“Tại sao phải nói cho anh biết?!” Yểu Nhiên tức giận nhìn chằm chằm Mục Thiếu Liên.
Đã chẳng biết tung tích của Kỷ Ngân Viễn, còn dám hỏi lung tung này kia!
Mục Thiếu Liên á khẩu.
Phải, đây là đang trách anh ta!
Yểu Nhiên thấy Mục Thiếu Liên bị nghẹn lời, tâm tình hơi tốt lên, không
làm khó anh ta nữa, vả lại đồng nghiệp còn đang đợi cô bên ngoài, ở lâu
quá không tốt, “Được rồi, anh làm việc tiếp đi.”
Yểu Nhiên phất tay một cái rồi đi ra khỏi phòng, cô ngửa mặt nhìn lên vừa lúc thấy rõ cửa phòng đóng chặt trên lầu.
Đó là phòng làm việc của Kỷ Ngân Viễn.
Tâm tình hiện tại của Yểu Nhiên khá phức tạp, người vẫn luôn bên cạnh
mình bỗng nhiên biến mất, còn không một lời báo trước, ai cũng sẽ không
thích ứng.
Cô cứ đứng lẳng lặng nhìn cánh cửa kia hồi lâu, tuyệt đối không thừa nhận là mình đang lo lắng cho anh.
Có lẽ nên tìm Kỷ Ngân Tĩnh hỏi thử xem, cô ấy là em gái Kỷ Ngân Viễn, hẳn phải biết chút gì đó.
Sau khi Yểu Nhiên rời đi không lâu, Mục Thiếu Liên cũng không tiếp tục
đi thị sát nữa mà tới thẳng phòng làm việc của Trung đoàn trưởng Trần
Nhất.
Mục Thiếu Liên chào hỏi mấy câu xong vào đề luôn, “Đoàn trưởng, khi nào thì Kỷ doanh trưởng về?”
Dù chung một trung đoàn nhưng Mục Thiếu Liên và Kỷ Ngân Viễn rất ít có
cơ hội gặp nhau, hai người đều là những quân nhân ưu tú, lại kiêu ngạo
riêng, nên khó mà kết thân được. Lúc này Mục Thiếu Liên hỏi thăm cũng là vì Yểu Nhiên mà thôi.
Trần Nhất hơi kinh ngạc, “Hả, cậu và Ngân Viễn quen nhau lúc nào vậy?”
Trần Nhất biết tính hai người, nên thấy Mục Thiếu Liên chủ động hỏi thăm thế này thì rất ngạc nhiên.
“Không phải Đoàn trưởng nói hai chúng tôi phải hòa hảo sao? Tôi chỉ là đang phục tùng mệnh lệnh của cấp trên thôi!”
Trần Nhất cười nói, “Cậu thật lanh miệng! Ngày hai mươi về, nói cách khác, còn ba ngày nữa!”
Mục Thiếu Liên rời khỏi phòng làm việc của Trần Nhất xong lập tức gọi
điện thoại cho Yểu Nhiên, nghe thấy giọng đáp bình tĩnh của cô, anh ta
nhíu mày, hỏi, “Vấn đề của em đã được giải quyết, vậy tiếp theo là câu
hỏi của anh?”
Yểu Nhiên biết Mục Thiếu Liên đang nói về chuyện cô và Kỷ Ngân Viễn quen nhau, nhưng một câu thì nói không rõ, mà giải thích lại lãng phí quá
nhiều thời gian, “Không nói, anh sẽ tức giận?”
Mục Thiếu Liên nghiêm túc nói, “Sẽ!”
Mặc dù nói con gái lớn tự nhiên sẽ có nhiều bạn bè, nhưng làm ba ba mình vẫn phải biết con gái giao du với ai. diễn-đàn-lê-quý-đôn Có lẽ phải
nói là quan tâm quá sẽ bị loạn. Kỷ Ngân Viễn bình thường trông có vẻ
lạnh đạm, không hứng thú với điều gì, nhưng lúc bàn về tác chiến, anh ta rất quyết đoán, sợ rằng Yểu Nhiên sẽ bị tổn thương.
Cô hút một ngụm trà sữa, ừ, .....câu trả lời trong dự đoán của cô, “Vậy
anh cứ tức giận đi!” Dứt lời, cô không đợi Mục Thiếu Liên có cơ hội nói, đã tắt máy.
Đầu kia, Mục Thiếu Liên vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, quả thật không thể tin cô sẽ cúp điện thoại!
“Bình thường mà!” Ngân Tĩnh vỗ vỗ vai Yểu Nhiên như an ủi, cười nói,
“Chị phải thông cảm cho anh em nha, ảnh là quân nhân, ba năm ngày không ở nhà là chuyện thường tình.”
Chắc là lại đang đi tập huấn sinh tồn dã ngoại gì đó, nên mới không cách nào nghe điện thoại được.
Biết thì biết vậy, nhưng vẫn khiến người ta khó chịu!
“Yểu Nhiên, chị cứ thoải mái đi!” Kỷ Ngân Tĩnh hút một ngụm trà sữa,
cười cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ nhỏ, “Anh ấy có thể xảy ra chuyện gì
chứ ?!”
