Sau lần thi tháng thứ hai, thứ hạng của Diệp Tri Hòa tăng thêm mấy bậc, dĩ nhiên không thể loại trừ khả năng những người xếp sau cậu phát huy không được tốt. Lận Thâm thì vẫn vững chân trong top 10.
Khúc Sướng tụt dốc khá nhanh, lại lần nữa bị Trần Dương gọi vào văn phòng làm công tác tư tưởng, lúc quay về sắc mặt không được tốt cho lắm.
Bạn cùng bàn của cô quả thật đã phân hóa thành Beta, hôm trở lại trường không nâng nổi gọng kính, mà giờ lại hứng thú bừng bừng mà hỏi: “Trần Dương nói sao rồi, có phải định phế truất chức lớp phó của cậu không?”.
Khúc Sướng cười, rồi đạp thẳng lên chân cậu ta.
Lại đổi chỗ thêm lần nữa, Lận Thâm và Diệp Tri Hòa quay về trạng thái cũ, một người góc trái một người bên phải, khoảng cách xa vô cùng.
Khúc Sướng thì lại tới gần Diệp Tri Hòa hơn, cả Sở Kham ngồi cùng bàn với cô nữa.
“Hình như thầy Trần thích hai người ngồi cạnh nhau lắm nhỉ”. Diệp Tri Hòa nói.
Khúc Sướng trợn mắt: “Lần này cậu ta thi được nhiều điểm hơn tui”.
Sở Kham bổ sung thêm: “Lúc trước bao giờ cậu ta cũng dẫn trước tôi hết, thành tích chỉ cách nhau một hai bậc thôi, lần này thì cậu ta tuột dốc ghê quá”. Trong lời nói có ý ghét bỏ rõ ràng.
Khúc Sướng ngầm gọi cậu ta là “công chúa”, Sở Khâm cũng biết mà không để ý mấy, chỉ đảo mắt.
Diệp Tri Hòa nghĩ Sở Khâm khá buồn cười, có khi lòng dạ cực kì hẹp hòi, có khi lại vô cùng rộng lượng.
“Nhưng ông với Lận Thâm đấy…”. Khúc Sướng nói. “Chắc gần như chẳng có ai không nghĩ là lão Trần cố ý sắp xếp như vậy cả”.
Nếu xếp chỗ cho những học sinh có thành tích gần nhau ngồi cạnh nhau, thì Diệp Tri Hòa đúng là không có tư cách ngồi chung với Lận Thâm thật.
Nhưng Trần Dương hiển nhiên không có ý định như vậy. Giờ bạn cùng bàn của Lận Thâm là một nữ sinh chưa phân hóa có thành tích rơi vào khoảng nửa sau của cả lớp, nhưng vừa trắng nõn nà vừa biết ăn nói, mấy ngày nay toàn dùng giờ ra chơi để hỏi bài Lận Thâm.
“Trần Dương định mở hội nghị mai mối đấy à?”. Khúc Sướng đâm thọc.
Tầm mắt Diệp Tri Hòa chuyển sang phía Khúc Sướng và Sở Khâm: “Là vậy sao?”.
Nụ cười của Khúc Sướng cứng đờ trên mặt, Diệp Tri Hòa lại mỉm cười, khiến người ta chẳng rõ cậu đang cố ý hay chỉ thuận miệng nói ra câu vừa nãy.
“Thế thì cậu với Nghiêm Gia Khang cũng là một đôi rồi”. Sở Khâm lại phản bác.
Nhóc mập đứng một bên nhảy dựng: “Đừng đừng đừng”.
Sở Khâm: “Xem đi, Nghiêm Gia Khang ghét cậu kìa”.
Nhưng lời Khúc Sướng nói cũng đúng, có thể Trần Dương cố ý sắp xếp như vậy.
Giờ hai người cách nhau khá xa, không giao tiếp được bao nhiêu. Cậu định tìm Lận Thâm vào giờ ra chơi, nhưng thấy hắn nói chuyện với nữ sinh ngồi cùng bàn thì lại nghĩ rằng thôi bỏ đi, sẽ quấy rầy người khác, dù sao mình cũng chẳng có chuyện gì quan trọng.
