Kỷ Ngân Viễn âm trầm xem xét cô đột nhiên anh nổi ý muốn trêu đùa: “Đền cho tôi? Em tính đền cho tôi như thế nào?”
Mỗi ngày làm giúp việc pha trà rót nước cho anh?
Yểu Nhiên không trả lời, đứng thẳng dậy bắt đầu cởi nút áo anh. Vừa cởi nút đầu tiên tay đã bị đè xuống, cô ngẩng đầu nhìn anh đang cười chỉ là đáy mắt anh có chút ánh sáng mờ ảo: “Thư Yểu Nhiên, em có biết tôi là ai
không? Em có biết mình đang làm gì không?”
Cô lắc đầu, đưa tay tháo cà vạt anh ra rồi vòng tay ôm lấy cổ anh, gương mặt nhỏ nhắn mịn màng cọ xát vào anh.
―― hành động này giống như đang làm nũng.
Kỷ Ngân Viễn chưa từng thấy dáng vẻ này của Yểu Nhiên, bình thường cô
không xù lông thì cũng là cọp cái nhưng loại sức sống tràn đầy nhiệt
tình lại lần nữa hấp dẫn anh không cần biết là vào mấy năm trước hay là
gặp lại vào mấy năm sau…………
Lòng anh mềm xuống, nhè nhẹ vỗ lưng
cô, giọng nói anh trầm thấp từ tốn: “Thư Yểu Nhiên ơi Thư Yểu Nhiên, để
em nhớ tôi khó như vậy sao…….”
Người con gái trong ngực đương
nhiên không biết tâm tình bây giờ của anh, cô chỉ biết chạm vào khuôn
mặt mang hơi lạnh của anh có thể giảm bớt nhiệt độ nóng bức do rượu mang lại, càng ngày cô ôm chặt lấy anh, càng ngày càng chặt……….
Những cái nút áo trên quân trang của anh khiến cô khó chịu bực bội muốn mở
hết, một loạt tiếng động vang lên toàn bộ quân trang của doanh trưởng Kỷ hoàn toàn rộng mở, áo sơ mi bên trong trắng sạch không một nếp gấp.
Trán anh nhăn lại chưa kịp biện minh cho cái áo khoác đã hy sinh lừng lẫy
của mình đã bị cô đẩy cùng té ngã trên giường. Nhìn gương mặt cô đầy mê
li ủy mị trong khoảng cách gần anh đưa ngón tay di chuyển nhẹ nhàng vuốt ve từ đôi chân mày đến mắt mũi rồi cuối cùng dừng lại trên đôi môi kiều mị của cô.
Cô lẳng lặng nhìn anh hồi lâu rồi bỗng nhiên đặt môi mình lên môi anh.
Cảm giác lành lạnh mang theo chút mềm mại giống như đang ăn kẹo……..
Cô hơi nâng người lên chút, chênh vênh thở ra, hơi thở kèm theo mùi hương
của rượu. Đôi mắt anh chợt sắc lại không cho cô rời đi đưa tay đè gáy cô xuống hôn thật sâu lên đôi môi cô, triền miên quấn lấy nhau kịch liệt
thu hút tâm hồn của nhau.
“Ưmh……….” Gò má cô ửng đỏ, hốc mắc hơi
hồng đẹp như màu hoa đào, đôi tay nhỏ bé di chuyển từ trên cơ thể cường
tráng của anh xuống tới thắt lưng, nhanh chóng cởi bỏ dây lưng ra thăm
dò vào nơi nguy hiểm.
Kỷ Ngân Viễn đột nhiên căng thẳng nắm lại
hai vai cô nâng người cô lên, ánh mắt cô mê ly nhìn anh động tác cũng
không dừng lại càng lúc càng lấn tới.
Anh cảm nhận được nơi nào
đó vì cô kích thích mà đang thay đổi, anh gắng gượng bình tĩnh đặt cô
trên gối sau đó đứng dậy tắt đèn: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Ánh mắt cô
sáng ngời giống như có thể thiêu đốt ai đó: “Anh không muốn?” Chẳng biết từ lúc nào mà đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy anh vô cùng cố chấp không
muốn anh đi.
Anh dừng bước, cô lại ôm lấy cổ anh gò má chạm vào gáy anh, thì thầm chỉ đủ để anh nghe: “Thật sự……….không muốn……….”
*****
Một chút ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm vào trong phòng, trên
sàn lưu lại dấu vết ấm áp, những nút áo rời đầy bị những chiếc quần áo
bao trùm.
Một bàn tay thon dài nhặt cái áo sơ mi của nam lên,
tiếng động mặc quần áo làm Yểu Nhiên cau mày thức tỉnh, đôi mắt nửa khép nửa mở nhìn thấy bóng lưng mạnh mẽ cứng rắn, bóng lưng đó ở đây……Uhm,
mặc quần áo……..
―― Từ từ, mặc quần áo???