“... .......” Ai lo lắng anh ta sẽ có chuyện chứ ?!
Cô buồn bực tiêu diệt hết tất cả thịt nướng trên bàn, xong giận dỗi nói, “Nếu không biết khi nào anh ta trở về, vậy chị dọn về với Tống Tống cho xong!”
Lúc trước đồng ý ở chung với anh ta chính là vì muốn chọc cho anh ta
không thoải mái, giờ người không ở đây còn thực hiện kế hoạch gì nữa
?diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. Hơn nữa, cô rất ghét ở một mình!
“Đừng mà, mấy cái huấn luyện kia không tốn thời gian lắm đâu, chị dọn tới dọn lui như vậy rất phiền toái!” Kỷ Ngân Tĩnh khuyên.
Yểu Nhiên nhíu mày, “Chị không sợ phiền, chờ anh ta về có anh ta dọn lại!”
Giọng điệu này rõ ràng là dỗi. Kỷ Ngân Tĩnh sao lại không nghe ra, “Chị đang giận anh em hả?”
Trách ảnh đi mà không nói một câu, để chỉ lo lắng?
“Đúng thì sao! Ai bảo anh ta không rên một tiếng đã bỏ chạy !” Ghét nhất loại người không chịu trách nhiệm, còn nói sẽ chịu trách nhiệm, sẽ chăm sóc cô thật tốt, giờ thì cả cái bóng cũng không thấy!
“Éc.... ....” Lên án thế này có vẻ hơi quá, Kỷ Ngân Tĩnh nháy mắt mấy
cái, cố gắng nói tốt cho Kỷ Ngân Viễn, “Thật ra cũng không thể trách hết anh em, nghề của anh đặc biệt, có lệnh là phải đi liền, mà lệnh ra lúc
nào thì....... Không ai biết!”
Anh à, bây giờ anh mới biết em anh tốt biết bao đúng không! Không chỉ
giúp anh chăm sóc bạn gái, còn bao cả việc an ủi khuyên bảo nữa!
“Chị mặc kệ!” Yểu Nhiên cau mày, không thèm nghe, “Em chở chị về chỗ Tống Tống đi, mấy ngày kế em có thể thoải mái ngủ nướng!”
“... ..... Nhưng.... .....”
“Cứ quyết định như vậy!”
Kỷ Ngân Tĩnh thấy Yểu Nhiên đã quyết, đành nuốt xuống một bụng giải
thích, nhỏ giọng đồng ý.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Tiểu Quai giống như là
hiểu được nỗi lòng của cô chủ, dùng lưỡi liếm liếm tay Ngân Tĩnh mấy
cái.
Đến chỗ Diệp Tống Tống, vừa xuống xe, Yểu Nhiên liền thấy ánh đó không xa có một chiếc xe màu xám, bảng số xe rất quen.
Cô từ từ đi tới, tự hỏi, tại sao Thư Yểu Ninh lại tới?
Giống như là cảm ứng được suy nghĩ trong lòng cô, cửa sổ xe từ từ hạ
xuống. Thư Yểu Ninh ngồi trong xe liếc cô một cái, ý ra lệnh cho cô lên
xe.
“Xem ra tâm tình anh không tệ, tối khuya còn lái xe đến đây ngắm trăng!” Yểu Nhiên cười nói, “Trăng ở đây đẹp hơn à?”
Ý là, anh ăn no không có chuyện gì làm hả?
“Tôi cũng không ngờ cô sẽ nghe lời như vậy, ngoan ngoãn quay về đây.”
Thư Yểu Ninh thản nhiên phản kích, châm chọc nói, “Hay là, do người kia
không cần cô nữa?”
“Anh!” Yểu Nhiên giận dữ, so về bình tĩnh vĩnh viễn cô đều không phải là đối thủ của anh ta, nhưng cũng chính vì vậy, cô mới thường bật thốt lên những lời khiến người ta tổn thương, “Anh nghĩ tôi là anh sao?!”
Cô siết chặt nắm tay, “Kỷ Ngân Viễn, không chỉ người là của tôi, mà tim
cũng là của tôi! Tôi không cần giam cầm anh ấy lại, cũng không lo lắng
anh ấy sẽ chạy trốn!”
Sắc mặt Thư Yểu Ninh chợt biến, nhược điểm của hai người đều nằm trên
tay đối phương, cho nên mỗi lần bọn họ đấu, cả hai đều thương tích đầy
mình.
Thư Yểu Ninh bật vọt ra, cuộc sống quanh năm trong quân đội khiến anh ta có một tốc độ kinh người. Yểu Nhiên vừa chớp mắt, cổ đã bị Thư Yểu Ninh bóp chặt. Cô hít thở khó khăn, cố gắng giãy giụa, nhưng sức của cô đối
với anh ta mà nói thì chỉ như gãi ngứa.
Thư Yểu Ninh ấn người cô vào mui xe, ánh mắt âm trầm dữ tợn, “Thư Yểu Nhiên, cô đừng nghĩ tôi không dám động cô!”
Mặt Thư Yểu Ninh lạnh lùng như băng, khiến người ta không dám nghi ngờ
chỉ cần anh ta mạnh tay thêm chút nữa là có thể khiến một mạng người
biến mất.