Câu “thôi bỏ đi” đã quanh quẩn trong đầu cậu rất lâu, không thể gạt bỏ ý nghĩ muốn đến tìm người ấy, nhưng cơ thể thì chậm chạp không chịu hành động. Học sinh cấp ba có một căn bệnh chung là bệnh trì hoãn, trong mười phút ra chơi Diệp Tri Hòa chỉ nghĩ đi nghĩ lại xem có nên bước tới hay không.
Đôi khi gặp nhau trên hành lang thì có thể trò chuyện mấy câu, thỉnh thoảng Lận Thâm phải xuống văn phòng, cậu trù trừ dừng ở cửa lớp rồi lại quay về.
Khúc Sướng trêu cậu là cô nhóc đau khổ vì si mê lưu luyến người ta.
Diệp Tri Hòa nói: “Nhưng tôi là nam mà”, lại không hề phủ định vế “đau khổ vì lưu luyến si mê”.
Khúc Sướng vui vẻ cười, lắc đầu nói chắc như đinh đóng cột: “Cô nhóc này”.
Diệp Tri Hòa cầm chiếc gương nhỏ trên bàn Khúc Sướng lên soi. Cậu bẩm sinh đã có đôi mắt cười, bèn vừa cười vừa nháy mắt vừa lè lưỡi với chính mình trong gương, tiện thể xoay xoay hai vai – mấy ngày nay hình như dáng vóc đang dần thay đổi, đêm ngủ thì bị nhức xương. Mặt cậu rất nhỏ, làn da được tính là trắng nõn nếu so với đám nam sinh, đôi môi nhạt màu, mùa đông khô hanh là lại có thói quen liếm môi, khiến nó trở nên hồng hào, như được phủ một lớp son dưỡng vị trái cây.
Giới tính thứ nhất được quyết định từ khi sinh ra, khác với lúc phân hóa. Cậu cẩn thận nhìn xem mình giống con gái chỗ nào, đúng lúc ấy Lận Thâm quay lại, chỉ liếc cậu một cái rồi đi về bàn luôn.
Khúc Sướng lại trộm cười, Diệp Tri Hòa không tài nào hiểu nổi cô đang cười gì nữa.
Dạo này Hướng Nguyên Khê cũng không được ổn cho lắm, hình như giận dỗi gì đó với Diêu Vân Chu nhưng lại không chịu kể lí do, chỉ thở ngắn than dài cả ngày trời.
Trước khi phân hóa thì cậu chàng băn khoăn không biết nên tỏ tình với Diêu Vân Chu ra sao, sau khi phân hóa lại băn khoăn không biết làm thế nào để ngăn Diêu Vân Chu phát hiện ra mình thích người ta.
Diệp Tri Hòa hỏi: “Khó lắm à?”.
“Khó chứ”. Hướng Nguyên Khê vừa nói vừa nằm nhoài ra bàn. “Cậu ấy vừa tới gần, tôi đã… ừm, nói sao nhỉ…”.
Diệp Tri Hòa: “Ông phát tình chứ gì”.
Hướng Nguyên Khê: “…”.
Vẻ như cậu chàng ngượng ngùng hay gì đó, nhưng Diệp Tri Hòa nói cũng chẳng sai, đành khẽ quay mặt đi.
Diệp Tri Hòa nhìn cậu chàng: “Nói thẳng với người ta không phải tốt hơn à?”.
“Làm sao mà nói thẳng được?”. Hướng Nguyên Khê càng co rúm người lại, nét mặt càng thêm sợ hãi, hình như cậu chàng nghĩ những hành động giữa mình và Diêu Vân Chu ngày thường là tình anh em hữu nghị thật. Diệp Tri Hòa không biết nên đối mặt với cậu chàng kiểu gì nữa, vừa thương vừa buồn cười. “Nếu không làm bạn được nữa thì sao?”.
“Ông cũng đâu cam lòng nếu hai người chỉ là bạn”. Diệp Tri Hòa nói thẳng.
Hướng Nguyên Khê càng lúc càng giống một quả bóng cao su bị xì hơi.