Bỗng nhiên tỉnh
táo cô kinh ngạc ngồi dậy làm rơi chăn xuống lộ ra da thịt trắng trẽo
bên ngoài, cảnh tượng này khiến cô rùng mình. Kỷ Ngân Viễn nghe được
động tĩnh phía sau cũng không vội vã quay đầu, chầm chậm nhặt nút áo,
chầm chậm nói: “Quân đội có việc, tôi đi trước, em đói bụng thì tới tủ
lạnh có đồ ăn. Chuyện xảy ra đêm qua………” Anh dừng lại một chút khom
người lấy áo khoác để lên khủy tay: “………Chờ tôi trở về.”
Yểu
Nhiên ôm chăn, sững sờ nhìn anh, rất nhiều chuyện không nên nhớ lại thi
nhau hiện lên trong đầu cô, những cảnh tượng như giáng xuống nhét đầy
trí nhớ cô.
Ngày hôm qua cô…………..hình như là uống rượu rồi hình như không biết dè dặt chủ động khiêu khích rồi hình như………..
Hình như cô bị ―― ăn ―― rồi.
Kỷ Ngân Viễn nhìn cô lờ mờ, đuôi mắt cong lên: “Chờ anh trở về, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.”
Anh nhẹ nhàng ra khỏi phòng còn cô vẫn thẩn thờ ngồi yên trên giường, thậm
chí lông mi cũng không thèm động đậy, thật lâu sau cảm giác đôi mắt đau
xót mới chịu nhấp nháy, đầu óc cô mê mang ngã xuống giường.
―― Ảo giác! Nhất định là ảo giác…….. Nên tỉnh lại, mọi chuyện phải quay về quỹ đạo của nó!
Cô nhắm mắt lại tự lẩm bẩm một mình, càng thôi miên bản thân trong đầu càng hiện lên hình ảnh lúc người đàn ông mặc quần áo……
Đúng là không nhìn ra, người đàn ông Kỷ Ngân Viễn lại có dáng người hoàn mỹ như vậy!
Nhưng mà chuyện phát triển tới mức này đúng là ngoài ý muốn, cô quen Kỷ Ngân
Viễn được mấy ngày? Nếu không phải do tòa soạn có nhiệm vụ mới phải gặp
anh, cho nên chỉ vì tính huống ngoài ý muốn này mà miễn cưỡng ở chung
với anh thì không thực tế lắm!
Đúng vậy, đưa ra kết luận liền
Phải…………
―― cô đáng đời bị người ta ăn sạch sành sanh nuốt vào bụng?
“………” Yểu Nhiên thấy bất bình, đều là đương sự như nhau dựa vào cái gì mà chỉ mình cô bị ăn còn phải chịu thiệt thòi!
……….Không muốn thiệt thòi? Trái tim nhỏ của cô uốn éo, lười biếng xoa xoa tay: vậy thì cho Kỷ Ngân Viễn phụ trách đi!
―― Nếu anh dám ăn không dám nhận? Hừ, quân hàm của anh còn mang được sao, đừng trách cô đi tìm cấp trên của anh uống trà tâm sự!
Cô nằm lên gối cười hả hê với suy nghĩ của mình.
Ngu ngốc! Làm như vậy kết quả chỉ là bắt buộc một vị doanh trưởng chịu
trách nhiệm còn ngoài ra thì không thể phát triển gì thêm sao?
Chẳng lẽ cô muốn sống một cuộc sống chân chính với anh?
Cửa phòng đột nhiên ló ra một cái đầu: “Hi, chị Thư có muốn ăn cơm trưa không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp, cô vừa nhìn liền nhớ đến người đàn ông
đó…....vầng trán nhăn lại, cô ném cái gối không thương tiếc nói: “Tôi
không ăn tỏi, trên bàn phải có cá có thịt có sườn!”
Cô nhớ cô gái này, là em gái của Kỷ Ngân Viễn.
Những người trong nhà họ Kỷ đều khi dễ cô!
“Ai?” Kỷ Ngân Tĩnh đột nhiên chui vào bên cạnh cô, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp với cô.
―― Nhìn cô như vậy làm gì? Yểu Nhiên nâng cằm, cố gắng tạo cho mình loại
khí thế cao ngạo: “Ngại phiền sao? Nếu vậy thì xin lỗi, chị đây muốn
phiền em vậy đó!”
“Không có, hoàn toàn không!” Kỷ Ngân Tĩnh vội
vàng lắc đầu, chỉ là ánh mắt sáng ngời giống như là lặng lẽ ẩn giật dưới hồ nước trong vắt.
“………..Nếu thấy phiền có thể nói thẳng, không cần giấu diếm!”
“Thật sự là không!” Kỷ Ngân Tĩnh bắt đầu nóng nảy rồi, té nhào vào người Yểu
Nhiên, gương mặt thụ sủng nhược kinh kích động nói: “Em cũng không thích ăn tỏi trên bàn phải có cá có thịt có sườn!” Thật là vui, cuối cùng
cũng tìm được người có chung sở thích với cô, anh trai cũng sẽ không thể kiên trì với cô được nữa.
