúc này, Linh phi thân dâm về phía Long Đế, lần này Long Đế sinh sinh bị trúng một kích, thế nhưng lại không đâm vào được tim của hắn. Long Đế tức giận nhìn con dao trước ngực phải và Linh, trong mắt hiện lên một tia căm hận, dùng sức ra chưởng đập về phía ngực cô.

Linh phun ra một ngụm máu, nắm lấy con dao vô lực bay ra khỏi chiếc chiến xa.

Imhotep một lần nữa khống chế một chút cát vàng còn sót lại trên xe tải, tạo thành một tấm thảm bay từ cát, thành công đỡ lấy Linh đang có xu hướng tăng tốc rơi xuống đường, cũng tránh cho cô khỏi kiếp tiếp xúc thân mật với đất.

Đồng thời, Long Đế nhìn về phía Alex đang công kích Tư Đồ Dạ, hai tay múa may, Alex liền bị một luồng sức mạnh vô hình đánh trúng, cũng rơi vào trong quan tài, khó khăn rơi trên người Tư Đồ Minh mới vừa ngồi dậy.

Nhưng lúc này không phải là thời gian kiều diễm, Tư Đồ Dạ tách chiếc chiến xa ra khỏi cái xe tải, hai người Alex đang ở trong quan tài bởi vì quán tính từ chiếc xe tải mà bị quăng ra ngoài.

Long Đế tay phải kháp quyết(2), mặt đất nhận lấy chiếc quan tài biến thành băng, không có lực ma sát ngăn cản, chiếc quan tài của hai người nhanh chóng trượt tròn trên mặt băng.

(2) bấm tay niệm thần chú

Còn con ngựa đất mà Rick cưỡi thì bị một sợi dây điện cản lại, Rick rời khỏi con ngựa trước, tránh được vận mệnh tiếp xúc thân mật với cái cột điện. Evelyn lúc này đã dừng xe lại, cô lo lắng chạy về phía Rick. Jonathan và Imhotep thì đi đến bên cạnh Linh.

“Cô bé này hình như bị thương rất nặng, không biết có thể sống sót hay không! Thật là một cô nương dũng cảm!” Jonathan đỡ Linh té trên mặt đất dậy.

“Khụ khụ.” Linh vốn không hề có chút sinh khí nào đột nhiên ho lên!

“Imhotep, cô gái này còn sống, thật tốt quá!” Jonathan vui mừng nói, nhưng lại đối với tánh mạng ngoan cường của Linh có chút suy đoán.

Tư Đồ Minh ôm chặt lấy Alex đang không ngừng thét chói tai, đề phòng cậu đụng phải hai cái vách quan tài cứng ngắc, nhưng tấm lưng và hai cánh tay của Tư Đồ Minh lại nhận tất cả sự va chạm. Cuối cùng, chiếc quan tài trượt băng không ngừng rốt cuộc sau khi trượt vào trong một con phố nhỏ chật hẹp, hung hăng đụng phải một bức tường, dừng sự chuyển động của mình lại.

Mọi người hai bên đường phố vô cùng kinh hãi nhìn một chiếc quan tài hoa lệ cao quý bằng gỗ lim khảm vàng không biết từ đâu xuất hiện, vào buổi tối mùa xuân đẹp trời, nhanh chóng trượt băng, sau đó là cùng với bức tường va chạm kịch liệt, mà trong quá trình này, từ trong quan tài tựa hồ còn truyền đến tiếng hét chói tai khiến người ta sợ hãi. Chẳng lẽ, là lệ quỷ đòi mạng sao?

Vài người đàn ông lớn gan giơ nồi xoong nhà mình lặng lẽ nhích đến gần quan tài, ngay khi bọn họ chuẩn bị nghiên cứu, hai cái đầu người thình lình từ trong quan tài bật ra.

“A!” Quần chúng vây xem bị hù đến mất hồn rồi.

“Đừng sợ, đừng sợ, chúng tôi là người!” Alex vội vàng giải thích.

Cậu vừa dứt lời, tiếng mắng giận liên tiếp xuất hiện, “Thằng điên, buổi tối không ngủ mà làm gì vậy.”

“Thằng điên nhà mày, buổi tối không ngủ đi làm ầm ĩ cái gì, gần sang năm mới, không phải nên ghi câu đối với người trong lòng, cách ứng với người khác hay sao, hai cái ghế, bộ mày dài lông mà không dài đầu à, ngu không tả nổi.”

“Đồ mất dạy, đồ chó hoang, tao rủa mả cha nhà mày…”

“Đĩ điếm, không biết là bánh là gạo zou sao, muốn làm gì vậy…”

Tiếng chửi rủa địa phương khắp nơi nối tiếp nhau…

“Bọn họ đang nói gì vậy?” Alex nghi ngờ nhìn Tư Đồ Minh, mặc dù cậu hiểu tiếng Trung, nhưng ngôn ngữ địa phương lại càng là tinh hoa của tiếng Trung nha, cậu sao mà hiểu được?!

“Thì ra là, ngươi thích kiểu ngồi cưỡi.” Tư Đồ Minh ở bên tai Alex nói một câu không hề liên quan.

—oOo—

Tác giả có lời muốn nói:

~ (≧▽≦)~ lạp lạp lạp ~~~~~

Chương mới, chương mới, mỗ Phiếu trở lại rồi ~~ nga a a ~~

Ân ân ~~~ văn này sẽ mở định chế ~~ sẽ có một phiên ngoại về Imhotep, hai phiên ngoại thịt thịt của Imhotep với Jonathan, một phiên ngoại về Alex và CP của hắn, với hai đến ba chương bản thư nhân thiết đồ ~~~ siêu khả ái ~~ nha a a ~~~(≧▽≦)~ lạp lạp lạp, hy vọng mọi người thích!!! Ta sẽ sớm kết thúc ~~~ cố gắng lên chương mới!