“Bây giờ tốt xấu gì tôi cũng có thể giấu giếm được một chút, lúc trước lố lắm, đợi tới khi hoàn toàn khống chế được pheromone mới đi tìm cậu ấy thì có khi cậu ấy chẳng còn để ý đến tôi nữa mất”. Hướng Nguyên Khê buồn bã, cúi đầu lẩm bẩm. “Phân hóa chẳng vui tí nào…”.
Câu này cũng giống câu “Lớn lên chẳng vui tí nào” vậy, những đứa trẻ mong đợi kì phân hóa chẳng ai nghĩ thế, chỉ có “người trưởng thành” đã phân hóa rồi mới thấy lo lắng buồn phiền.
Vậy nên dĩ nhiên Diệp Tri Hòa không hiểu được, không biết phải an ủi bạn thuở nhỏ của mình ra sao, đành vỗ vai cậu chàng.
“Ông với Lận Thâm thế nào rồi?”. Hướng Nguyên Khê quyết định nói lảng sang chuyện khác, hỏi câu cậu chàng hay hỏi nhất.
Diệp Tri Hòa sửng sốt. “Sau khi đổi chỗ thì ít khi nói chuyện với nhau lắm…”.
“Rốt cuộc ông cũng từ bỏ rồi đúng không?”. Hướng Nguyên Khê hỏi dò.
“Từ bỏ cái gì?”.
“Biết rồi còn hỏi”. Hướng Nguyên Khê vẫn chưa hết hiểu lầm hai người, nói tiếp: “Chẳng phải ông thích cậu ta đấy à?”.
“Tôi không…”. Diệp Tri Hòa muốn phản bác lại. Đơn giản thôi, chỉ có năm chữ “Tôi không thích cậu ấy”, nói ra là giải quyết được hết thảy, nhưng cậu phát hiện mình không thể nào mở miệng.
Khi trước lúc nghĩ rằng nếu “thích” có hương vị, cậu hy vọng nó sẽ mang vị kem xoài… Nhưng tại sao nhất thiết phải là kem xoài? Không phải do mình muốn ăn, Diệp Tri Hòa biết rõ – chỉ bởi Lận Thâm thích nó mà thôi.
Vì vậy cậu ngậm miệng, nuốt hết những lời định nói xuống bụng mình, cuối cùng cũng hiểu được tại sao dạo này mình muốn tìm Lận Thâm nhưng lại cứ mãi lùi bước.
Nếu cậu không cất giấu ý nghĩ này, thì nhất định sẽ tới chỗ Lận Thâm ngay. Nhưng lúc lòng không trong sáng, thì trái tim lại ngượng ngùng.
Hướng Nguyên Khê nhìn dáng vẻ ngập ngừng do dự ấy, thở dài: “Thôi, tôi biết rồi”.
Bỗng nhiên Diệp Tri Hòa có hơi đồng cảm với cậu chàng.
Câu thích thực sự khó mà thốt ra cho được, sợ bị từ chối, sợ bị né tránh, chỉ làm bạn thì lại không đủ, cậu quá thích những lần tiếp xúc da thịt bị Lận Thâm nói là nhão nhão dính dính ấy.
Thích một người lúc mới mười sáu mười bảy tuổi, điều đầu tiên học được lại là lòng tham được voi đòi tiên, đúng là không nên.
Tối ấy, Diệp Tri Hòa làm bài tập rồi tắm rửa xong xuôi Diệp Thư vẫn chưa về nhà.
Cậu đợi mãi rồi ngủ gật, mơ màng nghĩ mai là thứ sáu, chưa đặt báo thức…
Quả nhiên, hôm sau Diệp Tri Hòa lại đi học muộn.
Cậu ủ rũ đứng ở cổng trường khai tên và lớp, cán bộ trực tuần còn nói: “Diệp Tri Hòa phải không? Tôi biết cậu đấy”.
Diệp Tri Hòa có hơi nghi hoặc.
Cậu ta còn hỏi: “Cùng lớp với Lận Thâm phải không?”.
“Đúng vậy”.
“Thế thì chuẩn rồi, lúc nào Lận Thâm cũng nhắc đến cậu hết”.
Diệp Tri Hòa tò mò: “Nhắc chuyện gì cơ?”.