“Gâu gâu!” Tiểu Quai chạy quanh
giường, Ngân Tĩnh ôm nó lên chạm mặt vào bộ lông của nó: “Tiểu Quai cũng vui với tao sao? Rất ngoan!”
“………….”
“Chị Thư, chúng ta đúng là có sự ăn ý ngầm nha.”
“……….” Cô tuyệt đối không muốn có sự ăn ý ngầm với người nhà họ Kỷ!
Trên bàn cơm Kỷ Ngân Tĩnh ríu ra ríu rích nói không ngừng, hoàn toàn phá vỡ
bộ mặt ôn hòa lịch sự nhả nhặn ban đầu. Yểu Nhiên yên lặng gặm sườn, cô
phải tuân thủ đạo lý im lặng là vàng.
“Chị là nhiếp ảnh gia của
tòa soạn báo không quân hả, cũng là quân nhân hả?” Kỷ Ngân Tĩnh tò mò
tay chống lên cằm nhìn tiểu Quai đang gặm xương.
Yểu Nhiên phun
cục xương trong miệng ra, chiếc đũa lại gắp tiếp cục sườn khác: “Chỉ là
một dạng tên mà thôi, chị là một người dân an phận thủ thường.” Mới vừa
không êm thấm với vị doanh trưởng nào đó, chỉ biết thừa dịp người ta yếu đuối mà đốt nhà hôi của!
“Nhưng vẫn cảm thấy có duyên phận với
nhau.” Kỷ Ngân Tĩnh chống cằm, gương mặt bắt đầu mơ tưởng: “Anh trai là
không quân mà chị là nhiếp ảnh gia không quân………” a a a sao thế này,
nghĩ sơ sơ thôi cũng thấy xứng đôi rồi!
“Đợi đợi…………” Cô bị sặc
nuốt miếng sườn vào miệng: “Chị là nhiếp ảnh gia tòa soạn báo không quân không phải nhiếp ảnh gia không quân.” Đừng có thay đổi khái niẹm này,
thiếu hai chữ là một trời một vực đấy nhá!
“Hả?” Kỷ Ngân Tĩnh
nghiêng đầu, lông mi chớp chớp: “Dù sao đi nữa cũng có điểm chung. Chúng ta đừng có rối rắm vì chuyện nhỏ này, nói cho chị biết, anh em là
người………….”
“………” Cô đổ mồ hôi, đột nhiên cảm thấy bản thân không theo kịp tính cách nhiệt tình của mấy cô gái trẻ tuổi. Hơn nữa, ai thèm nghe kể về Kỷ Ngân Viễn!
Thời gian vô tri vô giác lặng lẽ trôi qua, nháy mắt một cái màn đêm đã buông xuống.
Buổi chiều Kỷ Ngân Tĩnh có lớp nên đã đi, nhưng mà cô gái này không biết đi
đâu chơi giờ này vẫn chưa về. Nói thật, nếu không phải là lúc chiều cô
thấy trong tay con bé cầm mấy cuốn sách cô chắc chắn sẽ không tin con bé ngây thơ này là bác sĩ!
Ừm…….được rồi, đây không phải la trọng điểm. Cô đưa tay chỉnh lại mái tóc nhìn màn đêm u ám ngoài cửa sổ mà căm giận.
Kỷ Ngân Viễn đang đùa giỡn cô sao?
Chính anh kêu cô ở nhà chờ tối anh về nói chuyện, nhưng mà nhìn đồng hồ xem,
kim chỉ giờ cũng đã tới số 12, ngày mới cũng bắt đầu luôn rồi mà một
cọng lông của anh cũng không thấy!
Người đàn ông này đang bận cái gì? Chẳng lẽ các chiến sĩ cũng không cần ngủ bị anh giày xéo 24h dưới mọi thời tiết à?
Cô day day thái dương, nghĩ tới những chiến sĩ lính dù đoàn 127 đúng là
xui xẻo mới có thể gặp được người sếp không có lương tâm.
Nhưng mà so sánh với cô thì may mắn hơn nhiều rồi……..
Cô đây bị ăn sạch sẽ đến cả xương cũng gặm cho mục nát!
Không biết sao lại uống rượu say rồi bị đưa đến đây rồi khiêu khích người
ta………A a a cô cũng không biết vì sao mình lại có thể nôn nóng như vậy?
Lại cho một người đàn ông………
Trời ơi, chuyện này không nên nghĩ nữa, nếu không càng nghĩ càng thấy nóng.
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng mở cửa chính, cô để chân trần chạy ra ngoài,
người đàn ông đang khom lưng thay giày đó không phải là tên đầu sỏ khiến cô phải rối rắm khổ sở cả ngày hôm nay đó sao!
“Kỷ, Ngân, Viễn!” Hiên ngang, mạnh mẽ chạy tới chỗ anh, người nào đó vừa ngẩng đầu lên
thì cảm thấy khó thở, Yểu Nhiên đang nắm lấy cà vạt của anh cúi đầu anh
xuống, giận dữ hét lên: “Anh còn biết trở về à!”