“Thì nhắc tên cậu này”. Cậu ta còn cười, như đang nhớ lại chuyện gì thú vị lắm. “Hình như cậu khiến cậu ấy giận dỗi cái gì thì phải”.
Giận dỗi cũng là một kiểu để tâm mà. Trước khi vào lớp Diệp Tri Hòa còn sợ, may mà tiết đầu là tiết Anh, cô giáo rất hiền, chỉ bảo cậu về chỗ ngồi.
Nhưng hết tiết thì cậu không còn được may mắn như vậy mà bị Trần Dương gọi xuống văn phòng, hỏi tại sao đến muộn. Xưa nay khi đối diện với thầy cô Diệp Tri Hòa luôn rất rén, không dám nói dối câu nào.
“Tối qua em đợi ba về nên ngủ gật, quên đặt chuông báo thức…”.
Trần Dương hỏi: “Ba em bận lắm à?”.
“Cũng không đến nỗi ạ”.
“Bình thường mấy giờ ba em về nhà?”.
“Không cố định ạ, có khi là 9 hay 10 giờ, có khi muộn hơn nữa…”.
Nơi làm việc của Diệp Thư rất xa nhà, hôm nào không về kịp thì sẽ ở lại công ty luôn.
Trần Dương thở dài rồi lại nói thêm mấy câu, tiện thể nói luôn về tình hình học tập và thi cử của cậu. Dù thầy chủ nhiệm có hiền lành đến mấy thì vẫn dông dài như thường, Diệp Tri Hòa ngoan ngoãn gật đầu liên tục mới được thả về.
Cậu gặp phải Lận Thâm cũng đang xuống văn phòng. Cảnh tượng này rất quen, hồi lớp mười cũng từng xảy ra một lần rồi, chỉ là khi ấy Lận Thâm vẫn không thích cậu cho lắm, cậu cũng chỉ coi hắn là một trường hợp yêu sớm đáng thương.
Diệp Tri Hòa giữ lại cách gọi này trong lòng, còn thề sẽ không nói cho Lận Thâm biết.
“Sao lại đi học muộn?”. Lận Thâm đè vai cậu xuống, nói nhanh bên tai. “Đợi tôi một chút, sẽ nhanh thôi”.
Sau khi ý thức được tình cảm của mình thì việc tiếp xúc da thịt cũng khác hẳn, có thấy sung sướng, có thấy vui vẻ, và cả những cảm xúc phức tạp khác nữa…
Diệp Tri Hòa đứng trên hành lang nghĩ miên man tới tận khi Lận Thâm bước ra ngoài.
“Hôm nay tôi không trực tuần… Chẳng phải cậu đã nói là sẽ không đi muộn nữa à?”. Lận Thâm vừa đi vừa nói.
“Tớ ngủ quên”.
Diệp Tri Hòa vươn tay, rồi lại rụt về. Giờ cậu ý thức được mình thích người ta nên không dám chủ động chạm vào Lận Thâm vì xấu hổ, đúng là biến thành “cô nhóc” xoắn xuýt ngượng ngùng mà Khúc Sướng đã nói.
Hệ thống sưởi trong trường rất hiện đại, Diệp Tri Hòa bỗng thấy phần sau lưng và gáy của mình nóng rát, lặp lại: “Tớ ngủ quên mà”.
Diệp Tri Hòa ngẩng đầu nhìn Lận Thâm, Lận Thâm hỏi: “Lại gì nữa thế?”.
Trong mắt hắn thì Diệp Tri Hòa nói mình ngủ quên tận hai lần là đang làm nũng, nhìn hắn cũng là làm nũng, dù Diệp Tri Hòa làm gì thì cũng mang cái tội ấy cả.
Trước kia thì chưa chắc, bây giờ chắc chắn là vậy rồi.
“Ừm…”. Diệp Tri Hòa vẫn vươn tay ra, bàn tay vừa trắng vừa gầy, có thể thấy rõ những mạch máu.
Cậu tự cảnh cáo chính mình, không được tự tiện chạm vào tay Lận Thâm, phải đợi chủ nhân nó đồng ý trước đã.
Vì vậy Diệp Tri Hòa ngẩng đầu: “Cậu có muốn nắm tay tớ không?”.